Sau khi đảo một vòng nơi chốn quen thuộc này, nơi đã ςướק mất người mẹ quan trọng nhất của hắn và rồi đã cho hắn gặp một thiên thần .. thiên thần của lòng hắn. Quay về nơi đổ xe, hắn thấy nó đang đứng trước xe điệu bộ long ngóng khi không thấy hắn, thấy vậy hắn chợt cười rồi chạy thật nhanh đến bất chợt ôm chằm nó
- Anh đã đi đâu vậy?
- Anh đi viếng ba
- Cái gì? Nhưng ba anh...???
- Không phải ba anh
- ??????
- Là ba em
Nó đờ ra trước câu nói của hắn - Sao không gọi em đi cùng
- Anh không muốn làm em thức giấc, trong em có vẻ mệt
- Ngốc ạ!!! –nó gõ nhẹ vào đầu hắn trách móc
- Nhưng sao em lại muốn đến đây –hắn đưa mắt đảo quanh nơi đây một vòng
- Vì đầu tiên, em muốn ra bắt chàng trai của em cho ba nhưng anh đã làm rồi
Hắn phì cười với câu nói của nó rồi đưa tay xoa xoa bới tung cái đầu nó - Vậy còn việc còn lại
- Em muốn đến một nơi
- Nơi nào?
- Đi rồi sẽ biết –nó nháy mắt rồi kéo tay hắn chạy ào đi
Nó kéo hắn đến dưới chân một ngọn đồi, ngọn đồi quen thuộc đã gắn liền bao kỉ niệm giữ nó và hắn .. Nó nắm lấy bàn tay hắn đi một cách thành thuộc đường đi lên ngọn đồi, trái, phải, hụp xuống, cẩn thận gai... tất cả như được nó nắm giữ trong lòng bàn tay. Con đường lên đồi vẫn không hề thay đổi, dù không thể thành thuộc như nó nhưng hắn có thể nhớ tốt một phần đường lên.
- Đến rồi
Đúng là nó, cái cây cổ thụ đó, có cái ghế đu nữa .. thật chẳng khác gì ngày xưa. Nó bước chậm chậm lại bên than cây, nó đưa ngón tay lướt nhẹ trên những vết khắc đã chai mòn mờ nhạt theo tháng năm, cảm giác đau lòng chợt hiện lên trong nó
- Sao vậy? –cảm nhận được nét kì lạ trong nó hắn tiến lại nhìn theo từng ngón tay của nó, hớn hở với cái hắn đang thấy - Đây là vết khắc của tụi mình khi nhỏ mà
- Nhưng đã không còn như xưa nữa
Đúng vậy, than cây vẫn đó, nét khắc vẫn còn .. nhưng theo thời gian cây lớn lên, mọi thứ thay đổi, kể cả vết khắc cũng đã tách biệt nhau .. là tự nhiên? Hay do số phận đã an bài?
Hiểu được nó đang nghĩ gì, hắn cuối xuống tìm một cục đá thật nhọn - Nhìn đây –hắn đưa cục đá lên trước nó rồi đặt lên than cây, hắn kéo một đường dài từ bàn tay của hình khắc tượng trưng cho hắn đến bàn tay của hình khắc còn lại là nó
- Như vậy thì chúng ta vẫn không xa rời nhau
- Ngốc à –nước mắt nó lăn dài trên má, nó nhào tới ôm chằm lấy hắn
. . .
- Không khí ở đây thật là thanh bình, không ồn ào, không náo nhiệt, phức tạp như thành phố. Sau này nhất định chúng ta sẽ sống ở đây đến bạc đầu, cùng con cháu nô đùa trong một căn nhà thật hạnh phúc
- Con cháu, căn nhà??? .. tên ngốc này đang nghĩ cái gì thế - đang ngồi gục đầu lên vai hắn chợt nó bật dậy kí kí vào đầu hắn
- Phải!! chúng ta sẽ kết hôn, sinh thật nhiều con, con cháu của chúng ta sẽ sống ở đây .. có phải hạnh phúc lắm không –
Hắn nắm lấy bàn tay nó giữ lại ghì vào lòng, nét mặt hắn qua từng câu nói thì hiện lên một niềm hạnh phúc nhưng ngược lại với hắn, một câu nói lại là một vết cắt sâu trong lòng nó
- Sao băng kìa –hắn chỉ tay lên một vì sao xẹt ngang trên bầu trờiBạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn, chuyên mục truyện dài kì
- Vậy thì mau ước đi
Nó chấp tay nhắm mắt lại ra vẻ cầu nguyện và hắn cũng thế
………..
- Anh đã ước gì?
- Anh ước suốt cuộc đời chỉ có em mà thôi, anh ước chuyện tình của chúng ta cũng sẽ kết thúc như những câu chuyện cổ tích mà em thường kể cho anh nghe
Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng một nụ cười
- Em ước gì
- Bí mật
- Gì chứ, anh đã kể cho em điều ước của anh, giờ em phải kể lại chứ
- Đã bảo là bí mật cơ mà
- Nếu không nói anh sẽ béo mũi em cho đến khi nào thành hề mới thôi
- Được rồi em nói, em ước .. em ước anh hãy bớt đi cái tính lôi thôi nói nhiều như ông cụ già, lại còn hay tò mò .. hahahaha
- Dám trêu anh à, hôm nay thì em thành hề thật rồi.
Cánh cửa mở mạnh ra và từ trong căn họ một bóng dáng thanh niên lao vụt ra trong tít tắt ôm lấy người con gái đứng trước mặt mình
- GG mấy ngày nay em đi đâu vậy? gọi điện thì không bắt máy, đến nhà thì chú Chun bảo em không ở nhà, ruột cuộc là vì sao? Không phải em muốn tránh mặt anh chứ?
Hắn dựa đầu vào vài nó, vòng tay siết chặt tấm lưng nó, giọng nói khẽ thầm thì vừa trách móc vừa nhớ nhung
Tưa trên vai hắn, một gương mặt xanh xao, ánh mắt đen đôi khí thoáng ngân lên chút nước rồi lại thoáng lắng xuống. Khẽ đưa tay ôm lấy tấm lưng to rộng của hắn, giọng nó dịu dàng
- Ngốc!!! nếu muốn tránh anh thì tại sao em lại đứng trước nhà anh chứ
Nắm lấy 2 bờ vai đẩy nó, con ngươi của hắn nheo lại - Vậy hơn tuần qua em đã đi đâu
- Để xem –nó đảo mắt tinh nghịch - Đi rất nhiều nơi, chơi rất vui .. nhưng mà
Nó cố ngân hai câu cuối khiến cho đôi mắt hắn châu lại đợi chờ. Sau một vòng đảo mắt nó dừng lại ngay trước vẻ mặt điển trai đang chờ đợi đến hóa khờ của hắn, nó đưa tay lên bẹo thật đau 2 má của hắn - Em vì nhớ mùi ca cao nóng do anh làm mà mới lê xác đến đây nè!!! Ngốc tử
- Ai..!!!!!!!! Con quỷ nhỏ này, bỏ đi suốt bao lâu không nói một tiếng nay xuất hiện cũng không một lời xin lỗi mà còn làm càng
Hiểu ý hắn đang trách, nó làm mặt cún con nài nỉ hắn- Được rồi, được rồi GG xin lỗi, xin lỗi rất nhiều .. GG nhớ ca cao nóng do WZ làm lắm, làm cho GG đi nha .. nha .. nha .. nha
Thật kì lạ, tại sao nó có thể làm một nghệ sĩ nổi tiếng trong khi biệt tài của nó làm “làm hề”, cái mặt của nó mỗi lần dao động là không thôi khôi hài .. nhưng vẫn cực chất đáng yêu
- Được rồi đừng pha trò nữa –hắn quay đi để nhượng lối vào cửa cho nó nhưng thực chất lại đang giấu đi không phải bật cười, tin nổi không .. một chú hề có thể làm tang một tảng băng .. mất mặt thật đấy
Nó đứng trước khung cửa sổ quen thuộc, con ngươi thu lại .. ánh mắt nhìn xa xăm một cách vô hồn
Từ trong bếp, vẫn như thế chẳng khác chút nào, hắn bước ra với 2 ly ca cao nóng hỏi bóc khói nghi ngút, thơm phức
- Ca cao nóng của quý khách đây –hắn đem đến bên cạnh nó giọng mang chút đùa
Ánh mắt vô hồn trở lại dáng vẻ ban đầu hướng về phía hắn híp lại vì nụ cười - Oaaa!!! Thơm quá –nó đón lấy ly ca cao từ tay hắn
Nó lại xoay người về phía cửa sổ, hơi nóng từ ly ca cao bóc lên không khỏi làm nó rưng rưng. Một bàn tay từ phía sau luồn qua ôm lấy thắt lưng nó, nó chớp mắt ngạc nhiên. Một cái đầu dựa vào vài nó, đôi hắt chớp chớp cố gắng gượng mở ra, giọng nói mệt nhoài
- Hình như đã lâu rồi không còn em nghe anh kể cho anh những câu chuyện cổ tích mà em thích nữa thì phải, gần đây anh không ngủ được, anh mệt lắm, mỗi khi nghe em kể chuyện anh đều ngủ rất ngon, kể anh nghe đi
. . .
Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại bởi giọng nói du dương tựa như tiếng dương cầm bên tai, bàn tay khẽ lượt trên khuôn mặt mơ màng trong giấc ngủ ấy một cách quặn đau, bờ môi, sóng mũi, đôi mắt, rồi cả đôi chân mày khẽ châu lại .. tất cả, tất cả những thứ ấy sau này sẽ chẳng thể thấy được nữa. Câu chuyện cổ tích cứ thế mà vang lên, câu chuyện đẹp và cái những cái kết hạnh phúc .. nhưng sự thật đằng sau những câu chuyện cổ tích có thật sự là một cái kết đẹp .. chỉ biết hiện tại hắn đã chìm sâu trong giấc ngủ
- Chúng ta chia tay đi
- Tại sao chứ, tại sao em lại như vậy, anh đã làm gì sai chứ?
- Chẳng phải vì anh mà chỉ vì em đã hết yêu rồi
Bóng dáng ấy quay lưng đi và biến mất trong màn mưa, dù đã cố đuổi theo nhưng sao càng đuổi thì hình bóng ấy lại càng xa .. càng xa và biến mất trong màn mưa
- GG à, em đừng đi –giật mình sau cơn ác mộng, hắn bật dậy sau cơn la lối vô thức
Đưa ánh mắt đảo quanh căn phòng tìm kiếm hình bóng của nó nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng rồi lại đưa tia nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, ngoài trời mưa lất phất, những tia chớp trên bầu trời lóe lên rọi qua khung cửa sổ làm lòa mắt hắn trong giây lát, như vừa nhận được một lời cảnh báo, hắn tung người nhảy xuống khỏi chiếc ghế sofa mở cửa lao thẳng xuống dưới khu chung cư
Đứng trước khu chung cư hắn, hắn cố tìm kiếm hình bóng quen thuộc .. những hạt mưa lất phất làm lòe mắt hắn rồi những hạt mưa như càng nặng hơn rơi xuống làm đau rát gương mặt hắn. Xa xa dưới ánh đèn đêm phản chiếu những hạt mưa, tấm lưng quen thuộc của nó đang lê la từng bước chậm rãi dưới màn mưa. Một cảm giác gì đó nhói lên trong lòng hắn, dung hết tốc lực hắn chạy đến ôm chằm lấy nó từ phía sau
- WZ??! –hết sức ngỡ ngàng nó quay sang nhìn hắn - Sao anh lại ở đây, chẳng phải anh đang ngủ sao?
- Anh mơ thấy ác mộng giật mình dậy thì chẳng thấy em, tại sao em lại dầm mưa thế này nếu lại bệnh thì sao?
Nó chẳng nói gì chỉ cuối xuống mặt đất .. từ từ bàn tay nó gỡ ra vòng tay của hắn nơi thắt lưng nó một cách nhẹ nhàng nhưng lạnh lung
Cảm nhận được một cái gì đó khác lạ từ nơi nó, hắn nắm lấy bờ vai nó xoay mặt ép nó nhìn về phía mình, gương mặt nó tái nhợt lạnh lẽo hứng chịu màn mưa đối diện hắn, nó cố né tránh ánh mắt hắn
Bất chợt hắn ôm nó vào lòng như một hành động cố giữ lấy một vật gì đó khi nó không còn thuộc về mình, nhưng cái ôm không quá lâu khi nó thẳng thừng đẩy hắn ra, ánh mắt vẫn né tránh
- Chúng ta chia tay đi
Từ lúc câu nói của nó cất lên thì bầu trời rực sáng lên bởi một tia chớp trong phút chóc lóe lên gương mặt xanh xao của nó, và dù không hề có tiếng sấm nào nổi lên nhưng hắn vẫn cảm thấy như có một tiếng sét thật to vừa đánh ngang tai
- Tại sao chứ, tại sao lại chia tay, anh đã làm gì sai sao? –gương mặt hắn đờ ra miệng mấp máy từng câu nói
- Chẳng phải vì anh mà vì .. em đã hết yêu rồi
Thoáng chóc mọi thứ như quay cuồn đảo lộn, có phải hắn vẫn đang trong cơn ác mộng hay không
Vẫn cố tránh ánh mắt ngỡ ngàng bi thương của hắn dành cho nó, nắm chặt bàn tay đến nổi móng tay bấu vào da thịt đau rát, mím chặt môi nó lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt ấy một lần nữa đầy cương quyết, giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ - Chúng ta chia tay đi .. em cảm thấy mệt mỏi lắm rồi –câu nói kết thúc nó vội quay đi lấy tay che lấy nữa mặt bỏ chạy
Như vẫn còn chưa hoàn toàn chấp nhận, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó giữ lại, giọng hắn run run - Chẳng phải em đã nói .. chúng ta sẽ như câu chuyện cổ tích kia sao? Tại sao lại như thế?
Một lần nữa nó lại báu chặt những ngón tay vào sâu da thịt, vùng mạnh cánh tay thoát khỏi bàn tay của hắn, nó đưa ánh mắt đầy câm phẩn với những giọt nước mắt hòa cùng làn mưa nói như thét - Những câu chuyện cổ tích chỉ là lừa gạt, sẽ chẳng có bà tiên nào hiện ra, cũng chẳng có con cóc nào có thể biến thành người, anh cũng chẳng thể là hoàng tử của em .. tất cả đều là giả dối –dù hò cùng những dòng mưa rơi không ngừng nghĩ nhưng phản phất qua ánh mắt vẫn thấy được những giọt nước mắt quặn đau của nó rơi xuống, rơi rất nhiều
Nó vùng bỏ chạy thật xa rồi biến mất dưới ngọn đèn màu cam phản phất từng hạt mưa trong đêm chỉ còn lại một bóng hình lảo đảo rồi ngã quỵ trên mặt đất
Một chuyện tình đẹp nhưng không thể kết thúc như những câu chuyện cổ tích, thôi thì ta hãy yêu nhau, như nắng yêu mưa .. dẫu không thể bên nhau nữa, hạnh phúc trong mơ .. đã mãi mãi xa mờ, nước mắt em rơi, bóng dáng xa xôi .. sẽ mãi in trong trái tim
…………………………………………�� �………
- Bác sĩ kết quả sẽ nghiệm thế nào?
- Sau khi cô đột ngột xuất viên, cũng chẳng điều đồ tại khám kiểm tra... –bác sĩ rít một hơi nhẹ khẽ lắc đầu nhìn vào bảng xét nghiệm bắt trầm giọng lên tiếng - Sau tai nạn, não của cô đã dần dần hình thành một khối u phát triển từ dây thần kinh thính giác nơi điều khiển việc nghe, nhưng vì nó nằm trong hố não sau của sọ, vừa bị bao bọc bởi xương cứng, không co giãn được nên gây nhiều rối loạn rất nghiêm trọng.
- Đã phát hiện được vị trí và kích thước của khối u vậy có thể giải quyết vấn đề được chứ bác sĩ?
- Phát hiện được thì cũng ... Thời gian đầu khối u tồn tại ở dạng lành tính nhưng vì ở não nên khối u di căn và chèn ép các mô não đã là một tình hình tệ, nay khối u đã chuyển từ lành tính sang u ác tính tức tế bào ung thư .. việc chuyển đổi từ u lành sang u ác tính là một việc rất hiếm gặp, thật sự rất khó nói .. tuy rất hiếm khi tế bào ác tính trong khối ung thư não tách ra và di chuyển đến các nơi khác của não nhưng u ác tính phát triển rất nhanh và xâm chiếm mô lành xung quanh, khối u xuất phát từ phần tiển đình của dây thần kinh số 8 và hiện tại gần như đã làm liệt hoàn toàn dây số 6 .. do đó sẽ không lâu sau khả năng nghe của cô sẽ mất hoàn toàn, bên đó còn có nhiểu triệu chứng khác, nhức đầu thành cơn, liên tục chảy máu cam, khả năng xúc giác cũng nhạt dần thậm chí có thể đột ngột lâm sàn...
- Vậy thật sự không thể làm gì được sao?
- Đối với các khối u chỉ cần cắt bỏ tế bào ung thư thì coi như đã an toàn đa phần nhưng khối u của cô đã phát triển và lấn át nhiều mô lành xung quanh, đè lên các dây thần kinh của não –bác sĩ lại một lần nữa khẽ tặt lưỡi lắc đầu - Và điều quan trọng, nhóm máu của cô thuộc nhóm rh(- ) .. tỉ lệ người có nhóm máu này rất hiếm, nhưng trong phẩu thuật đòi hỏi cần phả có một lượng máu để tiếp vào thật sự...
- Tỉ lệ thành công của ca phẩu thuật sẽ là bao nhiêu?
- Là 5% .. Kĩ thuật y học bây giờ đang rất phát triển, dù tỉ lệ thành công có thấp nhưng chúng tôi tin có thể sẽ giúp cô vượt qua
…
Ngồi trên chiếc bàn với tay cầm bảng xét nghiệm, giọng nói của bác sĩ cứ không ngừng âm vang trong đầu nó, cố đưa tay che lấy miệng để không thôi phát ra những tiếng khóc não nề nhưng nó vẫn không sao dừng được những tiếng ՐêՈ Րỉ cùng những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, ngoài trời mưa rơi nặng hạt trên những nóc nhà, tiếng sấm bất ngờ xé tang bầu trời làm những con người trong đêm không khỏi giật mình nhưng với nó tất cả .. chỉ là một khoảng không im lặng, hoàn toàn im lặng “do đó sẽ không lâu sau khả năng nghe của cô sẽ mất hoàn toàn” câu nói của bác cứ vang mãi trong đầu nó, tiếng khóc một lúc một to hơn như muốn lấn áp cả tiếng mưa, tay nó Ϧóþ nhầu cả bảng xét nghiệm rồi ném mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo, nó đưa 2 tay bịt chặt lấy tai, nó thét lên
- ÁAAAAAAAAAAAAA...!!! –tiếng thét của nó hòa vào không gian bên ngoài nghe thật kinh hoàng, thật ãm đạm khiến người ta chợt hoảng sợ, rồi lại u buồn
…………………………………………�� �………
Nữa năm sau
ột ngôi sao băng vừa rơi qua đây.
Sa0 rớt xuống trên vai anh.
Người ta khuyên nhau,gặp sa0 băng rơi.
Thì cần điều chi hãy ước.
Một ngôi sao băng vừa rơi qua đây.
Anh đã ước anh gặp em.
Người ta đâu hay,đã bao năm qua.
Ngàn lần anh thấy sao băng.
Rồi anh ước,và anh ước.
Người ra đi sẽ quay trở về.
Nhưng sao vì sao em không về đây.
Và anh biết,rằng điều ước.
Của sao băng sẽ không có đâu.
Bao sao băng rơi cũng như vậy thôi.
Ngày hôm ấy em đã nói.
Hãy ước 1 điều lúc sao băng vừa rơi.
Và anh nhớ cũng đã ước.
Ước suốt cuộc đời,chỉ có em mà thôi.
Ngày hôm ấy anh đã khóc.
Lúc biết được rằng trái tim em đổi thay.
Và anh cứ thế mỗi tối.
Ngóng lên bầu trời nhìn ánh sao buồn rơi.Khóc cho ai.
Âm vang bài hát một lúc một lớn vang ra từ chiếc điện thoại, đưa tay quơ quơ tìm kiếm cái thứ ồn ào ấy .. cầm trên tay rồi lại mò mẫm ấn nút trả lời rồi áp vào tai
- Tôi nghe .. đây –âm điệu xem ra còn chưa tỉnh
- WZ mau đến studio đi, chúng ta phải chuận bị trước, lịch diễn hôm nay của cậu dầy đặt cả lên, cậu phải chụp hình cho bộ sưu tập đông- hạ, rồi diễn ở...
- Được rồi tôi đến đây
Tít………
Chẳng hề muốn nghe thêm chút nào cái kiểu dài dòng văn tự của anh quản lí, hắn ậm ừ nhanh cho qua chuyện rồi cúp máy chẳng đợi quản lí phải nói them lời nào cả