“Anh giải thích xem đây là chuyện gì?” Hồ Khiên Dư ngồi trên ghế dựa sau bàn công tác lạnh lùng nói.
Trên mặt bàn là nhật báo buổi sáng. Hồ Khiên Dư đẩy tờ báo ra phía trước, ngón trỏ chỉ chỉ tiêu mục đầu đề.
Lúc này không khí bên trong phòng tổng giám đốc có chút căng thẳng, ánh đèn sáng trưng phát ra từ ô cửa kính, toàn bộ không gian vì sắc mặt tổng giám đốc không tốt mà trở nên lạnh người.
Đứng ở trước bàn công tác là trưởng phòng đầu tư. Anh ta bộ dáng sợ sệt ngẩng đầu nhìn ảnh chụp, không nói gì.
Hồ Khiên Dư nhếch mi đợi anh ta giải thích.
Ảnh chụp rất rõ ràng, trưởng phòng đầu tư với Lâm Vi Linh, không ai không nhận ra.
Một người là nhân viên cấp cao của Hằng Thịnh, một người là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của Hoàn Cầu. Hai người đứng đầu hai công ty đối thủ lại bị giới truyền thông chụp được đang trong tư thế hợp tác đưa lên mặt báo.
Ảnh chụp đúng ở dưới lầu Hằng Thịnh, một nam một nữ hiển nhiên vừa trao đổi xong công việc, trưởng phòng đầu tư tiễn Lâm Vi Linh, trước khi Lâm Vi Linh lên xe rời đi, hai người thân thiện bắt tay.
Giới truyền thông đưa tin, đương nhiên sẽ liên tưởng đến sự kiện chấn động thị trường chứng khoán mấy ngày gần đây – Cổ phiếu của tập đoàn Hằng Thịnh tăng vọt.
Kết quả là một dòng tít rất dài: Sở dĩ cổ phiếu của Hằng Thịnh đột nhiên lên cao là bởi Hằng Thịnh đã bắt tay cùng Hoàn Cầu hợp tác.
Tin tức được đưa ra không bao lâu, bằng mọi cách báo giới tìm đến liên lạc với phòng quan hệ xã hội của Hằng Thịnh, phỏng vấn việc hợp tác song phương, còn đưa ra nghi vấn hai công ty kì thật đã sớm ngầm liên thủ.
Mà trước kia, chuyện ồn ào xung quanh việc nghi vấn Hằng Thịnh bị khả nghi khống chế thị trường chứng khoán trái pháp luật, thanh tra thị trường đã chuẩn bị bắt tay điều tra, cũng vì bài báo này mà bắt đầu chững lại.
Trưởng phòng đầu tư trước ánh mắt của Hồ Khiên Dư không thể không trả lời: “Đây là ý của Lâm tiểu thư.”
Hồ Khiên Dư gật đầu, nghĩ rằng: quả nhiên.
Tổng giám đốc im lặng, nhưng mi tâm nhíu lại càng sâu. Trưởng phòng đầu tư trong lòng không yên, trấn định tiếp tục nói: “Lâm tiểu thư cũng là vì giúp Hằng Thịnh vượt qua cửa ải khó khăn mới chủ động liên lạc với tôi, cùng tôi diễn một màn trước báo giới.”
“......”
Cô ấy làm như vậy có phải là giúp Hằng Thịnh đang lâm vào khốn khó?
Không. Dân chơi chứng khoán chỉ biết nhìn cái thực tế, xem có hay không thể dựa vào Hằng Thịnh kiếm lời. Có thể thấy kết quả sẽ ngày càng nhiều người đổ tiền mạnh mẽ vào mua cổ phiếu của Hằng Thịnh, vì thế giá sẽ bị đẩy lên càng cao.
Hồ Khiên Dư âm thầm cắn chặt răng, cằm bạnh ra, ánh mắt đăm chiêu, khóe môi bỗng cong lên cười nhạt: Mấy hôm trước hắn mới ngàn căn vạn dặn cô không được nhúng tay vào việc này, cô cũng đã luôn mồm đồng ý.
Cô ấy làm như vậy thật ra không hề động đến một chút vốn của Hoàn Cầu, nghiêm khắc mà nghĩ cũng không hề trái lại với những gì cô ấy đã hứa.
Cô gái này … Khi nào mới có thể sửa được tật xấu luôn tự cho mình là thông minh?
Trưởng phòng đầu tư thấy tổng giám đốc cười đến kì lạ, không tự giác run lên. Hồ Khiên Dư lúc này cũng đã thôi cười, nói: “Mấy ngày sau anh không cần đi làm, cũng tạm thời không nên xuất hiện ở công ty. Tôi sẽ báo phòng nhân sự phê duyệt cho anh nghỉ đông.” Trưởng phòng đầu tư sửng sốt, mặt cứng lại.
Hồ Khiên Dư nheo mắt, chăm chú nhìn bộ dạng kinh ngạc của anh ta một lúc mới mở miệng nói: “Các người làm hỏng việc lớn của tôi rồi.”
************************************************************************
Cũng thời gian đó, Diêu Khiêm Mặc đang ở văn phòng, trong tay cầm tờ báo hôm nay.
Lý Mục Thần ở một bên xem tài liệu, cổ phiếu Hằng Thịnh hôm nay lại một lần nữa tăng vọt.
Diêu Khiêm Mặc xem suốt hai trang báo, đột nhiên bật cười, chốc lát chậc chậc thở dài: “Cô gái này …”
Dường như lúc này Lý Mục Thần mới định thần lại, miết mắt liếc nhìn Diêu Khiêm Mặc một cái, tiện đà nhìn tờ báo trong tay anh ta. Trên đường lái xe đến đây Lý Mục Thần đại khái có xem qua nhưng không nhìn kĩ, bức ảnh kia, cô gái kia, chỉ thoáng liếc qua một cái.
Có thể nói cái gì? Cô ấy để ý người đàn ông này mới muốn giúp hắn. Đáng tiếc, chỉ là vẽ rắn thêm chân.
Diêu Khiêm Mặc nhìn Lý Mục Thần trước mặt bình tĩnh như không, cảm thấy mặt nạ của người này thật quá mức hoàn hảo, giống như không liên quan đến mình, một chút sơ hở cũng không để lộ.
“Dựa theo xu hướng của dân chơi cổ phiếu hiện tại, chúng ta chỉ cần một thời gian ngắn nữa là có thể đẩy lên trên 3000 điểm.” Ánh mắt Lý Mục Thần lúc này đã rời khỏi màn hình máy tính, chỉ vào biểu đồ nói.
Đó chính là vị trí cao nhất của cổ phiếu Hằng Thịnh. Đem Hồ Khiên Dư từ vị trí này đẩy xuống, nhất định sẽ làm hắn xương tan thịt nát.
“Lâm Vi Linh nghĩ cậu đã sớm rời khỏi nơi này, né tránh mọi việc tranh quyền đoạt lợi, Thác Ni nghĩ cậu đang giúp ông ta trông coi gia nghiệp kếch sù của mình, cho rằng cậu chỉ là một quân cờ kiềm chế người khác. Ai có thể dự đoán được kỳ thật cậu trốn ở đây làm cố vấn cho tôi …”
“......”
“Cô gái này luôn cho rằng tôi dối trá. Nhưng nếu so sánh với cậu tôi cũng phải cam bái hạ phong.
Lý Mục Thần vội vàng phóng đại biểu đồ, rất chuyên tâm, dường như không nghe thấy những lời Diêu Khiêm Mặc trào phúng.
Địa vị của Hồ Khiên Dư ở Hằng Thịnh chắc chắn sẽ lung lay. Hội đồng quản trị đối với tổng giám đốc trẻ tuổi vẫn luôn nghi kị. Thêm việc Hoàn Cầu trước đây đã ép Hằng Thịnh đến bên vực thẳm, Hồ Khiên Dư lại muốn mượn dự án mở đường bay đến Ireland để cân bằng, kết quả lại là gia tăng gánh nặng tài chính – kế tiếp Hồ Khiên Dư chắc chắn sẽ bất lợi, đúng thời điểm mấu chốt này hắn lại muốn ly hôn với Lộ Tây, thậm chí không tiếc phá bỏ hợp đồng trước hôn nhân, đem cổ phần của hắn ở Hằng Thịnh quy ra tiền.
Nếu Hồ Khiên Dư ly hôn thành công, Diêu thị sẽ được một số cổ phần khổng lồ ở Hằng Thịnh, như vậy, kết cục thắng thua cũng đã định.
Diêu Khiêm Mặc nới lỏng cà vạt, trong tay vẫn cầm tờ báo.
Trong phòng im lặng chỉ còn tiếng gõ bàn phím. Ánh mắt Diêu Khiêm Mặc nhất thời lại lướt qua cô gái trong bức ảnh.
Vẫn là bộ âu phục vừa vặn, vẫn là giày cao gót tinh tế, vẫn là nụ cười có chút dối trá, vẫn là chiếc xe hơi màu đen phụ nữ bình thường ít hay dùng.
Trong lòng Diêu Khiêm Mặc có chút mơ hồ ngắn ngủi: Cái gì làm cho cô bỏ qua quyền lợi, bỏ qua thù hận, trăm phương ngàn kế giúp một người đàn ông khác?
Cho dù người đàn ông này từ tra tấn cô, lợi dụng cô.
Là yêu thực sự?
Ngẫm lại, có thể là thế: Bởi vì cô yêu hắn.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, anh ta không phải cũng đã từng vì cô mà muốn bỏ qua tất cả?
Ba anh ta muốn có Hằng Thịnh trong tay để mở rộng Diêu thị, thậm chí không tiếc giấu thực lực của Diêu thị với bên ngoài trong bao nhiêu năm, luôn làm như đang trên đà xuống dốc. Mà khi anh ta biết Thác Ni chuẩn bị lợi dụng Lộ Tây phá hoại cảm tình giữa cô ấy và Hồ Khiên Dư, anh ta thậm chí biết thời biết thế hy sinh em gái của mình, thuyết phục ba lấy cách kết hôn gián tiếp tiến vào Hằng Thịnh.
Lúc Hồ Khiên Dư cùng Thác Ni đối đầu là lúc anh ta thấy cô bắt đầu chìm sâu vào đó, muốn kéo cô đi ra, dùng đến hạ sách bắt cóc. Nếu … nếu Hồ Khiên Dư không phát hiện ra, như vậy kế hoạch đã sớm thành công: Cùng lúc gán cho Hồ Khiên Dư tội bất nhân bất nghĩa, mặt khác lại giáng họa cho Hà Vạn Thành, cắt đứt liên minh giữa ông ta và Hồ gia.
Tiếc là cuối cùng Hồ Khiên Dư vẫn đến.
Phụ nữ luôn luôn là động vật cảm tính. Một khi rơi vào bể tình làm sao còn giữ lại được một chút lý trí?
**********************************************************************
Đàn ông thì sao?
Lúc ở Hongkong, cô gái ấy xuất hiện trước mặt anh ta và Hồ Khiên Dư dưới một thân phận khác, Diêu Khiêm Mặc lần đầu tiên thấy Hồ Khiên Dư biểu hiện bất thường. Lúc ấy nếu không phải anh ta giữ Hồ Khiên Dư lại, người đàn ông này có lẽ sẽ tiến đến Ϧóþ ૮ɦếƭ cô gái đang lãnh đạm mỉm cười trước mặt.
Một khắc ấy Diêu Khiêm Mặc biết, người đàn ông này cũng không có lý trí.
Nhưng anh ta tự nhận mình yêu không hề ít hơn Hồ Khiên Dư, anh ta cũng giống như Hồ Khiên Dư lợi dụng chính người phụ nữ mình yêu, tại sao cô không chọn anh ta, lại chọn người đàn ông cô đã từng chuốc thù ôm hận ấy?
Diêu Khiêm Mặc nghĩ không ra.
Lúc đại học cô cự tuyệt bất kì kẻ nào tới gần, dù chân tình hay có ý đồ nào khác, tất cả đều không màng đến. Mà khi biết Lộ Tây trở thành bạn tốt của cô, anh ta liền mượn Lộ Tây chạy đến giúp cô giải quyết cuộc sống khó khăn. Nhìn thấy cô dần dần vững chãi, anh ta có chút tự đắc, tùy tiện xuất hiện trước mặt cô.
Ân oán cha con Trương Hoài Niên cùng Hồ Khiên Dư có dính dáng đến cô, ân oán Lâm Thậm Bằng với Thác Ni cũng ở trên đầu cô – Diêu Khiêm Mặc biết cô mệt, nhưng cô luôn cự tuyệt sự quan tâm đến từ anh ta.
Cho đến hôm nay, cô lừa mình dối người theo Hồ Khiên Dư, mà Diêu Khiêm Mặc cuối cùng cũng chỉ đính với hai từ “người lạ.”
Tuyệt vọng phút chốc hiện lên trong đáy mắt.
Cô vĩnh viễn sẽ không biết, anh ta đã từng ôm cô sốt mê man bất tỉnh chạy nửa quảng trường chỉ vì tìm một bệnh viện nhận chữa trị cho người ngoại quốc.
Tay Diêu Khiêm Mặc nắm tờ báo xiết ngày càng chặt, trong mắt không tự giác cũng tối lại. Đúng lúc này, giọng nói Lý Mục Thần vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ của anh ta: “Diêu thị bỏ ra một số tiền lớn như vậy, chỉ cần sai lầm một ly có thể sẽ cùng Hồ gia rơi xuống vực thẳm, Diêu đại thiếu gia cậu sao có thể một chút cũng không sốt ruột như vậy?”
Diêu Khiêm Mặc định thần lại, nơi này là văn phòng, không phải bệnh viện Mỹ.
Anh ta cảm thấy thái dương nhói đau, Lý Mục Thần lạnh nhạt nhìn, Diêu Khiêm Mặc khẽ day day trán, tránh đi ánh mắt Lý Mục Thần nói: “Không ngại tôi ra ngoài hút điếu thuốc?”
Chờ khi Diêu Khiêm Mặc hút thuốc trở về, tờ báo kia đã bị Lý Mục Thần đưa vào máy hủy tài liệu.
********************************************************************
Hồ Khiên Dư hẹn Lâm Vi Linh cùng ăn cơm trưa, địa điểm ở khách sạn Hằng Thịnh, trong nhà ăn chỉ có một bàn ăn, hiển nhiên là Hồ Khiên Dư bao trọn.
Kỳ thật không cần, bởi chung quanh mỗi bàn ăn đều có bình phong ngăn cách như một gian độc lập.
Nhân viên phục vụ thỉnh thoảng mang đồ ăn đến, phong cách chuyên nghiệp, dường như không phát ra một chút tiếng động, trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nhai nuốt cùng tiếng dao dĩa rất nhỏ phát ra.
Vài ngày hai người không gặp, đếu rất bận. Hồ Khiên Dư vừa lo công việc của mình, vừa phải đề phòng Vi Linh tìm cách nào đó giúp đỡ.
Hắn muốn cô dùng thời gian định lịch trình trăng mật, chọn nhẫn kim cương. Thủ tục ly hôn ở Singapore đã xong, sẽ đi Las Vegas đăng kí – Hắn nói với cô như vậy, đơn giản cũng là để cô không nghĩ nhiều đến chuyện Hằng Thịnh.
Vi Linh biết lịch trình của Hồ Khiên Dư đã kín, rút thời gian cùng cô ăn cơm nhất định có chuyện cần nói, nhưng sau khi hắn đến, hoặc là nhìn thực đơn, hoặc là cúi đầu uống trà, bây giờ cũng chỉ cúi đầu chăm chú ăn. Sự trầm mặc của hắn có chút kì lạ, Vi Linh dễ dàng liên tưởng đến chuyện khác, lại không thể lên tiếng, đồ ăn ngon cũng không thể nào khiến cô tập trung.
Hồ Khiên Dư gắp thức ăn vào bát Vi Linh, sau đó buông đũa, lấy khăn lau miệng: “Rất lạ, thử một chút.”
Hắn nói như vậy, cô ngoan ngoãn ăn.
“Tại sao không nói gì?”
Vi Linh miễn cưỡng cười: “Hơi mệt.”
Hắn nhìn được, ánh mắt cô không rạng rỡ hạnh phúc như mấy ngày trước, đôi mắt đen ảm đạm nổi bật trên làn da trắng nõn thoạt nhìn càng rõ ràng.
Hắn đưa tay khẽ vuốt mắt cô, sau đó là hai má. Làn da của cô hơi lạnh, thoạt nhìn có chút mỏi mệt. Hồ Khiên Dư tiến đến, khẽ hôn Vi Linh. Cô thật sự rất mỏi mệt, lưỡi hắn tiến vào trong miệng cô lưu luyến, cô cũng không đáp lại. Cho đến khi đầu lưỡi hắn không an phận công kích đầu lưỡi cô, cô mới không nhịn được “ưm” một tiếng, mở mắt nhìn người đàn ông gần gũi trong gang tấc.
Hắn vẫn không yên lòng.
Hắn rút chiếc đũa trong tay Vi Linh, ôm cô ngồi lên đùi mình, nghiêm mặt, dùng hai ngón tay nâng cằm, cúi đầu chăm chú hôn cô.
Hắn vòng qua thắt lưng cô, cảm thấy cô như gầy đi. Hắn đem đầu lưỡi cô cuốn vào miệng mình. Cô khẽ kháng cự, sau đó chạy trốn, hắn liền truy đuổi trở lại. Cô hiểu nếu mình không đáp lại hắn sẽ không thể yên ổn ăn cơm, liền chủ động ngậm lấy môi hắn. Hắn ʍúŧ lấy đầu lưỡi mịn màng của cô như trừng phạt. Cô khẽ ngửa đầu, cằm nâng cao, hai tay ôm lấy gáy hắn, miệng càng mở lớn hơn nữa.
Cuối cùng hắn cũng vừa lòng, buông cô ra, thấy sắc mặt cô vốn tái nhợt giờ ửng hồng, hơi thở hỗn loạn, thở hổn hển, hắn khẽ cười.
**************************************************************************
“Hôm qua anh về nhà thấy em đang ngủ, không đánh thức. Có phải bị bệnh nên cảm thấy mệt? Sắc mặt em không tốt.”
“Anh về nhà?”
“Ừm.”
Hồ Khiên Dư nhìn thấy sắc mặt cô lại bắt đầu tái nhợt, nghĩ nghĩ hỏi, “Ở đây thế nào?”
Vi Linh ngồi ngay ngắn lại, nghe hắn hỏi một câu chẳng liên quan, cô nhìn hắn. Ánh mắt hắn rất đen, rất sâu, nhìn không thấy đáy.
“Cũng được, chỉ là …” Phong cách đổ điển, thanh tịnh, coi như rất được, “ …Anh bao toàn bộ, nơi này có vẻ lạnh lùng.”
Hồ Khiên Dư ngẩng đầu cười, “Anh bao cả nơi này là vì sợ phóng viên chụp được ảnh gì rồi lại bày trò múa 乃út.”
Hồ Khiên Dư như vậy làm cho Lâm Vi Linh nghĩ lại thời gian hai người đối đầu gay gắt.
Nhưng nếu hắn rốt cuộc đã nói đến “phóng viên”, Vi Linh cũng không muốn cùng hắn vòng vèo: “Hẳn là anh đã hỏi qua trưởng phòng đầu tư. Đúng vậy, là em nhờ anh ta diễn màn này.”
“......”
“Anh hẹn em đến đây là muốn nói gì?”
“......”
“Hoặc là em nên hỏi thế này, anh muốn em nói với anh cái gì? Cần em giải thích sao?”
Cô nói một hơi, hắn cười khẽ, tay lại không an phận nâng cằm cô, tay cầm chiếc đũa gắp một miếng tôm tẩm bột đút vào miệng ngăn sự tức giận của cô lại: “Xem ra em không bị bệnh, sức em bây giờ chắc có thể vây rồng chém hổ.”
Vi Linh nhận lấy chiếc đũa, không nói tiếp, ảm đạm nhai nuốt.
Đối mặt hắn, luôn là cô bại trận.
Chưa từng vẻ vang thắng một lần, thậm chí, lúc nào cũng để hắn lợi dụng …
Hắn lại hôn nhẹ cô, lần này chỉ là một nụ hôn lướt bình thường. Hai người, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu nhìn lẫn nhau.
Hồ Khiên Dư nhìn vào mắt cô nói: “Lần này mặc kệ đi. Nhưng vẫn nên nói với em lần sau không được thế nữa. Em không lo lắng chu toàn, muốn giúp anh không ngờ lại làm anh thêm phiền toái, bận càng thêm bận.”
Hắn đã quen nhìn ánh mắt cô để nói chuyện. Mắt cô sáng, màu nâu rất nhạt, rất nhạt. Nhưng nếu chăm chú nhìn một chút, lại làm cho người ta cảm thấy đen trắng cực kì rõ ràng.
Sau đó, hắn ngạc nhiên nhìn thấy hiện lên trong ánh mắt cô một thứ cảm xúc hắn vô cùng quen thuộc.
Lúc cô gái này hoài nghi, do dự, trong ánh mắt luôn xẹt qua một tia sáng nhạt như vậy. Hắn cúi thấp một chút, thấy cô mở miệng định nói gì đó lại thôi.
Cô ấy có chuyện còn chưa nói, cô ấy đang do dự.
*************************************************************************
Hồ Khiên Dư rút tay về, bình tĩnh lại, chờ cô nói chuyện.
Vi Linh vén tóc đến sau tai, trầm tĩnh. Cô ngồi về ghế của mình, trong quá trình ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Hồ Khiên Dư, chăm chú không hề chớp mắt.
Lại cắn cắn môi cô mới nói: “Em biết.”
Hồ Khiên Dư nghe vậy nhất thời không phản ứng được, ngẩn ngơ: Cô biết, nhưng tại sao còn muốn làm như vậy?
Sau phút thất thần hắn không thể không bắt đầu cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt mình. Hắn nheo mắt lại nhìn cô, cô cũng không hề né tránh tầm mắt của hắn.
“Tại sao? Nói cho anh biết nguyên nhân.” Hồ Khiên Dư vẫn không thể lý giải.
“......”
Hồ Khiên Dư nửa thật nửa đùa: “Chẳng nhẽ em lại muốn đối đầu với anh, không phải muốn giúp Hằng Thịnh vượt qua cửa ải khó khăn?”
“......”
“Em không muốn nói cho anh biết?”
Hắn cười khổ, Vi Linh không muốn nhìn cũng không bức mình phải nhìn hắn, giọng nói vội vã: “Em hỏi anh một chuyện.”
“......”
“Có phải là anh bỏ vốn để mua Diêu Thị?”
Hồ Khiên Dư đột nhiên mở to hai mắt nhìn
*******************************************************************
Lâm Vi Linh nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của hắn. Hắn bị cô nói trúng rồi.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục: “Tại sao anh biết người đứng sau việc này là người của Diêu thị?”
Lúc này Hồ Khiên Dư hồi phục lại tinh thần, hắn đánh giá cô một chút, từ mi tâm đến môi. Lúc cô do dự, hắn thấy được ngay cả môi cô cũng run nhẹ.
Ánh mắt của Hồ Khiên Dư làm Lâm Vi Linh có chút thất thố. Có một loại tự tin không hiểu được xuất hiện trên mặt hắn, thay thể cho sự ngạc nhiên vừa rồi.
Hắn thoáng dựa vào thành ghế, hai tay vắt ra sau cổ, nói: “Vi Linh, không phải em đứng về phía anh?”
Lâm Vi Linh bỗng đứng lên, buông đũa, “Binh” một tiếng rơi xuống đồ sứ trên mặt bàn, nước canh bắn lên, có vài hạt rơi vào comple của Hồ Khiên Dư.
“Không phải là em nên nói với anh lời chúc mừng? Anh giương đông kích tây, người bên Diêu thị chỉ lo nhìn chằm chằm Hằng Thịnh, bị anh lấy cách đó đùa giỡn, thậm chí không phát hiện toàn bộ Diêu thị đã sớm nhảy vào túi Hồ Khiên Dư anh.”
Hắn không trả lời.
Lâm Vi Linh vòng qua hắn đi ra, không ngoài ý muốn bị hắn túm lấy cổ tay. Hắn rất mạnh, mỗi lần dùng sức đều như Ϧóþ vụn xương cô. Lần này cũng thế, Lâm Vi Linh đau đến nhíu mày nhưng cũng không quay đầu nhìn hắn.
Giọng nói Hồ Khiên Dư rất trầm, hắn nói chậm, từng từ từng từ như đập vào cõi lòng Vi Linh, “Vậy em muốn thế nào?
Em không phải muốn mắng anh vô liêm sỉ?
Em không phải cảm thấy anh lại một lần nữa lợi dụng em?
Em cảm thấy Diêu Khiêm Mặc, a, đúng rồi, còn có bạn tốt của em Diêu Lộ Tây đều là người lương thiện?
Bọn họ tính kế hãm hại anh, em không phải nghĩ là bọn họ là thân bất do kỉ?”
Hắn cũng không nhìn cô nói mà ánh mắt chằm chằm về phía trước, nhìn vào khoảng hư vô. Hắn nói một hơi nhiều như vậy, cô nghe hắn nói xong, cắn răng nhịn tất cả mọi cảm xúc không cho chúng trào ra ngoài.
Người đàn ông này miệng lưỡi giảo hoạt, không có một chút chân tình, thay đen đổi trắng – Hắn còn muốn thế nào? Còn muốn cô tin hắn?
Không phải là hắn nghĩ cô cũng giống như những người khác, chỉ lo xem Hằng Thịnh bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió mà không còn để ý gì khác?
Hắn thật sự nghĩ cô ngu xuẩn như vậy?
Cô yêu hắn, cho nên cô hiểu hắn, thậm chí vì dấu người khác mà thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi cũng phải tận dụng: Ra ngoài cùng cổ đông Diêu thị đàm phán, kí hợp đồng thu mua chuyển nhượng.
Mấy ngày nay hắn bận như vậy, không phải là bận việc này sao?
A, không đúng, ý đồ hắn thu mua Diêu thị, đại khái từ lúc hắn cưới Lộ Tây cũng đã bắt đầu nhen nhóm.
Người đàn ông này có bao nhiêu dã tâm?
Cô thật hối hận, tại sao ngay cả việc hắn ra tay độc ác với cô Thác Ni cũng tha thứ? Cô nghĩ hắn sẽ thay đổi, sẽ buông tay nhưng hắn chắc nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
**********************************************************************
Nếu không phải Thác Ni nói cho cô, bảo cô chú ý đến hành trình mấy ngày nay của Hồ Khiên Dư, đại khái chắc cô còn chưa hay biết gì.
Vừa rồi lúc ăn cơm, hắn cái gì cũng không cho cô biết là sợ cô đem bí mật này báo cho Diêu Khiêm Mặc?
Đây căn bản không phải vấn đề hắn tin cô hay không.
“Anh nói xong chưa? Nếu xong rồi để tôi đi …”
Nhưng hắn hại tiếp tục: “Có lẽ em nên liên lạc với người ba đang ẩn dật của em.
Hỏi ông ta xem vốn của anh từ đâu mà đến.
Hỏi ông ta xem vì sao muốn cùng anh trở thành đồng minh, muốn đem Diêu thị thu mua.
Hỏi ông ta xem, năm đó để Diêu Diệc Sâm có được sự ưu đãi của Lâm Thậm Bằng ông ta đã làm những gì? Ngoài việc ông ta đã làm với mẹ em, ngoài việc đưa mẹ em vào nhà họ Lâm ông ta còn làm việc gì?
Hỏi ông ta xem, lúc ấy hội đồng quản trị Hằng Thịnh là ai chèn ép đến nỗi nhìn Lâm Thậm Bằng ૮ɦếƭ mà không thể cứu … Nếu không có bàn tay của mẹ anh, Hằng Thịnh sớm đã là của Diêu gia.”
Lâm Vi Linh bỗng nhiên bắt đầu do dự, muốn thoát khỏi tay hắn.
Hồ Khiên Dư rốt cuộc cười lớn một tiếng, kéo mạnh, Lâm Vi Linh liền ngã xuống.
Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Vi Linh bị mất trọng tâm mà ngã dưới đất.
Thế nhưng cô khóc … Khối băng lạnh trên mặt Hồ Khiên Dư lúc này bắt đầu tan rã.
Hắn cảm thấy trong đầu vô cùng đau đớn.
Cô gái này đã khi nào khóc khổ sở như vậy?
A, đúng rồi, hắn nghĩ ra: Khi cô rơi xuống cầu thang, đứa bé không còn. Lúc đó rõ ràng cô hôn mê, nhưng nhân viên cứu hộ ở trên xe cứu thương nói với Hồ Khiên Dư: Khi đứa nhỏ mất đi, cô mê man như thường, nhưng trong giấc mơ vẫn bi ai than khóc.
Khi đó cô cầm lấy tay hắn không chịu rời, có lẽ là hận, móng tay găm vào da thịt hắn, vệt sẹo đến bây giờ vẫn còn nhợt nhạt lưu lại.
Hồ Khiên Dư ngồi xuống, lấy tay thay cô lau nước mắt, dịu dàng, hắn cảm thấy đau đớn.
Đứa bé kia cũng là con hắn, nhưng cô không nói, muốn hắn tự trách cả đời.
Bây giờ, cô khóc như vậy cũng không muốn cho hắn nghe thấy tiếng.
Nếu cô có thể thoải mái khóc to lên, cô cũng sẽ không đau như vậy, hắn, cũng sẽ không đau như vậy.
Cô gạt tay hắn ta, không cho động vào mình, hắn liền tiến đến, ôm lấy cô.
Cô không còn sức, đấy hắn không ra, cánh tay hắn càng chặt lại dịu dàng đến khôn cùng.
Hắn nói: “Thế nào? Em muốn anh biết ơn Diêu gia sao? Biết ơn bọn họ, biết ơn tất cả những gì họ đã làm cho nên giữa anh và em có nhiều khoảng cách như vậy, chúng ta mới ghập ghềnh mãi không đến được với nhau …”
Vi Linh cuối cùng vẫn không có cách nào kìm nén được chính mình, cô ghé vào bờ vai hắn nghẹn ngào, “Thác Ni, ông ta …”
“Em đi hỏi Thác Ni xem, ông ta có nói cho anh rằng em biết anh thiếu chút nữa hại ૮ɦếƭ ông ta, nhưng đến cuối cùng em vẫn chọn tha thứ cho anh.
Còn nữa,
Hỏi ông ta xem để có được vốn từ ông ta anh đã phải kí hợp đồng gì?
Anh vừa phải trả giá thứ gì?
Tai nạn của anh chỉ là một màn kịch, Thác Ni cũng anh bắt tay diễn một vở kịch, xin lỗi …
Em muốn hận anh, cứ hận …
Nhưng anh nói rồi, em không thể rời khỏi anh …”