Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 68

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Do dự (P26)
Lâm Vi Linh:
Tôi ngu ngơ trái qua toàn bộ quá trình buổi lễ, đầu óc vẫn dừng ở một cảnh vô cùng khi*p sợ phía trước, không thể phục hồi.
Cho đến khi có người lớn tiếng gọi: “Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư!”
Tôi lắc đầu ánh mắt mới có thể nhìn rõ trở lại, quay về nhìn phía tiếng gọi. Người gọi tôi là nhân viên nhà tang lễ, anh ta thấy tôi định thần lại liền đưa qua một cành cúc trắng: “Hoa của cô.”
Tôi cuống quýt đỡ lấy.
Tay cầm cành hoa không tự chủ được lại cứng lại.
Màu trắng, màu tượng trưng cho sự thuần khiết, lúc này lại là che dấu một sự thật kinh hoàng.
Cách đó không xa, linh cữu sắp hạ táng.
Tôi nhìn chằm chằm mặt gỗ bóng loáng hồi lâu, tay bất giác xiết chặt, cành hoa bị tôi bẻ gẫy.
Nhưng trong nháy mắt liền có người đưa qua cho tôi một cành hoa khác.
“Cảm ơn …” Tôi đang muốn nói tiếp, vừa ngẩng đầu nhìn người này, tay liền dừng ở giữa chừng.
Lý Mục Thần thấy tôi bất động liền đem hoa nhét vào tay tôi. Tiện đà, tầm mắt anh ta hướng qua bả vai tôi, nhìn cách đó không xa.
Tôi sợ hãi, quay đầu nhìn, quả nhiên, người Lý Mục Thần nhìn là Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư cùng Lý Mục Thần đối diện trong chốc lát, khuôn mặt thân trầm. Sau đó, Hồ Khiên Dư nói với Hồ Hân một tiếng, hướng chúng tôi đi tới.
Tôi quay đầu, nói nhỏ với Lý Mục Thần: “Anh đi đi!”
“Vi Linh …”
“Anh quên? Tôi đã thương lượng với Thác Ni, bây giờ, tôi muốn tự mình lựa chọn.”
Anh ta im lặng, nhìn tôi vô cùng thất vọng.
“Không cần Thác Ni thay tôi lựa chọn, càng không cần anh chúng tay!”
Một chữ “càng” này, tôi nói ra rất nặng, sắc mặt Lý Mục Thần trầm xuống như bị thương, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Trước khi rời đi, Lý Mục Thần đặt một thứ vào trong tay tôi: “Của Thác Ni. Lúc đi thăm Lộ Tây, đem thứ này giao cho cô ấy.”
Nói xong rảo bước.
Tôi nhìn bóng Lý Mục Thần, đưa tay xem thứ anh ta đặt vào.
Mở chiếc hộp, bên trong là ảnh chụp Lộ Tây.
Tôi cất vào trong túi, xoay người, đối diện với Hồ Khiên Dư đang bước đến.
“Lý Mục Thần tìm em …”
Tôi gật đầu: “Nói chút chuyện di chúc.”
Nghe vậy, Hồ Khiên Dư nhíu mày, tầm mắt nhìn kĩ mặt tôi một lần, sau đó chằm chằm vào mắt.
Hắn luôn muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi.
Tôi cầm lấy tay hắn xiết lại: “Khiên Dư, anh đang sợ hãi điều gì?”
Hắn giật mình, lòng bàn tay run lên, sau đó cầm lại tay tôi, xiết càng thêm chặt. Ánh sáng vừa lóe lên trong mắt bây giờ đã biến mất, trở về là đôi mắt thâm sâu không đáy: “Em đang miên man suy nghĩ điều gì?!”
Tôi bất lực thấp mặt, lắc đầu. Sau một hồi mới bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Buổi tối chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”
Cho tới bây giờ tôi ghét nhất ngẩng đầu nhìn người khác, nhưng lần này, tôi ép chính mình làm những chuyện tôi không muốn.
*****
Hồ Khiên Dư ở trong cơ thể tôi
Hôn môi, vuốt ve, đi vào, lên xuống.
Tôi bị hắn nâng eo lêndại ra nhìn hắn.
“Hồ Khiên Dư …”
“Ưm?” Giọng hắn khàn đặc vang lên.
“Em lạnh …”
Hắn ở trên người tôi, ôm lấy tôi: “Còn lạnh sao?” Hắn thở dốc, môi dán bên tai tôi nói.
Tôi nhấc chân vòng lấy lưng hắn. Bên trong kết hợp càng chặt chẽ, hắn hét lớn một tiếng, ở trong cơ thể tôi nhảy mạnh, nháy mắt đã vào tận nơi sâu nhất.

Hồ Khiên Dư xoay người nằm xuống, tiếng hít thở của hắn vọng bên tai tôi.
Tôi chống người đứng dậy.
Vào phòng tắm.
Vừa rồi rất kịch liệt, lúc bước vào bồn tắm có chất lỏng từ giữa hai chân chảy xuống, xót xa.
Ngâm mình trong nước nóng, không còn xót như trước nhưng vẫn cảm thấy mệt.
Tôi nhắm mắt để cả người chìm vào trong bồn nước. Lúc này, trong đầu đột nhiên hiện ra mặt Thác Ni.
Cả cơ thể nhanh chóng bị sợ hãi xâm chiếm. Tôi trợn mắt, cuống quýt nhô lên khỏi mặt nước.
Tôi không dám tiếp tục ở trong phòng tắm trống trải này, lau khô người, quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Đẩy cửa phòng ra ngoài không được mấy bước, tôi chạm vào một vòng иgự¢ rất rộng.
Tôi ngẩng đầu nhìn, vừa lui về phía sau nửa bước, muốn tách ra lại bị người đàn ông đó kéo vào lòng.
Giọng nói Hồ Khiên Dư đè thấp, để lộ sự vội vã, hai tay giữ lấy tôi: “Em đi đâu?”
Bị hắn giữ chặt, tôi thở không nổi: “Anh buông ra đã …”
иgự¢ hắn phập phồng, cánh tay trong nháy mắt cũng cứng ngắc. Giây tiếp theo, tay hắn vòng nhanh, một tay kia giữ lấy cằm tôi, xiết chặt như muốn Ϧóþ nát mặt tôi ra vậy. Nhưng trên mặt hắn lại không chút thay đổi.
Hắn cúi đầu.
Hôn.
Giọng nói hắn, cơ thể hắn, ánh mắt hắn đều nói cho tôi biết, hắn đang sợ hãi.
Lúc này Hồ Khiên Dư ở trước mặt tôi, sợ hãi giống như một đứa bé. Hắn hôn vội vàng tham lam dường như để chứng minh sự tồn tại của tôi là sự thật.
Đây là đang sợ hãi tôi sao? – Ngay tại lúc này, tôi đột nhiên nghĩ – Nhưng nếu tất cả những thứ này chỉ là một tuồng kịch hắn diễn thì thế nào?
Giống như trước kia hắn đội mặt nạ thâm tình, đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay, hắn là đạo diễn, còn tôi chỉ là một con rối gỗ …
Buổi tối Hồ Khiên Dư còn giấy tờ cần xử lý, hắn sấy khô tóc cho tôi xong liền rời khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng.
Tôi uống thuốc, cuộn mình tìm tư thế an toàn nằm xuống.
Trước khi thuốc an thần phát huy tác dụng, tôi mơ mơ màng màng phỏng đoán, bên kia vách tường Hồ Khiên Dư đang làm gì?
Có hay không như trước vắt óc tìm kế lừa tôi, chà đạp chân tình của tôi, đi lên vị trí cao nhất của Hằng Thịnh?
Tôi lắc đầu, trong lòng yên lặng nói: Hồ Khiên Dư, nếu anh yêu tôi, xem tôi quan trọng hơn lợi ích ở Hằng Thịnh, vậy tôi từ nay về sau cam nguyện vĩnh viễn ngước nhìn anh, xem anh là trời của tôi.
Nếu không phải như vậy, anh ૮ɦếƭ hay sống, không bao giờ tôi quan tâm một lần nữa.
Tuyệt đối không có khả năng thứ ba.
****
Thuốc rốt cuộc cũng có tác dụng, tôi lại miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Nhưng lần này, tôi không thể ngủ yên, tôi bị ác mộng quấy nhiễu.
Trong mơ, tôi trở lại toilet phía tây.
Lý Mục Thần xuất hiện ở trước mặt, mỉm cười nhìn tôi: “Phiền em theo anh đi gặp một người.”
Tôi nghi ngờ đi theo Lý Mục Thần đến một góc khuất xa xa.
Tất cả đều rất kì lạ, ngay cả bóng dáng Lý Mục Thần cũng vậy.
Lý Mục Thần mà tôi biết là người tao nhã, tinh tế, nụ cười của anh ta đơn giản, thuần phác không một chút tạp chất. Nhưng Lý Mục Thần bây giờ lại cho tôi cảm giác không phải như thế …
Điều này làm cho bản năng tôi cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại không thể không đi theo gặp người trong miệng anh ta nói.
Lý Mục Thần dừng lại trước một chiếc xe.
Ánh mặt trời chiếu lên thân xe màu đen làm cho tôi có một cả giác bất an mãnh liệt.
Anh ta mở cửa.
Tất cả kính xe đều đóng, trong góc tối, tôi cúi người bước vào, ngay tức khắc, một giọng nói trầm thấp trong xe truyền đến: “Vivi …”
Tôi sợ hãi, cơ thể cương lại, bật ra khỏi xe.
Nhưng giọng nói ấy vẫn không chịu buông tha tôi, ông ta chậm rãi bước đến cửa. Ánh sáng mạnh một chút tôi mới xem rõ được diện mạo.

Khuôn mặt này, vốn nên thuộc người đang nằm trong quan tài, Thác Ni.
Nhưng ông ta lại mạnh khỏe không một chút thương tích nào xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi sợ tới mức nói không ra lời, đầu óc mê muội, muốn dụi mắt lại chỉ có thể ngốc nghếch nhìn Thác Ni không hề chớp mắt.
“Vi Linh, đừng hoài nghi ánh mắt của mình.”
Cảnh tượng trước mắt này, căn bản tôi không thể tiếp nhận, liên tục lui ra phía sau vài bước, quay đầu nhìn Lý Mục Thần, cũng không dám nhìn phía trước: “Hồ … Hồ Khiên Dư còn đợi tôi, tôi …”
Tôi bị một tiếng cười vô tình chặn lại.
Giọng Thác Ni vô cùng rõ ràng đập vào tai tôi: “Hồ Khiên Dư? Con còn tin tưởng Hồ Khiên Dư?”
Ông ta nói chuyện, âm cuối cùng nhấn mạnh một cách ác ý.
Tôi xoay người muốn chạy trốn lại bị Lý Mục Thần giữ lại. Một tay anh ta ngăn trước иgự¢ tôi, một tay kia giữ lấy bả vai tôi, bắt tôi xoay người nhìn thẳng vào mình.
Giọng nói Lý Mục Thần, thong thả lại kiện định vang lên. Cánh tay anh ta làm cho tôi định thần trở lại: “Vi Linh, em hãy nghe anh nói. Anh biết em nhất thời không thể chấp nhận tất cả sự việc trước mắt này. Nhưng anh phải nói cho em, Hồ Khiên Dư liên kết với Vương Thư Duy dựng tai nạn ô tô, muốn Gi*t ૮ɦếƭ Thác Ni.”
Ánh mắt tôi nhòe đi, mơ hồ nhìn phía trước, cuối cùng cũng không thể nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lý Mục Thần, lại càng không thể thấy mặt Thác Ni.
Anh ta vẫn không chịu buông tay, rốt cuộc tôi cũng chỉ có thể ép chính mình, nhìn về phía anh ta, đáng thương cầu xin: “Tôi không nghe … cho tôi một chút thời gian … Đúng, tôi cần thời gian, xin anh, bây giờ cái gì cũng đừng nói …”
Tôi biết, Lý Mục Thần là người duy nhất tốt với tôi, anh ta sẽ không tàn nhẫn với tôi như vậy.
Lý Mục Thần cầm tay tôi lắc một chút, tôi muốn thoát khỏi anh ta, lúc này, Thác Ni mở miệng: “Mục Thần, Vi Linh phải biết chân tướng.”
Thác Ni như một vị thần, Lý Mục Thần là con rối bị ông ta khống chế trong lòng bàn tay.
Bây giờ tôi đã hiểu, vì sao Lý Mục Thần làm tôi trở nên bất an như vậy.
Nhưng vì cái gì? Vì cái gì Lý Mục Thần chịu bị Thác Ni khống chế? Thác Ni nhận lời anh ta cái gì mới làm cho anh ta nghe lời như vậy?
Ý thức được điều này, tôi dường như muốn bật khóc. Cố áp chế lại cảm xúc này, tôi nhìn thẳng vào Lý Mục Thần, dùng ánh mắt nói cho anh ta: Cho tôi một chút thời gian, được không? Buông tha tôi …
Lý Mục Thần nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút thống khổ lại tàn nhẫn, giây tiếp theo, anh ta một lần nữa giữ chặt lấy tôi.
Nhưng cũng không mở miệng.
Cuối cùng, đối với tôi, Lý Mục Thần cũng không còn thương tiếc.
Nhưng, tên Thác Ni ma quỷ này không chịu cho tôi cơ hội thở dốc, lạnh giọng tiếp lời Lý Mục Thần: “Hồ Khiên Dư đã biết con là con của ba. Về phần hắn làm sao mà biết được, ba đoán, đại khái là Hồ Hân nói. Hắn trừ khử ba, lại muốn có được con, chính là muốn có trong tay cả hai tập đoàn Hằng Thịnh, Hoàn Cầu.”
“......”
“Vi Linh, con của ba, con phải kiên cường lên, con yếu đuối như vậy, cả đời này nhất định sẽ bị Hồ Khiên Dư khống chế.”
“Không!” Tôi không kìm chế được hét lên, trong cánh tay của Lý Mục Thần vô lực lắc đầu.
Tôi không thể bình tĩnh, lòng đau như có dao cứa, vất vả dừng lại nhìn Lý Mục Thần, ngập ngừng: “Hồ Khiên Dư sẽ không làm như vậy. Em yêu hắn, hắn cũng có được em. Cho dù … cho dù hắn muốn Hằng Thịnh, muốn Hoàn Cầu, hắn cũng có thể chờ … chờ ông ta qua đời. Hắn không cần … không cần làm như vậy …”
Tôi nhìn Lý Mục Thần, hy vọng anh ta có thể gật đầu, có thể đồng tình với lời tôi nói.
Nhưng Lý Mục Thần vẫn không nhúc nhích, không nói một tiếng, chỉ nhìn tôi, gắt gao nhìn, ánh mắt càng ngày càng đỏ.
Thác Ni vẫn như trước dùng giọng nói mình xử tôi lăng trì: “… Đáng tiếc, hắn tính sai. Trong di chúc của ba có quy định cổ phần công ty trong tay con không thể chuyển nhượng. Hồ Khiên Dư cho dù có được con, cũng không thể có một chút lợi ích trong Hoàn Cầu.”
Rốt cuộc trong lời nói của Thác Ni tôi cũng tìm được một lỗ hổng, rốt cuộc có một chút dũng khí nhìn về phía ông ta: “Không … Hồ Khiên Dư không cần làm như vậy. Nếu … Nếu tôi mang thai đứa bé của hắn, con tôi có quyền thừa kế, hắn có thể thông qua đứa bé này có được số tài sản đó, căn bản không cần thủ tục chuyển nhượng!”
Tôi bức chính mình không được tin: Hồ Khiên Dư, hắn luôn luôn lợi dụng tôi.
Trong tiềm thức, vẫn có một giọng nói thay Hồ Khiên Dư biện hộ, ngay cả tôi cũng không biết chính mình vì sao như vậy.
Ý thức phải tin tưởng Hồ Khiên Dư không biết từ khi nào thì bắt đầu, một chút một chút xâm nhập vào mạch máu, khống chế của tôi toàn bộ lí trí.
Tất cả những gì Thác Ni nói cho tôi biết, tôi thà rằng tự lừa mình dối người.
Vẻ mặt Thác Ni chợt lạnh, mặt ông ta tái nhợt, nhất thời không có biểu tình gì, nhưng giây tiếp theo, ông ta đột nhiên mở miệng: “Đứa bé đang thương … Ba không hề muốn nói, nhưng là … con … đã mất khả năng làm mẹ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc