Sai Phi Dụ Tình - Chương 16

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Đem mạch.

Đi ra khỏi con hẻm nhỏ âm u, ánh nắng một lần nữa chiếu rọi trên người, Mạn Sương cơ hồ hoài nghi chuyện mới xảy ra vừa rồi vốn chỉ là một giấc mộng.

Song, có người tựa hồ không muốn làm cho nàng nghĩ như vậy.

Mới vừa bước vào y quán, Mạn Sương liền nghe được thanh âm trong suốt vui mừng từ trong điếm truyền ra: “Bạch cô nương, ngươi rốt cục đã trở về, ta đợi ngươi lâu lắm rồi!”

Người giữ tiền của y quán đi ra, hé ra một cái ghế thái sư, Bách Lý Băng thản nhiên ngồi trên ghế, vểnh cước, cười hì hì nói.

Hắn đương nhiên không mặc bộ quần áo đen khi nãy, bây giờ hắn mặc một bộ cẩm y, ánh xà xừ, cực kỳ tươi đẹp.

Trên y bào thêu một đóa hoa hồng lớn (hơi có tý nghi nghờ về giới tính của Băng đệ :-<), kĩ thuật thêu rất tuyệt, chỉ thêu là loại cực phẩm, thật sự đẹp không thua hoa thật. Chân hắn thản nhiên dao động nhẹ nhàng, đóa hoa hồng cũng theo chân di động, như thể bông hoa đang bay trong gió, dường như còn ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.

Hắn hé ra gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt đen nháy sáng như ngọc bình tĩnh nhìn nàng, bộ dáng cực kỳ nhu thuận động lòng người.

Thiếu niên tuấn mỹ lại có hào quang người như vậy không phải lúc nào cũng dễ dàng gặp được, Hồng Ngẫu sớm nhìn đến ngây cả người. Sợ là Mạn Sương có nói hắn chính là hắc y tiểu tặc, Hồng Ngẫu cũng sẽ không tin Mạn Sương .

Khuôn mặt này, như của hoàng tử đến từ ma giới, có thể mê hoặc thế nhân .

Nhưng Mạn Sương không bị sắc đẹp của hắn quyến rũ, từ lúc nhìn thấy cái bản mặt của hắn, mặt Mạn Sương đã đổi sang trạng thái lạnh lùng. Tiểu Ma vương này, lại còn trêu chọc nàng, hơn nữa, còn không thèm gọi nàng là tam tẩu, gọi Bạch cô nương. Hắn gọi thế cũng không sao cả, bởi vì, thời gian nàng làm tam tẩu trên danh nghĩa của hắn cũng không còn lâu nữa.

Điều khiến nàng tức giận là tiểu tử này sao cứ phải quấn lấy nàng?

Có nên nói ra chuyện lúc nãy hắn giả làm tặc nhân không, suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm giác được không ổn, dù sao, mới vừa rồi là bị hắn hôn trộm một cái, nói ra hắn không xấu hổ đâu, chỉ có nàng xấu hổ thôi.

Mạn Sương làm bộ không phát hiện hắn, phân phó Hồng Ngẫu: “Hồng Ngẫu, đem người bệnh vào phòng trong! Dược xoa, tại sao vẫn chưa chẩn mạch cho hắn!”

“Người bệnh? Hắn đến xem bệnh sao ?” Hồng Ngẫu sửng sốt, tuấn mỹ công tử trước mắt này nhìn xuôi nhìn ngược thế nào, cũng không giống như là người đang có bệnh .

“Đương nhiên là tới xem bệnh , nếu không, đến y quán làm cái gì, còn không mau đi!” Mạn Sương nhẹ giọng quở trách nói.

Mạn Sương lãnh đạm làm Bách Lý Băng sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú nhất thời suy sụp.

“Bạch cô nương, ngươi không nhận ra ta sao, ta là Băng nhi mà!” Bộ dạng này, ngữ khí này, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu. Cho dù là trái tim sắt đá cỡ nào, cũng bị hắn làm cho tan chảy thành nước.

Nếu không phải Mạn Sương biết được tiểu tặc vô lại lúc nãy là hắn, chắc đã sớm mềm lòng rồi.

Hắn thật sự là không có tà ý gì chứ, không biết đến y quán này, tính phá hư cái gì đây.

Mạn Sương không để ý hắn, đến quầy thuốc, nhận từ tay dược xoa chày giã thuốc, lưu lại Bách Lý Băng một người nơi đấy.

Dược xoa bước lên, khách khí hỏi thăm: “Công tử, xin hỏi ngài cảm thấy không thoải mái chỗ nào?”

Bách Lý Băng dùng cặp mắt trong suốt hồn nhiên, vô tà lại đáng thương nhìn bóng lưng Mạn Sương, sau đó quay đầu nói với dược xoa: “Ta không muốn ngươi khám bệnh cho ta, bộ dạng của ngươi thật đáng sợ oh, ta muốn Bạch cô nương kia khám bệnh cho ta!”

Hắn nói chuyện như thể một đứa trẻ đang làm nũng.

Dược xoa nghe vậy lui bước cười khổ nói: “Tiểu thư, hay là ngươi qua đây đi.”

Mạn Sương lẳng lặng ngưng giã thuốc, thản nhiên nói: “Ngươi đến xem bệnh, không phải đến đây chọn vợ , so đo chuyện xấu đẹp làm cái gì?”

“Nhưng mà người ta muốn nàng xem bệnh mà! Tại sao nàng không thể khám bệnh cho ta chứ, ô ô ô ——” Bách Lý Băng đáng thương cuộn mình tại ghế thái sư, cư nhiên thật sự khóc.

Hồng Ngẫu cảm thấy vô cùng kỳ quái, tiểu thư vốn là người vô cùng thiện lương, hôm nay làm sao vậy? Lại không đem một công tử tuấn mỹ đáng yêu như thế vào mắt?

Hồng Ngẫu không đành lòng đứng nhìn xuông, đến bên Mạn Sương, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

Mạn Sương khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ quay đầu lại, chứng kiến bộ dạng đáng thương của Bách Lý Băng , không nhịn được đành cười khổ.

Hắn thật đúng là có thể giả bộ lừa người khác! Nếu như nàng thật sự mặc kệ hắn, trong mắt kẻ khác sẽ thành lòng dạ sắt đá mất thôi! Ngay cả Hồng Ngẫu cũng muốn vì hắn hận nàng. Chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lý Băng, thanh âm lạnh lùng nói: “Đưa tay đây!”

Bách Lý Băng nghe vậy, mỉm cười, trên mặt vẫn còn 2 giọt nước mắt, lấp lánh như hai viên ngọc (T_T).

Hắn nhu thuận kéo ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng như tuyết.

Mạn Sương ngồi vào ghế Hồng Ngẫu mang tới, đặt cánh tay ngọc nhỏ dài lên cổ tay hắn. Nàng cũng không định chăm chú xem mạch , vì nàng sớm biết hắn không có bệnh gì để mà xem . Nhưng mà tay vừa đặt lên mạch của Bách Lý Băng lông mày liền nhíu lại.

Mạch tượng của Bách Lý Băng, nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng lại mơ hồ có một điểm không thích hợp

Nhưng mà rốt cuộc là chỗ nào không đúng, nàng cũng không thể nói được.

“Ngươi có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?” Mạn Sương nhẹ giọng hỏi.

“Hả?” Bách Lý Băng nghiêm mặt, đôi mắt sáng trong như ngọc nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ của Mạn Sương, nghe được câu hỏi của Mạn Sương, không nhịn được “Hả” một tiếng.

Dường như phải nửa ngày sau hắn mới khôi phục được tinh thần, mới phát giác thần sắc Mạn Sương cực kỳ nghiêm trọng.

“Chỗ này của ta không thoải mái, nơi này cũng đau đớn ——” tay phải Bách Lý Băng chỉ lung tung lên khắp người , vừa nhìn, liền biết hắn đang nói bừa nói bậy.

“Rốt cuộc nơi nào không thoải mái?” Mạn Sương trừng mắt, nhẹ giọng trách mắng.

Hết lần này tới lần khác Bách Lý Băng đều là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bị Mạn Sương trừng mắt, liền cười tủm tỉm cười rồi nói: “Ta không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái”

“Vậy ngươi đến y quán làm cái gì?” Mạn Sương tức giận bỏ tay hắn ra.

Hoặc là nàng quá nhạy cảm, căn bản là không có chuyện gì, có vài người mạch tượng vốn là kì cục như vậy . Bách Lý Băng này, xem bộ dáng của hắn thì cũng không giống có chỗ nào không thoải mái

Bị Mạn Sương đẩy tay ra, Bách Lý Băng buồn bã đứng lên, đột nhiên quay sang Hồng Ngẫu, kinh ngạc chỉ vào vết thương trên môi Hồng Ngẫu, tò mò hỏi thăm: “Hồng Ngẫu cô nương, môi của ngươi bị sao vậy, là bị người nào khinh bạc sao?”

Ngữ khí của hắn cực kì thiên chân vô tà, vẻ mặt thì vô cùng hồn nhiên chân thật.

Hồng Ngẫu đỏ mặt, đối mặt với người hồn nhiên thiện lương như vậy, nàng thật sự là không giận được, xoay người đi vào trong

Bách Lý Băng đắc ý phất ống tay áo, nói tạm biệt với Mạn Sương xong liền tiêu sái rời đi, quần áo khẽ bay trong gió, bông hoa hồng nhìn rất sống động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc