Sáng sớm, hai vợ chồng vừa mở cửa ra, chuẩn bị đi làm, bỗng dưng vài người cảnh sát ập vào nhà. Không hiểu chuyện gì, Tùng ( bố Hoàng Oanh ) ngơ ngác hỏi:
– Có chuyện gì sao mấy anh cảnh sát?
– Anh chị có phải là phụ huynh của Lê Hoàng Oanh?
Nghe đến con gái, Tùng lo lắng.
– Vâng! Là chúng tôi! Con bé…con bé đã xảy ra chuyện gì sao?
– Cô bé có nhà không?
– Không, nó đã xin phép chúng tôi cho đi chơi với bạn dài ngày rồi.
– Đi nhiều ngày như vậy, nghỉ học nhiều ngày như vậy và cả số tiền lớn đó, anh chị cũng vẫn đồng ý sao?
Hạnh ( mẹ Hoàng Oanh ) nghe tới ” số tiền lớn ” lắp bắp:
– Làm..làm..sao anh biết về số tiền đó? – Dừng một chút, hít thở sâu, cô bình tĩnh kể lại mọi chuyện. – Thật ra chúng tôi đâu có đồng ý cho nó đi, không, thậm chí là còn chả có quyền để mà đồng ý hay không đồng ý. Đang ở công ty, tôi nhận được tin nhắn của nó, bảo là đi chơi dài ngày, nhờ tôi xin phép cho nó nghỉ học. Rồi còn bảo đã lấy thẻ tín dụng của tôi, nó còn hứa chỉ lấy 500 triệu thôi, số tiền còn lại, về nó sẽ trả. Khi về, trách mắng gì nó cũng được.
Tùng ở bên cạnh nghe, nghe xong, anh lại lo lắng và giận dữ.
– Giờ nó ở đâu, chúng tôi cũng không biết, điện thoại cũng tắt. Nhưng con gái chúng tôi ngoan lắm, nó cũng sẽ không làm gì dại dột, vì vậy chúng tôi không báo cảnh sát, ở nhà chờ con gái trở về rồi sẽ dạy bảo lại nó.
Nghe hai vợ chồng kể lại, một vị cảnh sát nói với vẻ mặt nghiêm túc:
– Giờ tôi không nói rõ được, nhưng nếu thật sự muốn tốt cho con gái của anh chị, mong anh chị hãy hợp tác với chúng tôi!
Tùng và Hạnh là dân tri thức, đương nhiên biết cách hành xử, nghe cảnh sát nói vậy, suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
– Được rồi!
– Vậy mời anh chị theo chúng tôi về đồn!
~~
Bước theo cảnh sát vào một căn phòng, Tùng và Hạnh ngạc nhiên vì thấy một cặp vợ chồng khác cũng ở đây. Kéo ghế ra ngồi, 4 người lặng lẽ nhìn nhau rồi nhìn cảnh sát, trong lòng đầy thắc mắc.
Vị trưởng cảnh sát nhìn hai người rồi nói:
– Đây là phụ huynh của cháu Lê Hoàng Oanh, và đây là phụ huynh của cháu Nguyễn Ngọc Mỹ An, mọi người làm quen với nhau trước đi.
Đợi hai bên chào hỏi xong, ông bắt đầu nói tiếp:
– Con gái của mọi người đều lấy thẻ tín dụng và nhắn tin nói là đi chơi xa và sẽ dùng 500 triệu phải không?
Tùng nghe vậy, vội quay qua hỏi bố mẹ của Mỹ An:
– Con gái của anh chị cũng vậy sao?
– Đúng vậy, anh chị cũng vậy à? Dạo này tôi ít dùng tới nên cho đến lúc con bé nhắn tin tôi mới biết là thẻ đã mất. – Thông ( bố Mỹ An ).
– Có lẽ hai đứa đi chơi với nhau…
Chưa nói hết, vị trưởng cảnh sát đã cắt ngang:
– Hai cô bé đi chung với nhau, đúng vậy. Nhưng không phải đi chơi mà là thực hiện một vụ bắt cóc, còn bây giờ, có lẽ đang chạy trốn ở đâu đó rồi!
– Cái gì? – Tùng là người phản ứng nhanh nhất. – Ông có biết ông đang nói gì không? Làm sao mà ông có thể vu oan cho người khác như thế? Dù ông có là cảnh sát đi chăng nữa, tôi vẫn có thể kiện ông ra toà! Gọi người khác tới đây để đùa à? Đi về thôi, đừng nên dây dưa với lũ cảnh sát.
Anh quay qua nói với vợ chồng Thông, còn mình thì kéo tay vợ đứng dậy.
– Tôi sẽ coi như là chưa nghe thấy việc anh xúc phạm cảnh sát chúng tôi. Còn về việc con gái anh, anh tin hay không đó là quyền của anh, anh có muốn kiện tôi cũng được, nếu anh có thể kiện! Và đến lúc đó, cả hai bố con anh đều sẽ vào tù, một vì tội bắt cóc và một là vì tội vu oan, xúc phạm người thi hành công vụ.
Tùng lúc này bình tĩnh hơn một chút, do dự, rồi anh lại ngồi xuống ghế, nhìn cảnh sát bằng ánh mắt giận dữ.
– Dù anh có thái độ với tôi đi chăng nữa, cũng không thay đổi được sự thật! Nếu mọi người không tin, sau khi rời khỏi đây, có thể đến hỏi nạn nhân.
Nghe lời nói và khuôn mặt nghiêm túc của cảnh sát, bố mẹ của Hoàng Oanh và Mỹ An bắt đầu có chút lung lay. Con gái họ bỗng nhiên biến mất, còn mang theo một số tiền lớn…chẳng lẽ lại thật sự như vậy?
– Số tiền đó có lẽ là để trả cho băng xã hội đen mà hai cô bé đó thuê. Đây có lẽ là một băng lớn, đến giờ chúng tôi vẫn không lần ra được bọn chúng. Hai cô bé đó còn mua cả axit với ý định tạt để huỷ hoại mặt của nạn nhân. Nhưng nạn nhân có biết võ nên đã chạy trốn.
Nhìn gương mặt căng thẳng của từng người, vị cảnh sát thở dài rồi nói tiếp:
– Trong lúc đánh và chạy trốn, nạn nhân bị chém sau lưng và bị một viên đạn sượt qua vai. Suýt ngã xuống vực ở vùng rừng núi Thanh Hoà, nhưng có người đi ngang qua nên cứu kịp. Còn đám xã hội đen kia có lẽ nghĩ nạn nhân đã ngã xuống vực nên bỏ đi.
Vị cảnh sát vừa dứt lời, căn phòng chìm trong yên lặng.
Hạnh run run, nước mắt lăn dài trên má, nghẹn ngào một lúc, cô mới thốt nên lời:
– Làm sao, làm sao mà con gái tôi lại như vậy được? Nó có lẽ hơi kiêu căng một chút, hơi ngang ngạnh, hơi ương bướng, nhưng con bé không phải là đứa trẻ hư! Nó luôn phấn đấu để có thể vào được lớp chuyên Anh, môn nó yêu thích, nó luôn phấn đấu vì tương lai của nó. Không thể được, anh cảnh sát à, người làm mẹ như tôi, hiểu con gái mình hơn ai hết! Có lẽ…có lẽ là có nhầm lẫn gì đó rồi, con gái tôi….hức…
Tùng ôm vợ vào lòng, im lặng không nói gì.
– Học sinh trong trường cũng đã xác định rồi. Mỹ An và Hoàng Oanh đã từng nhiều lần kiếm cớ gây sự với nạn nhân. Trong hội thao năm ngoái, Mỹ An từng bỏ đinh vào giày của nạn nhân trong mục chạy 2 người 3 chân, khiến cô bé bị thương khá nặng.
– Cô bé đó…có phải là Phạm Băng Du hay không? – Ngọc ( mẹ của Mỹ An ) nhớ lại hội thao năm ngoái, nhớ lại cảnh một cô bé xinh xinh và nổi tiếng ngoan hiền học cùng lớp với con gái mình, chân đẫm máu.
– Phải!
Mọi người nghe xong đều chấn động. Cô bé Phạm Băng Du đó, những người làm phụ huynh như họ, ai cũng đã từng nghe qua. Một cô bé nổi tiếng với vẻ xinh xắn, ngoan ngoãn và thông minh.
– Tại sao? Làm gì có lí do gì để hai đứa nó hại Băng Du? Con gái tôi đâu có tiếp xúc gì với Băng Du đâu?
– Con gái tôi cũng thế, chúng nó có bao giờ chơi với nhau đâu? Không thể có chuyện mà hai đứa hại cô bé Du kia được! Tôi tin con gái tôi mà!
– Mọi người biết Băng Du thì chắc cũng biết Hoàng Lãnh, đúng không?
Tất cả đều gật đầu, vị cảnh sát lại nói tiếp:
– Cũng biết việc Lãnh không tiếp xúc với ai ngoài Băng Du và đám bạn từ thuở nhỏ, và đó cũng chính là lí do. Tình cảm không được đáp lại dẫn đến hành động mà không suy nghĩ. Tất nhiên tôi cũng không thể ngờ được sự việc lại đến mức này. Thứ lỗi cho tôi hỏi câu này, mong mọi người đừng để bụng. Không biết hai cô bé có bị vấn đề gì về thần kinh không?
Bố mẹ của hai nhỏ đều lắc đầu.
– Vậy nếu bắt được, thì con gái chúng tôi, sẽ..sẽ làm sao?
– Tại vì chưa đủ tuổi, nên chúng tôi sẽ đưa hai cô bé vào trại cải tạo. Đến năm 18 tuổi sẽ thả ra.
– Vậy…nếu bên nạn nhân đồng ý bỏ qua, thì liệu hai con bé, có được thoát tội không?
– Được! Vì đây chưa tính là Gi*t người, và cũng chỉ là hành động của trẻ vị thành niên, nên chỉ cần bên bị hại bỏ qua thì sẽ không sao cả. – Nhìn khuôn mặt mừng rỡ của những người ngồi đối diện, vị cảnh sát lại nói tiếp. – Tuy nhiên, tôi khuyên mọi người, đừng đi thoả thuận với bên đó. Nếu không, tôi e rằng hậu quả không chỉ là vào trại cải tạo đâu.
– Chúng tôi sẽ thử! Tương lai của con gái tôi không thể bị huỷ hoại bởi mấy chữ ” trại cải tạo ” được. Nó sẽ xấu hổ và suy sụp tinh thần mất.
– Chẳng phải xấu hổ vẫn tốt hơn là áy náy, mặc cảm tội lỗi sao? Dù sao cũng cảm ơn mọi người đã hợp tác. Và còn một điều nữa, dù bên kia có đồng ý hay không đồng ý thì mong mọi người vẫn hãy liên lạc với chúng tôi khi có tin tức của hai cô bé. Làm thế là để tốt cho hai cô bé. Chúng đã lầm đường lạc lối thì các vị cần phải tỉnh táo và đưa ra những quyết định sáng suốt. Hãy vì tương lai của bọn chúng.
– Vâng, chúng tôi hiểu rồi!
~~
– Du, anh mới thấy món này trên mạng, làm thử luôn nè, em ăn thử đi. – Minh Thiên đưa món ăn thử nghiệm của mình ra cho nó.
Cậu vội giật cái hộp về phía mình, lườm lườm anh.
– Du còn là bệnh nhân đấy, anh đừng có ђàภђ ђạ nó. – Rồi lại mặt mày tươi rói, quay sang nó. – Tao mới làm bánh táo nè, mày ăn đi!
Minh Thiên Ϧóþ đầu, hít thật sâu.
– Có ăn bánh táo của em mới là ђàภђ ђạ con bé ấy. Em tự đi mà ăn đi, và đưa ngay cái hộp cho anh. Chỉ có món anh nấu mới xứng đáng để Du ăn.
– Tôi nói với mẹ Vân và mẹ Linh đấy nhé!
– Cả cô Vân và cô Linh nữa, anh chưa liệt kê hết mà!
– Anh đã kết thúc câu rồi, gì mà chưa hết?
– Em không….
– Hai người ngậm mồm hết cho tôi!!! – Nó, đã quá sức chịu đựng, đành phải hét lên để ngăn hai tên thần kinh kia lại.
Cậu với anh giật mình, hoảng hốt nhìn nó. (°□°)
” Cạch ”
Chưa kịp nhào tới giường nó, tiếng mở cửa vang lên.
Mới 2 giờ chiều, ai lại vào đây?
Quay mặt lại nhìn, cả 3 trố mắt ngạc nhiên.
Nó và cậu chả biết ai và ai lại nghe anh nói:
– Anh chị là phụ huynh của Hoàng Oanh mà, sao lại ở đây?
Hai đứa kia nghe vậy thì cũng chăm chú nhìn những người đứng trước mặt.
Hạnh cầm giỏ trái cây, bước vào.
– Chào thầy! Chào hai cháu! Cô chú là bố mẹ của Hoàng Oanh và Mỹ An.
Minh Thiên nghe vậy, mặt đanh lại khiến cho bố mẹ của hai nhỏ cảm thấy lo lắng và có đôi chút sợ hãi.
– Vậy tức là anh chị đã biết chuyện rồi?
– Vâng, chúng tôi mới biết sáng nay. Cảnh sát đã đến nhà và mời chúng tôi tới đồn, cũng đã kể hết mọi chuyện. – Dừng lại nhìn phản ứng của cả 3, Hạnh lại nói tiếp. – Mấy ngày trước, hai con bé lấy thẻ tín dụng và nhắn tin bảo chúng tôi là đi chơi xa, nên đến tận ngày hôm nay chúng tôi mới biết chuyện.
– Rồi sao?
Câu hỏi lạnh lùng và ánh nhìn đáng sợ đó của Minh Thiên làm bố mẹ của hai nhỏ không biết phải nói gì mới đúng, mới ổn thoả. Tùng bước đến bên cạnh hai đứa nó, do dự một lúc rồi chậm rãi mở lời:
– Hai cháu à, thay mặt con gái, cô chú thật sự xin lỗi hai cháu, thật sự xin lỗi Băng Du. Là do cô chú dạy bảo con cái không tốt mới để xảy ra sự việc này. Nhưng hai đứa nó còn trẻ người non dạ, chỉ là nhất thời bồng bột mà thôi. Hai đứa nó cũng là bạn cùng lớp với hai cháu, cũng có chút nhiều ấn tượng và kỉ niệm. Chúng còn có cả tương lai phía trước, nên hai cháu có thể bỏ qua cho hai đứa nó lần này hay không?
– Cô chú sẽ dạy bảo lại con bé thật tốt, sẽ đích thân đưa hai con bé đến nhận lỗi với gia đình cháu.
Anh vừa định nói thì đã nghe giọng cậu.
– Nếu chỉ cần vài lời xin lỗi, vài lời năn nỉ, thì pháp luật là để làm gì hả cô chú? Đã có gan làm thì phải có gan chịu. Du nhà cháu chịu đựng đau đớn rồi sợ hãi như thế và suýt thì mất cả mạng, vậy mà cô chú nghĩ vài lời đơn giản và giỏ trái cây đó là ổn thoả hết sao? Chuyện cũng là do con cô chú làm, không liên quan đến cô chú, đừng tự hạ thấp bản thân mình để đến đây nói những lời như thế!
– Chúng ta có thể giải quyết ổn thoả mà! Hay là chúng ta giải quyết hết bằng tiền nhé? Cô chú sẽ trả mọi chi phí và…
Minh Thiên không để Ngọc nói hết câu đã gầm lên.
– Tiền!?! Tiền!?! Các người chỉ còn biết đến thế thôi sao? Các người nghĩ với gia thế nhà các người thì bằng được một góc của gia đình chúng tôi à? Làm người xin hãy giữ lòng tự trọng của mình. Hai năm trong trại cải tạo là đã quá nhẹ rồi, đừng để mọi chuyện thêm rắc rối hơn. Các người còn nói nữa, thì hậu quả sẽ không chỉ là trại cải tạo thôi đâu!
Hạnh lúc này, thẹn quá hoá giận, quên mất mục đích mình đến đây là gì, quát lại anh:
– Thầy cũng là thầy giáo của Hoàng Oanh, vì sao lại thiên vị bọn nó hơn con gái chúng tôi? Vì gia thế nhà đó hơn nhà tôi sao? Hay vì con bé đó xinh hơn con gái nhà tôi? Thầy là thầy giáo, phải có đạo đức một chút đi. Đây là chuyện giữa gia đình chúng tôi, người ngoài như thầy đừng nên xen vào.
Minh Thiên cười khẩy.
– Hãy cảm ơn vì chị đang ở trong bệnh viện này đi, nếu không thì giờ chị đã không còn lành lặn thế này rồi! Dù có là đàn bà con gái đi nữa, tôi vẫn không ngại ra tay đâu! Chị nói tôi không có tư cách xen vào chuyện này, nói tôi thiên vị?
Không để ai nói, anh lại tiếp tục.
– Đúng đấy, tôi thiên vị thì làm sao nào? Giữa đứa em gái bé bỏng và một con bé xa lạ không quen biết, đương nhiên tôi phải thiên vị em gái mình. Huống hồ người bị hại lại là em gái tôi, người hại em gái tôi lại chính là con bé không quen biết kia. Vậy xin hỏi, tôi thiên vị em gái mình là đúng hay sai?
Hạnh cứng họng, không nói được gì. Ba người còn lại cũng chấn động. Đâu có ai biết thầy là anh của hai đứa nhỏ đó, đã lỡ lời đắc tội với thầy rồi.
– Mấy người có hiểu được cảm giác người nhà mình phải sợ hãi, phải chịu đau đớn, chỉ còn một chút nữa thì rời bỏ gia đình, cảm giác đó, mấy người đã trải qua chưa? Các người biết không, hai đứa nhỏ này đều là hai đứa em bé bỏng của tôi, tôi ở bên cạnh và chăm sóc bọn nó từ khi bọn nó mới sinh ra. Vậy mà giờ tôi phải tìm kiếm một đứa trong sợ hãi, tôi phải ngồi ngoài phòng cấp cứu, nhìn các bác sĩ đang giành giật mạng sống cho nó, tôi phải bất lực nhìn nó nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền. Tôi phải im lặng nghe người khác kể lại rằng nó suýt thì mất mạng, suýt thì rơi xuống vực sâu, tôi còn nhìn thấy cả viên đạn đã bắn vào người nó.
– Cảm giác đó, mấy người hiểu được không? Nếu còn biết suy nghĩ thì mong mọi người hãy về đi, trước khi tôi quyết định tống hai đứa nhỏ đó vào tù. Với gia thế nhà tôi, chuyện đó chỉ dễ như trở bàn tay.
Nói rồi anh mở cửa phòng, nhìn bố mẹ của Hoàng Oanh và Mỹ An.
– Mời!
Bố mẹ của hai nhỏ, đành phải ra về.
Đóng cửa lại, Minh Thiên đợi một lúc rồi rút điện thoại ra, gọi cho ai
đó.
– Alô.
– Minh Thiên à? Sao lại gọi cho bác thế? Bố mẹ của hai cô bé kia vừa đến đó phải không?
– Vâng, phải ạ!
– Cháu muốn nhờ bác chuyện gì?
– Bác, cháu muốn nhờ bác cho người theo dõi bọn họ.
Phía bên kia vang lên tiếng cười của vị cảnh sát.
– Ai cần gì cháu nhắc. Bác đã cho người theo dõi bọn họ từ sáng rồi. Nếu có manh mối gì về hai cô bé kia sẽ bắt ngay lập tức và báo cho gia đình, được chưa?
– Vâng, cảm ơn bác!
Cúp máy, anh nhìn hai đứa nó rồi cười.
– Nào ăn bánh của anh đi! Hãy quăng cái bánh táo dở hơi đó đi Du ơi!
– Tôi cho phép anh nói lại đó!