Kate quay xuống nhìn lại vào tờ quảng cáo. Dĩ nhiên anh chàng trong ảnh là một người mẫu, nhưng anh ta nhìn thật hoàn hảo. Và cô xứng đáng được hưởng một kỳ nghỉ trước khi mùa hè trôi qua, và bởi vì giờ đã là tháng Tám rồi nên với cô rõ ràng là đã sắp hết mùa hè. Và cô đã không chơi golf rất nhiều năm rồi.
Và cô cảm thấy cô đơn, quá cô đơn, thi thoảng cô cảm thấy điều đó từ tận trong sâu thẳm con người mình.
"Thôi được." Cô nghe thấy mình lên tiếng. "Thôi được, mình sẽ đi."
"Tuyệt!" Jessie chỉ vào chiếc điện thoại kiểu Pháp-tỉnh-lẻ của Kate và nói. "Gọi điện đặt chỗ đi nào."
"Mình sẽ gọi sau." Kate nói. "Để mình nghĩ về chuyện này một lát đã."
"Không." Jessie khoanh tay lại và ngồi ngả ra ghế. ""Mình sẽ không rời khỏi đây cho đến khi cậu gọi điện."
"Mình nói là mình sẽ đi rồi mà." Kate nói. "Cậu không tin mình à?"
"Không." Jessie nói. "Lần này mình sẽ phải để mắt đến cậu, bởi vì nếu bất kỳ ai đó có thể bắn bừa một phát súng mà lại tìm được hạnh phúc thì cậu cũng có thể. Gọi đi. Ngay bây giờ."
Cách đó hai trăm dặm, Jake đang ngồi trên một chiếc ghế tựa Adironback (Adironback chair: ở một vài vùng khác ở Canada còn gọi là ghế Muskhôngka: một loại ghế tựa thường dùng để ngồi ở ngoài trời) đặt trên hiên sau của khách sạn trong khu resort của em trai mình ở Kentucky, chân gác lên tay vịn lan can làm bằng gỗ thô, ngắm mặt trời đang lên qua mặt hồ và cố gắng cảm thấy hài lòng. Quỷ tha ma bắt, anh thực sự cảm thấy hài lòng. Thi thoảng anh vẫn có một chút cảm giác khó chịu mơ hồ rằng mình hình như đã quên mất điều gì đó, nhưng anh rất giỏi với việc phớt lờ những cảm giác khó chịu – cuộc hôn nhân nhiều năm trước đã dạy cho anh cách làm điều đó.
Và rút cục thì anh đang được sống trên Thiên đường; anh tự do, không phải chịu trách nhiệm gì ngoài việc phải đảm bảo cho hàng trăm mẫu đất trong khu resort được cắt cỏ và tưới tắm cẩn thận, và anh không có một mối lo lắng thực sự nào cả. Đúng vậy, trên một vùng đất tuyệt vời nhất còn tồn tại trên đời này, cậu em quá tích cực của anh đáng lẽ không nên xây dựng cả một khu resort chân quê trên một khu đất nông nghiệp cực kỳ hoàn hảo như thế này và đáng lẽ không nên nhử những tên trưởng giả học làm sang giàu có nhất từ phía Đông về đây chơi golf. Nhưng bọn trưởng giả học làm sang đó thực sự đem đến cả núi tiền mà nhờ vào đó có thể giúp cho toàn bộ dân cư nơi đây có nơi ăn chốn ở, và dù sao thì cuối cùng Jake cũng không phải dính dáng gì với đám người đó cả.
Không. Trong tất cả các phương diện, mọi việc với anh đều rất ổn. Jake kéo chiếc mũ cao bồi rộng màu kem sụp xuống che đôi mắt và đầm mình thích thú trong sự tự do. "Mình đã làm được điều đó." Anh thốt lên thành tiếng.
Em trai anh bước ra ngoài từ cánh cửa hậu tham gia cùng với anh với hai ca cà phê đang còn bốc khói trên tay. Will đã đóng một bộ vest tử tế, sẵn sàng đón tiếp các vị khách khi họ tràn vào như nước lũ qua cánh cửa đôi bằng gỗ được trạm chổ tinh vi của khu resort The Cabins. Will nhìn Jake trong chiếc quần jeans rách tả tơi và chiếc áo sơ mi bằng vải flannel mòn vẹt, rồi đảo mắt; Jake ngước mắt lên nhìn bộ-đồ-dành-cho-người-thành-đạt của em trai mình và bật cười.
"Nhìn anh thật kinh tởm." Will nhìn xuống anh mình và nói.
"Anh đã làm gì nào?" Jake hỏi với vẻ không thèm quan tâm.
"Vấn đề là những điều mà anh đã không làm kìa." Will đưa một ca cà phê cho anh mình và ngồi xuống bên cạnh rồi lơ đãng nhìn ra phía mặt hồ.
"Này, anh đã giữ cho nơi này nhìn vô cùng đẹp đẽ đấy." Jake nói, dùng một tay đẩy chiếc mũ cao bồi của mình lên và tay còn lại giữ ca cà phê thăng bằng. Anh nhìn em trai mình với một vẻ không quan tâm một chút nào.
"Sân cỏ thì được cắt, cỏ dại thì được nhổ, sân golf nhìn như thể được lát cỏ nhân tạo, chuồng ngựa thì..."
"Em không nói đến chuyện điều hành những công việc ngoài trời," Will nói, lắc đầu trong khi sưởi ấm tay mình bằng ca cà phê, "anh đúng là một ông vua trong việc sử dụng máy xén cỏ. Nhưng em đang nói về cuộc đời anh cơ."
"Anh thích cuộc sống của anh, em tránh sang một bên đi." Jake quay lại và nhìn ra phía mặt hồ trong lúc nhấm nháp ca cà phê đang bốc hơi một cách thật thận trọng.
"Anh đã có thể giàu có." Will nói và nhìn anh với vẻ phẫn nộ.
"Anh đã giàu," Jake nói. "và rồi anh đưa hết tiền cho em và em đã xây dựng nên chỗ này." Anh lắc đầu. "Đó là gia tài cuối cùng mà anh cho em đấy."
"Nếu anh đã cho em thì tại sao anh lại sở hữu một nửa nơi này?" Will hỏi.
"Để em bị bắt buộc phải nuôi anh khi anh về già," Jake cười toe toét. "Anh không ngớ ngẩn như vẻ bề ngoài của anh đâu."
Will lại lắc đầu. "Anh đã có bằng Đại học Luật. Và ơn Chúa, anh đã từng là Luật sư thuế. Thế mà anh từ bỏ tất cả để quay về cắt cỏ cho em trai của anh. Anh đáng lẽ phải cảm thấy xấu hổ mới phải."
"Thực ra thì anh đâu có cắt cỏ." Jake lý luận. "Anh tóm lấy một thằng cu học nội trú mà em đã thuê theo mùa và ra lệnh \'Này nhóc, cắt đám cỏ kia đi.\' Đó không phải..."
"Em không hiểu vì sao anh lại từ bỏ." Will nói.
"Họ cứ chế nhạo ria mép của anh, và họ không cho phép anh đội chiếc mũ cao bồi này." Jake nói, anh lại nhìn ra phía mặt hồ và thả lỏng toàn thân hơn nữa. "Bình minh đẹp tuyệt, đúng không?"
"Bình minh vài giờ trước rồi." Will nói. "Giờ đã là chín giờ rồi."
"Ồ, mặt trời vẫn chưa lên đến đỉnh cơ mà," Jake nói, sụt xuống sâu hơn trong chiếc ghế tựa. "Vì thế nó vẫn đang lên, và vì thế giờ vẫn có thể gọi là bình minh."
(Đoạn này Jake chơi chữ: Bình minh = sunrise. Jake nói rằng mặt trời vẫn chưa lên đến đỉnh, vì thế \'sun\'s still rising\' => it\'s still sunrise.)
"Quên chuyện đó đi. Em cảm thấy lo lắng về anh." Will cau mày nhìn Jake. "Em nghĩ là thật tuyệt khi anh quay về nhà, và em sẽ không thể điều hành được toàn bộ nơi này mà không có anh, nhưng phải đối mặt với nó thôi, anh đang lãng phí chính bản thân anh ở đây."
"Anh đang cân nhắc những lựa chọn của mình." Jake nói với vẻ lười nhác.
"Anh đã cân nhắc các lựa chọn trong năm năm rồi." Will nói thẳng thừng. "Và thẳng thắn mà nói, với tốc độ hiện nay của anh thì anh không có nhiều sự lựa chọn để mà cân nhắc đâu. Đã đến lúc anh phải làm điều gì đó cho bản thân anh rồi. Chỉ một cuộc hôn nhân tồi tệ và thế là anh hoàn toàn bị knock-out."
Jake nhìn chằm chằm ra phía mặt hồ và lắc đầu. "Cậu bé, chắc chắn là em không thường xuyên ngắm bình minh như thế này rồi."
Will lừ mắt nhìn anh. "Anh thì ngày quái nào cũng ngắm bình minh như thế này."
"Anh thế đấy." Jake nói, lừ mắt nhìn lại em trai mình với vẻ ghê tởm không kém. "Còn em thì không. Em quá bận rộn với việc làm một Quý ông Khách sạn. Nếu anh biết là em sẽ coi trọng cái khu resort này quá mức như thế thì anh sẽ không bao giờ đưa số tiền đó cho em. Quỷ tha ma bắt, giờ bất cứ lúc nào em cũng có thể bị lên cơn đau tim, và rồi anh sẽ phải điều hành cái resort này."
"Ôi, ai đó quanh đây đã đến lúc phải trưởng thành lên rồi." Will nói. "Và nếu em cứ kêu ộp ộp với anh mãi thì việc đầu tiên anh làm sẽ là cho nổ tung cái sân golf lên đấy."
"Điều đó sẽ làm Bố nổi điên lên đấy."
"Anh nghĩ là chính bộ quần áo họ mặc làm cho anh khó chịu nhất." Jake bắt đầu.
"Chúng ta cần phải nói về chuyện này." Will nói.
"Không."
"૮ɦếƭ tiệt, Jake..."
"Thôi được, thôi được. Đi thẳng vào vấn đề nào. Anh sắp lỡ mất buổi bình minh rồi."
Will cựa quậy không thoải mái trên chiếc ghế tựa. "Nghe này," cuối cùng anh lên tiếng, "Em đã luôn coi anh là ... ồ...?"
"Anh hùng?" Jake gợi ý. "Thần tượng?"