Sai Phi Dụ Tình - Chương 87

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Phải làm như thế nào bây giờ? Nàng dự định trốn ở đây một thời gian, mà nhìn bộ dạng Bách Lý Hàn, hình như cũng không định rời đi trong một ngày gần đây. Ở cạnh phòng nhau như thế này, chỉ sợ hắn nhận ra nàng.

Lưu Sương bất an không yên ngồi suy nghĩ, cuối cùng quyết định, đi tìm huyền y nam tử đổi lại phòng. Đang định đứng dậy, lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Trái tim Lưu Sương vô cùng vui vẻ, không ngờ mới nghĩ đến việc đi tìm hắn, hắn đã tới. Lưu Sương cao hứng mở cửa, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Đứng ngoài cửa không phải huyền y nam tử đã cứu nàng, mà là Bách Lý Hàn.

Hắn cười tà miễn cưỡng đứng dựa vào cửa, gương mặt tuấn nhã tái nhợt, thản nhiên cười. Tướng mạo hắn vốn cao nhã tuấn dật, khi tươi cười thì càng động lòng người. Cặp mắt đen đẹp như ngọc lóe sáng như sao trời, an bình, thâm thúy, xinh đẹp.

“Tiểu nhị, ta đi vào được không?” Hắn mỉm cười hỏi nàng.

Trên gương mặt tái nhợt, là nụ cười vừa xa lạ vừa quen thuộc làm lòng Lưu Sương đau xót.

“Vị công tử này, thật xin lỗi, ta muốn đi nghỉ rồi. Có việc gì ngày mai hãy nói!” Lưu Sương thản nhiên nói, cố gắng để giọng của mình nghe có vẻ cứng cỏi.

“Sớm như vậy đã đi nghỉ sao?” Bách Lý Hàn nhìn lướt qua ánh tà dương ở trời Tây, thản nhiên hỏi.

“Ơ! Đúng vậy, hôm nay ta hơi mệt, công tử ngài cũng biết, tiểu nhị chúng ta, ngày nào cũng bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Hôm nay được nghỉ sớm, đương nhiên muốn đi ngủ sớm!” Lưu Sương vừa nói vừa làm ra vẻ mệt mỏi.

Khi Lưu Sương nói chuyện, Bách Lý Hàn dùng cặp mắt đen sâu thẳm quét qua mặt nàng vài vòng, lông mày hơi nhíu, trong con ngươi lóe lên cái gì đấy rồi lại biến mất rất nhanh.

“Nếu đã như vậy, không quấy rầy Tiểu nhị ca nữa.” Bách Lý Hàn xoay người đi.

Lưu Sương thở phào, rốt cục cũng đuổi được hắn đi.

Nhưng mà, Bách Lý Hàn vừa mới đưa chân, đột nhiên lảo đảo một cái, ngã vào trong phòng. Không biết là bởi vì hắn bị thương thân thể suy yếu, hay là cố ý làm vậy, tóm lại, hắn đột nhiên ngã về phía Lưu Sương.

Trong tích tắc, Lưu Sương không biết mình muốn né tránh hay muốn đỡ hắn. Nhân lúc Lưu Sương đang do dự, Bách Lý Hàn thành công ngã lên người Lưu Sương.

Lưu Sương đưa tay đỡ hắn theo bản năng, đến khi thân thể Bách Lý Hàn đã ổn định, nói: “Công tử phải cẩn thận!”

Trong con ngươi Bách Lý Hàn đột nhiên hiện lên một tia duệ sắc.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc thân mật đấy, hắn ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, đó là mùi thơm của thuốc. Lưu Sương làm thầy thuốc, thường xuyên khám bệnh cho người khác, trên người lúc nào cũng có mùi thơm của thuốc. Khi đi lướt qua tiểu nhị này ngoài hành lang, hắn đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, vì vậy mới nổi lòng hiếu kỳ thăm hỏi.

Rốt cục cũng có thể xác định mùi thơm nhàn nhạt đó đến từ người tên tiểu nhị này. Chỉ có điều mùi này không giống mùi trên người Lưu Sương , mà đậm hơn một chút.

“Ngươi bị thương sao? Tại sao trên người lại có mùi thuốc?” Bách Lý Hàn nhếch môi, mỉm cười hỏi.

Lưu Sương ngẩn người, trên người nàng lúc nào chẳng có mùi thuốc, lại vừa đắp thuốc nên đương nhiên phải có mùi thuốc rồi. Nàng đương nhiên không thể nói cho Bách Lý Hàn biết, mình bị thương vì đã đỡ một kiếm hộ Đoạn Khinh Ngân.

“Đúng vậy, lúc bị người Thiên Mạc Quốc bắt đi, ta đã bị thương nhẹ.” Lưu Sương cau mày, vẻ mặt phẫn hận, nói, “Người Thiên Mạc Quốc, thật đúng là ghê tởm. Bất quá, may mà ta phúc lớn mạng lớn, được người tốt cứu giúp. Công tử ngài có thể đến quan tâm một tiểu nhị như ta, thật đúng là người tốt. Ta rất cảm kích.”

Lưu Sương đóng kịch không chê vào đâu được, nhưng mà Bách Lý Hàn đã theo dõi từ lúc nàng bị bắt đi, thấy Lưu Sương vẫn chưa bị thương. Nàng lại nói là bị thương, điều này làm cho hắn hơi nghi hoặc.

“Ngươi đã khen nhầm người rồi, ta không phải người tốt!” Bách Lý Hàn đột nhiên cười tà, đôi mắt long lanh như nước, lại có sự mị hoặc.

Hắn là người thế nào, Lưu Sương đương nhiên biết. Hắn tuyệt đối không quan tâm đến một tiểu nhị , trừ phi …………….. hắn đã nghi ngờ.

Đôi mắt đen của Lưu Sương lộ rõ vẻ đang suy nghĩ, chẳng lẽ nàng đã để lộ chân tướng? Nàng khẳng định mình không bất cẩn đến thế, với bề ngoài bây giờ của nàng, hắn không thể nhận ra mới đúng. Chắc hắn chỉ đang dò xét nàng thôi.

“Công tử khiêm nhường rồi, ngài quan tâm tới một tiểu nhị như ta như vậy, sao lại bảo là không phải người tốt! Công tử, tiểu nhân thật sự mệt mỏi, đầu thì đau, không thể tiếp chuyện với ngài rồi!”

“Ô, vậy ngươi cứ nghỉ đi, ta ở chỗ này cùng ngươi! Dù sao ta một mình một phòng, cũng chẳng có chuyện gì để làm!” Ý tứ của Bách Lý Hàn rõ ràng là không muốn đi, hắn đi tới ghế, miễn cưỡng ngồi xuống.

Hắn mặt dày như vậy từ lúc nào chứ?

Lưu Sương đi tới giường, chui vào chăn, không để ý tới hắn, rồi hắn sẽ phải đi thôi. Mới nhắm mắt lại, đang suy nghĩ làm thế nào để đuổi hắn đi, bên người đột nhiên vang lên tiếng vải bị xé.

Lưu Sương mở mắt, không biết từ lúc nào, hắn đã đi tới bên người nàng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, tóc tai bù xù, khóe môi mỉm cười, mắt thì long lanh như hồ thu, thật sự là rất quyến rũ , rất động lòng người.

Vấn đề ở chỗ, một tay hắn chống cằm, tay còn lại cầm một con dao, đang cắt …..

Lưu Sương hít mạnh một hơi, hắn đang cắt quần áo của nàng.

Tay áo bị cắt từ vai trở xuống, chia làm hai nửa.

Lưu Sương không thể ngờ hắn lại làm ra cái hành vi này, hành vi này hình như chỉ có Bách Lý Băng mới làm được. Mà hắn, tại sao lại làm chứ?

“Ai u, công tử, tại sao ngươi lại cắt tay áo của ta? Tại sao ngươi có thể làm như thế chứ, tiểu nhân không bị đoạn tụ mà!” Lưu Sương đột nhiên cúi đầu bưng kín mặt, giả vờ khóc lóc. Nàng biết lúc này quyết không thể tức giận, nếu không, nóng máu lên rồi, khó tránh việc lộ chân tướng.

Bách Lý Hàn chậm rãi hạ hàng mi dài và dày xuống, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cánh tay của Lưu Sương chăm chú. Cánh tay của nàng có màu da trắng nõn, không giống màu da trên mặt , trên cổ, và bàn tay.

Bách Lý Hàn làm như nghĩ tới cái gì, con ngươi lóe ý cười, thân hình cao lớn của hắn đột nhiên tiến sát đến nàng một cách vô cùng thân mật, nhẹ nhàng thổi khí vào tai nàng, cười nói: “Nhưng mà, ta lại bị đoạn tụ!”

Trong lòng Lưu Sương cả kinh, ngẩng mặt nhìn hắn, hắn lập tức nắm chặt cơ hội, vươn tay một cách vô lại, véo mặt của nàng một cái.

“Ngươi… Vô sỉ.” Lưu Sương che mặt lần nữa, cắn răng nói.

Bách Lý Hàn làm như không có chuyện gì, chà xát hai ngón tay vừa véo mặt Lưu Sương, đôi mắt lộ vẻ nan giải, mặt tên tiểu nhị này thật nhẵn nhụi bóng mượt!

“Công tử, thỉnh ngươi đi ra ngoài! Mặc dù ta chỉ là một tiểu nhị nho nhỏ, nhưng cũng không phải loại người mà người khác có thể tùy ý khi dễ. Ta là người bình thường, không phải loại người mà ngươi đang nghĩ, nếu ngươi còn giở trò xằng bậy một lần nữa, ta sẽ cắn lưỡi tự vận!” Lưu Sương đứng dậy, oán hận nói.

Bách Lý Hàn nhìn nàng, đôi mắt thâm u có hai ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, có thứ ánh sáng phức tạp nan giải.

Không nghi ngờ gì nữa, nàng là một nữ tử!

Hắn đảo mắt qua Lưu Sương hai vòng: “Không phải loại người như vậy? Thế là loại người như nào , hả nữ nhân?”

Hắn thản nhiên mở miệng, phun ra mấy chữ khiến Lưu Sương run lên.

Nhanh như thế mà hắn đã nhận ra nàng là nữ tử rồi. Nàng thật đã quá xem thường hắn, nhưng mà biết được nàng là nữ tử thì sao chứ, nàng sẽ không thừa nhận mình là Lưu Sương. Nói cách khác, hắn biết nàng là Lưu Sương thì cũng làm sao đâu?

Thân thể của nàng vẫn lưu lại độc dược, là hắn tự tay đưa nàng, bắt nàng uống.

Thứ độc dược đấy đã làm tổn thương thân thể của nàng, tổn thương hài nhi của nàng, tổn thương trái tim của nàng!

Mặc dù, nàng đã cố gắng quên đi những tổn thương đã phải chịu, cũng đã thành công quên đi. Những chuyện trước kia, giống như là chuyện của kiếp trước, lúc này nhìn lại, chỉ mơ hồ như mây khói.

Hận đã nhạt nhòa, nhưng mà, sự đau đớn và cảm giác tuyệt vọng vẫn khắc sâu trong lòng nàng, làm nàng muốn quên cũng không quên được. Trong trường hợp đã quên thì sao chứ, lòng của nàng, vô luận thế nào cũng không thể trong trẻo lại như trước kia.

Nàng sẽ không nhận thức hắn, cứ coi như là hắn đã nhận ra nàng, nàng cũng không đi theo hắn trở về.

Lưu Sương hít sâu một hơi, cưỡng chế sự thống khổ đang xé rách trái tim, đem sự kích động biến thành những gợn sóng rồi tan ra, đôi mắt bình tĩnh nhìn Bách Lý Hàn nói: “Vị công tử này, thỉnh ngươi rời đi!”

Bách Lý Hàn nhìn gương mặt lạnh như băng của Lưu Sương, trong khoảnh khắc, cảm thấy gương mặt đang đứng trước hắn và gương mặt Lưu Sương hòa làm một.

Chính là nàng! Không thể sai được!

Dịch dung có thể thay đổi dung mạo, nhưng không bao giờ thay đổi được khí chất.

Người trước mắt hắn có đôi mắt trong suốt thuần khiết, phong nhã như u lan, cao ngạo như hàn mai, không phải nàng thì là ai?

Chính là nàng, nhưng mà nàng không nguyện ý nhận thức hắn!

Nàng vẫn còn hận hắn.

Nàng hẳn là rất hận hắn, ngay cả hắn cũng hận chính bản thân mình. Tại sao hắn lại có thể làm tổn thương cô gái mà hắn đem lòng yêu chứ.

Không gian bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài cửa sổ vài chú ve đang kêu, màn đêm từ từ phủ xuống. Thanh phong phiêu đãng từ từ, trêu chọc quần áo hắn, cũng trêu chọc trái tim hắn.

Có một cảm giác thống khổ chậm rãi lan tràn trong cơ thể hắn, иgự¢ hắn đau như muốn nứt ra, hình như có một cơn gió lạnh thổi qua hắn.

Hắn cũng biết hắn đã tổn thương nàng quá sâu, hắn cũng từng cố gắng buông tay, để nàng đi tìm hạnh phúc của nàng. Nhưng mà, khi hắn nghe nói nàng vì Đông Phương Lưu Quang mà bị thương, khoảnh khắc đấy, hắn không thể thuyết phục mình tiếp tục ngồi trong vương phủ ở Nguyệt Quốc nữa.

Hắn mặc kệ gió bụi chạy đến.

Nàng vốn là nữ nhân của hắn, hắn không muốn hạnh phúc của nàng lại đặt ở trên người một nam nhân khác, hạnh phúc của nàng, chỉ có thể là do hắn trao cho nàng.

“Tốt, ta đi! Mới vừa rồi đã đắc tội, thỉnh tiểu nhị ca bỏ qua cho!” Trăm thứ cảm xúc rối ren trên mặt hắn rốt cục cũng nhường chỗ cho sự bình tĩnh, hắn chậm rãi xoay người, đi ra ngoài.

Rời đi, là vì muốn đến gần hơn.

Hắn không muốn ép nàng quá nhanh.

Nàng đã có thể trốn khỏi hoàng cung của Đoạn Khinh Ngân , cũng có thể chạy trốn ngay bên cạnh hắn.

Hắn làm ra vẻ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi rời đi.

Lưu Sương nhìn hắn rời đi, trước đó hắn còn nở một nụ cười nhạt như không, nàng không thể xác định hắn đã nhận ra nàng hay chưa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc