Kate và Penny về đến cabin cùng một lúc, lần này Penny đang tay trong tay với Mark.
"Tôi đã định gặp để nói với chị, trận golf ngày hôm đó là một trận kinh điển." Mark nói với Kate. "Mặc dù chị có thể không cần phải Gi*t hắn ta."
"Tôi không Gi*t hắn ta." Kate cố gắng để trông thật ngây thơ. "Bác sĩ nói mai anh ta có thể quay lại rồi."
"Nếu chị lại đấu với hắn ta nữa, tôi sẽ tình nguyện làm người vác gậy miễn phí cho chị."
"Ồ không. Tôi đã từ bỏ golf rồi. Nó quá nguy hiểm." Cô vẫy tay chúc hai người họ ngủ ngon và bước vào trong cabin của mình.
Cô có thể nghe thấy tiếng của họ khi họ ngồi trên bậc thang, cười đùa và nói chuyện gẫu với nhau. Lần đầu tiên Kate cảm thấy ghen tị với Penny. Mark là một anh chàng rất hấp dẫn, thông minh và hài hước.
Cô không có hứng thú với Mark, nhưng cô chắc chắn là có hứng thú với một ai đó. Dừng lại, cô tự nhủ. Hãy nghĩ về điều gì mà ngươi có sở trường ấy, như cứu quán bar của Nancy chẳng hạn.
Kate làm việc với đống sổ sách đến tận hai giờ và rồi đẩy đám sổ sách đó cùng với đống giấy tờ chi chít những ghi chú của mình sang một bên giường trước khi duỗi người chui vào phía dưới chăn. Quán bar có thể tạo ra lợi nhuận đáng kể với một vài thay đổi nho nhỏ dễ thực hiện, nhưng nó chỉ có thể trở thành một mỏ vàng với một lượng vốn khổng lồ đổ vào đó và phải thực hiện một loạt những thay đổi quan trọng.
Những thay đổi quan trọng mà Nancy sẽ không muốn thực hiện.
Nhưng nếu là mình thì mình sẽ làm, cô nghĩ. Đưa cho mình quán bar đó và mình có thể...
Nhưng cô không thể. Trước hết, quán bar là của Nancy và cô ấy yêu nó, và Kate biết và không nghi ngờ chút nào, là chính Nancy là nhân tố làm cho quán bar đó hoạt động.
Hơn nữa, ngay cả nếu Nancy đồng ý bán nó đi, quán bar sẽ không giúp ích gì cho kế hoạch của cô. Sẽ có rất ít thương nhân muốn tham gia cùng với cô để cải thiện lại một quán bar nhỏ trong một thị trấn nghèo khó, cho dù cô có thể làm cho quán bar đó tạo ra lợi nhuận đến mức nào đi chăng nữa. Không ngay cả với Jake, mà anh thì lại yêu cái thị trấn nghèo khó đó.
Không phải là cô đang nghĩ đến Jake như là một tiềm năng cho kế hoạch của cô. Jake, cô biết, sẽ không bao giờ quay trở lại làm kinh doanh trừ khi nó liên quan đến chuyện trải qua tất cả các buổi sáng trên mặt hồ và cho phép anh có thật nhiều thời gian rảnh rỗi chỉ để nhìn ngắm bầu trời. Jake không có chút tham vọng nào và sẽ không có chút nào. Anh là một người đàn ông tốt bụng, nhưng anh tuyệt đối không thể nào.
Nhưng rồi sau đó cô nằm mơ, chính Jake là người đã lấp đầy những mơ mộng viển vông của cô, và khi cô thức dậy vào buổi sáng hôm sau, cô cảm giác hoàn toàn không dễ chịu một chút nào về chuyện thêm một buổi sáng nữa trên hồ với anh. Cô đang trải qua quá nhiều thời gian với anh. Đó là lý do vì sao cô nằm mơ về anh, anh là người đàn ông duy nhất mà cô từng thấy trong mơ.
Cô gọi cho Rick và chuyển buổi đi bộ của họ lên chín giờ, và rồi cô để lại một lời nhắn cho Jake ở chỗ Will nói rằng cô không thể đi chơi với anh buổi sáng hôm đó, vì cô có một cuộc hẹn.
***
Jake tự nhủ với bản thân rằng mình không cảm thấy bực mình vì Kate đã huỷ vụ đi câu. Ba buổi sáng cùng nhau trên hồ không tạo thành truyền thống hay cam kết hay bất cứ thứ gì tương tự. Lý do mà anh cảm thấy bực mình, anh tự nhủ, là cô đã để lại lời nhắn qua Will. Will đã trố mắt nhìn anh hỏi. "Anh và Kate Svenson ư?" rồi cười nhăn nhở; anh đã bảo "Không." và hiên ngang bỏ đi. Tất nhiên là không phải anh với Kate Svenson rồi. Đó là một ý tưởng cực kỳ kinh dị. Một tin tốt là cô chỉ còn ở lại đây thêm một tuần nữa thôi, rồi cô sẽ biến đi khuất mắt anh và mọi thứ sẽ lại quay trở lại bình thường như trước đây.
Nhưng có thể chuyện cô quay về nhà cũng không tạo nên sự khác biệt nào. Có thể cô sẽ trải qua phần còn lại của cuộc đời cô với Rick Roberts. Jake cau có quắc mắt nhìn xuyên qua hồ vào rừng cây, ở một nơi nào đó trong đó Kate có lẽ đang đi bộ với Roberts. Jake đã gặp anh ta vài tối trước và đã rất thích anh ta; một thể loại người dễ chịu, thiết thực và có óc thực tế, rất tận tâm với công việc kinh doanh của mình bởi vì anh ta tận tâm với việc bảo vệ môi trường. Anh ta là, Jake phải thừa nhận, một người hoàn hảo cho kế hoạch của cô. Họ có thể cùng nhau ôm những gốc cây và Kate sẽ nhìn ra cách họ có thể tạo ra cả gia tài từ việc làm điều đó.
Ừ thì, tốt thôi, Jake nghĩ. Điều đó có thể giải quyết được sự bực mình này. Chắc chắn là tốt cho mình khi một mình độc chiếm chiếc thuyền này để được đổi gió. Anh ngã xuống đống đệm, vỗ chiếc mũ lên che ngang mặt và cố gắng để có thể trôi vào giấc ngủ.
Rick thật là hoàn hảo cho kế hoạch của cô, và Kate cố gắng cảm thấy hạnh phúc về điều đó. Rick đã điều chỉnh sải chân của mình phù hợp với cô để cô có thể bắt kịp anh. Anh không đỡ lấy cánh tay cô để giúp cô vượt qua những chướng ngại vật không hề tồn tại, không thở hổn hển bên tai cô, hay cố gắng đe doạ cô bằng những hiểu biết, sự dí dỏm hay sức mạnh thể chất của mình. Anh lịch sự, hài hước, tốt bụng, thú vị và gallant. Khi cô hỏi anh về công việc kinh doanh của anh, anh lại nói về môi trường, anh nói với cô có thể làm được những gì gì thông qua việc tham khảo ý kiến để làm giảm bớt những gánh nặng đối với đất đai, nguồn nước và không khí.
"Anh đang làm em thấy nhàm chán." Anh nói sau một lúc nói chuyện, và Kate nói. "Không, không hề. Em cảm thấy ganh tỵ. Em ước gì công việc của em cũng làm em hài lòng như thế."
"Chúng ta luôn có thể sử dụng những sự giúp đỡ." Rick nói. "Đặc biệt là ai đó với đầu óc sắc sảo như em." Anh mỉm cười với cô mà không có chút gian xảo nào. "Nếu em muốn tham gia vào công ty anh, chỉ cần em nói một tiếng."
Anh chính là người cô cần, cô tự nhủ. Đây chính là câu trả lời. Cô sẽ không bao giờ có thể tìm ra một ai khác tuyệt vời như anh.
Vì thế khi anh dừng lại bên lề một con đường mòn sâu tít trong rừng cây và đặt hai tay lên hai vai cô, cúi miệng anh xuống miệng cô, cô liền hôn trả lại anh. Đó là một nụ hôn khá tuyệt.
Khi họ rời nhau ra, anh mỉm cười với cô, bước lùi lại để nhường đường cho cô, và ngay lập tức biến mất.
"Rick?" Anh bước hụt chân và ngã xuống phía bên lề đường rồi lăn xuống một triền dốc đứng. Kate chạy xuyên qua đám cỏ dại và cây con để xuống chỗ anh, vô cùng hoảng hốt.
"Anh không sao chứ?"
"Chỉ có lòng tự hào của anh bị tổn thương thôi." Anh nói, và cô giúp anh đứng dậy rồi hôn anh lần nữa vì anh đã tỏ ra quá ngọt ngào như thế. Nụ hôn đó vẫn khá tuyệt.
"Giờ anh có thể đối mặt với mọi thứ." Anh nói và mỉm cười với cô.
"Tốt." Kate thấy nhẹ cả người. Trong một chốc lát, như thể là lời tiên tri của Jake về những thảm hoạ đã trở thành hiện thực, nhưng Rick không sao. Anh ấy sẽ có thể trải qua toàn bộ cuộc hẹn này với cô.
Kate nhìn lên phía trên dốc. "Em nghĩ là chúng ta có thể quay lên trên kia bằng cách túm lấy những cây con để kéo chúng ta lên."
Rick bước tới một bước rồi đổ sập xuống, mắt cá chân của anh bị khuỵu xuống dưới sức nặng của anh.
"Anh xin lỗi, Kate." Anh nói và thở hổn hển. "Chắc là anh bị bong gân rồi."
Đừng hoảng sợ, cô tự nhủ. Ngươi không bị nguyền rủa gì đâu, Jake là một gã ngốc, và Rick sẽ ổn cả thôi. "Dựa vào em. Kiểu gì cũng phải có một con đường mòn dưới này mà chúng ta có thể đi được."
Khi họ lê bước xuyên qua những bụi cây thấp, cô ngoảnh đầu lại nhìn nơi mà anh đã ngã xuống. Những dây leo mọc rất rậm rạp ở chỗ đó, và tất cả những cây đó đều có ba lá. Cô nghĩ đến Jake, nếu anh dám cười, cô sẽ Gi*t ૮ɦếƭ anh trên thuyền và rồi đẩy xác anh xuống hồ.