Sao băng khóc - Chương 10

Tác giả: Đang cập nhật

Bộ dạng của hắn kì lạ hẳn sao khi đọc xong bức thư, hắn lây hoay nhìn quaynh như tên trộm sợ bị bắt gặp rồi gói gọn bức thư bỏ vào túi áo khoát
. . .
Tại California
- Oaaaa!!! tớ mỏi tay quá, không thể sách thêm được nữa - Sel than trời than đất vì 2 cánh tay vác đầy túi đựng nào là giầy, dép, quần, áo, nước hoa, mĩ phẩm từ các cửa hiệu khác nhau
- Còn tớ thì đói meo cù mèo rồi, không thể chịu nổi nữa - còn Ella thì mặt nhăn nhúm lại, 1 tay vác đóng đồ không khác gì Sel nhưng vẫn đỡ hơn, 1 tay thì ghì chặt cái bụng đang đánh lô tô liên hồi
- Okie okie các cậu bớt ồn ào đi, ai bảo
BRỪM!!!!!!! - một chiếc taxi vừa lượt qua đối diện Hebe làm cô tròn mắt ngạc nhiên
- SEL, ELLA!!! - Hebe hét to kéo nhanh 2 đứa bạn lại rồi chỉ theo hướng chiếc taxi - Người ngồi trong chiếc taxi đó có phải là TH không???
- CÁI GÍ - 2 Sel và Ella vội nhìn theo hướng chiếc taxi
- Đúng là giống thật - Ella nhướng mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe taxi hay nói đúng hơn là cô gái ngồi phía sau đang khuất dần cùng chiếc taxi
- Giống thì giống nhưng sao TH lại ở đây??? - câu nói của Sel làm cả 3 quay lại nhìn nhau ngơ ngác
Hebe đưa tay xoa trán - Chắc có lẽ dạo này không có tin tức gì của GG làm tớ thấy lo nên mới nhìn nhầm
- Thôi được rồi yên tâm đi không có sao đâu, chúng ta đi ăn thôi - Ella xoa xoa vai Hebe chấn an
- Uhm!!!
Chiếc taxi đó chạy chậm lại rồi dừng trước cổng một nghĩa trang, từ trong xe cô gái lúc nãy mà cả Sel, Ella và Hebe đã cho là nhìn nhầm nhưng .. họ đã đúng. Cô gái bước ra trên tay là 1 bó hoa ly trắng, bước từng bật từng bật trên dóc thang cao ngở như dựng đứng. Cứ đi, đi, đi nhưng rồi cô cũng dừng lại trước một ngôi mộ, đối diện cô là 1 chàng trai với nụ cười rạng rỡ nhưng đó chỉ là bước ảnh được dán trên bia mộ với dòng chữ được khác lên "Arron"
Cô đặt nhẹ bó hoa xuống trên bia mộ rồi ngồi xuống bên cạnh xoay lưng lại hướng bia mộ
- Lần này em đã làm đúng phải không - cô gái nhẹ cất tiếng nói giữa không gian im lặng nhưng cảm giác không hề một mình
- Không biết đã từ bao giờ, lúc em nhìn vào cô ấy tim em trở nên ấm áp, đã không còn là tiếc nuối hay giận hờn oán trách, trong lúc đó bổng nhiên hình ảnh con bạn khi em vô tình làm mất tấm hình của em và mẹ nó đã sẳng sàng lục tung cả căn phòng giúp em tìm lại thậm chí bới cả thùng rác để tìm giúp em .. Nếu ngày đó em không vì một chút nông nổi thì mọi chuyện bây giờsẽ thế nào nhỉ, có phải em sẽ không mất đi cả 2 người bạn em yêu quý nhất .. Đến cuối cùng vẫn là em sai .. chính em đã đánh mất đi những thứ quan trọng trong cuộc đời mình - những giọt nước mắt rơi một cách mất kiểm soát trên gương mặt cô, dường như nụ cười trên bức hình cũng đã không còn rạng rỡ theo từng dòng nước mắt rơi
- Chuyến bay sắp bắt đầu rồi, em phải đi đây .. Em sẽ trở về thăm anh .. hy vọng là thế
===========================================
- TH này chúng ta là bạn chứ - một đứa con gái giơ ngón út ra trướt TH mặt hớn hở
- Con "quỷ" ngốc này, đã là bạn rồi lại còn hứa hẹn gì nữa
- Bạn thân mãi mãi chứ
- Ừhm! bạn thân mãi mãi
Ngoài trời những cơn mưa lất phất dưới những đám mây đen, gió rít từng cơn qua khung cửa sổ .. nó thích không khí thế này, đầu óc nó trống rỗng mỗi khi bầu trời âm u, nó thích cảm giác thế này nhưng nó không hề cười, gương mặt đong lại không tí cảm xúc, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm
Trở lại với bệnh viện
- Thế nào rồi? - vừa thấy hắn về nó liền quay sang hỏi
Hắn nhẹ một cái lắc đầu, gương mặt hiện lên nét buồn, hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh nó - Đã đi rồi
Sự kì vọng tắt hẳn trên gương mặt, nó đưa ánh nhìn ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời - "Chúng ta sẽ gặp lại chứ?"
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
1 tháng sau
- Ổn chứ, có cần kiểm tra tổng quát 1 lần nữa không - hắn nhíu mày nhìn nó đang xếp mớ đồ vào chiếc vali nhỏ chuẩn bị xuất viện
- Tôi ổn mà, ở đây tôi thấy ngột ngạt quá về nhà vẫn hơn, vả lại nhìn tôi xem .. đi được đứng được cử động tốt - nó quay sang phía hắn quơ tay múa chân, đánh đấm túi bụi
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn, chuyên mục truyện dài kì
- STOP - hắn đưa tay giữ lại nắm đấm của nó - Nhưng tình trạng của cậu chưa thể xuất viện được
- Làm ơn đi - mặt nó méo lên méo xuống cố gắng nài nỉ hắn để mong thoái khỏi cái nhà tù mà mọi người thường gọi là bệnh viên - Ở lại thêm 1 phút nào nữa thì thôi sẽ ૮ɦếƭ vì thiếu oxi đấy
- Vậy tôi sẽ gọi y tá cung cấp thêm oxi cho cậu - nói rồi hắn quay lưng đi tìm y tá như đúng yêu cầu của nó
- Đừng mà - nó vội kéo áo hắn lại - Làm ơn đi, làm ơn đi mà, năn nỉ cậu đấy, cùng lắm về nhà tôi sẽ chăm chỉ, ăn nhiều ngủ nhiều uống thuốc đều đặn chăm vận động... ok rồi chứ
- Nhưng
- Không nhưng gì cả quyết định vậy đi - chẳng kịp để hắn nói hết lời nó đã kéo tay hắn lôi đi
Tại quầy làm thủ tục
- GG - cô y tá ngang qua chợt nhìn thấy GG thì ngạc nhiên - Cô vẫn đang trong thời gian điều trị mà, sao lại xuất viện sớm thế???
- "Tiêu rồi" - nó quay sang nhìn WZ mặt nhăn nhó cầu cứu hắn
Hắn đứng khoanh tay mặc kệ nó tự biên tự diễn đầu hắn gói gọn đúng một câu "ai làm người đó chịu"
Từ méo mó nó chuyển sang cười toe toét khi quay sang cô y tá, nó cười mà cứ như khóc .. mắt nó đảo lia vài vòng chợt sáng trưng lên - À .. à ..bác sĩ bảo thể trạng tôi rất tốt, bệnh tình giảm đến bất ngờ nên không cần theo dõi nữa mà có thể về
Hắn nhìn nó lắc đầu châu mày lại - "Đúng là mặt dày"
- Vậy sao??? - ít ra thì cái kiểu mặt dày của nó cũng khiến cô y tá tin râm rấp - Nhưng mà, cô có thể chờ chút để tôi hỏi lại bác sĩ cho chắc ăn chứ?
- Tất nhiên - nó cười rạng rỡ làm hắn cũng bất ngờ
Cô y tá đã quay đi nhưng nụ cười trên mặt nó vẫn chưa chịu tắt đến khi bóng dáng cô y tá khuất sau bức tường thì
- Go!!! - sách ngay vali nó kéo tay hắn đi như bay ra khỏi bệnh viện
- Oaaaaaaa!!! thoát rồi - ngồi trên xe của hắn nó vươn vai xoay người lại nhìn bệnh viện lần nữa rồi vẫy tay chào - Tạm biệt ngục tù
Vừa buồn cười vừa giận với hành động của nó, nhưng cũng thật tội nghiệp khi bắt nó cứ mãi nằm trên giường cả ngày, nghĩ đến đây hắn liền xoa đầu nó - Biết sợ thì phải càng khỏe mạnh để không phải vào đó lần nữa biết chưa
- Biết rồi, biết rồi - nó phụng phiệu chỉnh lại cái mũ trùm đầu của mình
- WZ này!!! - đột nhiên nó xoay qua hắn mắt sáng rỡ
Hắn khong trả lời nhưng hắn đang rất chăm chú lắng nghe từng lời nó nói
- Chỉ tớ chổ ở hiện tại của cậu đi
- Sao????
- Tớ là bạn gái của cậu mà lại không biết nhà cậu, có hơi quá đáng không
- "Bạn gái, ôi trời điên mất" - hắn không hề phủ nhận tư cách bạn gái của nó chút nào nhưng đột nhiên 2 chữ đó làm hắn bất ngờ
- Được không - mắt nó long lanh lên nhìn hắn nài nỉ
- ............
- Đi mà - nó ôm cứng một cánh tay của hắn làm hắn hoảng lên
- ĐƯỢC RỒI BỎ TAY RA ĐI TAI NẠN BÂY GIỜ, MUỐN NHẬP VIỆN LẦN 2 SAO!!?
.................................................. ...........
Chiếc xe dừng lại trước một căn chung cư sang trọng
- Ủa??? đây??? - bước xuống xe nó dáo dác nhìn quanh
Căn chung cứ cách nhà của nó chỉ 1 con đường thông nhau, thật sự đây cũng là ý của hắn. Không biết từ lúc nào hắn đã không muốn rời xa nó nhưng cũng chẳng thể tiếp tục ở lại nhà cũ, tìm được 1 căn hộ ở đây đúng là quá sức tuyệt với hắn .. mỗi đêm hắn có thể nhìn thấy nó mà không mất quá nhiều công sức.
Mặc kệ nó hắn cứ đi thẳng vào trong, thấy vậy nó liền lẽo đẽo theo sau
CẠCH .. cánh cửa mở ra, bên trong là một căn phòng rất to, trang trí giản dị nhưng rất bắt mắt, gọn gàng chứ không hề bề bộn như những tên con trai khác khi sống một mình. Bên trong nhà có những căn phòng khá rộng, cửa sổ lại được làm bằng kính mà nhà hắn lại ở tầng thứ 6, ban đêm đứng từ đây nhìn xuống thì không gì tuyệt bằng
Mắt nó long lên ngắm hết thứ này đến thứ khác, thấy vậy hắn cũng vui trong lòng .. để mặc nó tự do tung hoành còn hắn thì xuống bếp làm ít gì đó cho nó bù lại những bữa cơm trong bệnh viện
Nó chạy hết phòng này đến phòng khác, rồi địa điểm cuối của nó trong chuyến tham quan là phòng làm việc - kiêm phòng ngủ của hắn
Mắt nó dáo dác mọi thứ trong căn phòng rồi liếc ngang chiếc bàn làm việc của hắn. Nó tiến lại ngồi trên chiếc bàn một lần nữa nhìn toàn thể căn phòng này một lần nữa, trước kia nó không có hứng thú với việc này lắm nhưng từ giờ mọi thứ đã khác rồi .. Nó quay lại lại chiếc bàn, khẽ mở cái ngăn tủ ra ...
Một bức thư .. có lẽ một bức thư không đủ gợi lên trí tò mò của nó khi bức thư không có dòng chữ "to: GuiGui" .. không suy nghĩ nhiều nó liền mở bức thư ra
Chào GG!!!
Tôi mong khi đọc bức thư này cô đã hoàn toàn hồi phục .. hay ít ra đã cũng đã khỏe hơn phần nào. Không biết là duyên hay nợ, tôi đã tự hỏi sao chúng ta lại gặp nhau? sao lại làm bạn của nhau? sao lại tổn thương nhau? sao lại quay lưng với nhau? chúng ta là bạn hay là thù? Đã rất nhiều câu hỏi từng hiện lên trong đầu tôi nhưng giờ đây tất cả đã là vô nghĩa .. tôi đã ước, ước rằng nếu có thể quay lại thời gian thì giữa chúng ta sẽ không có những cái duyên nợ trớ trêu đó, nhưng .. nếu có thể quay lại thời gian, tôi vẫn mong "chúng ta lại có thể làm bạn", khóc cũng được, cười cũng đuợc hay có làm tổn thương nhau chỉ cần biết 1 điều "chúng ta mãi mãi là bạn"
Còn điều này tôi nghĩ đến lúc cậu cũng nên biết .. tôi không thể nói được nó là gì nhưng cậu hãy đến góc cây phong cũ trên ngọn đồi đó, sâu thẳm trong lớp đất .. quyết định là ở cậu, hy vọng cậu sớm có câu trả lời.
CẠCH .. cánh cửa mở ra, hắn ngỡ ngàng đến muốn rớt cả khây thức ăn hắn đang cằm
- ...... - mặt hắn đong lại không tí cảm xúc cũng chẳng giải thích vì lúc này hắn hiểu càng cố giải thích chỉ càng làm mọi việc rối thêm
- Chuyện này là sao? - mắt nó long lên nhìn hắn một cách tức giận
- Tôi định sau khi cậu hồi phục sẽ đưa cho cậu - hắn trả lời 1 cách lạnh nhạt
- Cậu .. - nó tức giận lao đến giơ bàn tay lên định vụt mạnh xuống mặt hắn nhưng đã khựng lại, nó nắm chặt bàn tay cuối xuống mím chặt môi rồi bỏ đi
.................................................. ...........
KINH .. KONG
- WZ??! - Chun bước ra mở cửa rồi ngở ngàng khi hắn đang đứng trước cửa
- Cậu không đi cùng GG sao?
Chưa thể hiểu được vì sao Chun lại nhìn mình bằng ánh mắt đó, hắn lắc đầu
- Nhưng .. sáng sớm nó đã đi đâu rồi, tôi tưởng nó đi với cậu
Hoảng với những gì Chun vừa nói, như biết được điều gì đó hắn quay nhanh sang Chun
- Cho tôi địa chỉ nơi GG từng sống bên Mỹ
.................................................. ...........
"Chuyến bay từ số GF008 từ Đài Loan sẽ hạ cánh ........."
Từ sân bay, giữa dòng người chen chúc nô nức đón người thân .. lẽ loi một mình nó với chiếc quần jean xanh đen, áo sơ mi dài tay màu trắng được khoát bên ngoài là chiếc gile đen ngang lưng, đôi boot nâu gần đến đầu gối cùng chiếc mũ trùm đầu bằng len và cặp kính cận gọng hơi to màu đen .. hành trang của nó cũng chỉ vỏn vẹn là một chiếc túi xách
Nó bước ra khỏi sân bay rồi lặng lẽ bước đi trong âm thầm, đầu óc nó trống rỗng .. nó không biết mình đang bước về đâu nhưng nó biết nơi mình cần đến là đâu
Cùng lúc đó, tại nơi khác
- Bắt máy đi làm ơn, bắt máy đi - hắn kề kề cái đt kế bên, đứng ngồi không yên gọi đi gọi lại đã hơn chục cuộc
- Hello!!! - từ bên kia giọng một đứa con gái vang lên
- Hebe à GG biến mất rồi
- What?! biến mất là thế nào
- Bây giờ khó giải thích lắm, tôi nghĩ GG đã đáp máy bay trở về nơi cô ấy từng sống rồi, hiện tại chuyến bay đang bị trì hoãn nên tôi không thể đến đó được, mau giúp tôi tìm cô ấy .. không biết sẽ xãy ra chuyện gì không nhưng hiện tại cô ấy không thể chịu được cơn sock mạnh
- Okie chúng tôi biết rồi, gặp lại sau
- ..............
- ...............
Tình hình bên Hebe
- Đã xãy ra chuyện gì vậy - Ela tức tốc chạy lại hỏi
- WZ bảo là GG mất tích rồi .. rồi cái gì đó đang ở đây .. không chịu được cú sock
- What??! cậu nói cái gì thế - Sel nổi quạo lên khi chẳng hiểu Hebe đang nói cái gì mà trong lòng đã bắt đầu bất an
- Dẹp chuyện đó đi, trước tiên phải tìm ra GG trước đã. Chia nhau ra tìm đi, tìm hết những nơi nào GG hay đến - nói rồi Hebe đứng bật dậy tóm ngay cái áo khoát chạy ào ra khỏi cửa, dù chưa hiểu đầu đuôi sự việc nhưng Ela và Sel cũng đứng lên chạy theo
Cả 3 người nhốn nháo lên chạy khắp thành phố, qua những trường học, tiệm ăn, con hẻm .. tất cả những nơi nó thường đặt chân cũng đã đi qua nhưng kết quả vẫn là con số 0 .. còn về phần hắn, cứ đứng ngồi không yên, cả khi đã lên máy bay hắn cũng chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào
- Thế nào rồi?
Sau như gần như lục tung cả thành phố cả 3 tụ hộp lại tại trung tâm của thành phố, nhìn ai cũng mệt mỏi mà lắc đầu
Đang cáu gắt lên với bản tính ngang bướng của nó chỉ toàn làm cho người khác phải lo .. chợt Sel nhìn thấy đối diện đường, một cô gái có thân hình rất giống nó đang bước đi giữa đám đông, thoạt đầu cứ nghĩ là lầm tưởng nhưng trong phút chóc đôi mắt tinh tường với bao năm kinh nghiệm nhìn hàng của Sel đã cho biết đôi boot cô gái đó đang mang là hàng được nhập khẩu từ Canada mới cuối thu năm ngoái với số lượng có hạn hay nói đúng hơn là hàng hiếm mà Sel từng tặng cho nó .. tin vào linh tính Sel chạy ào sang phía nó nhưng thật không may khi tín hiệu đèn vừa lúc chuyển sang màu xanh, những dòng người từ 2 bên cứ chen chóc nhau mà bước qua .. bước qua .. nó vụt biến mất trong dòng người đó
Thế là nó cứ bước, bước, bước và bước .. nó bước một cách thẩn như người vô hồn, sau khi thoát khỏi đám đông nó rẽ sang một con hẻm khác, chính nơi đây .. tại con đường này chính anh đã ôm nó vào lòng cho đến hơi thở cuồi .. nó lại bước .. bứơc để che đi những giọt nước mắt. Nó rảo bước khắp trên mọi con phố, nhìn ngắm tất cả một cách im lặng .. cứ như đang lưu luýên lần cuối vậy

- Thế nào rồi??? - hắn gấp rút bước ra khỏi sân bay tay vẫn ôm khư khư cái đt áp vào tai
- Bất lực rồi
- Gặp nhau đi, có lẽ tôi biết ở đâu
.................................................. ...........
- ”Có chắc là chổ đó chứ?”
- ”Nếu tôi nhớ không nhầm thì đúng là vậy”
- ”Nhanh lên trước khi quá muộn”
Hắn cứ đâm đầu chạy, chạy và chạy .. mặc kệ có đến đúng đích hay không nhưng trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh của nó, hắn đang hoang mang

Vượt qua những bụi cây, giẫm lên những chiếc lá vẫn cứ cứ chạy và sẽ dừng lại khi hình bóng nó ở trước mắt. Ngay lúc này hắn chỉ cầu nguyện mọi chuyện vẫn bình yên nhưng .. hắn đã đến trễ
Một cây phong đỏ và cũng là duy nhất nổi bật giữa những hàng lá phong màu vàng khác, những chíêc lá rơi xuống đè lên những chiếc lá vàng úa làm đỏ cả một khoảng đất trong như một dòng sông máu đang chảy .. thật đáng sợ nhưng đó cũng là điểm đặc biệt của cây phong này.
Một cơn gió thổi mạnh qua làm cây phong lung lay, những chiếc lá cuốn theo làn gió mà rơi xuống .. rơi xuống bên chân một cô gái ngồi tựa mình vào thân cây, bên cạnh là một cái hố không to lắm trong có vẻ vừa được đào lên bên dưới góc cây, và một vật khác trong như cái hộp sắt được mở bung ra và cứ thế ..
Gương mặt nó đờ đẫn theo làn gió .. nếu có thể khóc được thì tốt quá .. nhưng nó không thề khóc được nữa rồi .. không đau ư? Không đau vì quá đau .. vì quá đau nên khiến nó chẳng tài nào khóc đượ nữa
- WZ đã tìm thấy GG chư…a - cả 3 chạy tới bên hắn khi hắn đang đứng như kẻ mất hồn chăm chăm nhìn vào cây phong
- GG .. –Hebe vội đưa tay che miệng lại để không thốt lên tiếng hét khi gương mặt nó tái xanh ngồi thừ ra như cái xác không hồn bên dưới cây phong
Hắn từ từ tiến lại bên nó rồi nhẹ ngồi xuống, hắn kéo nhẹ tờ giấy a4 trên tay nó ..
Nó cũng chẳng quan tâm nữa, nó còn chẳng biết hắn đang có mặt ở đây thì huống chi
KẾT QUẢ XÉT NGHIỆMHọ tên bệnh nhân : Viêm Á Luân
Ngày sinh: 20/11/1985
Gíới tính: Nam
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc