Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm - Chương 10

Tác giả: Du Huyễn

Họp mặt bạn cùng anh.
Dòng đời đôi khi đâu như ước muốn, cố gắng nắm thật chặt rồi lại phải buông tay.
- - -
Thừa Tuyết thấy mình đứng trong một không gian toàn một màu trắng xóa, dưới chân là tầng mây dày, nơi này rộng lớn tưởng chừng cho dù chạy đến cách mấy cũng không ra khỏi.
Thừa Tuyết nheo mắt khi nhìn thấy một người con trai quay lưng về phía mình, anh mặc bộ quần áo trắng phau.
-Cho hỏi... đây là đâu vậy?-Thừa Tuyết cất giọng hỏi
Người đó quay mặt lại, khuôn mặt hiền hòa ấm áp vô cùng, từ người anh tỏa ra một luồn hào quang sáng, phía sau lưng đột nhiên mọc ra đôi cánh trắng muốt, làm anh bay lên không trung.
Thừa Tuyết kích động khi nhìn thấy người đó, mọi nhung nhớ bất lực đều hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm cô nức nở: "Khiêm Lạc, là anh sao?"
-Thừa Tuyết, anh rất nhớ em.-Khiêm Lạc lơ lửng giữa không trung khuôn mặt tỏa sáng
Nụ cười của anh thật đẹp mắt, đến mức làm người khác không thể dời mắt, vô cùng dịu dàng.
-Khiêm Lạc, Khiêm Lạc... anh dẫn em theo đi, ở đây em cảm thấy cô đơn quá.
Thừa Tuyết toan chạy lại phía anh nhưng mà dường như có một bức tường trong suốt chặn ngang cả hai, làm cô không thể chạy tới phía anh.
-Anh không thể dẫn em theo, ở nơi này còn cô đơn hơn nữa... anh không muốn nhìn Thừa Tuyết của anh lại cô đơn.
Khuôn mặt anh vẫn trước sau như một, dịu dàng tỏa sáng.
-Đừng bỏ em, không có anh mọi thứ với em giống như là một con đường đầy gai nhọn, em không thể bước qua được.-Thừa Tuyết ánh mắt ngân ngấn nước ngẩng đầu nhìn anh
-Cô bé ngốc, anh chưa bao giờ bỏ em, anh đã không giữ đúng lời hứa cùng em đi qua những con đường chông gai kia nhưng mà anh sẽ luôn dõi theo em.
-Không có anh em cảm thấy mình rất yếu đuối, rất lạc lõng giữa cái thành phố xa hoa này, không có anh em không thể chống chọi lại mọi thứ, vì sao anh không nói câu nào đã rời xa em?
-Là chúng ta đã hết duyên, hết nợ, cho dù chúng ta vẫn luôn bên cạnh nhau, e là chúng ta cũng không cảm nhận được.
Thừa Tuyết nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt lắc đầu nguầy nguậy: "Không có chuyện đó, Khiêm Lạc ở cạnh em, làm sao em không biết?"
-Thừa Tuyết, sẽ có người thay anh nắm lấy tay em.
Thừa Tuyết mở to hai mắt nhìn Khiêm Lạc, cô không muốn bất cứ ai nắm tay cô ngoài anh, cô chỉ yêu anh, người đó không thể nào thay thế anh trong tim cô.
Khiêm Lạc nhẹ nhàng bay tới chỗ Thừa Tuyết, anh vươn tay ra chạm vào má cô, ánh mắt xám tro nhu tình như nước nhìn cô.
Bàn tay anh rất lạnh, lạnh lẽo giống như cái nơi rộng lớn này.
-Khiêm Lạc... anh cô đơn lắm đúng không? Thừa Tuyết hứa với anh sẽ luôn vui vẻ.
Thừa Tuyết giơ tay lên muốn nắm lấy tay anh nhưng mà có cô không chạm vào được mà xuyên qua cả tay anh chạm vào má mình.
Thừa Tuyết cố gắng nhiều lần nhưng đều không thể nắm được tay anh.
-Thừa Tuyết, sự thật đôi khi rất tàn nhẫn, nhiều khi không biết lại tốt, anh chỉ muốn em mãi là một cô bé hồn nhiên vui vẻ, ánh mắt em luôn chân thật luôn cười như vậy.
Khiêm Lạc vừa dứt lời thì cánh tay anh thu về, anh bay lùi về sau, rồi dần dần biến mất.
-Khiêm Lạc...
***
-Khiêm Lạc...
Thừa Tuyết bừng tỉnh giấc, hai bên má đã giàn giụa nước mắt, Thừa Tuyết giơ tay lên chạm vào cảm giác tim nhói lên đau đớn, đau lòng nằm cuộn người trong chăn rơi nước mắt.
Nghĩ đến câu nói lúc nãy của Khiêm Lạc trong giấc mơ Thừa Tuyết lại thấy lo sợ. Cái người mà anh nói e là...
Khiêm Lạc có nói sự thật đôi khi rất tàn nhẫn đôi khi không biết cũng tốt. Anh nói như vậy là có phải đang nhắc nhở cô không?
-Khiêm Lạc, lần này em không nghe lời anh nữa, Thừa Tuyết không muốn bị giam cầm nhưng nếu bị giam cầm em cũng phải biết được lí do.
Thừa Tuyết tay nắm chặt grap giường, lại nghĩ đến cái ૮ɦếƭ của Khiêm Lạc.
Năm đó, bỗng nhiên gia đình Khiêm Lạc xảy ra biến cố, Khiêm Lạc bị tai nạn xe mà ૮ɦếƭ, cũng ngay ngày đó ba mẹ anh thì bị mưu sát.
Cảnh sát nói, ba anh cùng bọn người xã hội đen buôn bán Mα túч bị cảnh sát bắt còn có cả bằng chứng nên cái ૮ɦếƭ của gia đình bọn họ không truy cứu đến.
Thừa Tuyết đến bây giờ vẫn không tin ba Khiên Lạc lại tiếp tay cho kẻ xấu.
Thừa Tuyết nhìn ra ngoài, trời đã chập chờn sáng, ngó qua đồng hồ chỉ mới 5h sáng, Thừa Tuyết lại không còn muốn ngủ được, muốn đi xuống nhà uống một ít nước thì cửa phòng đã khóa ngoài.
Cô quên mất mình đang bị giam cầm.
Thừa Tuyết cười chát đắng, quay lại giường. Mọi thứ liên quan đến công nghệ thông tin, hay có thể liên lạc với bên ngoài như điện thoại, laptop đều bị Nhậm Tử Phàm lấy đi hết, trong căn phòng này căn bản ngoài sách ra thì không còn gì khác.
Những quyển sách này cô đều đã đọc, cô không biết đên tiêu khiển khoảng thời gian này bằng cách gì.
Đến khoảng 6h Thừa Tuyết nghe bên ngoài có tiếng bước chân của hai người, cô thoáng nghĩ là Mặc Phong và Mặc Hàng, liền xỏ dép lê mang trong nhà vào chạy tới cửa.
-Mặc Phong, Mặc Phong...
Bên ngoài, Mặc Phong nghe thấy cô gọi mình, định bước tới phòng cô thì Mặc Hàng ngăn lại.
-Tiểu thư hẳn có chuyện quan trọng.
Nói xong, Mặc Phong tiến tới, mở khóa ra.
Thừa Tuyết thấy cửa mở, nhìn thấy Mặc Phong không khỏi mỉm cười.
-Tiểu thư, cô kêu tôi có chuyện gì?-Mặc Phong không hiểu vì sao mình lại cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy nụ cười của cô, còn quan tâm cô rất nhiều
-Mặc Phong, tôi có thể nhờ anh một việc không? Ở trong phòng này điện thoại hay máy tính đều bị lấy đi hết, ngoài tivi và sách ra tôi không biết tiêu khiển thời gian bằng cách nào, cho nên có thể phiền anh sau khi đi làm về mua cho tôi vài quyển sách không?-Thừa Tuyết nhìn Mặc Phong, môi hiện lên ý cười
Mặc Phong nhìn vào trong phòng, sau đó lại nhìn cô, đáp: "Được, tiểu thư muốn mua sách nào?"
-Hmm... miễn là tiểu thuyết là được. Anh biết tôi là biên kịch viên mà, tôi thích tiểu thuyết tình cảm hơn.-Thừa Tuyết suy nghĩ một lát lại ra một đống quyển sách muốn mua nên nói
-Được, thuộc hạ sẽ tìm tiểu thuyết cho tiểu thư.
