Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 63

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Do dự (P21)
Từ sau khi kết hôn cùng Diêu Lộ Tây, tôi chuyển ra khỏi nhà. Sau đó, không ở khách sạn của Hằng Thịnh thì ở bệnh viện. Mấy ngày nay phóng viên săn đuổi, cũng không thể ở lại Hằng Thịnh, chỉ có thể đến ở cùng Vi Linh.
Cũng trong thời gian này, tôi đã phái người đi sửa sang lại khu biệt thự ở Sentosa Cove.
Bây giờ có thể dùng luôn, không cần chờ.
Vi Linh rất nhẹ, cũng không áp sát vào tôi, nhưng nhiệt độ bên ngoài rất cao, chỉ trong chốc lát mồ hôi tôi tuôn ra như tắm.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận sâu sắc được, mùa hè Singapore nóng thế nào.
Con đường bên ngoài bệnh viện có biển chỉ dẫn. Trạm xe điện gần nhất cách bệnh viện chắc hẳn không xa. Trên lưng không hề có động tĩnh, tôi không khỏi lo lắng quay đầu nhìn.
Vi Linh mệt mỏi nhắm mắt lại giống một đứa trẻ. Tôi chỉ hy vọng cô ấy là một đứa trẻ, giống như bây giờ, không quá mức tự cho mình là thông minh.
Nhưng không thể phủ nhận, ban đầu hấp dẫn tôi chính là sự “thông minh đến ngốc nghếch” này.
Tôi còn nhớ rõ khi đó cô ấy xuất hiện ở đại sảnh Hằng Thịnh, mặt cúi xuống mong cho tôi không chú ý đến. Cô ấy không biết rằng, mặc dù tôi đứng nói chuyện trước mặt hai nhân viên lễ tân, nhưng từng tiếng hít thở của cô ấy đều đập vào tai tôi, rõ ràng vô cùng.
Sau đó, tôi quay đầu nhìn bóng dáng cô ấy rời đi.
Cô ấy vĩnh viễn không biết rằng, một thân âu phục, bước chân vội vã trốn tránh của mình động lòng người đến cỡ nào.
Chưa bao giờ có một người có thể làm tôi xúc động như vậy.
Nhìn bóng dáng cô ấy biến mất, tôi ở trong lòng nói: Lâm Vi Linh, trò chơi của chúng ta, bây giờ mới chính thức bắt đầu …
Thời gian còn nhiều …
*****
Tôi không thể đi ra bằng cổng chính. Lúc này bên ngoài bệnh viện đã có rất nhiều phóng viên chặn đường.
Tai nạn xảy ra một giờ, paparazzi đã chạy đến án ngữ mỗi góc ở cổng bệnh viện.
Xe cộ cũng không thông.
Tôi vừa xuất hiện, lập tức có phóng viên tinh mắt nhận ra, hô lên một tiếng, dẫn cả một người mang ống kính lao tới vây quanh.
Ban ngày, ánh đèn flash chiếu vào mà làm người ta không mở được mắt.
Vi Linh lúc này cũng trượt xuống.
Trước những ngòi 乃út Gi*t người này, thanh danh của tôi đã sớm bị vày xéo chẳng ra gì, nhưng Vi Linh thì không thể bị lộ mặt, nếu bộ dáng lúc này của cô ấy bị chụp được, không biết giới truyền thông sẽ viết ra những cái gì.
Tôi nhanh chóng xoay người, ϲởí áօ khoác che lấy cô ấy, kéo trở về.
Chúng tôi vất vả đi ra khỏi cửa sau.
Không thể tiếp tục đi bộ, tôi bắt một chiếc taxi. Cô ấy không muốn ngồi cũng không còn cách nào khác. Tôi ôm cô ấy tiến vào, nhanh chóng bảo lái xe khởi động, chỉ sợ cô ấy chạy thoát.
Cô ấy đối với việc đi xe thực sự sợ hãi.
Xem ra tôi đã đánh giá quá cao năng lực thừa nhận của cô ấy.
Xe chạy đến Sentosa Cove, xuống xe, chung quanh đều là khu biệt thự, cũng yên tĩnh hơn rất nhiều
Về nhà, tôi đưa cô ấy lên phòng ngủ, sau đó vào phòng tắm pha nước.
Nước ấm vừa vặn, kêu cô ấy vào tắm rửa.
Cô ấy ngay cả quần áo cũng không thể cởi, ngây ngô đứng ở nơi đó. Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể giúp cô ấy, sau đó đưa cô ấy ngồi vào bồn tắm.
Tắm xong, tôi ướt nhẹp một trận.
Cuối cùng cô ấy ngu ngơ đi vào giấc ngủ. Tôi ngồi đầu giường, sau đó chờ cô ấy ngủ say mới đi ra.
Nội dung di chúc hôm nay Vi Linh kí, hiện tại điều duy nhất tôi có thể xác định là Vương Thư Duy chính là người thi hành.
Còn lại, nội dung sửa đổi, ngay cả Vương Thư Duy cũng không biết.
Tôi phải tìm người đi điều tra.
Lái xe gây tai nạn kia cũng tạm thời phải xuất ngoại né tránh.
Mặt khác ở Hằng Thịnh cũng còn rất nhiều việc chờ tôi đến xử lý.
Lịch trình gặp mặt tổng giám đốc ngân hàng Hoa Kỳ ở Singapore hôm nay cũng phải hủy bỏ.
Tôi vốn tưởng rằng chuyện này chỉ cần một chiều là có thể giải quyết, thời gian có lẽ vẫn dư dả. Nhưng tôi không ngờ được Vi Linh lại chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn.
Chuyện này, trước kia tôi đã từng nhắc nhở Vương Thư Duy: Không được hành động trước mặt Vi Linh, nhưng cậu ta lại làm trái lời tôi.
Tôi đi ra khỏi phòng ngủ, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Vương Thư Duy.
Nguyên bản tôi định chất vấn cậu ta vấn đề này, nhưng khi đến phòng khách, mở TV, thấy tin tức xong, quyết định hủy bỏ cuộc gọi.
Đội cảnh sát điều tra báo cáo: Xe Thác Ni đã rời di, nhưng vì trở lại nên mới phát sinh sự cố.
Xử lý xong một số công việc đã là chạng vạng.
Ngoài cửa sổ ánh tịch dương chiếu vào.
Người ta thường nói thế nào? Ánh tịch dương đỏ như máu?
Tôi bật cười, lắc đầu, quay vào phòng ngủ xem Vi Linh.
Cô ấy đang ngủ. Trên chiếc giường lớn, chân tay cô ấy co lại nằm một góc trông càng thêm nhỏ bé.
Sau đó, tôi đến phòng bếp xem có thể làm một chút đồ ăn hay không.
Lúc học đại học có đôi lần tôi xuống bếp. Vài năm nay không động đến, trù nghệ đại khái cũng giảm đi ít nhiều.
Chỉ có thể miễn cưỡng làm vài món.
Cả ngày nay tôi cùng Vi Linh không ăn cơm. Buổi sáng rời giường, hôn một cái chào buổi sáng cũng vội vã rời đi, điểm tâm cũng không ăn. Tôi vẫn cảm thấy cô gái này sớm muộn cũng kiệt sức.
Ở đây không có người hầu. Nói là ở nhưng tôi cũng chỉ xem như khách sạn, sáng đi, tối về, tủ lạnh trống rỗng, không có thức ăn dự trữ.
Bây giờ, xem ra có chút khó khăn.
Tôi định gọi điện thoại về Hồ gia, bảo đầu bếp đến. Đầu bếp Hồ gia tay nghề không tồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thôi. Nếu mẹ tôi biết Vi Linh cùng tôi ở đây tuyệt đối sẽ rất phiền toái.
Bấc đắc dĩ, chỉ có thể làm thứ đơn giản nhất: Vo gạo, nấu cháo.
Tôi bưng bát cháo vào phòng ngủ, chuẩn bị đánh thức Vi Linh.
Không ngờ, cô ấy đã tỉnh.
Vi Linh ngồi thẳng tắp trên giường, thần sắc khẩn trương, mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng không chút ánh sáng, hai tay nắm chặt ga giường, trán đầy mồ hôi.
Hẳn là gặp ác mộng.
Tôi vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên cô ấy bước chân vào Hồ gia cũng chính là bộ dáng này. Nửa đêm, từ trong mộng bừng tỉnh, hét chói tai làm người khác không thể ngủ yên.
Nhưng khi đó, tôi ghét cô ấy đến cực điểm, ước gì cô ấy cứ như vậy mà điên luôn. Nghĩ lại, lúc đó là tôi ghen tỵ với cô ấy.
Hồi ấy, một năm tôi không được một lần gặp mặt Trương Hoài Niên, mà cô ấy vừa xuất hiện, Trương Hoài Niên dường như mỗi ngày đều đến.
Nhưng mà, Lâm Vi Linh bây giờ, tôi ngoài yêu thương, còn có thể thế nào?
Tôi đi đến, ôm lấy cô ấy: “Không sao … không sao.” Xoa đầu.
Vi Linh khó khăn bình tĩnh lại, tôi quay về lấy cháo, liền bị cô ấy giữ chặt.
Tôi dừng lại, hai tay cô ấy ôm lấy, mặt dán trên lưng tôi, liên tiếp lắc đầu: “Đừng đi … đừng …”
Tôi quay lại xoa đầu cô ấy: “Được, không đi, không đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc