Cô quay người lại và nhìn thấy Jake đang bước xuống từ phía đường dành cho xe ô tô, tay cầm cần câu, một thùng lạnh nho nhỏ sáu ngăn, và một túi vải len thô đựng cái gì đó trông như là những cái gối. Anh mặc một bộ ngắn cũn thường được trông thấy vào những ngày đẹp trời, một chiếc sơ mi cũ, mòn kẻ ca rô, và chiếc mũ cao bồi. Anh gật đầu nhẹ với cô và bước qua cô đi về phía rừng cây, chiếc mũ của anh sụp xuống để ngăn ánh nắng mặt trời không chiếu thẳng vảo mặt.
"Cô phải chơi một thứ gì đó chứ." Valerie nói và cười vẻ kiên quyết. "Cô không thể nào chỉ ngồi một chỗ."
"Tôi có chơi chứ." Kate giơ ngón tay chỉ về phía Jake. "Tôi sẽ đi câu với Jake." Cô quay người và bước xuống phía con đường mòn phía sau lưng anh, sải những bước dài để có thể theo kịp.
"Anh không cần phải thực sự đưa tôi đi câu." Cô nói với anh, biết là anh có nghe thấy. "Chỉ cần để tôi đi cùng anh cho đến khi chúng ta khuất vào trong rừng cây và tôi được an toàn thôi."
Anh không nói gì trong khoảng một phút, và rồi anh đưa mấy cái cần câu cho cô mà không hề quay lại nhìn cô hay là làm lỡ mất những bước đi chậm rãi, thong thả của mình. "Có thừa một cái cần và thừa chỗ trống trên thuyền đấy."
Kate do dự một lát, nhưng khi cô quay đầu nhìn lại, cô thấy Valerie vẫn đang nhìn theo cô.
Và mình sẽ phải trả một đống tiền cho chuyện này, cô nghĩ, mình sẽ Gi*t ૮ɦếƭ Jessie. Rồi cô thở dài và quay lại bước theo Jake xuyên qua rừng cây về phía hồ nước.
Hồ nước tương đối nhỏ, hẻo lánh và xanh ngắt màu rêu. Neo ở phía trên bờ hồ lát đá là một chiếc thuyền rộng và nông có mái chèo, trông như thể đã bị bay mất màu sơn từ trước khi Kate được sinh ra.
"Cái này nổi được chứ?"
"Ồ, dĩ nhiên." Jake quăng túi vải len thô vào bên trong. "Tôi sẽ không nhảy tưng tưng ở phía trên nó, nhưng đúng là nó nổi được."
"Không có chỗ ngồi nào cả." Kate nói.
"Ai đó đã xé nó ra để làm mái chèo." Jake đẩy chiếc thuyền hoàn toàn xuống hồ. "Sắp xếp đống đệm cho gọn, nếu như cô vẫn có ý định đi cùng."
Kate nhìn lại qua vai mình. Valerie rõ ràng là đã nằm ở ngoài tầm mắt rồi, nhưng cô ta vẫn cứ là người kiên quyết nhất mà cô từng gặp. Tốt hơn hết là không nên mạo hiểm. Cô cẩn thận bước vào trong thuyền và đổ túi vải len ra. Có đến nửa tá đệm hình vuông màu xanh bọc ni lông và vài chiếc gối sô pha màu hồng nhạt. Cô xếp ba chiếc đệm ni lông ở ba góc và ngồi lên một chồng ở góc còn lại, tay cô xếp ngay ngắn phía trước mặt. Jake trèo vào trong thuyền ở phía đối diện và đẩy mạnh, rồi khua mái chèo khi chiếc thuyền đã trôi một đoạn vào trong lòng hồ. Đó là hành động mạnh mẽ nhất mà cô từng nhìn thấy anh làm, nhưng ngay cả ở đây anh cũng lười biếng, anh chèo thuyền bằng những sải dài và chậm rãi. Cô nhìn đôi bàn tay của anh trên hai mái chèo và cơ bắp của anh nổi lên trên cẳng tay, bị mê hoặc bởi những cử động chậm rãi của cơ thể anh trong lúc anh kéo mái chèo ngập sâu vào trong lòng nước.
Anh chèo thuyền đến phía bên dưới bóng râm của một cây liễu ở phía bờ bên kia, buộc neo thiếc thuyền vào một cành cây nhô ra hồ, rồi trải rộng những chiếc đệm ni lông mà anh đang ngồi lên ở phía sau lưng, đặt chiếc gối sô pha lên trên đầu. Kate bắt chước làm theo với những chiếc đệm của mình rồi ngả ra sau nhìn anh.
Cô nhận ra mọi cử động ở anh đều chậm rãi, nhưng rất hiệu quả. Anh cầm chiếc cần câu lên, quăng sợi dây câu một cách chuyên nghiệp xuống nước, rồi cắm chiếc cần vào giữa mép thuyền và cọc chèo. Không hề có một cử động nào thừa. Trong lúc cô vẫn đang còn ngưỡng mộ tính hiệu quả của anh, anh đá đôi giày ra khỏi chân và cởi phăng áo sơ mi.
Bờ vai của anh rất rộng, có cơ bắp của người vẫn thường xuyên làm việc hàng ngày. Anh chồm về phía cô và cô bỗng dưng thấy căng thẳng, nhớ lại Lance vào buổi tối hôm trước, nhưng tất cả những gì anh làm chỉ là đưa cho cô chiếc cần câu còn lại. "Bia ở trong thùng lạnh." Anh nói, rồi nằm xuống trên đống nệm của mình ở phía đầu chiếc thuyền, đầu gối lên đám gối sô pha, kéo chiếc mũ cao bồi đậy lên mặt cho đến khi tất cả những gì cô có thể nhìn thấy chỉ là vành môi cong cong của anh phía bên dưới hàm ria mép.
Kate nhìn chiếc cần câu của mình. "Jake," Cô nhẹ nhàng nói. "Lưỡi câu của tôi không có mồi."
"Nếu cô móc mồi vào lưỡi câu," Anh kiên nhẫn lên tiếng từ phía bên dưới chiếc mũ cao bồi, "cá sẽ dính câu."
Cô chờ thêm lời giải thích nhưng anh đã nói xong. Rõ ràng là với Jake, câu cá có nghĩa là nằm ngủ nửa Tʀầռ tʀʊồռɢ dưới một tán liễu. Khi cô nghĩ về điều đó, cô thấy nó cũng có lý. Dù sao thì cô cũng không thích cá.
Cô quăng dây câu xuống nước và cắm cần bên cạnh chiếc cần của anh rồi làm tổ cho mình với những chiếc đệm, cô duỗi thẳng chân bên cạnh chân anh, cẩn thận để không chạm vào anh. Cô nằm ngửa ra và nhìn lên xuyên qua tán liễu, lắng nghe tiếng nước vỗ ì oạp vào mạn thuyền và tiếng gió nhẹ nhàng khuấy động tán lá đang rủ xuống ngay phía trên cô. Âm thanh xào xạc êm dịu dễ gây buồn ngủ, và chỉ một lát sau Kate bắt đầu cảm thấy lần đầu tiên cô hoàn toàn thả lỏng bản thân kể từ lâu lắm rồi mà cô không thể nhớ được. Có lẽ cuộc sống không trôi qua ở nơi này, cô lười biếng nghĩ. Có lẽ thời gian đã ngừng lại ở đây, và không có gì quan trọng nữa. Có lẽ đây là điều kỳ diệu. Cô mỉm cười và ngắm nhìn những đám mây xuyên qua tấm màn lá liễu ở phía bên trên đầu cô.
Một lúc sau cô liếc nhìn qua Jake. иgự¢ anh nâng lên hạ xuống với nhịp điệu sâu và chậm rãi, rồi một cách vô thức cô bắt đầu hít thở theo anh, cảm thấy chút căng thẳng cuối cùng còn lại cũng đã trôi ra khỏi cơ thể cô trong lúc chiếc thuyền nhẹ nhàng bập bềnh trên mặt nước.
Thật tiếc là anh không phải mẫu người của cô. Anh không xấu một chút nào, ngay cả với chiếc mũi gẫy đó, và chắc chắn anh là người đàn ông nghỉ ngơi thoải mái nhiều nhất mà cô từng gặp. Nhưng rõ ràng là anh không phù hợp với kế hoạch của cô. Ở anh không có một chút nổi bật hay một chút năng nổ nào cả, trên thực tế, cứ nhìn vào anh lúc này thì biết, cô không chắc là cơ thể anh có xương sống hay không nữa. Anh chỉ như một dòng chảy ở bất cứ nơi đâu. Anh sẽ bị ăn tươi nuốt sống ở các thành phố lớn.
Tuy vậy, vẫn thật dễ chịu khi nghỉ ngơi với một người đàn ông để thay đổi không khí, ngay cả nếu anh ta không ý thức được điều đó.
Dây câu của cô bỗng nhiên giật nẩy lên.
Cô bật dậy và túm lấy cần câu, chụp lấy bánh quay khi nó xoay tròn nhả dây ra. Chắc chắn là có một cái gì đó đang giật mạnh ở đầu dây bên kia.
"Jake," cô gọi nhỏ. Anh không động đậy, và cô có thể khẳng định dựa vào hơi thở đều đặn của anh rằng anh vẫn đang say ngủ. "Jake," cô gọi to hơn, nhưng anh vẫn tiếp tục ngủ.
Con cá lại giật mạnh sợi dây câu của cô. "Jake!" cô hét lên, lấy chân đạp vào chân anh. Hơi thở đều đặn khựng lại.
"Gì thế?" Anh lên tiếng từ phía dưới chiếc mũ.
"Tôi câu được con cá."
"Hay đấy."
"Tôi không muốn có nó."
"Thế thì quăng nó đi."
"Jake." Anh ngáp dài và từ từ ngồi dậy, đẩy chiếc mũ lên lại trên đầu. "Nếu tôi biết được cô trở nên sung sức như thế này, tôi sẽ không đem cô theo."
"Tôi không chủ tâm làm điều này ." Cô quấn dây câu lại và thấy một con cá vàng bé xíu nhảy tung lên qua mặt nước.
"Cô câu được một con cá vàng ư?" Jake hỏi. Cô kéo chiếc cần lại để túm lấy con cá, nhưng nó cứ quẫy lung tung và vùng vẫy làm cô không thể bắt được nó. Sau khi nó quẫy qua mặt anh lần thứ hai, Jake với lên và túm được nó, nhẹ nhàng tháo lưỡi câu ra khỏi miệng nó và quăng nó trở lại mặt nước.
"Cảm ơn." Cô nói.
"Không có gì."
"Anh có dao không?"