Ngồi dậy trên chiếc giường đơn sơ mỗi cái gối và còn lại là thân xác của hắn, đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngoài trời vẫn còn vẻ âm u của ngày mới, sớm quen với lịch làm việc kiểu này hắn nhanh định thần rồi lê thân vào WC làm hoàn tất khâu vệ sinh cá nhân, bước ra ngoài tắt đèn nhà WC cả căn nhà của hắn lại chìm trong biển tối khi ngoài trời vẫn chưa hề hé ra một tia sáng nào, cũng chẳng thiết bật đèn vì hắn đã quá quen thuộc với cấu trúc căn nhà của mình
Bước đi một cách máy móc mà chẳng hề va chạm gì thì đột nhiên hắn vấp phải một cái gì đó tựa như một cuống sách, cuối xuống nhặt rồi hắn bật lên cái đèn gần hắn nhất .. là một cuốn báo đã phát hành cách đây mấy tháng với cái bìa báo to đùng một dòng chữ “Quán quân Idolteen GuiGui đột ngột biến mất khỏi làng giải trí” phía dưới dòng chữ là chân dung của nó in rõ trên tờ bìa, nhìn tờ báo rồi hắn khẽ ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu rồi cầm tờ báo đến một cái thùng giấy đặt dưới mớ trang phục được treo trong cái tủ áo quần to đùng của hắn dưới những bộ đồ trên cao cái thùng gần như bị che mất
Vén mớ đồ sang một bên hắn thảy tờ bào vào trong cái thùng giấy đè lên những tờ báo khác với những nội dung “Cặp đôi WangGui tan rã trong im lặng” “MusicBox tuyên bố GuiGui chính thức rút khỏi công ty” “Thành công rực rỡ của WangZi sau album Sao băng khóc”...
RẦM... cánh cửa đóng lại một cái thật mạnh, mỗi khi nhìn thấy cái thùng giấy ấy hắn lại cảm thấy không vui, thật sự khó chịu, cảm giác về con người đó cứ hiện về
. . .
Chiếc xe của hắn lao ra khỏi nhà thênh thang trên con đường sớm vắng vẻ trong lành ..
Brrrrr...!!!!! Chiếc đt của hắn lại rung lên liên hồi rồi khúc nhạc quen thuộc lại vang lên, đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, thãm thật lúc nãy vì tiện tay hắn ném cái đt lọt tuốt vàng khe của cái ghế bên cạnh, một tay lái xe một tay vươn tới lấy cái đt, vì đt nằm quá xa tầm tay của hắn lại thêm phần chủ quan đường sớm vắng vẻ hắn trườn hết người cuối xuống chộp lấy chiếc đt, vừa thu lại người đưa ánh mắt ra trước tấm kính thì một chiếc xe từ khúc quẹo tiến tới và cơ hồ thì 2 chiếc xe sẽ tông vào nhau
KÉT………………!!! Tiếng bánh xe thắng gấp kéo dài trên mặt đường tạo thành một âm thanh ê người vang giữa không trung
……… Dường như cảm giác được vẫn chưa xảy ra chuyện gì, hắn ngước mặt lên thở phào nhẹ nhõm khi 2 chiếc xe vẫn chưa chạm vào nhau mà dừng lại ở một khoảng cách không nhiều để có thể gây ra tai nạn
Đưa ánh mắt như lời xin lỗi sang chủ nhân chiếc xe đối diện thì bất chợt mắt hắn như đong lại khi trước mặt là Hu Ge. Cậu cũng khá bất ngờ khi lại gặp hắn trong tình cảm này, nắm bắt tâm lí rất nhanh tốt hơn là vẫn nên coi nhau như người xa lạ, cậu lùi xe lại tránh sang một bên đi tiếp con đường của mình
Dường như còn quá bất ngờ với những gì vừa qua, cậu như kẻ mất hồn thơ thẩn bất động cho đến khi tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên
Oaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Hít thở không khí trong thành thật là thích, không phải lúc nào cũng phải ngữi cái mùi thuốc khử trùng ấy, buồn nôn ૮ɦếƭ đi được –đầu đội chiếc mũ len, cổ quàng một lớp khăn mỏng sắc mặt hơi xanh xao yếu ớt của bệnh tật, nó mở to mồm ngữa mặt lên bầu trời hít một hơi sâu
- Vậy thì cứ tranh thủ mà hít thở đi, nếu biết mình dẫn cậu trốn viện thì Chun nhất định không cho mình bước vào cái bệnh viện đó nữa bước mất
- Ax!!! Cậu là lối thoát duy nhất của mình ở cái nhà giam đó nếu cả cậu cũng chẳng còn bên cạnh, ôi mình giảm thọ mà quy tiên sớm mất
- Á ĐAU –câu nói vừa dứt trong miệng nó thì ngón tay Hu Ge nhắm vào trán nó mà 乃úng mạnh khiến nó la toáng lên - Làm cái gì vậy?
- Ăn nói linh tinh, chỉ giỏi nói chuyện xui xẻo
- Ách .. cái gì mà linh tinh, haizzz bỏ qua đi –nó phủi tay làm lơ vì biết có nói thì cũng chỉ khiến tranh cai giữa nó và Hu Ge càng thêm gây gắt, cậu không muốn nó mất niềm tin ở bản thân mình còn nó thì hiểu 5% không phải là tuyệt vọng nhưng cũng chẳng thể đem đến kì tích .. cuộc đời nó không có khải niệm “kì tích”
- Này bên kia sao đông vậy, chúng ta qua đó xem đi –nó chỉ tay vào đám đông ở công viên, đa phần đều là con gái, đám đông bu đến đông nghịt lấn chiếm cả một diện tích, tò mò háo hức nó kéo tay Hu Ge lôi đi bon chen tới đám đông
Bàn tay Hu Ge ghì chặt nó lại khi nó tiến gần đến đám đông - Không được, bên trong chen lấn ồn ào chật chội sức khỏa của cậu sẽ không chịu được đâu
- Hừ .. mặc kệ tớ muốn vào –nó cương quyết kéo tay Hu Ge dung hết lực xô đẩy chen lấn để vào được bên trong tìm một vị trí quan sát thật tốt
Giữa đường chen lấn khiến nó và Hu Ge bị đứt đoạn, mặc kệ cậu trước sau gì cậu cũng lết vô thôi, nó lại típ tục chen lấn - Okie –một vị trí dù không hoàn hảo khi vẫn còn bị che bởi một cô gái phía trước nhưng chiều cao của cô gái này thì lại rất khiêm tốn, chỉ ngang cằm nó nên chẳng mấy đáng lo ngại. Lúc này nó mới từ từ để ý trung tâm của đám đông này là gì
Hừm, có dàn ê- kíp đang hăn say chuẩn bị cho màn tiếp theo, nó đoán là đang quay một cảnh phim nào đó hay MV cho một ca khúc nào đấy. Qúa quen với những việc này rồi nên nó liền “xí” một cái chán ồm, chợt con mắt đảo nhanh trong đám người đó nó đang tìm một mĩ nam là trung tâm thật sự vì nếu không phải là một ca sĩ hay diễn viên đẹp trai nổi tiếng nào đó thì chắc đám con gái này không la hét ồn ào ở đây .. nó đoán thế. Đây rồi! con mắt nó dừng lại một chàng trai đang quay lưng về phía nó để cho đám thợ makeup đánh đánh bôi bôi lóp phấn nhẹ trên mặt mình, cảm giác hình dáng ấy nhìn từ phía sau thật quen, nó chợt ồ lên ùa theo đám nhóc này cho thêm không khí khi chàng trai có dấu hiệu sắp quay mặt về hướng nó nhưng thật chất nó chẳng có hứng thú
Đôi mắt chớp chớp vài cái sau khi những thợ makeup đã thôi bôi bôi trét trét những thứ ngứa ngáy này trên mặt mình, hắn quay về phía nó một cách vô ý đơn thuần chỉ là cho con ngươi dạo một vòng quanh điểm mặt những “kẻ gây náo loạn” mà hắn gọi là fan, ánh nhìn của hắn đảo lướt qua gương mặt ngơ ngác đầy bất ngờ của nó đang nhìn hắn rồi lại xoay người đưa ánh mắt tíêp tục hướng về phía khác nhưng chợt khi hắn vừa xoay người thì “phản xạ chậm” của hắn rung chuông cho biết hắn vừa thấy một cái gì đó quen thuộc trong đám đông đó
Vội xoay người lại đưa ánh mắt hoang mang như đưa trẻ bị lạc tìm kiếm người thân. Ánh mắt hắn ngây dại rồi thoáng chóc lạnh lùng khi nó, ánh mắt giống như lúc nó gặp hắn khi mới ngày đầu vào trường mới, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta cũng cảm thấy lạnh người, ánh mắt ấy càng lạnh hơn khi Hu Ge từ trong đám đông bước đến sau lưng nó, thấy hắn Hu Ge cũng không khỏi kinh ngạc
Lạnh lùng như một cơn gió hắn quay đi, trong đôi mắt không chỉ hiện lên vẻ lạnh lùng mà còn pha chút gì đó không chỉ tức giận mà còn nhói đau
Cảm giác được lòng иgự¢ quặn đau, lệ 2 hàng chảy dài trên gương mặt, nó bắt đầu thấy khó thở, mọi thứ nhòa cả lên trong mắt nó .. Thấy được từng cơn hô hấp của nó khó khăn và bắt đầu phát ra thành tiến Hu Ge liền nắm lấy tay nó kéo ra khỏi đám đông để nó bình tâm mà hít không khí trong lành
Lòng hắn càng lúc càng nhói lên sau khi nhìn thấy gương mặt nó mà đã từ nữa năm rồi kể từ đêm hôm đó gương mặt ấy như biến mất trong cuộc đời hắn, nổi nhớ nhung đánh gục lí trí hắn trong phút chóc hắn quay đầu rồi lại đưa ánh mắt tìm kiếm nhưng nó lại biến mất
. . .
Nó ngồi trên băng ghế dưới một góc cây đại thụ , cơn gió thổi làm những giọt nước từ cơn mưa đêm qua đọng lại trên những chiếc lá rung rung rời rớt xuống gương mặt nó
- Cậu ổn chứ - Hu Ge từ xa đi lại trên tay mang theo 2 chai nước suối vừa mua về
- Ổn hay không ổn gì chứ chờ cậu mua nước về tớ khát đến khan cổ đây này
Hắn nhìn nó cười huề rồi đưa chai nước đến trước mặt nó - Nước của cậu đây
- Cảm ơn –nó khẽ mĩm cười rồi đưa tay ra nhận lấy chai nước, nhưng bàn tay nó chưa chạm tới chai nước thì những ngón tay liền giật giật không theo điều khiển của nó nữa cứ như vừa bị chích thuốc tê ở đó, không để Hu Ge phát hiện nó cố miễn cưỡng chòm tới nắm lấy chai nước nhưng vừa cầm trên tay thì bất giác không thể giữ được làm chai nước rớt xuống nhưng chưa kịp chạm đất thì Hu Ge đã chồm người xuống chụp lấy
Hu Ge châu đôi chân mày nhìn nó buồn bã - Lại bị tê liệt xúc giác nữa sao?
Nó nhe răng cười hì hì như chẳng có gì - Chuyện bt ấy mà, lát nữa nó sẽ hết thôi, nhìn nè
Nó đưa bàn tay lên giãn ra Ϧóþ vào cho cậu xem để chứng tỏ nó đã hồi phục rồi, bàn tay cậu nhẹ nắm lấy tay nó giữ chặt lại, giọng cậu khàn - Đừng miễn cưỡng bản thân nữa
- Cậu như vậy là sao hả? tớ đang rất tốt cơ mà
- Cậu đã mất đi khả năng thính giác, bây giờ cả cầm một chai nước cũng không thể, cậu biết tớ đau lòng thế nào khi nhìn cậu bây giờ không - dù không thể nghe được giọng của cậu nhưng nó biết cậu đang rất đau vì nó, nó đưa tay ôm lấy cậu giọng khẽ thì thầm - Tớ biết cậu vì tớ mà làm rất nhiều, dù không nghe được nhưng qua nét miệng tớ vẫn hiểu mọi người đang nói gì mà
Cậu đưa tay nắm lấy bờ vai nó đẩy ra ép ánh mắt nó nhìn thẳng vào mặt cậu - Nghe lời tớ, vì tớ một lần thôi hãy làm phẩu thuật đi, máu cũng đã kiếm đủ, bác sĩ cũng rất tin tưởng vào ca phẩu thuật này, chỉ còn lại cậu thôi .. tớ tin cậu sẽ làm được
Nó rồi gạt tay cậu trên đôi vai nó, ánh mắt lẫn tránh - Phẩu thuật thì sao chứ? Không phẩu thuật thì sao? Tớ vẫn khỏe mạnh vẫn sống tốt
Nói rồi nó đứng bật dậy tiến lại một đám nhóc đang cười đùa khúc khích hồ hởi lùa qua đá lại trái banh vào khung thành mà bọn nó tự tao
- Này mấy nhóc, cho chị tham gia với
- Chị có đá được không đó? –một cậu nhóc khoảng 14 – 15 tuồi tay cầm trái banh nhìn nó nghi hoặc nữa không muốn cho nó tham gia
- Tất nhiên là được rồi, mấy nhóc dám khinh thường chị sao –nó nhìn bọn nhóc đầy thách thức
- Thôi nhìn chị cũng dễ thương chơi chung càng vui, cho chị đó vào đội tụi này đi –một cậu nhóc khác cũng chừng tuổi đó nhìn nó hài hòa
- Hehe nhóc sáng suốt đó, chị không chỉ dễ thương mà còn tài năng nữa –nó xoa xoa đầu thằng nhóc rồi chạy lại theo tụi nó xếp đội hình 2 phe
TOÉT .. tiếng còi thổi lên một cách chói tai, thế là từ 2 bên xúm lại tranh giành sút trái bóng vào khung thành đối phương, trái bóng cứ theo chân tụi nó lùa qua sút lại .. nhìn tụi nó đá banh mà cứ ngỡ đang sáp lá cà, cứ như một bãi chiến trường
Qủa là nó quảng cáo không sai, nó luồn bóng rất kĩ thuật mới chớp mắt mà đã ghi 1 điểm và khung thành làm cho đội địch hết sức hậm hực
Đáng lẽ nhìn nó cậu phải vui vì nó chơi rất vui nhưng cậu lại buồn, buồn vì cậu nhìn được mỗi bước chân của nó là một sự miễn cưỡng bản thân chứng minh cho cậu thấy “nó rất khỏe”
Trái bóng bị sút qua trái sút qua phải rồi chợt cao hứng một cậu nhóc đá trái banh bay ra đường
- Để đó chị nhặt cho –nó phủi tay bảo tụi nhỏ đứa im rồi chặt ra đường
