Vài tuần trôi qua, giờ đã là giữa tháng 10, là quãng thời gian chán ngán đối với mỗi học sinh.
Nữ chính vẫn vậy, vẫn ngơ ngơ như bò đeo nơ. Nam chính và nam phụ cũng vẫn vậy, đấu đá từng tí một. Kể từ sau buổi ăn cơm thân tình kia, cậu và anh lại quay trở về trạng thái chiến đấu, cứ như bữa ăn thân thiết và tốt đẹp kia là hoàn toàn không có.
Nó thì cũng chả bận tâm gì nhiều, hai người đó thích diễn kịch cẩu huyết, sến súa, lãng mạn thì cứ việc, không lôi kéo nó vào là được. Tuy là cứ lằng nhà lằng nhằng làm nó phát bực! Thật đấy! Không đùa đâu! Nhưng mà theo lời mẹ Vân và mẹ Linh thì tình cảm trải qua sóng gió, phong ba bão táp mới bền vững được. Cho nên nó cũng bỏ qua sự rắc rối trong quá trình diễn ra, chỉ chăm chăm vào cái kết quả! Chỉ mong hai người sớm thành đôi…..a, nhầm, sớm quay trở lại như xưa!
Cũng may là hai anh chàng kia không biết được suy nghĩ của nó. Nếu biết được chắc một người luôn tươi cười như Minh Thiên cũng phải méo mặt. Cái gì mà cẩu huyết, sến súa, lãng mạn? Chẳng phải là vì nó mà đấu đá, tranh giành, quyết chiến 1 sống 1 còn sao? Phải đến bao giờ, nó mới hiểu ra được cái điều đơn giản này đây?
Nhưng mà, nếu nó mà hiểu được cái điều đơn giản ấy thì nó đã chẳng phải là nó, chẳng phải là Phạm Băng Du, chẳng phải là con gái của Kỷ Vân và Nguyên Hoàng.
Lại nói về cậu một chút. Vương Hoàng Lãnh những ngày qua, ngày nào cũng nghe đi nghe lại một đoạn ghi âm. Phải, chính là đoạn ghi âm huyền thoại đó! Không những thế, cậu còn sắm thêm vài cái USB rồi sao chép đoạn ghi âm vào laptop, USB. Làm thế là để lỡ có mất đồ cũng chả sợ mất cái đoạn ghi âm của bà xã yêu nhà cậu. Sao mà cậu thông minh vậy nhỉ? Há há! (ு८ு)
Tất nhiên, với cái kiểu đoạn ghi âm có mặt ở khắp mọi nơi như thế, cậu cũng đã từng bị nó phát hiện.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, trăng thanh gió mát, Phạm Băng Du cầm điện thoại của Vương Hoàng Lãnh ngồi nghịch. Lại vào trúng phần ghi âm, nghe được cái đoạn ghi âm kia ngay trước mặt cậu. Nó trố mắt ra, đầu chầm chậm quay sang cậu:
“- Mày, mày ghi âm lại hồi nào đấy? Sao tao lại không biết?
– À, ha ha, hồi đó đấy! Tao ghi âm lén, sao mày biết được.
– Ghi âm làm gì?
– À….ghi âm để…- ” Nghĩ ra một lí do đi, Vương Hoàng Lãnh! Nghĩ đi! Nghĩ đi! ”
– Để làm gì?
Gãi đầu, gãi tai một lúc, cậu thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ:
– Hầy, thôi thì tao cũng chả giấu mày làm gì! Chả là tao ghi âm để sau này lôi ra doạ bà xã í mà!
– Hả? – Mắt tròn, mắt dẹt nhìn cậu.
– Thì, sau này có xảy ra chuyện gì đấy, tao lấy đoạn ghi âm ra, rồi nói còn khối người muốn lấy tao, bỏ tao thì tao đi tìm người này tao lấy! – Kiểu này thì, cả đời nó, đừng hòng bỏ được cậu!
– Thế, lỡ sau này, vợ mày biết tao, nhận ra giọng tao thì làm sao? Rồi lỡ đâu đánh tao, tạt axit tao? – Thật chứ, mấy người này ghen lên là sợ lắm!
– Không có chuyện đó đâu! – Đương nhiên là không có chuyện đó! Có người bình thường nào tự đi đánh, tự tạt axit mình không?
– Sao mày dám chắc?
– Sau này mày sẽ biết! Tao bảo đảm luôn! ”
Thỉnh thoảng nhớ tới việc này, cậu lại cười. Bà xã nhà cậu ngốc lắm! Còn nó, thỉnh thoảng nhớ tới, cảm thấy buồn cười, cậu trẻ con quá! Nhưng xen lẫn là cảm giác buồn man mác! Chả hiểu vì sao, nó cứ cảm thấy tủi thân khi cậu nói về bà xã tương lai gì đó, cộng thêm cả một chút ghen ghét. Cái tâm trạng này là sao chứ? Nó ngày càng không hiểu bản thân rồi!
Cũng có lần nó đem việc này kể lại với cậu. Cậu nghe nó nói xong, đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài. Nó không hiểu, vội hỏi:
” – Tao đang nói chuyện với mày cơ mà? Mày đi đâu vậy?
Cậu ngoảnh đầu lại, cười cười:
– Tao đi mượn mấy quyển tiểu thuyết của mẹ về cho mày!
– Làm gì? Tao không đọc mấy cái vớ vẩn đấy đâu!
– Trong đó có câu trả lời cho chuyện của mày đấy! Đọc rồi mở mang trí óc đi!
– Tao không đọc! Mệt ૮ɦếƭ đi được! Mày nói thẳng ra luôn đi!
– Mày muốn tao nói à? Được thôi! Tao sẽ trả lời mày, cứ từ từ, mày nhất định hiểu! – Lúc nói câu này, cậu cười, một nụ cười hạnh phúc, xen lẫn đểu cáng. ”
Nó cũng đã sớm quăng chuyện này ra khỏi đầu. Không nhận được câu trả lời ưng ý, nó cũng không thèm quan tâm nữa. Và cuộc sống cứ thế, diễn ra thật yên bình, cho đến ngày hôm nay.
Hôm nay là thứ 7, ngày đi học cuối cùng trong tuần của bọn nó. Chuông vừa reo, tụi học sinh lật đật cất hết đồ, xách cặp chạy mất, hoàn toàn không quan tâm đến giáo viên.
Nó và cậu cũng không ngoại lệ. Xách cặp, kéo tay nhau chạy, bỏ lại đằng sau là ánh mắt ghen tức của Hoàng Oanh và ánh mắt buồn rầu của Minh Thiên. Nhưng hai đứa nó quan tâm làm gì ba cái chuyện đó! Chờ cả tuần dài đằng đẵng, rốt cuộc cũng đến ngày nghỉ, lo mà về hưởng thụ, với cả mẹ nói hôm nay sẽ làm món cơm cà ri gà mà hai đứa nó thích. Gì chứ, cà ri gà mẹ Vân và mẹ Linh nấu là đỉnh của đỉnh luôn! Ưm, mới nhắc đến đã thấy đói! Càng nghĩ, hai đứa nó càng tăng tốc.
Chạy về đến nhà nó, hai đứa đẩy cửa, chạy ngay vào bếp, nhao nhao:
– Mẹ ơi, cà ri, cà ri! Mẹ ơi, con đói, con đói! Mẹ ơi, nấu xong chưa? Ăn được chưa?
– Đi thay đồ, rửa tay chân ngay! Còn nói câu nào nữa là nhịn! – Trúc Linh cầm cái muôi, gào lên. Ồn ào, điếc hết cả tai!
– Dạ! Tuân lệnh!
Vừa dứt lời, hai đứa nó chạy ngay đi thay đồ. Xong xuôi, lại chạy xuống bàn ăn, ngồi chờ.
– Hôm nay bố có về không hả mẹ?
– Chỉ có bố Hoàng về thôi! Bố Huy trưa nay đi ăn với đối tác rồi!
– À!
Lại tiếp tục im lặng. Mùi thơm lan toả khắp nhà làm hai đứa nó cứ ôm bụng thèm thuồng. Nhưng thèm thuồng vậy chứ tuyệt đối không mở miệng ra kêu ca! Kêu ca làm mẹ nổi điên lên là khóc không ra nước mắt.
Đến khoảng 10′ sau, tiếng Kỷ Vân vang lên:
– Xong rồi đây! – Ba chữ đơn giản nhưng đem lại niềm vui sướng to lớn.
Hai đứa nó mắt sáng lên, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng Nguyên Hoàng. Anh đi làm về rồi!
Cả nhà ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn. Nó và cậu tuy chỉ chăm chăm vào việc ăn nhưng vẫn cảm nhận được cái không khí kì lạ trong nhà. Kỷ Vân, Trúc Linh và Nguyên Hoàng, ba người này cứ nhìn nhau rồi nhìn hai đứa nó. Hai đứa nó nuốt cái ” ực ” rồi dừng ăn luôn. Đúng lúc hai đứa đang hoang mang tột độ, Kỷ Vân mới chậm rãi lên tiếng:
– Hai đứa, mẹ hỏi này!
– Vâng, mẹ hỏi đi! – Dạo này nó và cậu có gây ra chuyện gì không ta?
– Hai đứa thấy thế nào nếu nhà mình có thêm thành viên mới? – Trúc Linh tiếp lời, ra về thần thần bí bí.
-………- Im lặng, sắp xếp lại lời nói, đảo mắt nhìn nhau, hai đứa nó phát hoảng mà gào lên:
– Là ai? Là ai có thai ạ? Mẹ Vân hay mẹ Linh? Thai mấy tháng rồi! Đã đi khám chưa? Là trai hay là gái? Mọi người biết từ lúc nào rồi, sao không cho bọn con biết? Mọi người trả lời đi, sao lại im lặng vậy?
3 vị phụ huynh nhìn con mình, cứ nhìn chằm chằm rồi cùng cười phá lên, Kỷ Vân và Trúc Linh ôm bụng cười ngặt nghẽo:
– Ôi! ૮ɦếƭ mất thôi! Bụng tôi!
– Hai đứa bây dễ bị lừa quá rồi!
– Ơ…..?
Nguyên Hoàng đằng hắng giọng, lấy lại bình tĩnh, nhìn hai đứa nó, vừa cười vừa nói:
– Thành viên mới tức là chó con ấy! – Nói xong, nhìn gương mặt ngơ ngơ của con mình, anh lại nói tiếp. – Bố mẹ định mua một con chó Ngao về nuôi đó mà! Hỏi ý hai đứa xem thế nào.
Hai đứa nó vốn rất yêu động vật, đặc biệt là chó, vừa nghe bố nói xong lại phấn khích quá độ:
– Dạ nuôi! Con nuôi! Lúc nào được nuôi hả bố?
– Sáng mai cả nhà mình ra tiệm mua!
– Vâng, mình tự làm nhà cho nó nha bố?
– Ừ, mai đi mua đồ về làm!
Anh vừa dứt lời, cậu và nó đã reo hò, vội vàng ăn xong bữa rồi chạy lên phòng để bàn về chó con.
Những người làm bố, làm mẹ, nhìn con mình, chỉ cười. Nụ cười tràn đầy yêu thương.
Cả ngày hôm đó, nó và cậu không ra khỏi nhà, chỉ ru rú trong phòng bàn về chó con và thiết kế nhà cho nó. Và lúc này đây, cậu lại có cảm giác Vương Hoàng Lãnh và Phạm Băng Du, hai người giống như đang thiết kế tổ ấm mới cho gia đình của mình, cho cuộc sống hôn nhân sau này. Càng nghĩ tới, lại càng cảm thấy ngọt ngào. Đúng rồi! Cậu còn phải nghĩ tên cho bé chó Ngao nữa. Cậu cũng quyết định rồi, bé chó Ngao từ nay về sau sẽ là con của Băng Du và Hoàng Lãnh, gia đình nhỏ của cậu sẽ là gia đình hạnh phúc nhất thế giới!
Sáng hôm sau, hai đứa thức dậy thật sớm, giục bố mẹ, rồi đi tới cửa hàng vật liệu mua đồ. Hai đứa nó chọn đồ cẩn thận từng tí một. Từ loại gỗ cho đến loại đinh, ốc, tỉ mỉ, cần mẫn mà chọn.
Chọn xong thì vội qua cửa hàng thú nuôi. Trong cửa hàng có rất nhiều loại động vật, nhưng nó và cậu vừa bước vào, mắt đã chú ý ngay đến chú chó Ngao với bộ lông màu nâu mật ong nằm ở góc tường.
Đó là một chú chó Ngao đực, 5 tháng tuổi, rất dễ thương. Không mất nhiều thì giờ, cả nhà nó chọn chú chó này rồi mang về nhà.
Bé cún con này cực kì thân thiện, chưa gì đã quấn nó và cậu rồi. Cả nhà nó ăn trưa rồi nghỉ ngơi, quyết định sẽ làm nhà cho chó con sau khi ngủ dậy.
Cậu với nó nằm chơi trên giường cùng thành viên mới. Cậu bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn nó, rồi nói:
– 3 đứa mình chơi trò gia đình đi! Tao là bố, mày là mẹ, nó là con! Trò gia đình này, 3 đứa mình biết thôi, cũng sẽ không nói cho ai cả! Được không?
– Sao tự nhiên mày muốn chơi trò gia đình?
– À thì…..tao thích thôi! Kiểu như hồi nhỏ chơi trò gia đình ấy!
– Mày yểu điệu như đàn bà ấy!
Cậu nghe nó nói, lườm nó một cái rồi lại chuyển chủ đề:
– Đúng rồi, mình còn chưa đặt tên cho nó!
– Tên hả? Tao muốn đặt là Fufu! – Nó mắt sáng rực, nhìn chó con trong lòng.
– Fufu? Cái quái gì vậy? – Cái tên gì thế này?
– Sao? Nghe dễ thương mà! Không được à?
Nhớ lại giọng nói của nó khi kêu Fufu, thôi thì cũng được!
– Được chớ! Vợ yêu thích là được rồi!
– Ai là vợ yêu mày?
– Thì đang chơi trò gia đình mà! Tao là bố, mày là mẹ mà!
– À, cũng được. – Nó lại thành công bị cậu qua mặt. Nhưng mà, trong thâm tâm nó, cái cụm ” vợ yêu ” mà cậu gọi, thật sự cũng hơi….dễ nghe!
Cậu sung sướng, lại lừa nó tiếp:
– Ừa! Cho nên tao có gọi mày là vợ hay bà xã đều được cả! Mày cũng có thể gọi tao là chồng hay ông xã!
– Thế có hơi kì?
– Trò chơi mà! Trò chơi mà! – Cậu cười xởi lởi.
– Thế cũng được!
– Vậy, bà xã ơi?
– Ơi?
– Bà xã, bà xã, bà xã….- Cậu sung sướng, gọi liên tiếp.
– Sao vậy ông xã? – Nó lại cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc rồi.
– Không sao cả!
Và hai đứa cứ ông xã, bà xã cả buổi chiều ngày hôm đó. Lúc làm nhà cho Fufu, nó cứ nhìn cậu, trong lòng là thứ cảm xúc khó hiểu. Và buổi tối hôm ấy, trong đầu nó chợt vụt lên câu hỏi: Mình có phải là thích Lãnh hay không?