Do dự (P28)Quần áo của tôi ở trên ghế, tôi lấy chúng mặc vào, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.
Đến cạnh cửa, tay cầm nắm vặn, tôi quay đầu nhìn lại căn phòng này.
Lưu luyến một phút, sau đó sẽ quên đi tất cả.
Dù sao cũng chỉ lãng phí một phút đồng hồ …
Sau một phút này, tôi quay đầu.
Vặn tay nắm …
Thế nhưng bất động!!!
******
Tôi bị Hồ Khiên Dư khóa ở trong.
Trong phòng không có điện thoại, di động của tôi để trong túi dưới lầu.
Tôi hoàn toàn không dự đoán được, tại sao khi đó Hồ Khiên Dư tức giận như vậy lại vẫn nhớ rõ đóng cửa phòng.
Đây mới là Hồ Khiên Dư tôi biết không phải sao? Ngoan cố không bao giờ chịu buông tha người khác.
Bây giờ, tôi muốn rời đi, hắn không thể giữ, lại khóa tôi như vậy. Hắn không hề thử thuyết phục tôi ở lại, trực tiếp dùng cách này, làm cho tôi muốn đi cũng không thể.
Chỉ có thể ngơ ngác đứng trong phòng.
Lúc đầu tôi còn đập cửa hét đinh tai nhức óc. Nhưng tôi ở bên trong làm loạn đến mức nào, bên ngoài cũng không hề có chút động tĩnh.
Tôi định đến bên cửa sổ, nhưng cửa sổ chặn chấn song, không có lỗ hổng đi xuống.
“Hồ Khiên Dư!!! Thả tôi ra ngoài!!!”
Tôi biết hắn ở thư phòng bên cạnh, tôi mở cửa sổ hét chói tai.
Đáng tiếc, đáp lại tôi chỉ có đêm hè tịch liêu oi bức với tiếng côn trùng kêu rất nhỏ.
Trong thể giới không tiếng động, tôi đột nhiên ý thức được, Hồ Khiên Dư cũng từng như vậy giam lỏng Lộ Tây.
Tôi bật cười: Hồ Khiên Dư rốt cuộc là dạng đàn ông gì? Đối với phụ nữ lừa gạt, lợi dụng, hết lần này đến lần khác. Kết quả không phải cuối cùng cũng chỉ là một chữ: Lợi.
Nhưng tôi đã ૮ɦếƭ lặng. Sau khi nhìn thấy Thác Ni, trái tim đã trở nên chai sạn, khi*p sợ hay đau khổ giờ phút này dường như đã bị miễn dịch.
“Hồ Khiên Dư! Không phải anh muốn biết Lý Mục Thần nói với tôi cái gì? Anh ta nói cho tôi biết tôi không thể tiếp tục mang thai!! Bởi vì hôm đó anh không chịu đỡ tôi, tôi sẽ không bao giờ nữa có thể sinh con!!! Nhất định anh cả đời đều mơ ước cổ phần trong tay tôi, đáng tiếc, không có cách nào nữa rồi!”
Hai tay tôi làm thành loa ở bên miệng, ngẩng đầu lên trời kêu điên dại. Thì ra có thể đem tất cả những bí mật nói ra lại vui đến như vậy.
“Ha ha ha!!! Anh có nghe thấy không!!! Hồ Khiên Dư, cho dù anh nhốt tôi cả đời cũng không thể động đến một phần của Hoàn Cầu!!!”
Tôi ghé vào cửa sổ giống như điên rồi.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa.
Tôi quay đầu, Hồ Khiên Dư đứng ở bên ngoài. Phía sau hắn, hành lang sáng rực, lưng hắn sáng lên, đồng thời cũng làm mặt hắn phủ trong bóng tối.
Tôi từng bước từng bước đi đến phía hắn.
Chúng tôi nhìn nhau, không hề có phản ứng gì.
Cuối cùng, vẫn là Hồ Khiên Dư mở miệng.
Khóe môi hắn run lên một chút, “Cho dù không thể có đứa bé em cũng đừng mơ rời đi.”
Giọng nói rất nhẹ lại nghiến răng nghiến lợi như mang đầy phận hận.
Hận?
Rốt cuộc là ai nên hận ai?!
Tôi không muốn tranh cãi, thắng, thua có gì khác biệt?
Hồ Khiên Dư cũng giống Thác Ni không chịu buông tha tôi. Một lần lại một lần bức tôi lui về phía sau.
Đúng lúc này hắn đột nhiên mở miệng hỏi: “Không phải em yêu anh? Yêu tại sao lại phải bỏ đi? Em không thể làm như vậy.”
Tôi thật không rõ hắn nghĩ thế nào. Vừa rồi chặn miệng không chịu cho tôi nói, bây giờ lại có thể dùng một từ “yêu” trước mặt bức tôi.
Rất tiếc, ba chữ đó vốn chưa nói ra miệng, bây giờ cùng chẳng cần thu hồi.
Tôi nghiêng người lướt qua hắn, muốn đi ra cửa.
Hắn đưa tay ngăn lại.
Tôi liếc mắt nhìn cánh tay hắn trước иgự¢, nói: “Tôi không phải Lộ Tây, anh muốn giam lỏng tôi? Tôi có một trăm cách có thể thoát ra ngoài.”
“Không” Đuôi lông mày lẫn khóe mắt hắn đều lạnh như băng, “Em không giống với Lộ Tây.”
“......”
“Cô ấy là anh bắt buộc phải lấy. Em không phải.”
Hắn nói mang theo vẻ thất vọng.
иgự¢ tôi co lại, nơi tôi vốn nghĩ đã ૮ɦếƭ lặng đó lại bắt đầu cuộn lên đau đớn.
Tôi chua sót cười, đùa cợt: “Đáng tiếc cô ấy không yêu anh.”
Hắn dường như không bị ảnh hưởng: “Chính xác, thực sự đáng tiếc phải là … em là người phụ nữ như vậy.”
Nói xong không hề nhìn tôi, nhưng cánh tay vẫn vững vàng ngăn tôi lại.
Bạn tay tôi đặt trên cánh tay hắn, hận đến mức muốn bấm vào: “Tôi chỉ biết, tôi sẽ không vì người tôi yêu mà hy sinh bản thân mình. Cùng một người đàn ông như anh lên giường, cuối cùng cũng chỉ là đem hôn nhân hạnh phúc của mình gạt qua một bên …”
Tôi vừa nói dứt, Hồ Khiên Dư ngẩng mạnh đầu, kì lạ nhìn tôi, ánh mắt chăm chú.
Sau đó, hắn rốt cuộc trầm mặc lại, cũng rất nhanh giữ chặt lấy tôi.
Hồ Khiên Dư kéo lấy cánh tay tôi, đem tôi trở về phòng. Sức hắn hơn tôi nhiều lắm, cuối cùng tôi vẫn bị túm đến giường.
Hắn dã man, lưng tôi va chạm vào tấm giường mềm mại thì ra cũng đau như vậy. Cơ thể tôi vừa bị hắn kéo lên, bây giờ lại bị đè xuống.
Hắn xốc chăn đắp, đầu gối quỳ xuống hai bên sườn, thẳng mắt tập trung nhìn, giọng nói lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng: “Ngủ một giấc đi.”
Tôi giãy dụa muốn ngồi dậy, tay hắn sờ soạng bên cạnh, lập tức lấy trên ghế gần đó chiếc dây lưng: “Em luôn không biết điều …”
Một tay hắn giữ lấy hai cổ tay tôi, tay tôi bị hắn kéo lên phía trên, đặt ở đầu giường.
Tôi trơ mắt nhìn hắn dùng dây lưng đem tay mình cột lại, một vòng lại một vòng, rất nhanh.
Tôi nhấc chân đá, đầu gối nện thẳng vào bụng hắn. Đầu gối của tôi nhói lên một trận, hắn lại cắn răng cúi đầu hít vào một hơi, sắc mặt không chút thay đổi.
Lần thứ hai tôi nhấc chân phản kháng, hắn đơn giản dùng đầu gối đẻ xuống, đem dây lưng thắt lại: “Tin anh, anh tuyệt đối sẽ không để em dùng một cách làm mình bị thương đến hai lần.”
Hai cổ tay tôi dùng sức dãy, dây da cọ vào, đau đớn, “Anh làm như vậy có khác gì Diêu Khiêm Mặc?!”
Hắn đã xuống giường, quay lưng về phía tôi, ngồi ở mép, “Diêu Khiêm Mặc không yêu em, anh yêu em, đây là khác biệt.”
Nói xong tức thì đứng dậy, bước nhanh ra phía cửa.
Tôi đang bị vất bỏ trong một thế giới hoàn toàn không thể phản ứng nổi, trong nháy mắt, nhất thời tỉnh táo lại, Hồ Khiên Dư đã ra đến cửa.
Tôi cuống quýt gọi hắn lại: “Anh vừa mới ... nói gì?” Hắn rốt cuộc dừng.
Nhưng không quay đầu.
Một lát, hắn mở miệng: “Cùng một câu anh sẽ không nói lần thứ hai.”
Lúc này, “rầm” một tiếng, hắn đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện tại: WWW. Thích Truyện .VN
Ghi rõ nguồn: KenhTruyen24h.Com (ThíchTruyện.VN) nếu bạn copy truyện từ website này.Tôi vẫn cố gắng thoái khỏi chiếc dây lưng. Đáng tiếc, làm cách nào cũng phí công, cổ tay đau lại sót, tôi ૮ɦếƭ lặng, chỉ có thể bỏ cuộc, miễng cưỡng ngồi dậy, nhích đến đầu giường.
Mở to mắt đến hừng đông.
Lúc cửa mở, đi vào là một người phụ nữ, bê một chiếc bàn, trên đó có đồ ăn.
Cô ta cởi dây lưng cho tôi. Tôi xoay xoay cổ tay, đã không còn cảm giác gì.
Xuống giường định rời đi.
Người phụ nữ ở phía sau tôi nhắc nhở: “Hồ tiên sinh đã khóa mọi lối ra của khu biệt thự này.” Tôi dừng chân, nhưng không từ bỏ ý định chạy ra ngoài.
Tôi đang muốn xuống lầu, lại vô ý nhìn thoáng qua mà dừng lại.
Cạnh chân tường, rất nhiều đầu thuốc lá phân tán.
Mà chiếc bật lửa cũng bị bẻ gẫy, lẳng lặng nằm giữa đống tàn thuốc.
Tảm thảm bị cháy đen lại một mảnh.
Có lẽ, tối hôm qua khi tôi điên cuồng gào lên, Hồ Khiên Dư đứng trước cửa hút thuốc, một điếu lại một điếu không nghỉ, thậm chí dùng sức đến bật lửa cũng làm gãy.
Tôi ngốc nghếch nhìn đống hỗn độn, cảm thấy khí lực trong người bay hết, dựa lưng vào vách tường, từ từ từ từ chảy xuống.
Cấm lấy chiếc bật lửa, kim loại lạnh như băng tiến vào lòng bàn tay.
Lúc này lại có giọng nói ở bên tai tôi hỏi: Tại sao … phải tra tấn nhau?
Tại sao ….
Người phụ nữ kia không bao lâu cũng đi ra cửa. Thấy tôi ngồi đó, có chút ngoài ý muốn, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Lâm tiểu thư, chịu khó ăn một chút. Là Hồ tiên sinh tự tay làm.”
Tôi giương mắt nhìn cô ta, thật lâu, chậm rãi chống người một lần nữa đứng lên.
Tôi liếc mắt nhìn bữa sáng, sau đó tiếp tục bước về phía trước. Đáng tiếc, đi vài bước, chân không nghe sai khiến, cứng thật lâu, cuối cùng vẫn quay trở lại, cầm lấy đồ ăn.
Cắn một miếng, nhai, nuốt, cảm thấy sống mũi cay lên.
Vội vàng buông đĩa, nhanh bước xuống lầu.
******
Cửa lớn bị khóa, cửa thông đến gara cũng khóa chặt. Tôi lộn trở lại lấy túi mình, phát hiện không có di động ở bên trong.
Mà điện thoại ở phòng khách cũng bị mang đi. Hồ Khiên Dư làm như vậy không phải là muốn chặt đứt mọi liên hệ của tôi với bên ngoài?
Người phụ nữ kia chưa cùng tôi xuống lầu mà đứng ở chỗ tay vịn hành lang nhìn lại.
Tôi quay đầu, “Cô có thể liên lạc với Hồ Khiên Dư hay không?”
Cô ta im lặng.
Tôi cười một cái, cố gắng làm cho mình bình thản, “Nếu cô có thể liên lạc, phiền nói với hắn, nhốt tôi ở nơi này, tôi không thể cam đoan có hay không làm ra chuyện làm tổn thương chính mình.”
Khoảng cách xa, tôi nhìn không rõ sau khi cô ta nghe xong có phản ứng gì. Nhưng rất nhanh, cô ta rời khỏi chỗ tay vịn, biến mất ở một dãy hành lang khác.
Một lát sau, cô ta xuống lầu, cầm chiếc điện thoại đưa cho tôi.
“Là Hồ tiên sinh.”
Tôi nhận lấy.
“Lấy mạng của mình uy Hi*p anh, đây không phải là tác phong của em.” Giọng nói Hồ Khiên Dư rất bình thường, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
“Thật may anh còn để ý đến tôi sống hay ૮ɦếƭ.” Tôi trả lời ba phải.
Cùng hắn nói như vậy, ngay cả tôi cũng cảm thấy chính mình buồn cười. Nhưng nếu tôi không làm như vậy thì còn có thể thế nào? Đi không thể đi, ở không thể ở.
“Anh sẽ không cho em đi ra ngoài. Dù có giữ lại một cái xác cũng nhất định phải thế.” Hắn nói cố chấp, nhưng ngữ khí lại vô cùng trầm ổn.
Tay tôi cầm điện thoại, cố không cho chính mình run lên, hít sâu một hơi cuối cùng mở miệng, “Bỏ Hằng Thịnh, chúng ta một lần nữa bắt đầu.”
Trả lời tôi là sự trầm mặc của hắn.
Tôi bật cười: “Thì ra anh vẫn xem Hằng Thịnh quan trọng nhất …”
Đang muốn cúp điện thoại, hắn mở miệng: “Cổ phần Hằng Thịnh là thuộc sở hữu của Hồ gia, anh chỉ có trong đó ¼.”
Hắn nói như vậy là từ chối? hay là nhận lời? Tôi mê mang thử hói: “Được, vậy anh mang cổ phần công ty thuộc sở hữu của mình giao lại cho ban quản trị. Không được giao cho mẹ anh.”
Hắn cười nhạo một tiếng, ngữ khí đột nhiên trào phúng: “Hiện nay ban quản trị ngoài mẹ anh chỉ còn lại mình em, sao em không trực tiếp nói muốn anh đem toàn bộ cổ phần giao cho em?”