Cậu biết không, khi nhìn thấy cậu .. chúng tôi rất nhớ .. cậu làm chúng tôi như thấy Arron đang ở đây .. khi cậu đùa giỡn cùng GG chúng tôi đã rất nhớ những ngày tháng lúc xưa .. nụ cười trên môi GG không phải là của bây giờ mà là của 1 GG lúc trước .. dù đã rất cố nhưng chúng tôi không thể làm gì để giúp GG, khi thấy 2 người bên nhau .. nhìn thấy nụ cười của GG, chúng tôi đã rất mong cậu có thể thay thế Arron mà đem đến nụ cười cho GG .. nhưng cậu làm tôi thất vọng quá .. Nhưng tôi tin tôi đã không lầm khi chọn cậu là người thay thế những điều mà chúng tôi không thể làm để khiến nụ cười thật sự trên môi GG .. Tôi hiểu GG đang đặt ở cậu 1 sự kì vọng gì đó rất lớn .. tôi hy vọng cậu đừng làm tôi thất vọng lần nữa. Điều cuối cùng tôi có thể làm giúp GG chỉ có thế, sau này GG phải trong cậy vào cậu, hãy giúp chúng tôi bảo vệ GG.
Nói rồi Hebe kéo vali quay đi ..
- ”Thì ra hôm đó mình đã không nhìn lầm, trước khi mình ngất đi .. Arron đã ở đó .. đã ôm lấy mình .. mình .. mình .. tại sao chứ .. tại sao lại vì em chứ???”
- ”GG suốt đời này tôi cũng không thể nào tha thứ cho cô được, làm sao tôi có thể quên hình ảnh anh ấy lao ra ôm lấy cô không chút do dự .. hình ảnh anh ấy ngã xuống trên đống máu nhưng vẫn không ngừng ôm chặt lấy cô .. tại sao? tại sao lại là cô mà không phải tôi? nếu vậy thì đã không có chuyện gì rồi”
Dường như chính TH cũng không ngừng bị kích động bởi những quá khứ đau đớn đó, cô lao ra giữa đường mà không quan tâm đến chiếc xe đang Ϧóþ kèn inh ỏi lao nhanh tới bên mình
TIN .. TIN .. TIN ..
KEEEEEEEET ..RẦMMMMM!
- ”GG!!! Tớ thầm mong cậu được hạnh phúc”
…
Cái thi thể nằm đó bất động 1 cách vô thức .. những giọt máu cứ lan dài trên trán .. xuống mũi .. rồi lan dần ra mặt đường sần sùi. Những ngón tay chỉ trỏ, những cái nhìn thương hại cứ đổ dồn vào cái xác .. Cái xác bắt đầu cử động từng ngón tay .. 1 tay ôm lấy đầu, tay còn lại chống xuống đất để lấy thăng bằng .. TH cố gắng ngồi dậy trên đống máu .. đưa bàn tay mình lên kiểm tra khi cảm giác có chất lỏng ươn ướt nào đó dính váo tay .. Máu .. là máu .. những giọt máu đỏ tươi .. nhưng không phải của TH .. mà nó của nó .. nó vẫn nằm bất tỉnh trên mặt đất sau khi lao ra ôm chặt lấy TH vừa kịp lúc chiếc xe tong mạnh vào người nó ...
- GG .. GG àh tỉnh lại đi –đưa đôi tay ướt đẫm máu vẫn còn đang run rẩy .. TH lây nhẹ người nó - LÀM ƠN TỈNH LẠI ĐI, 1 NGƯỜI CŨNG ĐÃ ĐỦ RỒI –TH gào lên trong trong sự sợ sệt và đau đớnĐôi mắt nó lim dim mở ra .. dưới đám người nhốn nháo và đôi mắt nhòe đi vì cơn đau khiến nó chẳng thể nhận ra được gì .. nhưng nó đã thấy .. nó như thấy được hình bóng hắn .. Arron .. hắn đứng sau dòng người nhốn nháo đó .. nở cụ cười của thiên thần .. đưa bàn tay ra chờ nắm lấy tay nó.
- Arron .. em .. em nhớ anh lắm ..!!! –nó khẽ nhấc tay lên như muốn chạm lấy bàn tay của hắn .. nó kịp thốt lên câu nói cuối cùng trước khi đôi mắt nó nhắm lịm lại .. cánh tay nó buông lơi xuống .. ngã ra trên đống máu của chính nó .. đôi mắt nó khẽ rơi ra 1 hàng lệ.
Bản chất bị che lấp bởi sự oán hận
Tình yêu bị bỏ rơi bởi phút ngốc nghếch
Những giây phút lập lại của quá khứ
Những ăn năn về sai lầm của ngày hôm qua
Sẽ đem sự tha thứ của ngày hôm nay
Nhưng .. có phải tất cả đã quá trễ
Cầu mong chiếc gậy phép thuật của tình yêu
Sẽ mang lại kì tích đến cho họ …Chiếc giường đẩy mà nó đang nằm trên đó với những giọt máu cứ đua nhau trào ra .. chiếc giường được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu .. cánh cửa khép chặt lại .. bóng đèn trước cửa phòng cấp cứu sáng lên 1 màu đỏ .. màu đỏ của lo lắng, của chờ đợi, của sự sợ sệt
TH đứng trước cửa với đôi tay vẫn còn dính máu của nó run rẩy, cô cứ đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu .. nhưng có lẽ giờ cô cũng chẳng còn bình tĩnh mà đứng vững được nữa, cô ngã quỵ xuống sàn nhà .. cả người run lên vì sợ sệt, những kí ức ngày xưa cứ thi nhau ùa về .. cái ngày Arron xãy ra tai nạn, người hắn cũng đẫm máu như thế .. cách cửa phòng cấp cứu cũng sáng lên như thế .. nhưng kết quả là cô cũng chỉ nhận được 1 cái lắc đầu bất lực của bác sĩ và 1 người cô yêu quý đã ra đi.
TH đan chặt 2 tay mình lại với nhau, đầu cô cuối gục xuống .. dường như nước mắt cô đang rơi - GG tôi van cô đó, đừng có xãy ra chuyện gì nha.
Thời gian cứ tích tắt trôi qua 1 cái chậm chạp lau lắc như đang muốn trêu đùa ai đó .. 1h .. 2h .. 4h sau
TÍNH .. ánh đèn trước cửa phòng cấp cứu tắt đi, từ trong bác sĩ bước ra
TH liền lao tới nắm lấy cổ áo bác sĩ giọng hối hả nhưng vẫn còn chút hoang mang sợ sệt - Cô ấy không sao chứ bác sĩ, cô ấy không sao đúng không?
- Chúng tôi đã cố gắng
Bác sĩ khẽ 1 cái lắc đầu .. giống như cái lắc đầu của 3 năm trước, cái lắc đầu đã làm cô và cả nó .. mãi mãi không thể gặp lại hắn
- NHƯ VẬY LÀ SAO CHỨ!!? KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC SAO –TH nắm chặt cổ áo bác sĩ hét lên
- Thật thì cô ấy do mất máu quá nhiều nên cần phải được tiếp máu khẩn cấp, nhưng .. máu của cô ấy thuộc nhóm đặc biệt là nhóm B(RH- ), đây là nhóm máu hiếm .. hiện bệnh viện không đủ lượng máu để tiếp cho cô ấy, nếu có huy động người tình nguyện thì cũng phải mất thời gian không ít .. tôi sợ cô ấy không cầm cự đến được lúc đó
- Nhóm B(RH- ) .. bác sĩ tôi muốn xét nghiệm máu –TH lẫm nhẫm gì đó rồi chợt quay sang bác sĩ hối thúc
- Nói vậy .. –bác sĩ nhíu mày như hiểu ra gì đó
- Nếu tôi nhớ không lầm tôi cũng mang cùng nhóm máu với cô ấy
- Vậy thì phải nhanh lên .. chúng ta không còn nhiều thời gian đâu
. . .
- Có kết quả rồi –cô y tá chạy nhanh lại phía TH trên tay là tờ kết quả xét nghiệm
- Như thế nào?
- Đúng là cùng nhóm máu
- Vậy cô đồng ý hiếm máu cho bạn mình chứ - bác sĩ bước ra hỏi
Ánh mắt TH dao động trong phút chốc rồi cô mím môi nhẽ gật đầu
- Vậy thì mau theo tôi qua đây làm thủ tục rồi chúng ta sẽ bắt đầu
================================
Tại phòng cấp cứu
TH nằm trên chiếc giường cạnh bên giường nó .. khẽ nghiên đầu nhìn sang nó. Đôi mắt nó nhắm nghiền, mặt vẫn còn động lại những vệt máu khô .. đôi môi nó tái nhợt
- ”GG đừng hiểu nhầm tôi làm điều này để cảm ơn cô đã cứu tôi nhé .. cô còn nợ tôi rất nhiều nữa là khác .. tôi không để cô cùng Arron về thế giới bên kia hạnh phúc mà bỏ lại tôi .. và cả WangZi đâu”
Đôi mắt TH lúc này cũng đang nhắm lại vì mệt mỏi .. Trong vô thức cô đã thấy được người đó .. thiên sứ trong lòng cô .. người đó đã nhìn cô và cười, cười rất tươi .. nụ cười như ngày xưa .. không phải là nét mắt nặng trĩu những thất vọng nữa mà là 1 nụ cười mang đến ấm áp cho lòng cô
Hắn lao đi trên con đường thênh thang, mặc kệ ánh mắt mọi người nhìn mình hay những chiếc máy chụp hình, điện thoại cứ chỉa thẳng vào hắn .. hắn vẫn mặc kệ và cứ chạy, chạy, chạy và chạy. Cả người hắn run lên, mồ hôi từ trán hắn chảy dài xuống mặt, cổ rồi ướt đẫm cái áo thun trong và thấm ra cả chiếc áo khoát sơmi bên ngoài, bước chân loạn choạng không vững vàng, hắn Ϧóþ chặt 2 bàn tay để giữn bình tĩnh .. nhưng thật sự hắn chẳng bình tĩnh được chút nào, hắn không hiểu .. tại sao phải tức tốc bỏ chạy khi nhận được tin nhắn và cuộc gọi đó? Hắn không biết tại sao mình phải chạy bộ trong khi những chiếc xe lộng lẫy vẫn đang chờ để đưa đón hắn .. tất cả chỉ có thể giải thích được bằng 1 điều .. hắn đang hoảng sợ
***
TÍT .. TÍT .. TÍT .. điện thoại của hắn vang lên khi hộp thư lại nhận được 1 tin nhắn mới
- ”Số lạ” –hắn hơi do dự 1 chút rồi mở tin nhắn ra xem
XOẢNG .. ly nước trên tay hắn rơi xuống vỡ toang thành từng mảnh khắp căn phòng khi hắn đọc xong nội dung của tin nhắn
“Hãy mau đến bệnh viện XXX, GG xảy ra chuyện rồi!”
TÚT .. TÚT ..
- Alo –là giọng của người đàn ông
- Ông là ai? Ông có liên quan gì với GG? GG đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhắn cho tôi như vậy? - 1 tràn câu hỏi được hắn tuông ra
- GG??! Tôi không biết GG là ai, nhưng khi nãy có 1 cô gái năn nỉ mượn đt của tôi để liên lạc về người nhà, chắc là cô ấy đã nhắn cho cậu
- Cô gái, vậy cô ấy là ai? Hiện đang ở đâu
- Tôi không biết, sau khi xong việc cô ấy trả đt cho tôi rồi bỏ đi mất rồi
*****
[SIZE=]4[/size]
Hắn lao nhanh một cách không kiểm soát được trên từng bật thang trước cửa bệnh viện, đẩy manh cửa hắn bước vào trong .. hắn hoang mang nhìn quanh để mong tìm được chút gì đó. Hắn chạy nhanh đến quầy thủ tục
- Cô ơi! ở đây có bệnh nhân nào tên GG không?
- Woa! Chẳng phải đây là WZ sao –cô nhân viên nhìn WZ mắt sang rực
- LÀM ƠN CHO TÔI BIẾT ĐI –hắn quát lên trong sự mất bình tĩnh khiến mọi người ngỡ ngàng
Bất động 5s, cô nhân viên ất đầu khẽ lên tiếng - Có phải GG từng đoạt giải quán quân của cuộc thi idolteen? Vài tiếng trước cô ấy được đưa vào phòng cấp cứu vì tai nạn giao thông rồi, bây h vẫn chưa rõ tình hình ra sao. Đó –cô nhân viên chỉ tay về dãy lầu phía đông của bệnh viện - GG hiện đang ở phòng cấp cứu bên đó
Không chờ cô nhân viên nói thêm gì nữa hắn đã lao đi như tên bay, hắn chen chúc xô đẩy mọi người “cản đường” hắn bất kể là già trẻ lớn bé
Cánh cửa từ phòng cấp cứu mở ra cũng là lúc hắn vừa chạy tới .. 1 chiếc giường nằm vừa được các y tá đưa ra .. hắn tức tốc chạy đến nhưng khi ngang qua cửa phòng cấp cứu hắn khựng lại khi thấy nó .. nó vẫn nằm đấy, nhưng .. chiếc giường kia vẫn được đẩy đi, đi và xa khỏi tầm mất của hắn “Người đó là ai?”
Một câu hỏi dằn vặt trong đầu hắn nhưng điều đó chẳng làm hắn bận tâm bao lâu khi nó vẫn nằm trong đó với khuôn mặt đầy máu .. hắn định lao vào nhưng bị 1 cô y tá với nét mặt lạnh lung giữ lại
- Ca phẩu thuật vẫn chưa xong, cậu không thể làm phiền bác sĩ được, mới cậu ra ngoài cho
Hắn níu cánh tay cô y tá - Sẽ không sao chứ cô
Phút chóc gương lạnh lùng của cô y tá bổng hiền hòa hơn, rượm chút gì đó buồn - Bây h chưa thể nói được gì hơn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức
Hắn ngã quỵ xuống trên sàn nhà, đầu óc hắn trống rỗng, trước mắt hắn bây giờ chỉ còn hình ảnh của nó trên chiếc giường với khuôn mặt đầy máu me
Cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra 1 lần nữa trước mặt hắn, bác sĩ cùng y tá bước ra .. thấy vậy hắn bật dậy níu chặt lấy áo của bác sĩ
- Cô ấy sẽ không sao chứ bác sĩ? Phẩu thuật thành công chứ? Mọi chuyện vẫn ổn đúng không?
- Cậu bình tĩnh –bác sĩ nhẹ kéo tay hắn ra khỏi áo mình - Phẩu thuật rất thành công, nhưng mà ..
Câu “nhưng mà” của bác sĩ là hắn hoảng sợ
- Hơn 75% va chạm và chấn thương đều tập trung ở đầu, nên sẽ gây 1 khối u đè lên dây thân kinh, tuy đã loại bỏ được khối u nhưng có tỉnh lại hay không còn tùy thuộc vào ý chí của cô ấy –bác sĩ khẽ vổ nhẽ lên vai hắn như 1 lời động viên rồi bỏ đi
Hắn không thể đứng vững được nưã nếu không bám chặt vào thành tường, hơi thở của hắn lúc này cũng nặng nhọc hơn .. hắn từ tư ngồi xuống đưa tay ôm lấy lòng иgự¢ đang đập vang.
Nếu tình cờ bạn thấy 1 ngôi sao băng bay qua , bạn sẽ ước điều gì? bạn có tin vào điều ước của sao băng ko? Câu chuyện này có cho bạn đc câu trả lời ko? mọi ng chờ xem…
Câu chuyện bắt đầu vào 1 đêm vắng xe lạnh của bầu trời mùa đông , trong 1 căn biệt thự rộng lớn đầy ấm cúng nhưng ai pik 1 nổi đau đã giáng xuống nơi này…
- Mẹ ơi! tĩnh lại đi , mẹ đừng bỏ con mà , tại sao chứ? mẹ đã nói sẽ ở mãi bên con mà , đừng đi mẹ ơi - 1 cậu bé chập chùng 7t đang nức nở trong tiếng khóc mà gòi mẹ mình , tiếng khóc của cậu làm mọi ng xung quanh ko khỏi sót xa
- WZ àh mẹ con ko về đc nữa đâu , mẹ phải đến 1 nơi xa lắm , nếu con cứ khóc thì làm sao mẹ có thể yên tâm mà đi đc - ng cha ôm chằm lấy cậu bé nước mắt cũng nghẹn ngào theo
- Ba ơi! ba nói mẹ đừng có đi nữa , WZ hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ , ba nói mẹ đừng đi mà… - cậu bé ngây thơ ôm chằm lấy ba mình mà khóc
- Me…mẹ con sẽ ko về nữa đâu - lúc này ng cha cũng ko kềm đc nước mắt mình trước sự ngây thơ của đứa con khiến ông càng đau lòng hơn , ng làm trong nhà cũng rơi lệ nuối tiết sự ra đi của bà chủ mà đáng thương hơn là tội nghiệp cho cậu bé ngây thơ phải vược qua cú sock quá lớn này…
- Con ko tin , mẹ nhất định sẽ trở về - cậu bé buôn ba mình ra rồi xòng xọc bỏ chạy đi
- WZ con đi đâu vậy , quay lại đi - ng cha gọi theo cậu bé còn ng làm thì đổ xô nhau đuổi theo cậu bé
- Cậu bé chạy mãi chạy mãi nhưng ko pik mình phải đi đâu về đâu đến 1 con đường nhỏ vắng lặng ng đi qua , cậu bé ngồi bệt bên 1 góc đường . Cậu bé ngước mắt lên bầu trời trong chờ 1 ngôi sao băng bay qua , cậu cứ chờ cứ chờ và rồi 1 ngôi soa băng bay qua ko chần chừ cậu bé nói ngay - Làm ơn đi , hãy cho mẹ tôi sống dậy , tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ mà , mẹ ơi……… - tiếng cậu bé vọng lên giữa không gian tĩnh mịch ko ai pik
- Tại sao chứ? tại sao mẹ ko về? chẳng phải mẹ đã nói "nếu thấy sao băng bay wa hãy ước 1 điều ước và điều ước sẽ trở thành sự thật" chẳng phải mẹ đã từng nói vậy sao huhuhu mẹ ơi…… - tiếng khóc cậu bé càng to hơn hòa cùng tiếng gió đông lạnh lùng khiến những ng vô tình đi qua ko khỏi bàng hoàng và xúc động
- Tiếng khóc cậu bé cứ thế kéo dài trong đêm khuya tĩnh bịch dường như chỉ có những cơn gió lạnh buốt ng chịu làm bạn đồng hành cùng cậu… cho đến khi bóng dáng 1 cô bé có nét mặt như thiên sứ , tay cầm cây kẹo tiến lại với cậu
- Nè bạn gì ơi! bạn ko sao chứ - cô bé từ từ tiến lại gần bên và ngồi cạnh cậu
- .................. - cậu bé ko nói gì vẫn tiếp tục khóc
- Nè cậu đừng khóc mà , có chuyện gì sao cậu kể cho mình nghe đi - cô bé vẫn tiếp tục an ủi cậu
- .................. - cậu vẫn tiếp tục khóc mặc kệ cô bé có nói gì
- Nè...... đừng khóc nửa mà , cậu khóc mình cũng ko vui đâu , huhuhuhuhuhuhu.... đừng khóc nữa mà - bất giác cô bé khóc lên làm cậu bé hoảng
- Nè nè... tui có làm gì bạn đâu sao bạn lại khóc , nín đi - cậu bé hoảng loạn sợ cô bé bị gì nên gạt nước mắt lo dổ dành cô bé
- Blè...bị gạt rồi - cô bé ngước lên cười tĩnh queo
- Làm tui hết hồn , sao bạn lại gạt tui - pik mình bị chơi xỏ cậu bé nổi giận
- Xin lỗi mình ko cố ý tại thấy bạn khóc dữ quá.... cho bạn nè , coi như mình xin lỗi bạn nha - cô bé lấy ra 1 cây kẹo khác đưa cho cậu bé
- Cậu bé nhẹ cầm cây kẹo - Cảm ơn
- Cậu tên gì vậy?
- WZ!
- Nè sao cậu lại ngồi đây khóc , có chuyện gì ko vui sao - cô bé ngồi gần lại bên WZ
- Vừa bớt đc chút WZ lại bùn hiu cố nén dòng nước mắt - Ko có gì
- Nếu ko kềm đc cứ khóc đi
- Sao! chẳng phải bạn vừa kêu tui đừng khóc hay sao - WZ quay qua nhìn cô bé ngơ ngác
- Đúng vậy! nhưng nếu thực sự khóc giúp cậu quên đc nổi buồn thì cứ khóc đi . Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy , mình giúp gì đc ko - cô bé đưa cây kẹo lên miệng vừa ngậm vừa nói
- 1 tình cảm nào đó đặc biệt thôi thúc niềm tin của WZ dành cho cô bé , WZ gạt dòng nước mắt đi cố nói - Mẹ mình ૮ɦếƭ rồi
- Hả! Xin lỗi WZ mình ko pik.......
- Ko sao dâu , mẹ...mẹ mình...dù sao cũng đã xa mình rồi... - nổi đau dường như càng ùa về theo từng câu nói của WZ , dù cố gắng nhưng sao nước mắt cứ chảy