-Sau này anh không cần kêu tôi là tểu thư hay xưng bằng thuộc hạ, cứ gọi tôi bằng tên được rồi.-Thừa Tuyết xua tay nói
-Như vậy...
-Trong Hàn Lâm, người tôi có thể nói chuyện chỉ có Tâm Nhi và anh, anh chẳng lẽ không muốn nói chuyện với tôi?
-Không phải tiểu... Thừa Tuyết.
-Như vậy mới được, cảm ơn anh trước nhé.
-Ừ.
-Tôi chờ anh mang đến. Tạm biệt.
Thừa Tuyết vẫy tay một cái rồi đóng cửa lại, sau đó đi ra ban công đứng hít thở khí trời.
Mặc Phong tim đập rộn rã, có lẽ kêu tên cô lần đầu nên có chút ngượng miệng nhưng lại thấy vui trong lòng.
-Mặc Phong, cô ta là người của thiếu chủ.-Mặc Hàng không phải kẻ ngốc, có thể nhìn ra được tâm tư của Mặc Phong
Như được thức tỉnh, Mặc Phong thu lại nét mặt lúc nãy, khuôn mặt thoáng chút rũ rượi, nhưng vẫn nghiêm lạnh: "Tớ biết."
Yêu là thứ tình cảm khắc nghiệt nhất trên cuộc đời.
Đúng 7h sáng, thím Lý đem thức ăn sáng lên cho cô, bà đặt trên bàn, thấy cô đứng ngoài ban công thì mở miệng: "Lại đây ăn sáng đi."
Thừa Tuyết quay đầu nhìn bà rồi bước vào trong. Nhìn đồ ăn trên bàn, vẫn là đồ Tây.
-Ngày mai, cháu muốn ăn đồ Việt. Nhất là món sườn chua ngọt.
Từ lúc đến Hàn Lâm tới bây giờ, chỉ duy nhất có một buổi cơm lần đầu cô đến đây ăn cùng Tâm Nhi là đồ Việt.
-Trừ phi là thiếu chủ yêu cầu, nếu không là không được.-thím Lý nói
-Cháu biết rồi. Một lát cháu ăn xong sẽ kêu bà lên lấy.-Thừa Tuyết rũ mi mắt ngồi xuống ghế
Thím Lý cũng không nói nhiều liền quay người ra khỏi phòng không quên khóa ngoài lại.
Thừa Tuyết ăn những thứ được đem lên, nhưng không cảm nhận được mùi vị gì, chỉ cảm thấy rất khó nuốt, lại vô cùng nhạt nhẽo.
Tuy nhiên, cô vẫn nuốt hết xuống bụng.
Nhậm Tử Phàm ngồi trong phòng bếp, vẫn là ngồi đọc báo. Đọc đến trang cuối thì gấp lại, cầm dao nĩa lên ăn.
Cả quá trình đều không nói gì, tưởng chừng mọi thứ đều ngưng lại chỉ tập trung về phía anh, không khí xung quanh nặng nề áp lực.
Trong đầu anh lại nhớ đến hình ảnh của cô cúi đầu lùa thức ăn trong dĩa, y như đứa trẻ biếng ăn.
-Thím Lý, cô ấy có ăn không?-Nhậm Tử Phàm đặt dụng cụ ăn xuống bàn, dùng khăn lau miệng mình
-Dạ có, lúc nãy tôi đứng nhìn một lát thấy cô ấy cả quá trính đều cặm cụi ăn không nói năng gì cả.-thím Lý nói
Nhậm Tử Phàm im lặng một lát, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, một lúc mới đứng lên đi ra ngoài
-Mặc Phong, ta muốn trong một tiếng nữa Ôn Thị thuộc sở hữu của Khởi Lạc.
-Vâng.
--- Ôn Thị ---
Diệc Thuần mãi không thấy Thừa Tuyết liền trong lòng bất an, điện thoại cho cô thì máy bảo bận, Diệc Thuần như ngồi trên đống lửa, lo sợ Thừa Tuyết bị Nhậm Tử Phàm bắt nạt.
Đang lúc đứng ngồi không yên thì một nam nhân đi ngang qua, Diệc Thuần hai mắt sáng rực, liền chạy ra ngoài.
-Đại côn đồ... đại côn đồ...
Mặc Phong dừng chân lại, mày nhíu lại nhìn Diệc Thuần. Lại là cái cô gái này, lại muốn gây sự gì nữa đây.
-Cô gọi tôi?
-Tất nhiên là gọi anh rồi. Đại côn đồ, Thừa Tuyết đâu?-Diệc Thuần vểnh mặt lên hỏi
-Cô hỏi tôi, mà lại dùng thái độ này?
-Anh muốn ăn chổi không?-Diệc Thuần trừng mắt
-Mặc kệ cô.-Mặc Phong không thèm đếm xỉa đến Diệc Thuần quay người đi
Diệc Thuần không để anh đi dễ dàng như vậy liền chạy ra phía trước ngăn lại.
-Anh nói mau, tên họ Nhậm đó đã làm gì Thừa Tuyết?
-Vì sao tôi phải nói cho cô biết?-Mặc Phong liếc cô một cái
-Bởi vì Thừa Tuyết là một người tốt, tôi là bạn cô ấy, tôi không muốn một cô gái tốt như Thừa Tuyết lại rơi vào tay Nhậm Tử Phàm. Xem như tôi xin anh, nói cho tôi biết đi.-Diệc Thuần cầu khẩn nói
Mặc Phong lặng thinh, nghĩ đến nụ cười thanh khiết kia của Thừa Tuyết, trong lòng trỗi dậy một cơn sóng mạnh mẽ.
-Cô ấy không sao cả. Tôi chỉ có thể nói bấy nhiêu. Tôi còn có việc.
Điều mà anh có thể nói cho Diệc Thuần biết, chỉ là cho Diệc Thuần biết Thừa Tuyết vẫn mạnh khỏe mà thôi.
Diệc Thuần nhìn tấm lưng rộng lớn của Mặc Phong trong lòng dự cảm có điều không hay.
...
Thừa Tuyết ngồi trong phòng tay lật quyển sách "Trạm kế tiếp tình yêu" ra, ở một trang giữa lấy chiếc lá phong ra cầm lên nhìn.
Môi vô thức cong lên, khuôn mặt thanh tĩnh thanh thuần.
Cô mệt mỏi khi phải đối đầu với Nhậm Tử Phàm, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này mà thôi.
Thừa Tuyết đem chiếc lá để lại chỗ cũ đứng lên để quyển sách lên giá, không có gì làm đi ra ban công đứng hít thở không khí xung quanh.
Thím Lý mở cửa đi vào thấy cô đứng ngoài ban công thì tần hắng sau đó nói: "Thiếu chủ kêu ta lên nói với cô tối nay cùng ngài đi họp mặt bạn."
-Cháu biết rồi.
-Đây là váy ngài sai người đem về, trước bảy giờ phải chuẩn bị xong.
Thím Lý đặt túi đồ lên bàn.
-Một lát cháu sẽ đi chuẩn bị.-Thừa Tuyết đi vào nói
-Ừ.
-Thím Lý, Tâm Nhi... sao rồi?-Thừa Tuyết ngập ngừng hỏi bà
-Đã được thiếu chủ thả ra vài ngày nữa cô ta khỏe lại sẽ chăm sóc cho cô.
-Vậy còn bà???
-Ta đương nhiên trở về Ngự Biệt Uyển rồi.
Thừa Tuyết à một tiếng cũng không hỏi thêm.
Thím Lý nhìn cô một lát rồi cũng ra ngoài, Thừa Tuyết đi lại xem túi đồ mới phát hiện bên trong có ba quyển sách còn kèm theo một mảnh giấy.
"Tôi không biết sách này cô có thích hay không? Mong là cô sẽ thích. Mặc Phong."
Thừa Tuyết cầm ba quyển sách lên đúng ngay ba trong một đống quyển cô cần. :D
Thừa Tuyết để sách lên bàn cầm bộ váy trong túi ra. Là một chiếc váy màu cafe sữa.
Thừa Tuyết sờ tay lên váy, chất liệu vải thật rất tốt là loại tơ tằm thượng hạng. Lâu lắm rồi cô không mặc váy, bây giờ mặc lại thật nhớ ngày xưa.
Lúc đó có người nói với cô, anh rất thích nhìn cô mặc váy nhất là váy trắng, mỗi lần như thế anh thấy cô giống như một tiên nữ vậy.
Lúc đó mặc váy là để anh ngắm khen cô rồi ôm lấy cô nhưng mà bây giờ anh đi rồi cô mặc là vì ai chứ???
Thừa Tuyết cười khổ nhìn đồng hồ giờ này vẫn còn quá sớm để chuẩn bị. Nghĩ đoạn, Thừa Tuyết cầm ba quyển sách leo lên giường xem.
Trong khi đó tình hình ở Ôn Thị không khả quan, phải là rất tệ. Khởi Lạc thu mua toàn bộ cổ phần của Ôn Thị, những bộ phim do Ôn Thị sản xuất đều bị ngưng lại, các nhà đầu tư đều thi nhau đòi lại tiền mình đã đưa vào.
Ôn Thị trong một lúc không xoay sở được, Ôn Tầm nhất thời chịu không nổi đả kích nên đột quỵ phaei nhập viện, một mình Hướng Luật xoay sở quả không nổi.
Diệc Thuần liên tục điện thoại cho Thừa Tuyết vẫn là máy bận nghĩ đến lúc nãy gặp "đại côn đồ" liền biết có chuyện gì xảy ra.
Những việc này đều là Nhậm Tử Phàm đứng phía sau giựt dây.
Diệc Thuần tới phim trường tìm Mộc Ngân, định là cả hai đi tìm Thừa Tuyết. Nhưng mà Diệc Thuần vốn vì chuyện Thừa Tuyết đổi tự do của mình vì scandal của Mộc Ngân nên không thích Mộc Ngân.
Lần này nguy cấp lắm cô mới tìm Mộc Ngân.
Nhưng mà khi tới phim trường lại thấy Mộc Ngân nói chuyện điện thoại với ai đó giọng nói vô cùng tức giận.
Diệc Thuần đứng lại một chỗ đủ nghe được.
-Anh như vậy là có ý gì? Sao lại nhắm vào Ôn Thị nữa?
[...]
-Nhậm Tử Phàm tôi thật hối hận khi đã đồng ý cùng anh hợp tác hại Thừa Tuyết. Anh quả thật không phải con người.
[...]
-Tôi nói cho anh biết, sự tự do của Thừa Tuyết là nhờ tôi anh mới có được tốt nhất anh hãy thả cô ấy ra, còn tha cả Ôn Thị.
[...]
-Anh... alo alo...
Diệc Thuần khó khăn tiếp thu lời nói vừa rồi của Mộc Ngân, mặt đỏ bừng vì tức giận liền xông tới chỗ Mộc Ngân.
Mộc Ngân vừa quay người lại thì đã bị ai đó tát một cái đau điếng, Mộc Ngân tay ôm một bên má in hằn dấu tay trừng mắt nhìn người đó.
-Vu... Diệc Thuần, sao cô lại ở đây?-sắc mặt Mộc Ngân kém đi rõ rệt
-Sao? Sợ tôi biết chuyện xấu xa của cô đã làm với Thừa Tuyết sao? Hỏa Mộc Ngân thật uổng công Thừa Tuyết tốt với cô vậy mà cô lại trả ơn Thừa Tuyết như vậy?-Diệc Thuần phẫn nộ giơ tay tát Mộc Ngân thêm một cái
Mộc Ngân mím chặt môi rõ ràng muốn đánh trả nhưng mà không thể giơ tay, là Mộc Ngân sai trước phải là sai lầm rất lớn. Diệc Thuần nói đúng, Thừa Tuyết đối với Mộc Ngân tốt như vậy, vậy mà Mộc Ngan lại...
-Diệc Thuần, tôi biết lần này tôi sai rất lớn nhưng mà tôi cũng đã nói rõ với Nhậm Tử Phàm kêu anh ta buông tha Thừa Tuyết, nhưng mà anh ta không chịu.
-Haha... cô nghĩ người như Nhậm Tử Phàm đã bắt được Thừa Tuyết thì dễ dàng thả ra sao? Thừa Tuyết bị hắn ta lấy đi tự do, sống trong giam cầm tất cả là do cô. Hỏa Mộc Ngân, tôi khinh bỉ cô
-Diệc Thuần, tôi biết tôi có lỗi với Thừa Tuyết nhưng mà điều chúng ta cần làm lúc này là tìm Thừa Tuyết, tôi đoán Nhậm Tử Phàm sẽ giam cầm cô ấy.
-Được, tôi cùng cô đi tìm Thừa Tuyết nhưng mà chuyện này tôi nhất định nói cho Thừa Tuyết biết.-Diệc Thuần nói xong cũng quay người đi
Mộc Ngân biết sớm muộn chuyện này cũng lộ ra nhưng mà không nghĩ lại nhanh như vậy. Mộc Ngân cười khổ một cái sau đó đi theo sau Diệc Thuần.
Cả hai đi đến Hàn Lâm tìm Thừa Tuyết nhấn chuông hai cái từ bên trong có một cô gái chạy ra.
Tâm Nhi không mở cửa vội nhìn hai người qua cánh cổng lớn hỏi: "Hai cô tìm ai?"
-Cho hỏi có Thừa Tuyết ở đây không?-Diệc Thuần hỏi
-Hai cô tìm tiểu thư có việc gì?-Tâm Nhi hỏi tiếp
-Chúng tôi là bạn của cô ấy làm phiền cô cho chúng tôi gặp cô ấy một lát.-Mộc Ngân chen vào
Tâm Nhi suy nghĩ một lát nhìn cả hai hồi lâu.
-Hiện tại tiểu thư không có ở đây khi khác hai cô hãy đến.-Tâm Nhi đáp xong thì lạnh nhạt bỏ vào trong
-Cái cô gái này... bây giờ chúng ta phải làm sao?-Diệc Thuần quay sang Mộc Ngân
-Ngày mai chúng ta lại đến, bây giờ tìm Hướng Luật trước đã.
-Ừ! Vậy thì chúng ta đi.
...
Đúng 7h Nhậm Tử Phàm đã có mặt ở Hàn Lâm, anh ngồi trên ghế sô pha hai chân vắt chéo kêu thím Lý lên gọi cô xuống.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Mặc Phong ánh mắt ngây ra khi nhìn thấy cô gái bước xuống, Mặc Hàng cũng nhìn cô đôi mắt có chút động trước vẻ đẹp của cô nhưng vẫn lạnh nhạt.
Nhậm Tử Phàm thấy biểu lộ của cả hai thì quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Cô trong bộ váy cafe sữa thanh tao trang nhã đứng ở bậc cao nhất của cầu thang, mái tóc dài hạt dẻ được thắt bím rồi 乃úi cao lên bằng chiếc nơ màu trắng có ren, khuôn mặt tròn trịa được phủ một lớp phấn nhạt, môi tô son đỏ bóng.
Làn da trắng mịn được khoác lên bộ váy sẫm màu càng tôn lên nước da trắng hồng ấy.
Vẻ đẹp của cô vừa trang nhã thanh khiết lại đoan trang diễm lệ, đẹp nhưng không kiêu căng, thanh cao mà thoát tục.
Cô giống như một thiên sứ làm mê đắm trái tim co người.
Thừa Tuyết hơi ngượng khi bị người khác nhìn chằm chằm mình liền cúi đầu đi xuống cầu thang.
Nhậm Tử Phàm thôi nhìn cô nữa đặt chân xuống đứng lên.
Thừa Tuyết đứng trước mặt anh, cô đã mang đôi giày cao gót 15cm vậy mà vẫn chỉ đứng hơn vai anh một tí.
-Đừng làm mất mặt tôi.
Thừa Tuyết cứ nghĩ anh sẽ khen mình ai mà ngờ anh lại lạnh nhạt tới mức này.
Cô quên mất anh là Nhậm Tử Phàm, làm sao mà khen cô?
Thừa Tuyết thấy Tâm Nhi đã được thả ra, vết thương cũng không còn bầm tím nữa trong lòng cũng nhẹ nhõm, nói sao thì đều là cô hại Tâm Nhi, trong Hàn Lâm to lớn này cô chỉ có Tâm Nhi và Mặc Phong là bạn mà thôi.
Nhậm Tử Phàm không nói nhiều đã sải bước lạnh lùng rời đi. Thừa Tuyết vội vàng đuổi theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc