"Kate!" Donald trở nên tức giận như thể anh ta đã đọc được ý nghĩ của cô.
"Nó là đồ thật đấy." Cô xúc thêm một thìa nữa, một miếng thịt rơi xuống, và cô giơ chiếc nĩa ra để xiên vào nó.
"Để anh xem." Anh ta thò tay qua chiếc đĩa ngay đúng lúc cô cắm nĩa xuống.
Sau đó, cô không thể nhớ được là cô có có thời gian để dừng lại hay không, hay là liệu có phải Donald đang cố gắng huỷ hoại đĩa khoai tây của cô như cái cách anh ta đã huỷ hoại tất cả những thứ khác đã nhất thời làm cô trở nên điên cuồng hay không. Cho dù là lý do gì đi chăng nữa, cô cũng đã đâm anh ta bằng chiếc nĩa kiểu cổ sắc, nhọn và đã đâm trúng mạch máu trên lưng bàn tay của anh ta.
Donald thét lên, và cô đẩy tay anh ra ra xa để anh ta không làm dây máu lên đĩa khoai tây của cô.
"Tôi rất xin lỗi, Donald." Cô nói và cắn một miếng khoai tây nữa.
Một giờ sau đó, Kate dừng lại trước cabin của mình và thả xuống đất toàn bộ các thứ cô đã mua và tản bộ về phía bể bơi một lúc. Hai xuất khoai tây nghiền của bà Dickerson đã làm cho cuộc đời của cô tươi sáng hơn hẳn, mặc dù Donald đã cố gắng bắt cô phải rời đi sau khi bà Dickerson dùng gạc băng bó lại vết thương cho anh ta.
"Tôi sắp xong rồi." Cô đã bảo với anh ta thế. "Và tay anh không còn chảy máu nữa."
Anh ta đang đứng bên cạnh quầy bar khi cô ngồi xuống cạnh bể bơi, anh ta đang uống bia bằng tay trái của mình và phớt lờ cô. Rõ ràng là anh ta sẽ không gạ gẫm cô qua đêm tối nay.
Cũng thật tốt, cô tự nhủ. Anh ta có thể sẽ nói với mình là chiếc váy ngủ của mình làm bằng vải nhân tạo và rằng mình giả vờ lên đỉnh. Anh ra hẳn là sẽ sai về chiếc váy ngủ của mình nhưng lại đúng về vụ lên đỉnh.
Penny vẫy tay gọi cô và cô bước về phía chiếc ghế bên cạnh cô ta.
"Cảm ơn vì hôm nay đã dẫn tôi vào thị trấn." Cô nói với Penny. "Tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ."
"Ồ, đừng quên là tối nay chúng ta sẽ đến quán của Nancy đấy." Penny nói.
"Bất cứ thứ gì cô nói." Kate nói và rúc vào trong chiếc ghế của mình để thưởng thức không khí buổi chiều muộn.
***
Jake quan sát dáng đi lừ đừ của cô và rồi chủ động quay đi. Cô dường như không có vẻ gì là buồn bực cả, nhưng rõ ràng là có chuyện gì đó cực kỳ không ổn đã xảy ra chiều hôm nó; vì một lý do: con muỗi mắt Donald đang bị băng bó bàn tay. Cô hẳn là đã gây ra chuyện gì đó cho hắn ta. Jake cười gằn, trong lòng tự hỏi không biết hắn ta đã làm gì.
Anh cảm thấy có ai đó chạm vào khuỷu tay mình liền quay lại và nhìn thấy Kate.
"Soda." Cô nói. "Bất cứ loại nào. Tôi đang sắp ૮ɦếƭ vì khát rồi."
"Chắc chắn rồi." Jake bước vào phía trong quầy bar. "Thế kế hoạch của cô chiều nay thế nào?"
Kate liếc xéo về phía Donald lúc này cũng đang lừ mắt nhìn cô trong lúc xoa xoa bàn tay của mình. "Không ổn lắm. Sao?"
"Tôi cảm thấy tò mò không hiểu vì sao anh chàng Donald già cả lại phải băng bó. Cô là suy đoán đầu tiên của tôi. Cô đã làm gì thế, cắn anh ta à?"
"Nếu thế thì anh ta đã may mắn." Kate nói. "Tôi đã đâm anh ta."
Jake đưa cốc soda cho cô. "Cố gắng đừng có làm ai ở đây bị thương nữa, được không?"
"Anh ta xứng đáng bị như thế." Kate nói.
"Tôi tin chắc là anh ta xứng đáng. Nhưng nếu như cô cứ đi loanh quanh và làm bị thương tất cả những gã xứng đáng bị như thế thì cô sẽ phải giải quyết gần hết cái khách sạn này đấy."
"Tôi sẽ để ý cách cư xử hơn." Kate nói. "Thậm chí tối nay tôi sẽ không ở lại khách sạn. Penny sẽ đưa tôi đến một nơi gọi là Nancy Quán."
"Tôi sẽ cảnh báo trước với Nancy." Jake nói.
"Rất khôi hài." Kate nói và lững thững bước về phía ghế của mình trong lúc Jake nhìn theo.
Mình thực sự không bị cuốn hút bởi những người như cô ta, Jake nghĩ. Đó là một điều tốt, bởi vì nếu mình như thế, mình sẽ bị dính sâu vào những rắc rối.
***
Penny gõ cửa nhà Kate vào lúc bảy giờ. "Đi nào, Kate." Cô ta gọi. "Đi thôi." Cô ta đeo một đôi hoa tai vòng có kích cỡ bằng chiếc còng tay, đội chiếc mũ cao bồi mới và mặc một chiếc áo liền váy dệt bằng cotton cổ khoét sâu màu xanh dương kết thúc ở một khoảng khá xa phía bên trên đầu gối. Cô nàng có cái đầu gối thật thanh nhã. Penny bước vào và ngồi lên giường, chiếc váy của cô ta co lên hẳn trên đùi. Cô ta cũng có một cặp đùi thật tuyệt.
"Chị sẽ thích quán của Nancy cho mà xem. Tất cả mọi người đều bảo nó là cái quán tuyệt nhất - một quán bar đồng quê thực thụ. Tất cả mọi người đều đến đó." "Tốt." Kate nói.
"Tôi sẽ đi, cho tôi một phút thôi." Phải mặc gì là một vấn đề lớn. Cô thực sự rất thích Penny, nhưng đi đây đó với cô ta lại là một chuyện đau đầu.
Không đùi không gối gì cả, cô tự nhủ. Ngươi không thể đấu lại được đâu.
Cô lôi ra khỏi tủ một chiếc váy bằng lụa màu trắng loại thắt dây qua cổ. Chiếc váy đó nhìn hơi nghiêm túc một chút và nó xếp nếp ở phía sau lưng hơi thấp một chút nếu đến một quán bar, nhưng nó vẫn đủ dài để phủ hết bắp chân của cô. Cô liếc nhìn cặp đùi của Penny. Còn cái này của cô là một cái váy. Cô lại 乃úi mái tóc lên và lắp vành chụp màu vàng của mình vào.
"Chị nên thả tóc xuống." Penny nói với cô. "Chị nhìn cực kỳ ổn khi xoã tóc."
"Nó rối lắm." Kate thắt lại thành một 乃úi mềm vững chắc phía sau gáy mình.
"Đàn ông thích tóc rối, họ thích chạm vào nó."
Kate nhìn mái tóc của Penny, xoã ra tự nhiên phía trên vai. Nhìn thật đáng yêu.
"Không phải phong cách của tôi." Cô gài thêm một chiếc kẹp nhỏ bằng kim loại lên tóc mình.
Penny thở dài và theo cô bước ra ngoài về phía chiếc xe.