- GG –Hu Ge như hét toáng lên trợn tròn mắt về phía nó
Khi nó cuối người xuống nhặt trái bóng thì không hề hay biết một chiếc xe lớn từ phía khác quẹo sang tiến thẳng tới nó
TIN .. TIN .. TIN .. TINNNNNNNNN... chiếc xe có cố gắng rống bao nhiêu hồi còi đi nữa cũng vô ích vì nó hoàn toàn không thể nghe thấy gì, khom người đứng dậy sau khi đã nhặt được trái banh nó tựa hồ thấy một ánh đèn lấp lóe, trực giác cho nó biết đang có một vật gì đó tiến về phía nó, đảo nhanh đôi mắt về hướng chiếc xe chỉ còn cách nó trong gang tất
. . .
Chun chạy thật nhanh trên hành lang tiến về dẫy lầu phía tây của bệnh viện, nét mặt đã hoảng hốt nay còn hoảng hốt hơn khi thấy Hu Ge ngồi gục xuống trước cửa bệnh viện, một tay chảy máu vị bị xây xát đang ôm lấy đầu
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? –Chun chạy nhanh đến bên Hu Ge
Đưa ánh mắt lo sợ lên nhìn Chun –Là do tôi đưa GG ra ngoài chơi vô ý một chiếc xe lao tới bên GG, tôi đã lao ra ôm lấy GG không để chuyện tồi tệ gì xảy ra nhưng GG đã bất tỉnh
Thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt Hu Ge, Chun ngồi xuống chấn an - Được rồi cậu đừng sợ ở trong có bác sĩ lo cho GG rồi, cậu mau đi băng nó vết thương đi
15’ sau khi Hu Ge đã băng bó xong chổ bị thương liền quay trở lại phòng cấp cứu thì phía phòng cấp cứu cùng lúc bác sĩ cùng vài y tá bước ra
- GG sao rồi hả bác sĩ –Hu Ge chạy nhanh lại nắm chặt lấy cánh tay bác sĩ
- Chuyện này .. tôi nghĩ nên nói với người thân của bệnh nhân thì hơn –bác sĩ đưa ánh mắt nhìn Chun rồi cả 2 cùng đi vào phòng làm việc riêng của bác sĩ
Gần nữa tiếng cánh cửa di chuyển vang lên ken két, Chun từ trong nét mặt não nề bước ra thì đã thấy Hu Ge đứng trước cửa phập phồng chở đợi
- Bác sĩ nói thế nào rồi
- Tai nạn vừa rồi không làm GG bị thương tích gì
Cậu như bây giờ mới có thể thở được sau câu nói của Chun
- Nhưng .. não của GG không thể chịu được sự kích động sau tai nạn vừa rồi, thật sự chúng ta phải làm phẩu thuật nếu không .. tất cả sẽ kết thúc
1 tuần sau
Cái gương mặt đó tái nhợt, xanh xao, ưu buồn đứng từ xa xăm, những giọt lệ như muốn trào ra từ khóe mắt nhìn hắn. Cái gương mặt ấy hình như đang nói một lời tạm biệt với hắn, hoản sợ hắn muốn đứng dậy chạy thật nhanh đến giữ chặt lấy nó nhưng sao hắn không thể nhích nổi đôi chân, cố vùng vẫy trong tuyệt vọng đôi mắt không thôi nhìn về phía nó khẩn cầu vừa lo sợ nó sẽ biến mất nhưng nó lại cuối ánh mắt xuống đất rồi như một cái bóng lướt đi càng lúc càng xa .. xa .. và biến mất
- ĐỪNG ĐI –hắn giật mình bật dậy trên chiếc giường vô thức hét toáng lên giữa không gian cô độc của căn phòng hòa cùng tiếng mưa lạnh lẽo ngoài trời, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi dù trời đang rất lạnh
Đưa tay bật chiếc đèn ngủ trên cái bàn cạnh giường, hắn liếc mắt nhìn cái đồng hồ bên cạnh điểm 3h sáng, dựa đầu vào thành giường hơi thở hắn vẫn còn hồng hộc tim vẫn đập loạn vì giấc mơ vừa rồi, hắn chồm người với tay lấy chiếc điện thoại rồi bật nguồn lên
Sau một hồi chờ máy hoạt động thì hắn nhận được thông báo gồm 32 cuộc gọi nhỡ, 11 tin nhắn và 5 hộp thư thoại tất cả đều từ phía công ty gửi về, hắn mở một hộp thư thoại gần nhất rồi áp chiếc điện thoại vào tai, cái giọng chua chát đang tức giận của quản lí nói như đang thét vào tai hắn
- WZ cậu đang làm trò gì vậy hả? suốt một tuần không mở máy cũng không đi diễn, cậu có biết tôi rất khó xử với phía đối tác không? Nhận được tin mau...
Chẳng cần nghe típ đoạn còn lại hắn cúp máy quăng sang một phía bên giường. Đầu hắn cơ hồ cảm thấy thiếu một vật gì đó, hắn đưa bàn tay trái lên trước mặt rồi hốt hoảng khi không thấy vật đó đâu, hắn vội bật dậy muốn hất tung cả chiếc giường để tìm ra vật đó .. kia rồi!! một chiếc nhẫn nằm giữa chiếc giường trắng, chiếc nhẫn một thời từng thuộc về nó và hắn nhưng nay có lẽ giữ lại vật này chỉ còn mỗi hắn, hắn cầm lên chiếc nhẫn đeo vào tay mình của mình, chiếc nhẫn rộng hơn so với ngón áp út của hắn nhưng hắn lại muốn đeo ở ngón này, nhìn chiếc nhẫn lòng hắn lại quặn lên .. tại sao chứ?? tại sao lại kết thúc như vậy, hắn hoàn toàn không hiểu, có ai có thể giúp hắn không .. hắn đau lắmTíc tắt .. tíc tắt .. chiếc kim đồng hồ cứ thế mà xoay vòng giữa không gian cô độc đó kéo theo cả thời gian cùng trôi đi .. 4h .. 5h .. 6h .. suốt 3 tiếng qua, hắn vẫn không hề muốn chợp mắt để đi vào giấc ngủ, ánh mắt hắn cứ mơ hồ nhìn ra khoảng không tầm tả ngoài trời đến khi những giọt mưa tí tách cuối cùng còn đọng lại trên mái nhà cũng không còn
Cầm điện thoại lên hắn gọi vào số của quản lí - Giu1p tôi chuẩn bị một số thứ
Tại bệnh viện, Hu Ge đang cùng Chun quây quần bên cạnh chiếc giường bệnh của nó, nhìn nét mặt của nó đã xanh lại càng xanh dưới lớp nhựa của ống thở, bên cạnh là những dây truyền chất đạm vào cơ thể nó .. nhìn nó thật không khỏi khiến người khác xót xa
Hu Ge đang trò chuyện hay nói đúng hơn là độc thoại với nó vì bây giờ một chút sức lực nó cũng chẳng còn
Tít .. tít .. tiếng chuông điện thoại của Chun vang lên, nhìn vào màn hình điện thoại nét mặt Chun thay đổi thất thường, ngước qua nhìn nó - 2 đứa chờ chút chú nghe điện thoại rồi sẽ vào ngay –nói rồi Chun cấp tốcđẩy cửa bước ra khỏi phòng bệnh rồi áp điện thoại vào tai
- WZ? Cậu làm tôi bất ngờ quá đó
- Xin hãy giúp tôi một chuyện
- Sao? Tôi phải giúp gì?
…
Chương trình hôm ấy tuy chỉ là một minishow nhưng có sự góp mặt của hắn thì lượng fan tăng lên đến không ngờ, những tiết mục đầu đem không ít phần hứng khởi cho chương trình, những cánh tay giờ lên tho điệu nhạc lung linh với những bản đề tên idol bằng nhiều màu sắc sặc sỡ trên đó
Tiếng vỗ tay dần dần được thay bởi tiếng hò hét khi nhân vật được chờ đợi nhất của buổi diễn ở tiết mục cuối, chiếc đàn piano được 2 nam nhân viên khiên từ trong ra, hắn đứng ở trong khẽ cầm chiếc điện thoại cuối xuống gọi đến số của Chun
Biết rõ được cuộc gọi này là của ai, Chun khẽ khều tay Hu Ge để ςướק sự chú ý của hắn rồi 1 cái liếc mắt như đã thảo ý nhau từ trước, cậu mím môi một cái rồi cười nhẹ đẩy ghế đứng lên bước ra ngoài. Chun tiến lại ngồi lên chiếc giường nhìn qua GG đang ngơ ngác
- Có một việc này, chú nghĩ tự cháu nên nghe sẽ tốt hơn –Chun áp điện thoại vào tai nó, nó khẽ chạm chạp đưa tay lên giữ lấy điện thoại
Từ trong điện thoại giọng hắn vang lên rồi kéo theo đó là những tiếng hò hét vang vào điện thoại nghe thật chói tai
- Đây là một ca khúc mà tôi vừa sáng tác dành cho một người, tôi hy vọng người đó sẽ hiểu được tiếng lòng của tôi qua ca khúc này, những điều mà tôi chưa thể nói cho người đó...
Tiếng đàn piano vang lên một cách êm dịu
Dường như quên mất đã bao lâu rồi
Không còn thấy em kể cho anh nghe ..
Câu chuyện mà em yêu thích nhất
Anh đã nghĩ rất nhiều
Anh bắt đầu lo lắng
Liệu có phải anh đã làm sai điền gì
Em vừa khóc vừa nói với anh rằng
Những câu chuyện cổ tích đều là lừa gạt
Anh không thể là hoàng tử của em
Có lẽ em không hiểu
Từ lúc em nói yêu anh về sau
Bầu trời ánh sao của anh như đều bừng sáng
Anh nguyện biến thành thiên sứ .. mà yêu em trong câu chuyện cổ tích
Dang rộng đôi tay biến thành đôi cánh che chở cho em
Em hãy tin rằng
…
CẠCH .. nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nó, từng nhịp thở bắt đầu khó khăn hơn, đôi mắt nó mệt mỏi nhắm lại, cánh tay cũng vô thức mà buông ra để cho chiếc điện thoại mặc nhiên rơi xuống đất
Tít .. tít..tít..ti1tttttttttt .. chiếc máy do nhịp đập tim nó vang lên những âm thanh thật đáng sợ, những con số biểu thị cho nhịp tim đột ngột tăng lên rất nhanh
Trên hành lang bệnh viện, một chiếc giường đẩy mà nó nằm vô thức trên đó được đẩy thật nhanh, chiếc áo khoát trắng của bác sĩ và y tá hối hả lướt qua thật nhanh phía sau là Chun và Hu Ge đang hoảng sợ chạy theo nắm lấy bàn tay đang dần dần lạnh đi của nó, những người trên hành lang không ai là không nhường đường cho chiếc giường đó đi qua. Chiếc đèn trước phòng cấp cứu một lần nữa lại sáng rực lên một màu đỏ
Chiếc điện thoại vẫn nằm lẽ loi trong căn phòng, lời hát vang lên một nỗi đau xót và hy vọng nhưng nó có hát .. cũng chỉ là vô ích
…
Tin rằng chúng ta sẽ giống như trong câu chuyện cổ tích
Kết thúc sẽ là hạnh phúc .. và niềm vui
Bài hát kết thúc trước sự hò reo và nước mắt của mọi người phía ở hang ghế khan giả, có người còn xúc động đến khóc thành lời
Đây là .. lần cuối cùng tôi đứng trên sân khấu và hát cho mọi người
Những tiếng la hét inh ỏi đầy sững sốt, những cặp mắt trợn trắng phút chóc dao động thành những giọt nước mắt nhìn hắn
Tôi sẽ rút khỏi ngành giải trí, thời gian qua đến bây giờ tôi đã hiểu tôi cần gì và hạnh phúc của tôi là gì .. tôi rất cảm ơn các bạn đã luôn ở bên quan tâm ũng hộ con đường nghệ thuật của tôi trong suốt thời gian qua .. Cảm ơn và xin lỗi
Hắn âm thầm bước ra khỏi buổi biểu diễn từ cửa sau để lại một mớ hoản loạn đến bãi đậu cùng chiếc xe của hắn đã chờ sẳn để tiến thẳng ra sân bay .. hắn muốn bỏ mặt tất cả
Điện thoại của hắn chợt rung lên liên hồi, hắn áp điện thoại vào tai
CẠCH... chiếc điện thoại rơi xuống lăn lóc trên mặt đất, đầu óc hắn quay cuồng, từng bước chân bắt đầu không vững, hắn muốn hét lên thật to nhưng như kẻ câm chằng nói được gì hắn chỉ biết chạy, cấm đầu chạy thật nhanh
Hắn như chẳng còn để ý đến hơi thở như sắp tắt của mình .. hắn đã mất đi cảm giác. Theo những khúc quanh quen thuộc trong cái bệnh viện này để dẫn đến một căn phòng càng làm hắn thấy sợ. Từ đối diện phía trên cầu thang thu hút sự chú ý làm hắn phải giảm cước bộ và dừng lại .. là Hu Ge. Nhìn hắn đôi mi cong nhẹ của cậu khẽ nhắm lại một cách buồn bã, lẳng lặng chậm rãi bước qua nhau như 2 người xa lạ chợt cánh tay của Hu Ge giữ lấy tay hắn, khẽ quay đầu lại nhìn hắn ánh mắt đăm chiu, đưa tay vào túi cậu nắm lấy một vật rồi đặt vào lòng bàn tay hắn một chiếc nhẫn .. là chiếc nhẫn hứa hẹn một chuyện tình đẹp giữa nó và hắn, giọng cậu vừa buồn vừa cảm thấy nực cười
- Cái này, tôi thua rồi ..
Nói rồi cậu đưa 2 tay vào túi chậm rãi bỏ đi trên mặt nở một nụ cười, nụ cười của kẻ thua cuộc nhưng chưa bao giờ hối hận
Hắn muốn khóc thét lên nhưng bây giờ lại không phải lúc để hắn khóc, nắm chặt lấy chiếc nhẫn hắn như được tiếp theo sức mạnh chạy thật nhanh lên những bậc thang và rồi cánh cửa ấy cũng đã hiện trước mắt hắn, bóng dáng Chun phập phồng ngồi đứng không yên và kế bên đó còn có một người đàn ông cũng hết sức quan thuộc đang ngồi trên chiếc ghế trước cánh cửa ấy 2 tay chấp lại gục đầu xuống đất
- TGĐ –hắn tiến lại để chắc chắn rằng hắn không nhìn nhầm
- Cậu đến rồi sao? –TGĐ ngước lên nhìn hắn không có vẻ ngạc nhiên lắm
- TGĐ sao ông lại ở đây?
- .......
- RỐT CUỘC LÀ THẾ NÀO CÓ PHẢI ÔNG ĐÃ BIẾT TRƯỚC RỒI KHÔNG? –hắn điên tiết hét lên trong tức giận
- Cậu làm ổn đủ chưa vậy, bên trong bác sĩ đang phẩu thuật cần yên tĩnh đó –cái giọng nói của người con gái quyết thuộc này làm hắn sững người
- Tiểu .. Tiểu Huân ..
- GG đã thế nào rồi?
Những tiếng bước chân râm rang vang lên từ phía sau hắn, lại một loạt giọng nói cùng những gương mặt quen thuộc khác của Đại Nha, Ngao khuyển, Apple, Nha Đầu, Tiểu Úc...
- Chuyện này là thế nào? Tất cả mọi người đều biết chỉ có tôi là thằng ngu không hay không biết gì cả? Tại sao chứ? –hắn tức, tức vì bản thân quá ngu ngốc, nước mắt hắn giờ phút này chẳng thể nào kiềm chế được nữa mà lăn dài trên gương mặt
…
Tíc tắt .. tít tắt .. thời gian cứ thế trôi qua nhưng đang cố trêu ngươi những con người ở đây, mỗi phút trôi qua nhưng những cơn ác mộng kéo dài cứ luôn phải hoan mang, phập phồng và lo sợ
- Đã 6 tiếng trôi qua rồi, các cháu hãy về nhà nghĩ ngơi lấy sức đi khì nào phẩu thuật kết thúc ta sẽ báo cho cá cháu –Chun đưa ánh mắt quan tâm sang sấp nhỏ
- Tụi cháu muốn ở lại chờ phẩu thuật kết thúc –Đại Nha lên tiếng thay cả nhóm
- Vậy thì cũng phải đi ăn chút gì lấy sức, bác sĩ đã nói ca phẩu thuật này ít nhất cũng kéo dài hơn 13 tiếng
Cả đám nhìn nhau tỏ vẻ đồng ý vì giờ này ai nấy cũng đều đói meo
- Thế còn WZ –TH quay sang nhìn con người đang cô đọng lại như tảng băng không hồn không cảm
- Cứ mặc kệ cậu ấy –Chun lắc đầu
- Uhm
. . .
Ánh đèn đỏ trước tắt xuống, cánh cửa mở ra .. bác sĩ bước cùng y tá bước ra trước ánh mắt lo lắng của mọi người xúm quanh lại nhưng đáp trả ánh mắt ấy chỉ là một cái lắc đầu
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tính mạng tuy có thể giữ lại nhưng sau 3 ngày nếu cô ấy vẫn không tỉnh lại thì sẽ trở thành người thực vật đến cuối đời
Hắn ngã quỵ xuống đất sau câu nói của bác sĩ, lệ 2 hàng cứ tiếp tục tuông rơi trên gương mặt vô hồn của hắn
…………………………………………�� �………
3 năm sau
Hắn vui vẻ ôm trên tay một sấp thư, cánh cửa phòng bệnh mở ra, giọng hắn lại tràn đầy hạnh phúc
- GG hôm nay lại có thư gửi về nữa này
Hắn huơ huơ mớ thư trước nó – một thân ảnh nằm im bất động trên chiếc giường trắng, sợi dây truyền đạm được cắm vào cổ tay nó thay thức ăn mà truyền
- Cậu đến rồi à –Chun từ ngoài cửa nhìn hắn lạnh lùng buồn bã - Theo tôi ra đây –Chun hất hàm
Cả 2 bước xuống khuôn viên của bệnh viện, vòng quanh một hồi rồi Chun dừng lại khoanh tay trước иgự¢ nhìn hắn khuyên nhũ vừa khẩn cầu - WZ cậu đừng đến nữa
Nụ cười chóc tắt trên gương mặt hắn rồi lại nở lên như bỏ ngoài tai lời Chun nói - Tại sao chứ? tôi đã làm phiền gì sao?
- Cậu hiểu rõ tôi đang nói gì mà –Chun cảm thấy khó chịu với thái độ miễn cưỡng của hắn - GG đã làm người thực vật 3 năm nay rồi, mỗi ngày cậu đều đến đây chăm sóc kể chuyện với nó, cậu đang lãng phí thời gian của mình đấy, tôi rất cảm kích tình cảm cậu dành cho GG nhưng cậu còn nhiều cơ hội mới trong đời, GG không có cơ hội tỉnh lại nữa tôi không muốn mỗi ngày cậu đều sống như vậy, trong cậu còn tệ hơn cả GG nữa nếu nó biết cậu như thế thì nó sẽ vui sao
Nụ cười lại một lần nữa tắt rồi lại nở trên gương mặt hắn, lòng hắn nhói lên khi Chun lại nhắc đến GG không thể hồi phục lại - Tôi không quan tâm, mỗi ngày có thể ở bên GG thì tôi vui rồi, tôi .. chưa bao giờ hối hận và sau này cũng vậy –hắn khẽ cuối chào Chun rồi quay lại phòng bệnh của nó
Hít một hơi sâu, hắn lấy lại gương mặt tươi vui đẩy cửa bước vào, hắn kéo chiếc ghế ngồi sát bên giường nó khẽ đưa tay lướt trên gò má nó rồi lên đôi mắt, đôi mắt mà đã 3 năm nay chưa hề mở ra một lần dù hắn đã khẩn cầu văn xin nó thế nào thì nó vẫn không hề mở ra nhìn hắn. Đưa tay che lấy miệng để cố kiềm chế cảm xúc, hắn đưa tay với lấy mớ thư mở ra đọc cho nó nghe
- Em biết không Đại Nha - Ngao Khuyển và Nha Đầu – A Vĩ đã tổ chức đám cưới cùng ngày đó, 4 người họ còn gửi cả ảnh khi đi hưởng tuần trăn mật nữa nè. Tiểu Úc và Tiểu Huân thì cùng nhau tốt nghiệp y khoa nghe đâu 2 người họ đã bắt đầu hẹn hò. Mie Mie và Đồng Đồng thì cùng nhau mở một shop thời trang, việc kinh doanh rất tốt. Còn Hu Ge nữa, cậu ấy chỉ nói hiện đang đi du lịch đây đó tìm chụp những cảnh đẹp. Còn có cả Ella, Sel và Hebe nữa, 3 người họ nói tháng sau sẽ về đây thăm em...
Dẹp mớ thư hắn khẽ nắm lấy bàn tay nó vuốt ve - GG em phải mau tỉnh lại rồi chúng ta sẽ đám cưới, đi hưởng tuần trăn mật, đi du lịch khắp mọi nơi em thích .. chỉ cần em tỉnh lại thì mọi thứ anh đều làm vì em .. em nhất định phải tỉnh lại .. nhưng mà vì sao .. đã 3 năm rồi em vẫn chưa tỉnh em còn muốn như thế đến bao giờ nữa hả những cơn ác mộng lúc nữa đêm làm anh bừng tỉnh .. nhưng lúc đó anh đều nhớ về em .. anh nhớ giọng nói tiếng cười của em, anh nhớ khi em dỗ anh ngủ kể cho anh nghe những câu chuyển cổ tích mà em thích, tai sao em vẫn chưa tỉnh lại, anh van em đó –gục đầu trên chiếc giường trắng, bờ vai hắn run lên, những tiếng nấc tiếng thở mạnh vì nước mắt cơ hồ cứ vang lên trong căn phòng, 2 hàng lệ lại rơi
Ai khóc sao? Đừng khóc, đừng khóc mà .. ta không muốn ngươi khóc
- Đừn.g ….. kh..ó....c
The End