Kẻ thù tìm đến.Học cách quên đi một người quá khó vì nỗi đau ngày qua cứ để lại sẽ không bao giờ phôi pha.
- - -
Thì ra nơi anh gặp bạn là bar Louis, Thừa Tuyết mày nhíu lại, không muốn vào trong nhưng mà cô không thể làm phật lòng anh, con người Nhậm Tử Phàm chỉ thích mềm không thích cứng, cô càng cứng rắn bao nhiêu thì lại làm tăng tính thuần phục của anh bấy nhiêu.
Nhậm Tử Phàm vừa bước vào bar, tất cả mọi người bên trong bỗng chốc im lặng lạ thường chỉ còn tiếng nhạc xập xình inh ỏi vang lên, Thừa Tuyết bước theo sau anh liếc nhìn xung quanh, đa số ánh mắt bọn họ đều khi*p sợ cùng kiêng nể.
Đi vào thang máy, anh cho dừng ở tầng cao nhất sau đó đi đến căn phòng ở cuối dãy hành lang, bảo vệ hai bên cửa nhanh chóng mở cửa cho anh vào. Mặc Hàng và Mặc Phong đứng bên ngoài cửa.
Đây là phòng V.I.P dành riêng cho anh.
Thừa Tuyết đi theo vào trong, quá mức rộng lớn, vô cùng xa xỉ.
Bên trong có một người nam nhân, mái tóc nhuộm màu đỏ rượu, một bên tai bấm một viên kim cương sáng chói mắt, anh ta chễm chệ ngồi trên ghế sô pha hai bên là hai cô gái ăn mặc quá mức hở hang.
Khuôn mặt anh ta cũng rất dễ nhìn góc cạnh thanh tú, ăn mặc sang trọng áo sơ mi không gài vài nút trên phô bày làn da màu đồng bên trong rắn chắc, nhìn thoáng qua cũng biết là dân ăn chơi.
-Lại đây ngồi đi.
Nhậm Tử Phàm ngồi vào ghế sô pha nằm, tay vỗ vào bên cạnh.
Thừa Tuyết biết anh nói mình liền ngoan ngoãn đi đến cạnh anh ngồi xuống.
Ánh mắt người đàn ông tóc đỏ vẫn dõi theo Thừa Tuyết, sau đó liền nở nụ cười kì quái: "Người mới sao?"
Nhậm Tử Phàm không trả lời hắn, cầm ly rượu được rót sẵn lên uống.
-Để xem... Phàm thiếu, từ bao giờ mắt ngài lại tệ như vậy? Vòng một thì thuộc loại C, nhìn vòng 3 xem... chậc chậc, bao giờ lại thích "màn hình phẳng" thế?-hắn ta cười nham nhở, tay sờ cằm mình
( Loại C ở đây tác giả cho là nhỏ nhé )
-Từ bao giờ ngươi lại lắm chuyện như vậy?-Nhậm Tử Phàm liếc hắn một cái
Thừa Tuyết cúi đầu nhìn xuống mình, cái gì mà "màn hình phẳng" còn là loại C, mặc dù là cô nhỏ thật nhưng mà đều là hàng thật, còn hai cô gái bên cạnh anh ta, to như vậy đều là nhân tạo.
-Phàm thiếu xem, người tình nhỏ của ngài đang tủi thân đây kìa.-hắn ta cười lớn
Nhậm Tử Phàm liếc sang thấy cô đang cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, trong lòng lại thấy buồn cười, anh ngước đầu tặng hắn ta cặp mắt băng lãnh.
Người này là Cổ Dịch Thiên, giỏi nhất là đua xe và chọc ghẹo người khác.
Cổ Dịch Thiên năm nay hai mươi sáu là con trai út của Cổ Bắc Đường - là dòng tộc chuyên về lĩnh vực xe lớn nhất nước.
-Từ bao giờ miệng mồm của ngươi lại độc địa như vậy?-Nhậm Tử Phàm môi hơi nhếch lên
Dịch Thiên cười cà rỡn, hai tay hắn ôm hai mĩ nhân trong lòng, một người dựa vào lòng hắn tay luồn vào áo vuốt ve lòng иgự¢ hắn, còn một người thì cầm một miếng trái cây đút cho hắn ăn.
Thừa Tuyết nhìn thấy mà chán ghét.
-Mĩ nhân bên cạnh cậu, tuy là không phải tuýt người của tôi nhưng mà về nhan sắc thì rất được.-Dịch Thiên trầm trồ
Hắn không nói dối, nhan sắc của cô gái bên cạnh Nhậm Tử Phàm quả thật là xinh đẹp mĩ miều.
-Hứng thú sao?-Nhậm Tử Phàm tay luồn ra phía sau ôm vai cô, kéo cô lại gần mình
Bị anh kéo bất ngờ nên cả người cô áp sát người anh, cơ hồ cô nghe được nhịp tim khỏe khắn đều đặn của anh.
Thừa Tuyết ngẩng đầu chạm ngay ánh mắt sâu thẳm, lập tức cô ngồi thẳng dậy, né tránh ánh mắt của anh.
-Loại C không phải loại tôi thích, vẫn là chỉ có Tử Phàm cậu thích.
-Chỉ vừa vào đến cửa đã nghe giọng nói của Cố thiếu, đúng là miệng mồm không thay đổi vẫn độc địa như xưa.
Giọng nói này vừa vang lên thì cửa phòng đã có người mở ra, một nam nhân từ ngoài bước vào.
Dáng người anh ta lịch lãm, tao nhã vô cùng. Mái tóc nâu chải chuốt gọn gàng, anh ta mặc bộ đồ đen, áo da đen khoác bên ngoài, đeo găng tay bằng da đen. Gương mặt thanh tú điềm đạm.
Thừa Tuyết chỉ vừa nhìn người mới vào thì tức khắc thấy một màn đặc sắc.
Dịch Thiên không biết từ lúc nào đã leo qua chiếc bàn bằng thuỷ tinh, liên tục giơ đòn tấn công người đó, anh ta phản ứng rất nhanh liền tránh được chiêu của Dịch Thiên.
Người này thân thủ rất giỏi, né được những cú đấm của Dịch Thiên mà còn đánh trả lại một cách điêu luyện.
Đến cuối cùng, anh ta tay phải hướng nắm đấm tới mặt Dịch Thiên, Dịch Thiên né đi lại tạo cơ hội cho anh ta giơ chân một cước đạp thẳng vào bụng Dịch Thiên.
Dịch Thiên cũng không kém phát hiện ra liền nghiêng người ngã về sau té lên ghế.
Anh ta không bỏ qua liền giơ nắm đấm hướng tới, Dịch Thiên thấy tình thế cấp bách liền giơ hai tay lên đầu hàng: "Duẩn Hào, tớ hàng..."
Anh ta dừng tay lại nắm đấm chỉ còn 1cm nữa là đấm lên gương mặt kia của Dịch Thiên.
Người này là Lôi Duẩn Hào - hai mươi sáu tuổi, con trai độc nhất vô nhị của Lôi Khởi Thành, chủ tịch tập đoàn đá quý L&G nổi tiếng.
Sở trường của Duẩn Hào chính là đánh nhau.
-Ngay từ đầu xin tha có phải tốt hơn không?-Duẩn Hào hạ tay xuống
-Xin cậu, trong UP cậu nổi tiếng về đánh nhau như vậy làm sao tớ thắng nổi?-Dịch Thiên phủi tay áo quay lại ôm hai mĩ nữ
-Về đua xe thì cậu thắng chắc rồi.
Hai người bọn họ chính là lão nhị và lão tam trong UP chỉ đứng sau lão đại là Nhậm Tử Phàm, cha của cả hai cũng là người trong UP được mọi người kính nể như Hàn Đông.
Duẩn Hào ngồi vào ghế sô pha, lúc này mới để ý tới Nhậm Tử Phàm, ánh mắt cũng liếc sang Thừa Tuyết.
Sau một khắc, Duẩn Hào nói: "Quản lý ở đây làm việc càng ngày càng tốt rồi."
-Ý vậy là sao?
Đối với câu nói kia của Duẩn Hào, Dịch Thiên rất có hứng thú.
Thừa Tuyết giật mình khi nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của hai người đàn ông đều nhìn mình, trong lòng dự cảm không có gì tốt lành cả.
Nhậm Tử Phàm cũng rất hứng thú chờ Duẩn Hào nói.
-Cô gái này xinh đẹp như vậy mà quản lí có thể kéo vào đây làm thì rất hay rồi. Tử Phàm chưa gì hết đã giành trước bọn tớ.
Thừa Tuyết nghe Duẩn Hào nói như vậy quả thật rất tức giận chỉ muốn chọi chiếc giày vào mặt anh ta.
Nhìn anh ta nho nhã như vậy mà miệng mồm không khác cái tên Dịch Thiên chút nào, cũng độc địa như nhau.
Dịch Thiên nghe thấy cười lớn, Nhậm Tử Phàm khóe môi giần giựt hơi giương cao.
-Tớ nói gì sai?-Duẩn Hào trưng bộ mặt ngây thơ
-Duẩn Hào, tớ cần bổ sung thêm, cậu nhìn xem vòng một và vòng ba thì nhỏ nhưng bù được nhan sắc.-Dịch Thiên ôm bụng cười nói thêm
-Đúng nha, vậy thì quản lí làm việc bù qua đắp lại thôi, tớ còn định tăng lương nhưng nghe cậu nói thôi vậy.
-Đựơc rồi hai người im hết đi, người này là tôi đem đến, tôi không chê đến lượt hai cậu chê sao?-Nhậm Tử Phàm khóe môi mân lên
-Ồ, Phàm thiếu đau lòng sao? Còn ra mặt bảo vệ nữa.-Dịch Thiên được nước lấn tới
-Cậu nghĩ có sao?-Nhậm Tử Phàm cười giễu cợt Dịch Thiên
-Được thôi, vậy đưa mĩ nhân của cậu qua cho tớ, tớ cho cậu hai mĩ nhân
này coi như trao đổi.
Dịch Thiên làm bộ không tin lời Nhậm Tử Phàm nói liền muốn anh chứng minh.
Thừa Tuyết tim đập mạnh một tiếng, trong đầu reo lên chuông cảnh báo, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh cầu khẩn, đừng cho cô qua bên đó a, nếu không cái người họ Cổ này sẽ làm gì cô cũng không biết.
Nhậm Tử Phàm cúi đầu thấy cô nhìn mình vẻ không muốn, môi anh hơi mân lên sau đó cúi đầu nói vào tai cô: "Đừng làm mất mặt tôi, qua bên đó đi."
Nhậm Tử Phàm nói với cô xong thì ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên không suy nghĩ nói: "Được."
Thừa Tuyết trừng mắt nhìn anh, hai tay siết chặt gấu váy, anh lại xem như cô là một món hàng trao đổi với người khác.
-Chà, xem ra không đau lòng thật rồi. Đành vậy, hai cô qua đó hầu hạ Phàm thiếu cho tốt, còn mĩ nhân qua đây.-Dịch Thiên chậc lưỡi vẻ tiếc nuối vỗ ௱ôЛƓ hai cô gái cạnh mình
Hai cô gái kia cũng không suy nghĩ đã đứng dậy chạy qua chỗ Nhậm Tử Phàm.
Duẩn Hào không ngăn can, ở ngoài xem trò vui.
Thừa Tuyết khó khăn đứng lên, chậm rãi đi lại ngồi bên cạnh Dịch Thiên.
-Mĩ nhân em xem, Phàm thiếu không cần đến em nữa rồi.-Dịch Thiên rất tự nhiên liền vòng tay ra sau ôm eo cô
Thừa Tuyết trợn mắt nhìn anh ta, ánh mắt hung hăng.
-Em nhìn anh như vậy làm gì, để Cổ thiếu làm em vui.-Dịch Thiên cười quỉ dị
-Anh... Cổ thiếu, tôi tên Tô Thừa Tuyết, anh không cần cứ kêu tôi bằng mĩ nhân.-Thừa Tuyết nghiến răng
-Tên đẹp người lại càng đẹp, anh vẫn thích gọi em bằng mĩ nhân hơn.-Dịch Thiên cười cà rỡn
Thừa Tuyết tức ૮ɦếƭ với anh ta, đúng là đàn ông vô sỉ.
-Mĩ nhân, tuy em không phải "loại" anh thích nhưng mà miễn cưỡng chấp nhận được, vả lại Phàm thiếu đã tặng anh không muốn từ chối.-Dịch Thiên nói xong, ác ý hôn lên vành tai cô
Thừa Tuyết trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta, như muốn cấu xé anh ta ra.
Dịch Thiên cười мơи тяớи ánh mắt liếc sang phía Nhậm Tử Phàm, hai mĩ nhân bên cạnh anh rất biết cách lấy lòng, Nhậm Tử Phàm ôm hai mĩ nhân không để ý tới Dịch Thiên có làm gì Thừa Tuyết không?
-Mĩ nhân hay là em theo anh đi bảo đảm anh không lạnh nhạt như ai kia.-Dịch Thiên càng lúc càng ôm cô sát người hơn
Thừa Tuyết cụp mi mắt vừa tức tên họ Cổ này lại càng giận Nhậm Tử Phàm hơn, anh lại xem cô như món đồ trao đổi qua lại.
Nhậm Tử Phàm tay cầm ly rượu Brandy hơi nắm chặt không nói không rằng ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Trong lòng cảm thấy rất khó chịu trước câu nói của Dịch Thiên, có lẽ là do từ trước đến giờ chưa có ai dám giành người phụ nữa của anh.
Dịch Thiên thấy Nhậm Tử Phàm không có phản ứng gì thì buồn chán, anh ta còn định chọc Nhậm Tử Phàm kết quả anh vẫn trước sau như một. Làm kế hoạch của anh ta sụp đổ tan tành.
-Xem ra Dịch Thiên không có gì chơi lại đem Tử Phàm ra làm mục tiêu.-Duẩn Hào nói
-Haiz... tớ quên mất Tử Phàm không xem trọng phụ nữ.-Dịch Thiên chán chường buông tay đang ôm eo cô ra
-Sai rồi, cậu quên mất một người.-Duẩn Hào cốc lên đầu Dịch Thiên một cái
-Ý cậu là...
-Đúng vậy là em ấy.
-Haha Tử Phàm tớ đang nhớ em cậu ૮ɦếƭ đây này.-lần này Dịch Thiên có chuyện để trêu anh
-Cậu im miệng. Em ấy không phải người để hai cậu đem ra đùa.-Nhậm Tử Phàm thật sự tức giận
-Ố ồ, lão đại bọn tớ chỉ nói nhớ em ấy thôi, vả lại em ấy cũng lâu lắm chưa về nữa.
-Em ấy sắp tốt nghiệp rồi sẽ nhanh về Việt Nam.
-Tớ thật không chờ được không biết em ấy đã lớn và xinh đẹp như thế nào, nếu em ấy chưa có bạn trai thì tớ xếp hàng đăng kí.-Dịch Thiên nửa đùa nửa thật
-Hồi nhỏ đã đáng yêu lớn lên chắc chắn là mĩ nhân, không có bạn trai mới là lạ.-Duẩn Hào nói
-Hai người muốn, tôi đây cũng không cho.
Thừa Tuyết cúi gằm mặt, bọn họ chỉ nói những chuyện không đâu cô chẳng biết gì, nhưng cô rất thắc mắc người mà bọn họ nói là ai??? Theo như giọng điệu của cả ba cô không khó nhận ra sự quan trọng của người đó, nhất là trong lòng Nhậm Tử Phàm.
Thừa Tuyết cảm thấy ngột ngạt, muốn ra ngoài để thoải mái một chút nên đứng lên nói: "Xin phép tôi đi vệ sinh."
Sau đó bỏ ra ngoài.
Nhậm Tử Phàm vẫn hờ hững không quan tâm tới cô, hai mĩ nữ bên cạnh không ngừng lấy lòng.
Thừa Tuyết đi vào toilet rửa tay cũng không ra ngoài vội, cô đặt hai tay chống lên bàn thạch ánh mắt sáng rực nhìn mình trong gương.
Khóe môi cô cứng ngắc ngay cả kéo lên cũng không nổi, khó khăn mà gượng cười.
"Đừng nhăn mặt như thế, vì em không biết có người tim đập sai nhịp vì nụ cười của em."
Thừa Tuyết khẽ nhắm mắt, hít một hơi vào Ⱡồ₦g иgự¢ khi ấy cô có thể cười tươi vui vẻ là vì có anh, bây giờ anh đi rồi, cô dù vui cũng cười không nổi.
Em không thể sống thiếu tình yêu. Anh chính là tình yêu, vì thế em không thể nào sống thiếu anh, Khiêm Lạc.
Thừa Tuyết khẽ mở mắt, chỉ cần không làm anh tức giận cô sẽ được tự do sớm hơn, mọi người xung quanh cô mới có thể có cuộc sống vui vẻ.
Nhậm Tử Phàm nói phải, ở bên cạnh anh, cô nên học cách lấy lòng anh.
Một lúc lâu Thừa Tuyết mới từ trong toilet đi ra, hành lang nhẵn bóng, không một bóng người, âm ưu mà lạnh lẽo.
Phía trước có tiếng bước chân, Thừa Tuyết ngóng nhìn phía trước thấy một nam phục vụ bưng rượu.
Thừa Tuyết thấy anh ta trước khi vào phòng bị Mặc Phong cùng Mặc Hàng kiểm tra rượu cùng người trước, khóe môi cô hơi cong lên.
Có lẽ là cảm thấy buồn cười, Nhậm Tử Phàm lại sợ kẻ thù đến tìm mạng a!??
Phục vụ được cho vào, Thừa Tuyết đi lại, dừng trước Mặc Phong cười trang nhã.
-Cảm ơn anh vì những quyển sách.
Nói xong thì mở cửa bước vào trong.
Mặc Phong hé cười, khuôn mặt sáng lạng lộ ra nét vui vẻ lâu lắm mới thấy.
Thừa Tuyết bước vào đã thấy hai mĩ nữ kia ngồi cạnh Cổ Dịch Thiên và Duẩn Hào, cô biết chỗ mình nên ngồi chính là vị trí ban đầu.
Cạnh Nhậm Tử Phàm.
Phục vụ lúc nãy mặt cúi sát là thấp nhất có thể, tay rót rượu vào ly.
Nhậm Tử Phàm ngồi ngạo nghễ trên ghế, ánh mắt sáng quắc nhìn nam phục vụ, có cảm giác rất quen.
Giống như... giống như là Hàn Bân!???
Tuy Nhậm Tử Phàm chỉ gặp Hàn Bân một lần nhưng mà anh nhớ rõ hình dáng cùng nét mặt của hắn, Nhậm Tử Phàm có đặc tính nhớ rất lâu, quan sát rất kĩ.
Nam phục vụ rót đến ly của Nhậm Tử Phàm, đang rót giữa chừng đột nhiên dừng lại, tuy mặt cúi thấp nhưng lộ ra khóe môi nhếch lên nửa miệng, sau một khắc tay phải để chai rượu xuống nhanh như chớp lấy súng từ trong chiếc thùng thiết đựng nước đá ướp rượu.
Bởi vì hắn ta biết Mặc Phong mà Mặc Hàng sẽ không kiểm tra thùng thiết ấy.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, gần như chỉ trong cái chớp mắt, khẩu súng chĩa ngay trán Nhậm Tử Phàm mà Nhậm Tử Phàm vẫn nghiễm nhiên ngồi uống rượu.
Thừa Tuyết nhìn người phục vụ, gương mặt hiền hòa, có điều ánh mắt nhuộm đầy thù hận.
Qủa như anh dự đoán, hắn ta là Hàn Bân.
Dịch Thiên và Duẩn Hào dửng dưng như thể không có gì xảy ra, cả hai tay ôm mĩ nữ, tay cầm rượu uống xem trò vui.
-Phàm thiếu, xem ra kẻ thù có cậu ngày ngày đều có.-Dịch Thiên nửa châm chọc nửa trêu đùa
-Ta có thể lấy mạng người nhưng e là người không lấy được mạng ta.-Nhậm Tử Phàm lộ ra vẻ tàn khốc
Mạng sống này của anh, lăn lộn trong giới xã hội đen năm năm nay, nói lấy là dễ hay sao?
-Hàn Bân, cậu đúng là không tự lượng sức.-Nhậm Tử Phàm đứng lên, như một Ma Vương lãnh khốc cười
-Nhậm Tử Phàm, tôi không hề có ý định ςướק vị trí lão đại của cậu, nhưng mà cậu lại Gi*t ૮ɦếƭ ông tôi.-Hàn Bân ánh mắt ᴆục ngầu đầy tà niệm
-Sao cậu không hỏi vì sao tôi Gi*t ૮ɦếƭ ông ta? Đem người đến chỗ tôi đòi lấy mạng sống của tôi, muốn tôi nhường vị trí lão đại đưa cậu lên? Xem xem ông ta có thực lực không?-Nhậm Tử Phàm cửa miệng nhếch lên
-Tôi không có ý định làm lão đại, tôi còn định kêu ông rời UP cả gia đình sang nước ngoài định cư sinh sống bình bình an an, nếu cậu không phá vụ Morphine của ông thì ông cũng không tức giận đi tìm cậu.-Hàn Bân càng nói càng hét lớn
Anh ta vốn không có ý gia nhập UP hay là làm lão đại, chỉ muốn cả nhà hạnh phúc bên nhau, nhưng mà hôm nay chính đôi tay của anh ta lại cầm súng Gi*t người.
Thừa Tuyết giật mình. Hóa ra cũng có người không muốn làm lão đại hắc đạo, có người sống trong thế lực đen tối nhưng vẫn giữ được bản tính lương thiện.
-Đáng tiếc, ông ta ૮ɦếƭ cũng đã ૮ɦếƭ, một mình cậu nghĩ có thể lấy mạng tôi sao?-Nhậm Tử Phàm tay giơ lên cầm lên khẩu súng trong tay Hàn Bân một lúc, nụ cười tà mị
-Một phát súng ngay tim, có thể Gi*t người ngay tức khắc.
Hàn Bân từng học ngành y nên nắm rõ chỗ nào là chỗ chí mạng lấy mạng người.
-Được thôi, bắn đi.
Nhậm Tử Phàm thả tay ra đứng trước Hàn Bân không lo sợ chỉ nhếch mép cười.
Ánh mắt xanh lam lạnh lùng đến tàn nhẫn.
-Cậu nghĩ tôi không dám?
-Cậu dám nhưng mà tôi không ૮ɦếƭ được. Thử xem nào.
Hàn Bân trước câu nói của Nhậm Tử Phàm, mặt có chút tối đi, tay cầm khẩu súng giơ ngay tim Nhậm Tử Phàm, ông anh ta chính là bị Nhậm Tử Phàm hại ૮ɦếƭ, cho dù có lí do thích đáng, Hàn Bân cũng đã thề sẽ lấy mạng Nhậm Tử Phàm.
_Cạch cạch...
Cái gì thế này? Sao lại không có đạn?
Hàn Bân trừng mắt nhìn khẩu súng, liên tục Ϧóþ còi nhưng mà bên trong không có đạn.
-Cậu tìm cái này?-Nhậm Tử Phàm giơ tay cầm năm viên đạn lên, đôi môi sắc lạnh
Nhất thời, mặt của Hàn Bân tối sầm.