Lưu Sương hơi nhăn mặt, tại sao lại trùng hợp như vậy, cứ thế chỉ thẳng vào nàng. Nhưng nàng ngồi không nhúc nhích, vì vậy chắc chắn là công chúa đang chỉ vào nàng, tuy nói vẽ tranh đối với nàng mà nói, cũng không phải là việc khó, nhưng, nàng không nguyện ý phô diễn.
“Chính là ngươi, Trữ Vương Vương phi. Thân là Vương phi, chắc chuyện nhỏ này sẽ không làm khó người, thỉnh Vương phi cho ta được đại khai nhãn giới một lần.” Mộ Tịch Tịch tiếp tục nói, ngữ khí cực kỳ ngạo mạn.
Đã nói những lời này ra, Lưu Sương làm sao có thể làm như không liên quan đến mình nữa. Cũng chỉ rõ muốn nàng lên đài rồi, nhưng mà, nàng rất kỳ quái, Mộ Tịch Tịch này tại sao lại rõ ràng thân phận của nàng vậy. Cách một tầng Lưu Ly chướng, đáng lẽ là không thể thấy được nàng. Ngay cả nhìn thấy nàng một cách rõ ràng, cũng chưa chắc đã biết rõ thân phận của nàng như thế!
Đại Mi Vũ nghe vậy, nhợt nhạt cười, nói: “Với tài hoa của tỷ tỷ, chắc chắn sẽ làm cho Mạc Quốc công chúa thua một cách tâm phục khẩu phục, tăng thêm thể diện của chúng ta. Khiến cô ta không thể xem thường nữ tử Nguyệt Quốc chúng ta! Tỷ tỷ đi nhanh đi!”
Lưu Sương thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, mặc dù lời cô ta nói có vẻ chân thành, nhưng Lưu Sương nghe ra chút ý tứ hả hê khi người gặp họa. Chắc cô ta đang đinh ninh trong đầu là Lưu Sương sẽ không làm được. Đúng thế, trong mắt người thường, chuyện này đúng là khó như lên trời. Trong thời gian một khúc đàn, vẽ một bức tranh chấm phá truyền thần thì có thể, nhưng phải vẽ ra rõ ràng ao sen dưới ánh trăng, phải là người phi thường mới làm được.
Nhưng mà, Đại Mi Vũ tuyệt đối không ngờ, Lưu Sương chính là loại người phi thường đó.
Từ nhỏ, Lưu Sương trừ trái tim say mê y thuật, chỉ thấy hứng thú với đánh đàn vẽ tranh. Nàng vốn chăm chỉ cần cù, đối với kỹ nghệ, đã không học thì thôi, nếu đã học nhất định phải có thành tựu mới can tâm. Sư huynh vì thế toàn trêu nàng dai như đỉa đói.
Nàng vẫn nhớ mùa đông năm ấy, vì muốn vẽ bức Nhất Thụ Hàn Mai, ngày nào nàng cũng xông pha gió rét đạp tuyết tầm mai, từ khi cây mai mới có nụ, mãi cho đến khi hoa nở hết cả. Hoa mai chỉ nở trong nháy mắt, khoảnh khắc cánh hoa rụng xuống, nàng nhìn rất kĩ, ghi nhớ trong lòng. Đến khi đặt 乃út, 乃út tùy ý di chuyển, bức tranh được hoàn thành trong thời gian cực nhanh.
Ao sen thì càng chẳng có gì để nói, Lưu Sương yêu sen đến phát cuồng, từ nhỏ đến giờ vẽ hoa sen chưa được ngàn bức thì cũng phải đến chín trăm.
Mặc dù có thể đáp ứng lên đài biểu diễn, Lưu Sương vẫn như cũ có chút khó xử, không biết là có nên tiếp nhận lời khiêu chiến này hay không.
Còn đang chần trừ, thái giám thân tín của Hoàng thượng đi đến, truyền lời nói: “Trữ Vương phi, Hoàng thượng truyền lời, thỉnh người vô luận thế nào cũng đi ra đáp ứng, vẽ đơn giản chút cũng được, đừng để công chúa dị quốc xem thường Nguyệt Quốc chúng ta.”
Trái tim Lưu Sương rất rõ ràng, nếu nàng làm không được, ngay cả trong trường hợp có người làm được cũng không tính là có thể diện. Bởi vì, Mộ Tịch Tịch đả chỉ điểm nàng, còn nói ai cũng làm được.
Đại Mi Vũ ôn nhu khẽ cười nói: “Tỷ tỷ đáp ứng đi, chuyện này can hệ với thể diện thiên triều chúng ta đấy!”
Lưu Sương biết dụng ý Đại Mi Vũ, đơn giản là chỉ muốn nhìn nàng lòi mặt xấu mà thôi. Đáng tiếc không thể khiến cô ta như nguyện. Lập tức thản nhiên cười, đi theo thái giám truyền lời, đi ra ngoài. Mơ hồ nghe thấy sau lưng xì xào bàn thán, đại khái là đang nói nàng sẽ không làm được .
Gian ngoài đèn đuốc sáng hơn bên kia Lưu Ly chướng một chút, Lưu Sương nhanh nhẹn bước đi, giống như một đóa sen trắng trong ao sen, thanh tịnh bất nhiễm, tĩnh dật xuất trần.
Nàng nhanh nhẹn đi tới trước mặt Hoàng thượng, quỳ lạy thi lễ.
“Trữ Vương phi, trong thời gian một khúc nhạc, con có thể vẽ được một bức tranh ao sen dưới trăng không.” Hoàng thượng cao giọng hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, khúc nhạc có khúc dài khúc ngắn, không biết công chúa sẽ chọn khúc nhạc nào? Lưu Sương cũng cân nhắc một phen.”
Mộ Tịch Tịch nhẹ nhàng nhướng mày nói: “Đã vậy thì …………. Tảo Nga Mi …………. là được rồi!”
Thanh âm của công chúa có chút lạnh lùng, đôi mắt đen láy thâm u rõ ràng đánh giá Lưu Sương từ trên xuống dưới một phen, con ngươi tràn ngập sự kiêu căng, thần sắc ngạo mạn. Dựa vào trực giác của nữ tử , Lưu Sương phát giác Mộ Tịch Tịch đối với nàng có một loại địch ý.
Khúc nhạc cô ta chọn, chỉ có ba đoạn, công bằng mà nói, là một khúc nhạc ngắn .
Lòng háo thắng của Lưu Sương đột nhiên nảy lên, thản nhiên nói: “Hoàng thượng, Lưu Sương nguyện ý thử một lần!”
Lưu Sương vừa thốt xong, cặp mắt thâm thúy thanh u của Bách Lý Hàn hiện lên sự sững sờ.
Hoàng thượng khẽ mỉm cười tán thưởng , mặc kệ có vẽ được hay không, Lưu Sương có can đảm nghênh chiến, đã không tồi rồi. Lập tức truyền lệnh đi xuống, các tiểu cung nữ bắt đầu chuẩn bị, chỉ chốc lát liền đẩy ra một bình phong trắng như tuyết.
“Ai sẽ đánh đàn?” Hoàng thượng thản nhiên hỏi một tiếng.
Thần sắc Bách Lý Hàn ngưng trọng, chậm rãi tựa vào lưng ghế, con ngươi đen sắc bén , trong ánh nến , người khác không nhìn thấy nữa. Ở sâu trong nội tâm hắn đang suy nghĩ, nếu nàng đề nghị hắn đánh đàn, hắn sẽ miễn cưỡng đáp ứng nàng. (chảnh quá đi =.=)
Lưu Sương thản nhiên đưa mắt lướt qua mặt hắn, không nói tiếng nào.
Mộ Tịch Tịch lạnh lùng nói: “Vị công tử vừa rồi rất có tài bắn cung, không biết cầm kỹ thế nào.”
Hoàng thượng nghiêng đầu nói: “Đoạn khanh gia, có thể đánh đàn không!”
Từ khi Lưu Sương xuất hiện, đôi mắt Đoạn Khinh Ngân vẫn một mực dán lên vết sẹo trên mặt Lưu Sương. Sâu trong đáy lòng dường như có cái gì vỡ vụn ra, làm hắn khó chịu đến cực điểm. Con mắt luôn thâm u bình tĩnh giờ đã tràn ngập sự yêu thương và đau lòng.
Lúc này nghe Hoàng thượng hỏi, cuống quít thu hồi thâm tình trong mắt, đứng dậy.
“Bẩm Hoàng thượng, thần đối với cầm kỹ chỉ biết một ít, nguyện ý vì Vương phi tấu nhạc!” Thanh âm của hắn, trong ưu nhã lộ ra sự lãng triệt. Đôi mắt lơ đãng đảo qua mặt Bách Lý Hàn , hào hùng nghiêm túc bắn ra quang mang, dung nhan ôn hòa tuấn dật trong mơ hồ xuất hiện ý muốn Gi*t người rồi lại biến mất rất nhanh.
“Thế là tốt rồi!” Hoàng thượng mỉm cười với Đoạn Khinh Ngân gật đầu đáp ứng.
Đoạn Khinh Ngân đã bắn cung thắng Mộ Tịch Tịch, nếu lại biểu diễn cầm kỹ thắng cô ta, nhất định sẽ làm Mộ Tịch Tịch thất bại thảm hại. Trong nhất thời , Hoàng thượng đã quên mất cầm kỹ của con trai mình cũng không tệ .
Lưu Sương không ngờ sư huynh sẽ vì mình diễn tấu, ngày thường hai người thường xuyên hợp tác, sớm đã phối hợp rất ăn ý , sư huynh ra tay, chiến thắng là chuyện không cần nghi ngờ.
Nội tâm vui mừng, Lưu Sương khẽ cười yếu ớt, dưới ánh sáng của vầng trăng và đèn cung đình , như có như không, cực kỳ thanh lệ uyển mỵ.
Nụ cười này làm thần sắc Bách Lý Hàn cứng đờ, sắc mặt mặc dù vẫn lạnh như băng như trước, nhưng trong đôi mắt thâm thúy , đã lóe lên sự tức giận.
Lưu Sương thản nhiên đi tới trước tấm bình phong với phong thái bình tĩnh, Đoạn Khinh Ngân cũng thản nhiên ngồi trước cây đàn.
Chuẩn bị an bài xong, Đoạn Khinh Ngân đưa tay, một chuỗi tiếng đàn dật ra.
Trong lúc nhất thời tiếng đàn trong veo, vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Ánh trăng sáng tỏ, hòa cùng tiếng đàn.
Sóng nước chập chờn theo tiếng đàn.
Hương sen thơm ngát, tràn ngập cùng tiếng đàn.
Tiếng đàn, say bóng đêm, say lòng người.
Lưu Sương vẽ tranh theo tiếng đàn của sư huynh.
Đoạn đầu “Tảo Nga Mi” du dương thư hoãn , Lưu Sương vẽ những chi tiết nhỏ trước.
Đứng ở trước tấm bình phong, nâng 乃út lên, lướt qua thủy mực, điểm nhị vàng lên tấm lụa trắng. Tiếp theo không vẽ hoa vẽ lá, mà dùng màu trắng, vẽ lên vài mỹ nhân xa xa. Rồi sau đó, chấm lên mực đỏ, vẽ một hành lang tinh tế gần đó.
Mọi người nhìn mà sững sờ, có vài người đã bắt đầu cười nhạt, nhất là Đại Mi Vũ , cô ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhìn thấy khúc nhạc đã sắp hết, Lưu Sương một bông sen cũng chưa vẽ. Chẳng lẽ trong tranh không có hoa sen?
Bách Lý Hàn mặc dù thần sắc vẫn trong trẻo lạnh lùng dáng vẻ thản nhiên, nhưng lông mày càng lúc càng nhíu chặt, đôi mắt hiện lên sự lo lắng.
Đoạn Khinh Ngân chỉ cười nhạt, thấy Lưu Sương đã vẽ xong những chi tiết phụ, đột nhiên năm ngón tay lướt một vòng, tiếng đàn chuyển từ chậm sang nhanh, phồn âm dần dần tăng, nhịp càng dồn dập.
Tiếng đàn hào hùng mang theo kim qua thiết mã, như vó ngựa đang phi nước đại.
Động tác Lưu Sương cũng nhanh theo tiếng đàn, bắt đầu lướt rất nhanh, khẽ chấm vào mực, như khiêu vũ trên bức bình phong.
Trong lúc nhất thời, mọi người căn bản là không nhìn thấy nàng vẽ cái gì, chỉ nhìn thấy tay áo nàng như đám mây bay trên trời, như thơ như mộng.