Kết thúc “Thời gian ngọt ngào” hôm nay là một ca khúc được trình bày bởi một nhóm nhạc nam mà tôi yêu thích BEAST, ca khúc mang tên Easy... Cảm ơn các bạn đã đồng hành với chương trình ngày hôn này, chúc bạn có một đêm thật vui vẻ bên “Thời gian ngọt ngào”
TÍT….Một âm thanh vang lên, nó hạ tai phone xuống đưa ánh mắt sang tấm kính cách âm, sau lớp kính ấy .. một người con trai vẫn đứng đó đưa mắt dõi theo nó. Mở cánh cửa nó bước ra khỏi phòng thu
- Chẳng phải lịch trình hôm nay của anh kết thúc rất khuya sao
- Anh đã xin dồn vào ngày mai
- Để đón em sao???
- Còn hỏi nữa –hắn kí vào đầu nó rồi quay lưng đi trước
Nó lẻo đẻo theo sau hắn, 2 cả đi xuống bãi đậu xe ở tầng hầm của studio. Đang đi bổng nó dừng lại rồi cuối mặt xuống, nó đưa ngón tay lên xoa xoa trán mình, chân mày nó châu lại tỏ vẻ khó chịu
- Em ổn chứ - hắn quay lại nhìn nó lo lắng rồi đưa bàn tay lên gương mặt nó
- EM KHÔNG SAO –nó hốt hoảng thụt lùi lại
- Em .. em sao vậy hả - hắn châu mày ngạc nhiên
- Không có gì, chỉ là hơi nhức đầu –nó mím môi miễn cưỡng cười
Hắn tiến lại nó nhẹ đưa bàn tay lên vuốt gò mà nó .. lần này nó đã nhận thức được hành động của mình nên chỉ đứng im nhưng trong tâm nó không ngừng quan tâm tới từng chuyển động bàn tay hắn trên gương mặt mình .. hắn khẽ luồng những ngón tay vào mái tóc nó rồi vuốt xuống
- Sao thế này... –hắn tròn mắt khi chỉ sau một cái vuột nhẹ trên mái tóc nó mà có bao nhiêu sợi tóc rụng xuống vay quanh bàn tay hắn
- Chắc là .. là dầu gọi mới không hợp thôi –nó ậm ờ giải thích
- Thật sự đã...
Giọng hắn ngắt quảng khi tiếng chuông điện thoại của nó vang lên
- Cháu nghe đây
- Sao tóc cháu lại rụng nhiều thế, tóc cháu làm nghẹt cả đường cống rồi đây này, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy
- Được rồi khi về mình sẽ nói chuyện sau, bye nha
- Nói đi rốt cuộc đã có chuyện gì hả - giọng hắn như bắt đầu một cơn phẩn nộ
- Chẳng có chuyện gì cả mà –giọng nó dường như còn hơn cả hắn
Bất chợt hắn ôm chằm lấy nó - Xin đừng bao giờ giấu diếm tôi
Giọng hắn run run lên từng câu khiến khóe mắt cũng cay cay, nó đưa tay lên ôm lấy tấm lưng hắn
- Ừhm!
Thời gian đếm ngược
CẠCH .. cánh cửa phòng TGĐ mở ra, nó cùng hắn bước vào theo lệnh của TGĐ
- GG!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn, chuyên mục truyện dài kì
Chưa kịp rõ chuyện gì đang xảy ra thì giọng một chàng trai vang lên cùng một bóng hình lao tới cấp tốc nhanh như một cơn gió .. cái bóng ôm chằm lấy nó trước sực ngạc nhiên của cả 2
Nó tròn mắt lên khi trước mặt nó là - Hu Ge??!
- Haha ngạc nhiên chưa?
- Yaaaaaa!! Cậu về nước khi nào vậy, sao không báo cho tớ hay thằng quỷ này –nó nhãy tửng lên ôm lấy hắn 2 đưa nhảy tưng tưng như 2 con khỉ hâm chẳng hơn chẳng kém
Nếu Arron là người luôn bên cạnh quan tâm bảo vệ che chở nó .. Ella, Sel, Hebe là những cô bạn chia sẽ với nó mọi lúc mọi nơi thì Hu Ge là thằng bạn chí cốt của nó trong những trận đột kích gây náo loạn nhà trường, quen nhau mới 2 năm nhưng tình bạn 2 đứa còn thân thiết hơn cả những đôi bạn thởu nhỏ, đơn giản vì cả 2 hiểu nhau và có một điểm chung rất lớn là những đứa trẻ thích thuộc trường phái ấn tượng thích gây náo loạn, dù chỉ là những trò nghịch nhỏ nhoi nhưng hậu quả của 2 đứa gây ra thì chẳng bao giờ nhỏ chút nào .. Hu Ge – GuiGui 2 cái tên khi kết hợp lại thì luôn là nổi ám ảnh của nhà trường
- Thế này là thế nào? –hắn khoanh tay trước иgự¢ châu mày lại đưa ánh mắt khó chịu sang TGĐ
- Là thế này –TGĐ vỗ 2 tay lại với nhau tạo thành một tư thế quen thuộc - Hu Ge sẽ model mới của cty cùng hợp tác với chúng ta trong thời gian tới, tôi gọi 2 người đến đây là vì sắp tới đây GG và Hu Ge sẽ cùng hợp tác với nhau tạo thành một đôi bạn mới nhằm giúp Hu Ge ra mắt khán giả của nước vả lại……
- Tôi phản đối –chẳng đợi TGĐ nói hết câu hắn đã ngắt lời
- Quyết định là ở tôi chứ không phải cậu –giọng TGĐ cứng nhắt lạ thường
- Nhưng……
- WZ anh đừng lo Hu Ge là bạn của em, tất cả đều vì công việc thôi sẽ không có gì đâu
- Nếu đã thảo luận xong thì không còn gì nữa, kế hoạch cũng đã rõ những việc còn lại cty sẽ sắp xếp tất cả. Mà con nữa, GG thời gian này cô nên giúp đỡ Hu Ge thích ứng với môi trường làm việc bên này
- Vâng tôi hiểu –nó gật gù
- Được rồi, còn gì thắc mắc nữa chứ
Dường như thoáng chóc ánh mắt hắn lườm một cái rõ sắc về phía Hu Ge rồi hắn bỏ đi với cái vè đầy tức giận
…………………………………………�� �……………….
- WZ .. WZ .. WZ!!!
- WZ .. I LOVE YOU!!!!!
- WZ NO.1 .. ANH LÀ TUYỆT NHẤT!!!!
Những cung bậc âm nhạc có lúc sôi động có lúc êm dịu, những ánh đèn nhiều màu sắc chứ như thế không ngừng rọi lên chàng trai đang đứng giữa sân khấu với những bước vũ đạo điêu luyện, phía dưới hàng nghìn cánh tay đung đưa theo vũ điệu âm nhạc, những tiếng hò hét những tấm bảng rực rỡ với đủ màu sắc giơ cao lên với dòng chữ “WZ .. I LOVE YOU”
Đúng vậy, đây là một buổi live của hắn và những khán giả phía dưới đang thi nhau rò reo vang tên hắn .. hắn đã phải chịu đựng liên tiếp khi hát liền 6 bài hát và bây giờ hắn sung sướng khi được giải thoát chóc lát khi một ca sĩ khác với cai trò khách mời của buổi live bước ra “thế mạng”. Hắn hớn hở chạy vào mong chờ một chai nước cho hắn, một cái khăn khẽ chặm lấy những giọt mồ hôi của hắn .. nhưng hắn không mong chờ điều dó từ quản lí hay chuyên viên makeup mà là từ nó, nhưng đáp lại hắn không còn là những chai nước mát lạnh hay những cái khăn mềm mại qua đôi bàn tay nó .. Nó đang cùng Hu Ge khám phá cái gọi là “hậu trường” nơi mà tương lai cậu sẽ bước lên và cạnh tranh với hắn. Có phải nó đang quá tập trung vào công việc mà quên mất hắn? hắn mong là như vậy vì trong mắt nó sự xuất hiện của hắn bây giờ hoàn toàn không có
Một nhóm người tiến lại vay quanh hắn đưa cho hắn những chai nước, lau đi cho hắn những giọt mồ hôi .. nó vẫn không để ý, tức giận hắn hất tay những thợ makeup đang thao thao đắp thêm lớp phấn nhẹ trên gương mặt mình rồi bỏ đi thay phục trang chuẩn bị cho phần trình diễn tiếp theo. Sau khi hắn quay đi lúc này nó mới xoay đầu lại dõi theo bóng hình hắn, đôi mắt nó rợm buồn rưng rưng những hạt lệ như sắp khóc. Chợt .. một bàn tay từ phía sau vòng qua che lấy đôi mắt nó kéo đầu nó dựa vào vai mình
- Đừng có nhìn, cũng đừng khóc .. mạnh mẽ lên, rồi mọi chuyện cũng qua thôi
Nó đưa đôi tay nắm lấy bàn tay đang che mắt nó, nó muốn kéo bàn tay đó xuống để có thể nhìn thấy hắn nhưng sao nó không kéo được, tay nó không còn chút lực, giọng nó run lên từng hồi - Hu Ge à!! Tớ mệt mỏi lắm
…………………………………………�� �……………….
Có phải là linh cảm, sau khi Hu Ge đến .. hắn như thấy rõ khoảng cách giữa hắn và nó, dường như mỗi ngày mỗi giờ là mỗi một lúc khoảng cách giữa nó và hắn càng xa .. một cảm giác bất an đã nẩy lên trong lòng hắn .. hắn sợ cảm giác này
. . .
- WZ này chúng ta đi du lịch một chuyến cho khuây khỏa chứ ?
- Du lịch?
- Ừhm! Mình đi biển đi
- Cũng được –hắn cười vui vẻ khi đã lâu không có thời gian bên nó
- Mình đi biển Cebu đi, em và Hu Ge đã bàn rồi ở đó rất đẹp chọn nơi đó là lí tưởng nhất
- Hu Ge??? –nụ cười tắt hẳn trên gương mặt nó
- Ừhm có cả Hu Ge đi nữa
- Tại sao chứ? Tại sao lúc nào cũng phải là hắn? Tại sao lúc nào em cũng nhắc đến hắn?
Nó đờ ra trước phản ứng của hắn, từng câu nói của hắn như xuyên vào trái tim nó khiến nó đau nhói
Bất chợt hắn kéo nó ôm chặt vào lòng, vòng tay hắn xiếc chặt bờ vai nó khiến nó đau đến muốn hét lên, giọng hắn khẽ vang lên ngắt quảng nghẹn ngào một cách khó khăn như có thứ gì đó vướng phải nơi cổ họng hắn - Làm ơn .. hứa với anh .. đừng xa rời anh được không? Anh cảm thấy bất an, .. anh sợ cảm giác này
Dù không lên tiếng nhưng hắn cảm nhận được nó đang khóc òa lên qua những tiếng nấc, nó đưa tay lên che lấy miệng để không phải phát ra những âm thanh não nề ấy, nó ôm ghì lấy bờ vai hắn, những ngón tay của nó bấu vào chặt vào chiếc áo của nó
- ”Sẽ thế nào khi ngày mai em không còn bên anh nữa?”
…………………………………………�� �………………….
Dừng lại trước một khách sạn 4 sao, nó – hắn và Hu Ge tiến vào quầy tiếp tân nhận phòng đã đặt trước. Sau khi đã nhận chìa khóa phòng hắn quay sang nhìn nó đang nghịch với cái hồ cá to đùng lung linh như một đại dương mini đặt giữa trung tâm khách sạn
- GG ạ, chúng ta đi thôi
Nó không hề phản ứng lại bởi câu nói của hắn
- GG chúng ta lên phòng nghỉ nghơi trước đi, mọi người đi đường cũng mệt rồi .. GG!!!!!!
Khoảng cách giữa nó và hắn không xa đủ để giọng của hắn truyền đến tai nó nhưng phản ứng của nó vẫn như không nghe thấy gì
Đảo mắt một cái như đang tìm cách cứu binh, Hu Ge khoát tay lên vai hắn - Mặc kệ cậu ấy đi, chắc là còn phấn khích với nơi này quá mà
Nói rồi cậu tiến đến bên cạnh vỗ vào vai nó, phản ứng giật mình kinh ngạc của nó làm hắn như đã phát hiện một cái gì đó, biết phản ứng của nó đã làm hắn chú ý nên cậu ghì mạnh vai nó xuống
- Chúng ta nhận phòng thôi, mọi người đi đường cũng mệt rồi –Hu Ge quay sang nhìn nó nở một nụ cười mang đầy ẩn ý
Nó đảo nhẹ mắt sang nhìn hắn rồi quay lại nhìn Hu Ge gật nhẹ đầu
- Uhm!!!
Sau khi ai đã về phòng náy
Tại phòng, nó vừa nằm phịch ra giường một cách mệt mỏi
Cốc .. cốc .. linh tính như báo trước, nó ngồi dậy lấy lại sức sống bước tới mở cửa, sau cánh cửa hắn đứng đó ánh mắt kì lạ nhìn nó
- Có chuyện gì sao? –nó nghiên đầu nhìn hắn khó hiểu
- Anh có chuyện muốn hỏi em
- Được rồi vào đi
Hắn bước vào ngồi lên chiếc ghế đối diện cái giường mà nó đang ngồi trên, nó cuối mặt xuống một cách rụt rè như một đưa tội phạm đang phải đối mặt với một cảnh sát máu lạnh
- Anh ...
- Em đang giấu anh chuyện gì sao?
- Là chuyện gì?
- Có thật là em không có?
- Chuyện gì cơ chứ, anh thật kì lạ
Mọi hình ảnh trước mắt nó lúc này bổng nhưng nhòe đi, đầu nó ong ong như đang quay cuồng
Cốc .. cốc .. nó bước lại mở cửa, sau cánh cửa là Hu Ge .. cậu nhìn sắc mặt nó như đoán ra được điều gì
- GG tớ có chuyện muốn nói với cậu
- Vậy à –nó quay sang đưa mắt nhìn hắn - Em cũng có chuyện gấp muốn nói với Hu Ge, anh ra ngoài chút được không –nó chấp 2 tay xoa xoa năn nỉ hắn
- Tại sao không thể nói luôn trong này
- Vì đây là chuyện riêng cơ mà, đừng lo không có gì đâu –
Nó kéo tay hắn đẩy ra khỏi cửa rồi đóng xầm cửa lại
- Này... –bị nó kéo quá nhanh hắn chưa kịp phản ứng thì quay lại cánh cửa đã đóng chặt căn phòng
- GG!!!!! –cậu châu mày lại khiến nó cũng hiểu điều cậu muốn nói là gì - WZ đã phát hiện rồi à
- Ừhm
- Có phải .. khả năng thính giác của cậu đã mất dần
Nó không nói gì .. chỉ lẳn lặng một lúc rồi gật đầu
- Tại sao cậu lại cố chấp như thế, thay vì một mình chịu khổ thôi thì .. GG!!!!
Bổng mặt nó tái nhợt, đầu nó đau nhức, một chân nó thụt lùi rồi như muốn ngã xuống đất nhưng Hu Ge lại may mắn đỡ kịp, cậu bế nó đặt lên giường
- Thật sự là không ổn rồi
- Bây giờ thì tớ đã hiểu thế nào là thời gian đếm ngược, tất cả thật sự phải kết thúc thế này sao….?
- Đừng nói nữa –Hu Ge chợt rút cái khăn tay của mình lau vội dòng máu đỏ đang chảy dài từ mũi sang 2 bên má của nó
Nó đưa tay nắm lấy bàn tay Hu Ge - Dù có lau thì nó vẫn sẽ chảy thôi, cứ bỏ mặt mọi thứ đi
Cậu giựt tay nó ra típ tục lau dòng máu - Ngốc!!! Dù nó có chảy thì tớ vẫn sẽ lau, nhất định tớ sẽ cầm cự được
Cạch .. Hu Ge bước ra từ phòng nó rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại
- GG đâu –giọng hắn vang lên bên cạnh cậu
- Ngủ rồi
- Rốt cuộc 2 người đã nói gì
- Những việc không liên quan đến cậu
Bổng choc hắn túm lấy cổ áo Hu Ge chấn vào tường - Tránh xa GG ra đi, tôi không bao giờ để cậu có được GG đâu
Siết chặt cổ tay hắn, Hu Ge từ từ kéo tay hắn ra khỏi cổ áo mình, ánh mắt 2 người nhìn nhau như 2 con dạ thú đang muốn Gi*t ૮ɦếƭ đối phương, Hu Ge nở một nụ cười sắc lạnh đầy nham hiểm khiến hắn phải giật mình - Đừng chắc chắn như thế, thời gian đang đếm ngược đấy –nói xong cậu hất mạnh hắn ra rồi bỏ đi
…………………………………………�� �………………….Tối hôm đó
Tiếng sóng vỗ rì rào đập vào những tảng đá biển dưới một không gian tĩnh mịt của trời đêm, từng cơn gió rít qua da thịt thật khiến người ta lạnh buốt, hang ngàn sợi tóc tung bay theo cơn gió tạo nên một cảm giác não nề đáng sợ. Một cô gái đang ngồi trên một tảng đá
Một chiếc áo từ phía sau đấp lên bờ vai nhỏ nhắn của nó - Khoát vào đi không thì cảm lạnh nữa sẽ khổ lắm đấy
- Cảm ơn cậu
- Cho cậu –Hu Ge đưa cho nó một li cafe nóng
- Màn kịch này sẽ kéo dài đến bao lâu
- Tới đâu hay tới đó thôi
- ... Lúc trước Arron vì không muốn cậu đau khổ nên đã âm thầm ra đi, bây giờ cậu vì không muốn WZ đau khổ nên dựng lên màn kịch này, có nghịch lí quá không
Bầu không gian dường như chỉ còn lại tiếng gió rít cùng những đợt sóng vỗ, nó hoàn toàn im lặng trước câu nói của Hu Ge .. hớp một ngụm cafe rồi nó chợt mĩm cười
- GG này .. tớ có một câu hỏi
- ................??!
- Lúc trước tớ đã từng bảo cậu hãy giữ tớ lại khi tớ quyết định ra nước ngoài du học .. nhưng cậu đã không giữ tớ lại, nhưng tớ cũng không hối hận vì tớ yêu cậu, và bây giờ tớ vẫn yêu cậu .. cậu có thể cho tớ một cơ hội .. dù kết thúc sẽ là thế nào thì tớ vẫn không hối hận
Hớp cafe như nghẹn lại nơi cổ họng nó, nó buông lơi ly cafe .. một bàn tay luồng vào mái tóc nó kéo gương mặt nó và đặt lên nó một nụ hôn mãnh liệt .. mọi thứ mọi thứ đều được hắn chứng kiến đôi mắt rưng rưng, trái tim đau buốt
- Dừng lại đi –nó đẩy mạnh cậu ra rồi đứng bật dậy trên đôi chân loạn choạn
- Đồ khốn –từ phía sau nó hắn lao tới đấm thật mạnh vào Hu Ge khiến cậu ngã lăn với cái miệng đầy máu
Chưa dừng lại ở đó hắn típ tục nhào đến đấm liên tiếp vào Hu Ge nhưng mọi nổ lực đều bị GG chặn lại
Bốp .. 1 cái tát thật mạnh trên gương mặt hắn trước sự ngỡ ngàng của Hu Ge. Mắt nó long lên những giọt nước mắt trong tức giận, đầu nó đau buốt, mắt nó nhòa đi, bước chân không vững, nó cảm thấy khó thở .. những tiếng sóng vỗ cũng dần nhỏ đi, nhỏ đi và tắt dần trong tai nó, mắt nó nhắm lại và tất cả đều là một màu đen .. nó ngã xuống.Cạch .. cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, thấy thế cả 2 đứng bật dậy
- Cô ấy sao rồi bác sĩ
Sau câu đồng thanh 2 người quay ra nhìn nhau kì địch, chẳng nói gì rồi hắn đẩy cửa bước vào thăm nó
- Bác sĩ, tôi có chuyện muốn nói với bác sĩ
. . .
Cạch .. cánh cửa nơi nó đang nằm bên trong một lần nữa lại mở ra
- Bác sĩ nói thế nào? –giọng hắn gấp rút
- Chỉ là thiếu máy nên dẫn đến suy nhược cơ thế, ăn đầy đủ nghỉ ngơi nhiều hơn là được
Nghe cậu nói thế hắn bổng nhẹ nhõm đi hẳn. Nắm lấy bàn tay nó xoa xoa một cách đau xót
- Đồ ngốc, nếu mệt thì phải biết lên tiếng chứ? Tại sao cứ phải một mình chịu đựng
Cậu đứng phía sau nhìn vào gương mặt tái nhợt đang chìm sâu vào cơn mê, như một cái gì đó len lõi sâu trong tâm trí hắn, như một lời tiễn biệt nhưng khó có thể nói ra, nhưng một tiếng yêu mãi mãi không thể nói thành lời
Cạch .. cánh cửa lại một lần nữa mở ra rồi đóng vào, trong hành lang của bệnh viện, dưới những màn đêm và những bóng đèn soi sang con đường của cậu, có phải đèn nơi đây lúc nào cũng vậy? vẫn là màu trắng nhưng sao lại tạo cảm giác u tối đến thế khiến cho người ta thật sự sợ nơi này? Cứ phải như mọi thứ đều kết thúc tại nơi đây...
…………………………………………�� �…………….
- Lần trước chúng ta đi chơi không được vui, lần này sẽ đi đến một nơi khác, chỉ 2 chúng ta
- Cái gì? Sức khỏe em không tốt mà lại còn muốn đi –hắn đang đọc say mê cuốn sách thì liền phải bỏ dở
- Mặc kệ, lần này nhất định phải đi
Nó kéo tay hắn sóc dậy nét mặt hết sức nài nỉ “Thời gian sắp hết rồi, nếu không đi thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu”
- Nhưng phải chờ khi em khỏe lại mới được –hắn vẫn kiên quyết bảo vệ sức khỏe cho nó
- Mặc kệ, hôm nay kéo không được anh đi thì em không dừng –nó nắm 2 tay hắn lê đi nhưng chẳng nhích được bao nhiêu mà cứ xoay vòng vòng quanh căn phòng
Dường như sức của nó không còn được như trước, tim nó đập không nhanh, rất chậm nhưng lại rất mạnh .. từng nhịp đạp mạnh đến nổi khiến cho não của nó cũng đập theo liên hồi .. nó ngồi phịch xuống cố không tỏ ra đau đớn qua những nhịp thở được khống chế đều đặn. Biết không thể sức lực với hắn được nên nó đổi chiến thuật “nước mắt cá sấu”
Mặt nó mếu lại, híp tít đi chẳng thấy con mắt đâu
- Ô ô ô .. WZ ngốc, WZ thúi, đồ ích kỉ .. không đi thì ta đi một mình .. Ô ô –nó dùng dằn đứng dậy bỏ đi
- Này khoan –hắn nắm cổ tay nó kéo nó ngã nhào vào lòng hắn, tựa đầu nó vào иgự¢ hắn, hắn siết chặt lấy đầu nó xoa xoa lên mớ tóc nó như đang dỗ một đứa con nít - Nếu em hứa phải uống thuốc đầy đủ, khi mệt thì phải nói, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi…..
- Okie okie nói tóm lại là anh đồng ý
- Còn nữa…..
- Được rồi coi như là đồng ý .. chuẩn bị hành lí đi trưa nay chúng ta khởi hành
- Trưa nay? Sao gấp vậy?
- Đi chơi thì phải biết tranh thủ chứ?! 1h trưa nay đến nhà em, nhớ đó
Hắn đến trước nha nó như đã hẹn, cả 2 khởi hành theo y nó .. trái, phải, từ quốc lộ này đến con đường cao tốc khác. Con đường dần trở nên quen thuộc hơn với hắn, chiếc xe vẫn chạy mà không cần đến sự chỉ dẫn của nó. Chiếc xe tiến vào một con đường nhỏ, rồi một con hẻm .. và dừng lại
Lúc này ngoài trời đã hơi tối
- Đến rồi .. –hắn hớn hở khi không ngờ rằng nơi nó muốn đến lại chính là đây, vừa quay qua gọi nó thì nó đã dục đầu vào thành xe mà ngủ quên
Khẻ đưa ngón tay lướt trên gương mặt nó, hắn cởi chiếc áo khoát của mình đấp lên cho nó rồi khẽ mĩm cười hạnh phúc