Sai Phi Dụ Tình - Chương 46

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Lưu Sương bị bệnh, là bệnh phong hàn. .

Sau một tối hứng gió sông, bây giờ nằm ở trên giường, Lưu Sương chỉ cảm thấy lúc tỉnh lúc mê, ý thức như chìm trong bóng tối, thân thể nhẹ bẫng, mí mắt rất nặng, thế nào cũng không thể mở mắt ra được.

Toàn thân trở nên nặng nề, từ nhỏ đến giờ, trừ lúc hàn độc phát tác , Lưu Sương chưa từng bị phong hàn nặng như này.

Cũng may Hồng Ngẫu đã đi theo Lưu Sương nhiều năm, nghe quen tai nhìn quen mắt, đối với y thuật mặc dù không thể nói là tinh thông, nhưng, đối phó với phong hàn thì đủ khả năng . Mỗi ngày sắc hai bát thuốc trị phong hàn, cho Lưu Sương uống.

Không biết đã nằm trên giường mấy ngày, bệnh tình mới dần dần ổn định.

Ban đêm, Lưu Sương tỉnh lại sau giấc mơ, nhìn sang ghế dài, vẫn không có bóng dáng của Bách Lý Hàn. Tự sau lần khắc khẩu đó, hắn ở lại Thanh Lang Các, đối với Tuyết Uyển mà Đại Mi Vũ đang ở càng gần hơn, chắc là để tiện cho việc chiếu cố Đại Mi Vũ.

Hắn quan tâm , trước giờ chỉ có Đại Mi Vũ, phải thừa nhận sự thật phũ phàng này, vẫn làm trái tim Lưu Sương khó chịu.

Phòng ngoài truyền đến tiếng người nói chuyện, mơ hồ nghe ra là Tiêm Y và Hồng Ngẫu.

“Bênh của Vương phi vẫn không có tiến triển gì sao?” Tiêm Y đang đè thấp thanh âm.

Một hồi lâu sau mới nghe thấy Hồng Ngẫu cực kỳ tức giận nói: “Lần này bệnh của tiểu thư rất nặng, mấy ngày rồi vẫn hôn mê, ta vừa sờ trán, sốt còn cao hơn trước, ta thật sự sợ tiểu thư không cố gắng được, từ trước tới giờ tiểu thư chưa từng bị phong hàn nặng như vậy.”

Lưu Sương sờ lên trán mình, rõ ràng đã bớt nóng, tại sao Hồng Ngẫu lại nói vậy chứ. Nha đầu kia chẳng lẽ là cố ý , tưởng rằng nói như vậy, người khác sẽ đau lòng sao? Thật là nha đầu khờ.

“Không phải y thuật của Vương phi tốt lắm sao? Tại sao chút bệnh vặt phong hàn cũng không trị được?”

“Tiêm Y ngươi hồ đồ rồi sao? Tiểu thư hôn mê, làm sao có thể chữa bệnh cho mình.”

Tiêm Y ngây ngốc một chút, nói: “Ta cũng nên đi bẩm báo Vương gia, vào trong cung thỉnh ngự y!”

“Không cần, tiểu thư chưa ૮ɦếƭ được đâu, mời ngươi chuyển cáo Vương gia, nếu vương gia thật sự quan tâm tiểu thư nhà ta, thì hãy đến thăm nàng, đừng có ngày nào cũng canh giữ bên giường Đại Mi Vũ nữa.”

Lưu Sương nghe Hồng Ngẫu nói như thế, cảm thấy trái tim như bị Ϧóþ ghẹt, làm cho mỗi nhịp đập trở nên đau đớn. Hắn quả nhiên chưa từng tới nhìn nàng! Hắn không lo lắng cho nàng chút nào sao?

Nàng biết, nên dứt tình lúc này, nếu còn dây dưa như vậy, nàng có lẽ sẽ tích tụ nỗi đau mà ૮ɦếƭ. Nàng có ૮ɦếƭ, hắn sẽ thương tâm sao? Có lẽ thế, nhưng mà, có Đại Mi Vũ, hắn sẽ quên nàng rất nhanh thôi.

Tiêm Y bị Hồng Ngẫu chặn họng, không biết phải trả lời như thế nào, đứng im tại chỗ, một lát sau mới nói: “Vương gia quả thật là có quan tâm Vương phi , Tiêm Y chính mắt nhìn thấy Vương gia lo lắng mà.”

Hồng Ngẫu cười lạnh nói: “Thật sự thế sao? Nhưng mà tiểu thư nhà ta không nhìn thấy! Tốt lắm Tiêm Y, đêm đã khuya, ngươi trở về đi thôi! Ta phải chiếu cố tiểu thư rồi.” Hồng Ngẫu không chút khách khí nói.

Sau một lúc lâu, ước chừng là Tiêm Y đã đi, rèm được vén lên, liền thấy Hồng Ngẫu đi vào, vẻ mặt tiều tụy, mấy ngày nay, Hồng Ngẫu đã khổ cực nhiều.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi!” Hồng Ngẫu vừa nhìn thấy Lưu Sương tỉnh dậy, mừng rỡ như điên. Nhưng nhìn đến thần sắc Lưu Sương, biết là Lưu Sương nghe được Hồng Ngẫu và Tiêm Y nói chuyện rồi, trái tim trầm xuống, tiểu thư nhất định lại thương tâm rồi.

Lưu Sương cười nhạt, nói: “Hồng Ngẫu, có gì để ăn không, ta rất đói.”

“Có, tiểu thư, ta đã nấu rồi, hâm nóng lại là ăn được, người chờ một chút!” Hồng Ngẫu gật đầu thật mạnh, chỉ chốc lát sau, liền bưng tới một chén cháo trắng.

Lưu Sương ăn xong chén cháo, cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều, nằm trên giường mấy ngày liền như vậy là đủ rồi. Liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, ra ngoài sân hít thở không khí trong lành.

Trăng sáng treo trên ngọn kia, vầng trăng đêm nay, không giống như vầng trăng đêm đó, khuyết đi một mảnh, giống như trái tim nàng.

Trong sân hoa ngọc lan vừa nở, mùi thơm ngát lả lướt.

Một trận gió đêm thổi đến, cánh hoa màu đỏ lộn xộn bay loạn. Vài đóa hoa tàn rơi trên bạch y của Lưu Sương, một chút hồng trên nền trắng tinh khiết, dưới ánh trăng, rất nổi bật, rất đẹp mắt.

Nhìn lên bầu trời đêm Lưu Sương đột nhiên ngẩn ra, trước mắt dường như có vật gì chợt lóe rồi biến mất, không kịp nắm bắt , liền biến mất vô tung.

Hồng Ngẫu đứng ở phía sau nàng không biết tại sao lại vô thanh vô tức té ngã, Lưu Sương giật mình, đang muốn xoay người lại xem Hồng Ngẫu bị sao liền thấy hoa mắt, một bóng người xông ra từ nơi nào không biết, đứng trước mặt nàng, thân ảnh cao to che mất ánh trăng.

Người nọ mặc một bộ hắc y che kín từ đầu đến chân, nửa người trên ẩn trong bóng tối, nửa người dưới được ánh trăng chiếu sáng. Gió đêm rung động, hắc bào tung bay trong gió, cực kỳ quỷ dị.

“Ngươi là ai? Ngươi làm gì nàng rồi?” Lưu Sương ngăn chặn kinh hãi, lạnh lùng hỏi.

Người nọ cũng không trả lời, không biết hắn cất bước như nào từ từ tiến đến phía Lưu Sương. Khuôn mặt từ từ lộ ra dưới ánh trăng, Lưu Sương ngẩng đầu nhìn, không khỏi hoảng sợ.

Trên mặt người nọ, là một cái mặt nạ vô cùng đáng sợ.

Trong lúc nhất thời, Lưu Sương cảm thấy quỉ khí dày đặc.

Người này giống như câu hồn sứ giả đến từ địa иgự¢, ánh mắt lãnh liệt như băng.

Lưu Sương sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu , người này chẳng lẽ là do Thu Thủy Cung phái tới ám sát nàng ?

Há mồm định kêu cứu, Quỉ Diện nhẹ nhàng phất tay một cái, điểm trúng huyệt đạo của nàng. Nhất thời cảm giác cả người cứng ngắc, yết hầu có vị ngọt, vừa không động đậy được vừa không nói được lời nào.

Người của Thu Thủy Cung, thật sự là lớn mật, dám nửa đêm xông vào Trữ Vương phủ. Thị vệ trong vương phủ lại không thể phát hiện, chẳng lẽ, người trước mắt, chính là cung chủ Thu Thủy Cung Thu Thủy Tuyệt?

Nàng nhớ Bách Lý Hàn từng nói qua, nếu là Thu Thủy Tuyệt của Thu Thủy Cung ra tay, sợ rằng chỉ có hắn, mới có thể đấu tay đôi với Thu Thủy Tuyệt. Vì thế, hắn mới ૮ưỡɳɠ éρ nàng ở lại Y Vân Uyển, nói là để bảo vệ nàng.

Nhưng mà, lúc này, nguy hiểm đã tới, hắn đang ở nơi nào? Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi đau xót.

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, tiếp theo nghe được có người hô: “Ai nha, đã xảy ra chuyện!”

Quỉ Diện di chuyển một bước, trong lúc đó, Lưu Sương liền bị hắn kẹp vào bên người, bay lên nóc nhà, bay qua những mái nhà, có cảm giác đằng vân giá vũ.

Phía sau sưng tiếng động láo nháo, Lưu Sương lờ mờ nhìn thấy người vừa hô là Tiêm Y, đi sau Tiêm Y là một ngự y.

Bách Lý Hàn cuối cùng cũng vì nàng mà thỉnh ngự y sao? Lưu Sương cười khổ, giờ phút này đã vô dụng rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc