Sai Phi Dụ Tình - Chương 122

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Bách Lý Hàn âm thầm đứng trên vách núi, con người đen xuyên thấu qua mây khí mờ ảo, ung dung nhìn con đường hẹp quanh co.

Nói đường hẹp quanh co là bởi vì nơi đó rất chật hẹp, dài uốn lượn. Truy nhiên, chỉ cần như thế cũng đã đủ cho những tiểu đội đi theo hàng trật tự rồi, đủ để cho mấy vạn tinh binh thông qua tiểu lộ này, tốc hành vào Hàn Thành của Thiên Mạc quốc. Bọn hộ tiếp tục băng qua núi, rất thuận lợi.

Đỉnh núi gió lộng vù vù, mái tóc bạc của hắn bay trong gió, dưới ánh chiều tà trông giống như đang nhảy múa.

Lúc này, trên lưng chừng núi, Bách Lý Hàn, thanh y nhẹ nhàng, tóc bạc hắc đồng, thật tuấn tú, tuấn mỹ thoát tục.

Từ con đường nhỏ truyền đến một tiếng vang, con ngươi Bách Lý Hàn híp lại, đôi mắt chăm chú nhìn, thấy từ đường hẹp quanh co có một chấm màu xanh chậm rãi di động tới.

Một thân nữ tử mặc váy, quần áo đã bị rách rưới, tóc tai rũ rượi, nhùn qua kiểu 乃úi tóc, đó là kiểu tóc của Thiên Mạc quốc.

Sau mái tóc là mấy chiếc kẹp xinh xinh, rất trang nhã.

Không hề nghi ngờ, nàng là một nữ tử của Thiên Mạc quốc, nhưng là, nữ tử của Thiên Mạc quốc, đi tới đỉnh núi này làm cái gì?

Bách Lý Hàn híp mắt, nhìn cô gái kia chật vật gian nan leo lên được, càng xác thực là rất cố gắng. Bởi vì cô gái xem ra đã dùng hết sức, nhiều lần ngã xuống đất. Nếu không phải có cây cối và những mô đất nhỏ chặn lại, phỏng đoán rằng nàng đã bị ngã xuống vách núi mà ૮ɦếƭ.

Nhưng nữ tử này cố gắng bước đi, không có ý định chùn bước.

Nàng cố gắng không có uổng phí, rốt cục đã đi tới được trên đỉnh núi.

Nàng thấy được Bách Lý Hàn.

Trong nháy mắt, nữ tử Thiên Mạc quốc này há miệng ngạc nhiên, trân trân nhìn Bách Lý Hàn, nàng như thấy được một tiên nhân.

Nam nhân kia đứng trên đỉnh núi, thanh y theo gió phiêu động, tuyệt mĩ, xuất trần thoát tục, một vẻ tuấn mỹ bất phàm, đứng một mình cô độc, chẳng lẽ đúng là tiên nhân sao?

Nhất là mái tóc bạc trắng kia, so với tuyết còn tinh khiết hơn, so với ngọc còn ngàn vạn lần trong suốt hơn, dưới ánh mặt trời, những lọn tóc bay múa, phấp phới.

Mọi người đều nói, đi đến đỉnh núi Lộc Xuyên, sẽ thấy tiên nhân, nguyên lai lời đồn đại là đúng sự thật.

Nữ tử đầu gối khụy xuống, cơ hồ quỳ rạp đất.

Bách Lý Hàn lại mở miệng, âm thanh lạnh lùng bay trong làn gió: “Ngươi là ai? Ngươi tới đỉnh núi này làm cái gì?”

Âm thanh của tiên nhân thật đúng là dễ nghe a, thật giống tiếng trời.

“Tiểu nữ… tiểu nữ tới nơi này là để cầu bình an cho phu quân.” Nữ tử có chút lo lắng núi. “Truyền thuyết, trên đỉnh núi này có nước thánh, có thể mang đến bình an. Cho nên, mặt trời vừa nhú, tiểu nữ liền lén lút rời nhà, một mình đi tới núi này, là để cầu bình an cho phu quân. Phu quân của tiểu nữ mỗi lần xuất môn trở về đều bị thương, tiểu nữ thật sự lo lắng.” Nữ tử dù là mặc trang phục Thiên Mạc quốc, nhưng là, nói rất đúng tiếng Hán, xưng hô nam nhân kia cũng là phu quân trong tiếng Hán.

Nguyên lai nàng từ sáng sớm từ dưới chân núi bắt đầu đi lên đây, là vì cầu bình an cho phu quân của mình, thật đúng là một nữ tử si tình.

Bách Lý Hàn trong tâm đột nhiên ngưng trệ, hô hấp như dừng lại, hắn nghĩ tới Lưu Sương đang ở trong doanh trại của địch. Không biết sao trong lòng trào lên sự đau khổ, đột nhiên xoay người đi, tính toán rời khỏi nơi này.

Nữ tử cảm nhận được lãnh đạm nơi Bách Lý Hàn, nam nhân trước mắt không phải là tiên nhân, tiên nhân như thế nào lại phiền não chứ? Mà trước nam nhân này, mi dài ưu phiền, khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt u buồn, trong sương mù tựa không thể tiêu tan.

“Công tử, nếu như nhớ người nào, hãy lấy một chén nước thánh, mời nàng ấy uống, nàng ấy sẽ mãi bình an.” Thanh y nữ tử ôn nhu nói.

Bách Lý Hàn đau khổ cười một tiếng, bảo lãnh bình an, hắn hiện tại đang trong nguy hiểm.

Hắn nhìn cô gái trước mắt, không hề quá mỹ, sắc mặt có chút tái nhợt, khuôn mặt trái xoan thon gầy, đôi môi mềm ôn nhu.

Nữ tử này mặc trang phục Thiên Mạc quốc, nhưng là, không phải người Thiên Mạc quốc, nhìn mũi nàng rất cao và gọn.

“Ngươi không phải người Thiên Mạc quốc.” Bách Lý Hàn lãnh thanh hỏi.

Nàng kia ôn nhu cười nói: “Đúng vậy, ta không phải! Công tử nhìn qua cũng không phải người Thiên Mạc quốc.”

Nữ tử từ trong vạt áo lấy ra một bầu hồ lô, hướng tới hồ tuyết, lấy nước,

Bách Lý Hàn lạnh lùng nhíu mày, có chút khó hiểu.

Nước thánh, bất quá là tâm nguyện mọi người gửi gắm mà thôi. Tất cả phải dựa vào chính bản thân mình, nếu như, hắn ngồi đây cầu nguyện tiên nhân, dù ૮ɦếƭ, Lưu Sương cũng sẽ không trở về.

“A…!” Một tiếng thê lương kinh hô truyền đến.

Nàng kia đến quá gần hồ tuyết, chân bị trượt, rơi xuống hồ. Nước trong hồ lớp trên đóng băng, bên dưới vô cùng lạnh, chốc lát bao phủ thân hình nàng.

Bách Lý Hàn nhíu mày, bất đắc dĩ cười một tiếng, nhanh nhẹn điểm mũi chân trên thân cây, đem thân nữ tử trong nước lạnh kéo lên.

Hắn đem nàng đặt lên bờ đá bên cạnh, thản nhiên nói: “Cầu thần không bằng cầu mình, ngươi làm như vậy, không cầu được nước thánh mà còn ૮ɦếƭ trước kia. Phu quân ngươi ngược lại lại phải lo lắng cho ngươi.”

“Phu quân ta…” giọng nữ tử đầy xúc động, nàng che mặt, không tiếng động, đứng lên khóc nức nở, “Phu quân ta, hắn không hề quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của ta, hắn chỉ biết đánh giặc…”

Bách Lý Hàn trong lòng nhất động, đánh giặc?

“Phu quân của ngươi có phải là Mộ Dã không ?” con ngươi Bách Lý Hàn sáng ngời hỏi. Kỳ thật, những người đánh giặc rất nhiều, vô số binh lính, đông đảo tướng quân, đều là người đánh giặc. Tỷ lệ phu quân nàng là Mộ Dã rất nhỏ. Nhưng là hắn vẫn cố ý hỏi.

“Đúng vậy.” Nàng kia vừa nói vừa khóc, lúc này nàng thân thể thật sự hư nhược rồi, toàn thân ướt sũng nước, lạnh phát run. Nàng trong tâm đau khổ.

Bách Lý Hàn không biết nên nói thế nào, có phải là trời cao thu xếp hay không, mặc dù nhìn nữ tử trước mắt kia không phải là một người được sủng ái. Nhưng là, lấy tính tình Mộ Dã, như thế nào có thể để cơ thi*p mình gặp chuyện không may?

Bách Lý Hàn khom lưng xuống, đem hồ lô đang trôi nổi trong nước cầm lên. Hồ lô bên trong đã đầy nước lạnh, hắn đem nút hồ lô lại, xoay người lại đưa cho nữ tử: “Chừng này là đủ rồi.”

“Đủ rồi. Cám ơn ngươi.” Thanh y nữ tử cảm kích nói. Cố gắng đứng dậy nhưng lại lảo đảo té xuống.

“Xin lỗi… phu nhân tên gọi gì?” Bách Lý Hàn hỏi.

“Ngươi gọi Thanh Nhi đi.” Thanh y nữ tử ôn nhu cúi đầu nói. (ôi. Thanh nhi nữa à. =)) )

“Ta nghĩ Thanh nhi phu nhân cũng không thích có chiến tranh? Nếu như, có thể khiến chuyện chiến tranh ngừng lại, ngươi có thể làm hay không?” Bách Lý Hàn ung dung hỏi.

“Ta đồng ý!” Thanh nhi nhìn Bách Lý Hàn, một đôi mắt trong sáng vô cùng. Hiển nhiên, nàng cực kỳ hận chiến tranh.

“Ta là Trữ vương Nguyệt quốc, lần này đến là để chống lại phu quân ngươi. Nhưng là, ngươi biết, chúng ta bị bách, chúng ta không hề muốn. Hơn nữa, vương phi của ta hiện tại đang trong tay phu quân ngươi.” Bách Lý Hàn hướng Thanh Nhi nói thẳng thắn thân phận của mình.

Thanh Nhi cũng không có quá nhiều kinh ngạc, nam nhân này, vừa nhìn không phải người bình thường, hắn mặc dù mặc áo của dân tộc Hán bình thường, kiểu dáng đơn giản, nhưng là, khí chất hơn người.

Nàng sớm đoán ra, hắn ở Nguyệt quốc có một ví trí vô cùng cao, nhưng không nghĩ hắn lại đúng là Trữ vương Nguyệt quốc.

Nàng cũng từng nghe qua tên này từ Mộ Dã, hắn kiếp này gặp phải đối thủ, một là thái tử Lăng quốc, một là Trữ vương Nguyệt quốc.

Trời chiều dần dần chìm nghỉm, đỉnh núi đột ngột lạnh lên. Bách Lý Hàn mỉm cười hướng Thanh nhi vươn tay nói: “Trời đã trễ thế này, một mình ngươi không trở về được. Không bằng, cùng ta về quân doanh đi. Ta sẽ không đối xử tệ với ngươi, ta chỉ có thể hi vọng ngươi có thể sử dụng được để đổi vương phi của ta.”

Thanh nhi gật đầu, “Tốt!” Trước mắt nam nhân này, mặc dù thần sắc đông lạnh, nhưng là, nàng lại tín nhiệm hắn. Huống hồ nàng cũng muốn biết, trong lòng Mộ Dã có thật quan tâm đến mình hay không.

Mười năm nay, hắn là vì công chúa của Vũ Quốc, đưa nàng đi từ hoàng cung Vũ Quốc. Nguyện tưởng rằng hắn muốn Gi*t nàng, không nghĩ rằng là vì lòng thiện lương muốn cứu nàng.

Sớm biết hắn sẽ từ bi, nàng sẽ không giả mạo công chúa. Nhưng hôm nay ngược lại, năm đó tiểu công chúa sinh tử trong cung không rõ. Mà nàng, trong hoàng cung Thiên Mạc quốc làm một thị thi*p.

Mới đầu, nàng đúng là vừa hận vừa sợ nam nhân diệt quốc nàng, nhưng, từ từ, nàng lại đem lòng yêu hắn…. Tình yêu thật sự không thể nói ra lý do.

Nhưng, hình như đúng là hắn không có hứng thú với nàng, chỉ nói, vì chuộc tội, sau này sẽ lập nàng làm Át thị của Thiên Mạc Quốc. Kỳ thật, nàng đâu cần ngôi vị Át thị, nàng chỉ muốn trái tim của hắn (Át thị: Hoàng hậu)

Nàng thường thường nghĩ, nếu như ban đầu bị bắt không phải là nàng mà là tiểu công chúa? Sẽ xảy ra chuyện gì?

Tiểu công chúa mị lực thoát tục, Mộ Dã có thể yêu Tiểu công chúa hay không ?

Đáng tiếc, đáp án này nàng không được biết rồi.

Đường xuống núi, như trước thật là nhấp nhô.

Nếu như chỉ mình cô ta, chỉ sợ buổi tối hôm nay đã không đi xuống được núi.

Nhưng bên cạnh có Trữ vương, chuyện này tốt hơn nhiều. Hắn đỡ tay nàng, mờ nàng nhắm mắt lại, mang theo nàng từ đỉnh núi chậm rãi xuống.

Chờ nàng mở mắt lần nữ thì đã xuất hiện những ngọn đèn nơi lều trại của Nguyệt quốc.

Vừa dứt hoàng hôn, mỗi lều lên đèn, tuần tra binh lính đi tới đi lui.

Bách Lý Hàn ra lệnh cho binh lính chuẩn bị, phái người thủ hộ nàng, sau đó trở lại trong trướng dùng cơm.

Bên trong trướng hơn mười ngọn đuốc đã thắp lên, phó tướng chờ đợi hắn ở nơi này. Bên trong trướng, mùi thịt thơm tỏa ra.

Trong những người hành quân, Bách Lý Hàn đã có thói quen cùng những phó tướng dùng cơm, bọn họ ăn cái gì, hắn cũng dùng cái đó, không câu nệ. điều này làm cho tướng lĩnh càng thêm kính phục hắn.

Hơn nữa, những phó tướng này cùng hắn lớn lên, năm đó, mẫu hậu hắn sau khi qua đời, đúng năm nạn đói, hắn thu lưu vô số cô nhi cùng tuổi hắn.

Hắn đưa bọn họ bí mật rời ra kinh thành, hàng năm cùng bọn họ ở chung mấy tháng. Hắn thỉnh quyền sư Kiếm Khách dạy cho họ võ công, thỉnh Liễu Tiên sinh dạy họ chữ viết, dạy hành quân bày trận.

Khi đó, bọn họ vừa thấy mặt, liền đánh. Cứ chung một chỗ lâu dài với nhau.

Rốt cục đến một ngày kia, những người anh em này thành thủ hạ đắc lực của hắn.

Thiết Lạp là người cơ trí hoạt bát, đứng hàng thứ hai.

Đồng Thủ, võ công tối cáo, trong tay một cây ngân thương, trên chiến trường mạnh mẽ xông pha.

Sài Duyệt, mưu kế tối cao, hành quân bày trận quỷ thần, mưu trí hơn người.

….

Mà lúc này, những huynh đệ này đang ngồi cạnh bàn chờ hắn đến.

Bách Lý Hàn chậm rãi đi tới chỗ ngồi của mình, lười biếng nâng chén, nhưng là không có uống. Trong lòng âu sầu phiền muộn, hôm nay nhìn thấy Thanh nhi si tình kia, hắn lại càng nhớ nhung Lưu Sương đang trong lòng địch, càng thêm lo lắng an nguy của nàng.

Các huynh đệ bên trong thấy Bách Lý Hàn tiến vào, bắt đầu đứng lên chờ đợi, phát hiện sự khác thường nơi Bách Lý Hàn.

Hắn bưng chén rượu, mắt phượng híp lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay chén, ước đoán đang suy nghĩ tới vương phi.

Bọn họ không có ở trong phủ theo Bách Lý Hàn, chưa bao giờ gặp qua Lưu Sương, đối với ánh mắt của vương gia đối với nàng, thập phần tò mò.

“Vương gia, nên dùng cơm.” Sài Duyệt thấp giọng nói.

Bách Lý Hàn nhẹ nhàng a một tiếng hỏi: “Chúng ta phái thám tử tới Thiên Mạc quốc có tin gì hồi báo?”

“Không thấy!” Sài Duyệt thấp giọng: “Chưa thấy trở về.”

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo, thám tử đã trở về.

Con ngươi Bách Lý Hàn chợt lóe sáng, trướng mở ra, một sĩ binh phi vào, quỳ trên mặt đất bẩm báo: “Bẩm Trữ vương, tiểu nhân đã dò la được tin tức vương phi.”

“Nói!” Bách Lý Hàn lên tiếng, âm thanh lạnh lùng.

“Vương phi bị hoài nghi hạ độc Mộ Dã, bị giam giữ. Thuộc hạ không dò được rõ chỗ giam giữ người, bất quá, hiện tại Vương phi không có gặp gì nguy hiểm.”

Trái tim Bách Lý Hàn co rút lại, lạnh lùng nói: “Mộ Dã trúng độc, hắn có tỉnh không?”

“Nghe nói là không!” Binh sĩ trầm giọng nói.

“Xem ra chúng ta nên hành động!” Bách Lý Hàn nhẹ giọng nói, “Truyền mệnh lệnh ta, tất cả binh sẽ sau khi ăn xong đến trung quân trướng nghị sự.”

“Vương gia, có lẽ có binh trá, Mộ Dã có lẽ đã tỉnh.” Sài Duyệt thấp giọng.

“Cho dù là tỉnh lại, chúng ta cũng không sợ, bởi vì hôm nay bổn vương đã tìm được một con đường.” Bách Lý Hàn nhàn nhạt nói.

Hắn đứng dậy đi ra khỏi lều lớn, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên khó chịu. Hắn ngẩng mặt nhìn ánh trăng, sáng tỏ rạng rỡ, tựa như nụ cười của nàng.

Hắn cảm giác được, thật lâu, thật lâu rồi, hắn không có nhìn thấy nụ cười của nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc