Nó – Phạm Băng Du, một con nhóc 6 tuổi, trắng trẻo, dễ thương với một cái tên hơi bị hay. Hay thật chứ có đùa đâu! Băng, là băng đấy! Thứ nó thích nhất trên đời! Mà nói đi thì cũng phải nói lại, tên nó hay, rất hay, nhưng ở cái đất nước Việt Nam này, Phạm Băng Du có vẻ là cái tên hơi…..khác người. Thế vì sao nó lại có cái tên khác người? Ôi dào, đơn giản thôi, nhà nó í à, được cái là có một bà mẹ ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt với đống tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc…..nên tên con gái cũng là từ vốn tiếng Hán phong phú của mẹ yêu quý mà ra.
Nếu hỏi cái khu vực nhỏ nhỏ mà nó ở, ai có tiếng nhất, chắc chắn câu trả lời sẽ là hai cái căn nhà mặt tiền sát nhau, nằm sừng sững ngay giữa phố kia. Lí do ấy à, hai nhà chơi rất thân lại còn thành đạt, thêm hai đứa nhóc phá như giặc, với những cái tên khá đặc biệt.
Nó là con gái, tên Phạm Băng Du rồi, còn đứa nhóc còn lại? Là một thằng con trai, một thằng nhóc đẹp trai, trắng trẻo, 6 tuổi và tên Vương Hoàng Lãnh. Nguồn gốc tên nó thì biết rồi, còn thằng nhóc kia, sao tên cũng kì lạ thế? Ầy, cũng đơn giản, là do mẹ của cậu. Mẹ cậu không mê tiểu thuyết như mẹ nó đâu, mà mê phim Hàn kia. Xem phim cứ thanh mai trúc mã, lãng mạn, nên đâm ra là đặt tên con cho hợp với nó, thêm vài năm nữa, bọn nó lớn lên lại chả đẹp đôi quá. Đứa là ” băng “, đứa là ” lạnh “, nghe mà lạnh cả tâm hồn. ==|||
Tên thì thế, băng rồi lạnh lẽo, nhưng cái nết chả như cái tên. Hai đứa này trừ những lúc gào khóc ra thì lúc nào mặt cũng tươi hơn hớn và quậy như tinh. Vâng, là quậy như tinh, nên nhiều lúc hàng xóm thật sự mong ước hai đứa này có thể sống đúng với tên của mình dù chỉ là một khoảnh khắc. Nhưng thật tiếc, mong ước chỉ là mong ước, nó và cậu từ trước tới nay và mãi về sau sẽ luôn là tổ hợp tuyệt vời và quậy nhất hành tinh, đấy là lời hứa của hai đứa nó.
Phạm Băng Du và Vương Hoàng Lãnh, 2 đứa nhóc này chắc chắn phải vô cùng hạnh phúc vì có hai bà mẹ luôn luôn lo lắng cho chuyện tình yêu lãng mạn của bọn nó sau này. Chả là, nhiều bộ tiểu thuyết với cả phim Hàn, có mấy cặp thanh mai trúc mã ghét nhau từ nhỏ đến lớn, sau này cũng theo đuôi người khác luôn, làm những người làm mẹ như Kỷ Vân ( mẹ nó ) và Trúc Linh ( mẹ cậu ) đây phải lo lắng hết sức.
Nhưng thật may quá, chúng nó không ghét nhau, mà phải nói là cực kì thân thiết với nhau. Chuyện đùa, chúng nó là ai chứ? Là tổ hợp Băng Lãnh tuyệt vời và quậy nhất hành tinh mà. Hừm, Băng Lãnh, một cái tên mà theo chúng nó, không cái tên nào có thể hay hơn! Băng Lãnh, một cái tên đơn giản nhưng chứa đựng sự mạnh mẽ, ẩn giấu bên trong lớp băng lạnh lẽo. Vâng, với hai đứa nhóc 6 tuổi, chỉ lấy việc chơi làm chính, thì nghĩ ra được từng đó quả thật cũng khá là văn chương rồi!
Nó và cậu, ngày ngày chỉ có 3 việc lặp lại : ăn, ngủ và quậy. Quậy ở nhà, quậy ở trường mẫu giáo, quậy cả ở ngoài đường. Không ở đâu là không quậy. Cụ thể là ngày hôm nay.
Sáng sớm, tiến sĩ ngôn ngữ học mê phim Hàn – Trần Trúc Linh – đi lên phòng đứa con trai yêu quý của mình để gọi thằng nhóc dậy đi học. Cửa mở, người thì không thấy đâu, chỉ thấy hai cái gối được đắp dưới chăn một cách cẩu thả. Trúc Linh liếc mắt qua cái cửa sổ đang mở toang hoang kia, thầm cười trộm : ” Mới nhỏ đã biết trốn nhà theo mĩ nữ rồi. Ầy con trai à, làm gì thì cũng phải làm cho cẩn thận chứ….” nhẹ mỉm cười rồi đóng cửa, cô vui vẻ sang nhà hàng xóm.
Ở căn nhà bên cạnh kia, vị bác sĩ tài giỏi mê tiểu thuyết đang đứng trước cửa phòng con gái, nhìn hai đứa trẻ ôm nhau ngủ ngon lành mà trên mặt chậm rãi nở ra một nụ cười khả ố. Hai người làm mẹ này cũng đã bàn rồi, nếu mọi chuyện mà không suôn sẻ theo kế hoạch thì đương nhiên là sẽ phải dùng tới kế hoạch B. Kế hoạch B thì cũng đơn giản thôi, sau này hai đứa mà không có tình ý thì lôi mấy chuyện cỏn con này ra, bắt thằng nhóc Vương Hoàng Lãnh kia chịu trách nhiệm với con gái cô.
Đang tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp sau này, chợt một bàn tay đặt lên vai Kỷ Vân. Quay lại, Trúc Linh cũng đang nhìn cô với gương mặt rất là…đểu cáng và những suy nghĩ rất là TRONG SÁNG. Quả là những bà mẹ tuyệt vời!!!
Nhìn nhau một lúc, hai người cùng gọi hai cục cưng đang nằm trên giường kia dậy, còn đi học:
– Tiểu Du, Tiểu Lãnh, dậy thôi, chúng ta đi ăn nào! Ăn món ngon nào!
Hai đứa nhóc ban đầu còn nhăn nhăn vì bị làm phiền, nhưng nghe được ăn ngon, liền ngồi bật dậy, phóng ngay vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải đánh răng. Nó với cái bàn chải Người Nhện, cậu với cái bàn chải Người Dơi, vừa đánh răng vừa giục nhau:
– Mày nhanh lên còn đi ăn! Chậm như rùa thế mẹ Vân với mẹ Linh ăn hết bây giờ.
Hai bà mẹ đứng ở ngoài, nghe thấy câu nói ngây thơ, chân thật của hai đứa con, mà không khỏi đen mặt, muốn cho bọn nó vài đạp.
Vài phút sau, với sức công phá của những món ăn ngon và sợ mẹ tham ăn, ăn hết đồ ăn (==|||) hai đứa nó đã quần áo chỉnh tề, đẹp đẽ được hai bà mẹ dắt tay đi ngoài đường. Ngày thường thì sẽ là ăn sáng ở nhà nó hoặc nhà cậu, nhưng riêng thứ bảy thì chúng nó sẽ được đi ăn ở ngoài cùng hai bà mẹ. Trường thì gần nhà nên từ thứ hai đến thứ bảy, hai đứa nó đều tự đi bộ về với nhau, chỉ có sáng thứ bảy được mẹ yêu quý dắt đi. Hai ông bố thì đi làm từ sáng nên chỉ riêng chủ nhật, khi tất cả được nghỉ ngơi, thì hai gia đình mới tụ tập được với nhau.
Vào một tiệm phở nổi tiếng của khu phố, chúng nó lanh chanh ra giành bàn, mắt sáng lấp lánh, gọi đồ:
– Chú Hùng ới, cho bọn cháu hai tô đặc biệt với cả hai ly sữa bò nha! Nhanh nhanh nha chú, không là không kịp giờ ăn tô thứ hai :(((
– Rồi, khổ lắm, chờ chú tí nhá hai đứa mắt to hơn bụng. Chị Vân với Linh vẫn như cũ hả?
– Ừ, chú cứ làm cho hai đứa kia trước, không bọn nó lại buồn cả ngày vì không kịp ăn tô thứ hai.
Một lúc sau, bốn tô phở nghi ngút khói và hai cốc sữa bò được bưng ra trước mặt bốn con người hai già, hai trẻ kia. Ăn không lo ăn, lo phá rồi giành nhau cho nên kết cục là cũng chả kịp ăn tô thứ hai, vừa ăn xong tô thứ nhất, hai đứa trẻ đáng thương, tội nghiệp, nước mắt lưng tròng đã bị mẹ tống cổ ra khỏi quán và xách đến trường. Vừa đi vừa cãi nhau chí chóe:
– Tại mày đấy cái thằng tham ăn, thịt còn đầy ra đấy, cứ giành thịt của tao làm gì? Giờ thấy chưa, mới ăn được có một tô, hứ.
– Chứ mày thì không có lỗi à cái con tham uống, ai bảo mày cứ giành sữa của tao.
– Mày con trai mày uống sữa làm gì? Tao con gái mới cần đẹp da, mới cần uống sữa.
– Chứ mày ăn thịt làm gì? Nam tử hán đại trượng phu mới cần ăn thịt thôi!!!!
Hai đứa nó sẽ vẫn tiếp tục cuộc cãi vã nhắng nhít đó nếu không có tiếng hét của Trúc Linh:
– Hai đứa bây có im ngay không thì bảo? Sữa với chả thịt, bước vào trường, nhanh!
Nó và cậu, chưng hửng, mặt mày bí xị:
– Chào mẹ Vân, mẹ Linh, con đi học.
Mặt mày bí xị bước vào trường là thế, nhưng chưa đầy 3 giây sau, hai đứa nó nhìn nhìn mấy đứa trẻ đang chơi ngoài sân rồi lại quay lại nhìn nhau và cười tươi rói:
– Đi chơi thôi mày – Nó nói.
– Ok, vào lớp cất cặp rồi đi thôi em yêu!
– Cậu vừa nháy mắt vừa bắt chước giọng điệu của diễn viên trong mấy bộ phim mẹ cậu hay xem.
– ௱ôЛƓ tao này. – Nó giơ ௱ôЛƓ vào mặt câu, vừa dứt lời liền bỏ chạy. Đùa à, nó cũng thông minh lắm chứ bộ, có ngu đâu mà đứng lại cho cậu đánh.
– Đồ con nít. Mình không thèm chấp. – Vừa lườm nó, cậu vừa thong thả bước vào lớp.
Lớp nó là một trong những lớp già đầu nhất của trường, toàn những bọn nhóc chuẩn bị bước chân vào lớp 1 và lớp nó cũng nhờ có hai đứa trẻ Băng Du và Hoàng Lãnh kia mà trở thành lớp quậy nhất cái trường này. Hai đứa nó bước vào, mấy đứa nhóc đang nhao nhao liền im bặt, xếp thành hai hàng đón bọn nó, nói to:
– Chào Lãnh đại ca, Du đại ca.
– Ừ! – Cậu phẩy tay, nhẹ nói.
Đây là cảnh diễn ra mỗi buổi sáng đi học của cái lớp này. Rõ khổ, hai đứa kia cầm đầu, lại thêm xem mấy bộ phim trên TV nữa, nên thành ra bọn nó cứ thích bắt chước như trong phim, dù sao thì đi theo bọn nó cũng được chơi rất sướng mà. Người lớn ban đầu còn cấm nhưng dần dà cũng đành bỏ cuộc trước cái lũ này, thôi thì kệ, trẻ con mà. Cất cặp xong, nó hét to:
– Ê, đi chơi cát đi chúng mày, hôm qua tao xem TV có bày cách làm bánh bông lan á, ra đây tao làm cho ăn. – Nói xong nó chạy ào ra ngoài.
Lũ trong lớp nghe được ăn thì xí xởn chạy ra theo, ngồi trong hộp cát, chăm chú nhìn nó ” làm bánh “. Khoảng 5 phút sau, nó reo lên:
– Xong rồi. – Hí hửng cầm một cái đĩa nhựa đựng một đống cát được đắp thành hình cái bánh khá đẹp giơ trước mặt bọn kia.
Bọn kia ngu ngơ:
– Bánh này ăn được thật đấy à? Đấy là cát mà?
– Được chứ sao không? Hôm qua tao thấy trên TV mà, người ta bỏ cát màu trắng ( bột mì ấy ạ ) trộn đều với trứng mà, xong rồi bỏ vào lò là nó thành màu nâu nâu thế này này. – Vừa nói nó vừa chỉ vào ” bánh ” cát. – Tao nghĩ đấy là cát chưa chín nên mới màu trắng, xong người ta phải bỏ vào lò đó. Còn mình chín rồi khỏi cần bỏ vào lò, thiếu chút trứng thôi, nhưng mà đâu có sao đâu.
Mấy đứa nhóc tuổi đời còn nhỏ, lại vô cùng tin vào TV và cái tổ hợp Băng Lãnh kia, nay cả hai thứ bọn nó tin tưởng nói được thì chắc chắn là được rồi. Không biết bọn nó kiếm đâu ra con dao nhựa trong mấy hộp bánh sinh nhật, lôi ra, cắt ” bánh ” và chuẩn bị ăn.
– Mấy đứa đang làm gì vậy? – Cô giáo của bọn nó, thấy bọn nó ngồi túm tụm trong hộp cát nên ra xem thử, ai ngờ lại thấy cái cảnh mấy đứa học trò nhỏ của mình, trên tay đều cầm đống cát, được cắt như miếng bánh, chuẩn bị bỏ vào mồm, không khỏi mắt tròn mắt dẹt nhìn bọn nó.
– Dạ, đang ăn bánh. Bánh Du đại ca làm giống như TV á cô, cô ăn không cô?
– Một đứa trong đám nhanh nhảu, cười tươi rói nhìn cô.
– B….bá…….bánh..á?? Cái đống cát đó? – Cô thật khó mà tin được.
– Vâng, trên TV là bột chưa chín nên màu trắng rồi lại còn phải bỏ vào lò, còn đây là bột chín sẵn rồi, nên Du đại ca chỉ cần làm một chút là xong.
– ……. – Cô thề cô thật sự không biết phải nói gì. Ai đời, một lũ trẻ con 6 tuổi, nghịch hơn giặc, cái gì cũng tỏ vẻ mình biết, nay lại ngây thơ hết sức như vậy. (==|||)
– Cái cát trắng trắng chưa chín đấy gọi là bột mì, còn cái bột đã chín này gọi là cát. Bột mì làm bánh được, còn cát tuyệt đối không thể ăn. Ăn vào là mấy đứa phải vào viện đấy. Cho nên, nếu không muốn bị tiêm thuốc thì bỏ đống đó xuống, đi rửa tay và vào lớp giùm, mấy tiểu tổ tông của cô.
– Tiêm á, vậy bọn mày bỏ hết xuống đi, đợi sau này tao lớn rồi tao làm cho ăn. – Nó nghe cô nói đến tiêm, sợ xanh mặt, biết là lỗi của mình, vội sửa sai và không quên hứa hẹn.
Vậy là mấy đứa nhóc ngây ngây ngô ngô, rồng rắn kéo nhau đi rửa tay rồi vào lớp.
Mọi chuyện có lẽ sẽ yên ổn như những lớp học khác, nhưng tiếc quá, lớp nó lại chả phải lớp bình thường. Buổi trưa, cậu ghé vào tai nó nói nhỏ:
– Ê, tao vừa có trò này vui lắm!
– Gì? Gì?
– Tí ăn xong tao với mày lấy đồ trang điểm của cô rồi cả lớp chơi trò trang điểm đi. Giống mấy người trong phim đó, hôm bữa tao thấy trong phim mẹ tao xem rồi, dễ lắm.
– Mà trang điểm để làm gì? – Nó ngu ngơ hỏi lại.
– Mày ngu quá! Trang điểm đương nhiên là để cho đẹp chứ làm gì. Có thế mà cũng hỏi. – Đập cái bốp lên đầu nó, cậu ra vẻ hiểu biết nói với nó.
– Mày mới ngu ấy thằng ngu. Thôi đi nói với bọn kia đi. – Ôm cái đầu mới bị đánh, nó cùng cậu lại chỗ đám bạn.
Sau khi giải thích và bàn bạc kĩ lưỡng, tụi nó quyết định sẽ lợi dụng thời gian sau khi ăn trưa. Ăn trưa xong, nhân lúc cô đi ra ngoài, bọn nó lén lén lút lút lấy túi đồ trang điểm trong giỏ của cô ra.
Một lúc sau, khi đến giờ ngủ trưa, đợi lúc cô ra ngoài, bọn nó vội vàng lấy đồ ra bắt đầu hành nghề. Đứa này bôi bôi cho đứa kia, đứa kia trát trát cho đứa nọ.
Lấy chỉ tiêu ” mắt xanh, môi đỏ ” mà bọn nó hay nghe làm tiêu chuẩn.
20 phút sau, cô nó mở của bước vào. Nghe tiếng cửa, tụi nó dừng hết động tác, quay đầu ra nhìn cô, mắt mở to trông hết sức ngây thơ và vô tội. Cô giáo đứng hình, thật sự muốn bất tỉnh nhân sự. Cái tụi nhóc mắt xanh, môi đỏ, má hồng hồng, mặt trắng toát kia, đáng lẽ giờ này phải đang ngủ nhưng sao….sao…lại làm trò gì với túi đồ trang điểm của cô thế kia? ” Không, không, không, đống đồ trang điểm bao nhiêu tiền của tôi!! ” Thật đấy, đến cô còn chả dám dùng thoải mái. Đứng chôn chân trước cửa lớp, nuốt nước mắt vào trong lòng, cô giáo câm như hến.
Kì lạ, hôm nay hiệu trưởng đi đi vòng vòng xem tình hình mấy đứa nhỏ, đến cái lớp siêu quậy này, thấy cô giáo đứng như trời trồng nhìn vào lớp, liền lại gần ngó vào, cũng bị dọa cho hết hồn. Thầy hiệu trưởng sau một lúc ngẫm nghĩ, bóng đèn trong đầu bật sáng, có ngay đáp án. Với kinh nghiệm bao nhiêu năm làm hiệu trưởng, ông đã giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa.
Tụi nhỏ nghe lời ông, đi rửa mặt rồi đi ngủ. Tất nhiên trong quá trình đó, vẫn không tránh khỏi tiếng la hét cười đùa của bọn nó. Còn cô giáo ấy à, sau khi thầy hiệu trưởng nói chuyện và cam đoan rằng nhà trường sẽ đền bù lại hộp trang điểm kia thì mới hoàn hồn, trở về như cũ. Nghĩ đến kiểu trang điểm như ma của bọn nó, cô lại buồn cười, dù sao từ trước tới nay, cô vốn không thể nào giận mấy đứa trẻ đáng yêu đó được.
Thật may, lúc sau, bọn nhóc biết điều, sợ cô buồn nên hết mực ngoan ngoãn cho đến khi về. Một ngày của nó và cậu ở trường mẫu giáo đã kết thúc.