Do dự (P11)Lâm Vi Linh:
Tôi gặp ác mộng.
Bóng đè, không thể dãy dụa. Trong mơ hiện ra một cảnh tượng, lúc tôi còn nhỏ, nhìn một thi thể rơi trên nóc xe, trong nháy mắt máu chảy thành sông. Ở không gian mơ hồ tràn ngập màu máu đó, một giây sau, tôi trở lại ngã tư đường, trước mắt là Thác Ni nhuốm đầy máu tươi.
Thác Ni mở miệng nói, nhưng tôi không có cách nào nghe được ông ta nói gì.
Tôi thử lôi ông ta ra, nhưng cơ thể mắc ở trong chiếc xe đã biến dạng, không tài nào nhúc nhích được.
Bờ môi của ông ta mấp máy, tôi chỉ có thể dựa vào khẩu hình mà đoán.
Ba chữ.
Ông ta cố hết sức nói xong, một lần lại một lần, tôi sắp nhận ra ba chữ này, trước mắt tôi bỗng tối lại.
“A…!!!”
Rốt cuộc, tôi từ trong mộng bừng tỉnh.
Tôi ngồi dậy, hô hấp dồn dập, gắt gao nắm lấy ga giường. Tôi cố gắng đè lấy trái tim king hoàng nhưng không có cách nào trấn định được иgự¢ thôi phập phồng.
Tôi không biết mình ngồi yên bao lâu, cho đến khi bên tai truyền vào tiếng mở cửa.
Ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã, bước chân đó hướng tôi đi đến.
Tiếng bước chân ngừng, tôi vùi vào trong một chiếc ôm.
Người này rất nhanh buông ra, xoay người muốn đi. Tôi chưa bao giờ sợ bị bỏ rơi như vậy, nỗi sợ hãi xiết lấy tôi, hai tay tôi theo bản năng ôm quàng lấy: “Đừng đi … đừng …”
Người đó quay lại, ôm lấy tôi: “Được, không đi, không đi.”
Hồi lâu, tầm mắt tôi bớt mơ hồ, thế này mới thấy rõ…
Người tới, là Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư rút khăn lau mồ hôi lạnh trên trán cho tôi, sau đó mang cháo lại, múc một thìa, thổi nguội, đưa đến bên miệng tôi.
Tôi lắc đầu không chịu.
“Ngoan, ăn một chút.” Hồ Khiên Dư dỗ tôi, vẻ mặt chưa bao giờ dịu dàng như vậy.
Tôi chậm rãi há miệng, miễn cưỡng ăn một thìa. Cháo hoa, không có mùi vị gì cả.
Hồ Khiên Dư tiếp tục đút cho tôi ăn, cổ họng tôi nghẹn lại nói: “Em ăn không vào …”
Mày Hồ Khiên Dư khẽ nhíu lại, “Vậy chúng ta ra bên ngoài ăn.”
Nói xong, tay xốc chăn, dìu tôi đứng lên.
Tôi chỉ cảm thấy trong người tự dưng có một ngọn lửa tức giận bốc lên, thiêu đốt toàn bộ ý chí. Tôi phản xạ có điều kiện, vung mạnh tay thoát khỏi hắn.
Đứng phắt dậy, điên cuồng gào lên: “Chuyện của em không cần anh lo!!”
Nhưng tiếng gào thét của tôi lại chỉ đổi lấy của Hồ Khiên Dư sự trầm mặc.
Mắt hắn sâu lại, nhìn tôi thật sâu.
Tôi biết hắn sẽ tức giận. Cũng tốt, hắn sẽ đóng sập cửa đi ra ngoài, tôi đã tỉnh táo lại, bây giờ, tôi vô cùng cần một không gian riêng để tìm toàn bộ lý trí của mình.
Đáng tiếc, tôi chờ rất lâu cũng không thấy hắn phẫn nộ, hắn chỉ đứng im đó, không nói một câu.
Ánh mắt hắn nhìn tôi có bao nhiêu phức tạp. Thương hại?
Tôi không chịu nổi cái nhìn của hắn, cụp mắt, nhảy xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng: “Em còn có chuyện cần xử lý, đi trước.”
Hắn ở phía sau gọi lại: “Từ từ!”
Tôi không để ý đến, bước nhanh hơn. Hắn vượt qua, giữ lấy tay tôi, tôi tránh lại tránh không được.
Hồ Khiên Dư thở dài, “Bộ dáng em thế này làm sao có thể ra ngoài.”
Nói xong không đợi tôi phản ứng, đem tôi đến trước tủ quần áo, mở cửa.
Tôi vô tình thoáng nhìn, trên mắc một dàn đồ nữ. Hồ Khiên Dư tùy tay cầm một bộ, lấy ra khỏi mắc, đưa vào trong tay tôi: “Cỡ của em. Thay đi!”
Tôi cầm quần áo, thớ vải lạnh lẽo dần dần bị lòng bàn tay tôi làm nóng lên: “Anh …”
Đoạn sau của tôi bị tiếng chuông di động làm gián đoạn.
Hồ Khiên Dư có điện thoại.
Hắn nhìn tôi một cái, nhấc điện thoại đi ra phía cửa: “Chuyện gì?” Hắn ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình, tôi nhanh chóng thay quần áo.
Khi tôi mở cửa ta ngoài, Hồ Khiên Dư đã cúp điện.
Mặt đối mặt, tôi nói: “Hẹn gặp lại.”
Hắn cắn cắn môi, như có điều gì phân vân, thả lỏng vai mới nói: “Lộ Tây … xảy ra chuyện rồi.”
*****
Cũng gặp ác mộng, không thể thoát khỏi, còn có Lộ Tây.
Nhưng cô ấy so với tôi nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Sau khi nghe tin Thác Ni bị tai nạn xe cộ, cô ấy bị hôn mê, lúc tỉnh lại, thần kinh đã không còn bình thường.
Bác sĩ kết luận, cô ấy bị điên rồi.
Tôi đến cửa lớn chờ, Hồ Khiên Dư lấy xe từ trong gara đến, mở cửa bên này: “Có thể ngồi xe hay không?”
Hô hấp của tôi như chùn lại, nhắm mắt, lên xe.
Xe lập tức khởi động, vững vàng đến bệnh viện tư nhân vùng ngoại ô.
Ngoài khoa thần kinh, người hầu đưa Lộ Tây đến bệnh viện nhìn thấy Hồ Khiên Dư, lo lắng bối rối dẫn chúng tôi đến phòng bệnh.
Phòng bệnh khóa cửa, tôi chỉ xem qua cửa sổ nhìn vào.
Lộ Tây nằm ở trên giường, tay chân đều bị giữ, có bác sỹ đang tiêm cho cô ấy.
Người hầu khi*p sợ quay sang thăm dò Hồ Khiên Dư: “Thiếu gia, làm sao bây giờ?”
Nghe thấy cô ta hỏi như vậy, tim tôi đập mạnh một nhịp, trong đầu như có tiếng vọng: Đúng vậy … Làm sao bây giờ? Lộ Tây trở thành thế này, nên làm gì bây giờ?”
Tôi không nghe thấy Hồ Khiên Dư trả lời thế nào. Chờ một hồi lâu, rốt cuộc bác sĩ mở cửa đi ra.
Hồ Khiên Dư tiến lên hỏi: “Cô ấy có sao không?”
Tôi suy sụp dựa vào vách tường. Ở khe cửa còn chưa kịp đóng chặt truyền ra tiếng nức nở của Lộ Tây, đau đến tê tâm liệt phế. Đột nhiên tôi cảm thấy không thở nổi, người dán vào tường, chảy xuống.
Tôi ôm đầu, che lỗ tai, không thể nghe, không dám nghe.
“Lâm Vi Linh!” Hồ Khiên Dư đột nhiên lo lắng gọi tôi một tiếng, ngay sau đó, hắn tiến đến trước mặt tôi, ngồi xuống, kéo hai tay tôi ra, nâng mặt tôi lên.
Tầm mắt hắn nôn nóng nhìn tôi, sau đó thở phào một hơi.
“Thật sợ em cũng điên rồi …” Hắn bùi ngùi thở dài. Nói xong nâng tôi đứng dậy, kéo đi.
Tôi nghĩ đến Lộ Tây, không chịu bước: “Em không thể đi!”
“Em phải đi.”
“Không!”
“Em có biết hay không nếu em ở đây thêm một giây, anh sợ em cũng trở nên giống Lộ Tây?”
Tôi vẫn như trước không chịu rời, bất đắc di Hồ Khiên Dư phải cậy mạnh, tôi bị hắn kéo đến cuối hành lang.
Hắn đang chuẩn bị xuống lầu, lúc này, ở dưới một người đi lên.
Là Vương Thư Duy.
Vương Thư Duy nhìn thấy Hồ Khiên Dư, cung kính chào một tiếng: “Hồ tổng.”
Trong nháy mắt nhìn thấy Vương Thư Duy, tầm mắt tôi dừng lại.
Suy nghĩ trở về hiện trường tai nạn, tôi giật mình nhận ra, lúc ấy, ba chữ trong miệng Thác Ni kia, đúng là:
Vương - Thư - Duy…