Do dự (P16)Lúc Vương Thư Duy chạy tới cục cảnh sát, Hồ Khiên Dư đang ở bên trong lấy khẩu cung. Tôi mới từ trong đó đi ra, ngồi ngoài văn phòng, uống café.
Vừa vào cửa chỉ thấy mình tôi, anh ta ngẩn người, lập tức quay sang hỏi một cảnh sát đi ngang qua: “Xin hỏi, Hồ Khiên Dư vẫn đang lấy khẩu cung sao?”
Anh ta bỏ qua tôi, đi đến ghế. Tôi đi về phía máy bán hàng tự động, mua một ly café, bưng chén giấy đi đến trước mặt Vương Thư Duy, dừng lại, đưa cho anh ta.
Anh ta dường như không dự đoán được tôi sẽ làm như vậy, nhìn chiếc chén trong tay tôi, không hề nhúc nhích.
Không khí căng thẳng rất lâu, rốt cuộc anh ta cũng vươn tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Tôi cười một cái, nhìn anh ta, “Thác Ni bảo anh đến?”
Lúc này anh ta đang nâng café uống, nghe vậy, động tác cứng đờ.
Vương Thư Duy đem chiếc ly rời khỏi môi, khó hiểu nhìn về phía tôi, ánh mắt nghi ngờ.
Lại còn giả vờ!
Trong lòng tôi căm hận, lại tiếp tục cười mà nhìn lại: “Tôi sắp trở thành con gái của tổng giám đốc rồi, sao? Còn muốn lừa tôi?”
Anh ta lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Tôi hừ nhẹ một tiếng, xoay người ngồi trở lại ghế dài.
Thật lâu sau, Vương Thư Duy ngồi vào bên cạnh tôi.
Anh ta uống café, sau đó, nghiêm túc nói: “Em đều biết cả?”
Tôi gật đầu.
“Hồ Hân nói cho em?”
“Diêu Khiêm Mặc.”
Anh ta gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, trong chốc lát, quay đầu sang nhìn tôi: “Xem ra em đã vui vẻ chấp nhận bí mật này.”
Tôi cố gắng tiếp tục uống café.
Đắng, đắng đến từng đầu ngón tay cũng tê dại.
Tôi không nhìn Vương Thư Duy, chỉ nhìn thứ chất lỏng trong chén giấy: “Báo cáo xét nghiệm còn chưa có không phải sao? Ít nhất em còn có thể tự lừa dối mình trong chốc lát.”
“Em … ngay cả việc này cũng biết?”
Tôi cười, không trả lời.
“Trước khi anh đến đây, kết quả xét nghiệm đã được gửi đến.”
“......”
“Đáng tiếc, nhiễm sắc thể trùng hợp. Em là con gái Thác Ni.”
Tay tôi run lên, ly café nghiêng đi, thứ nước bỏng rát ở bên trong đổ ra tay, nhưng kì lạ là, tôi không có cảm giác đau.
Vương Thư Duy chìa ra một chiếc khăn, tôi dùng hết sức lau vệt café đổ trên mù bàn tay, lau mãi, dường như muốn xéo rách làn da.
Anh ta giữ lấy tay tôi, không cho tôi tiếp tục ngược đãi chính mình.
“Có muốn xem kết quả báo cáo không? Ở trên xe anh.”
Đề nghị của Vương Thư Duy, tôi lắc đầu từ chối.
Tôi mệt, cõi lòng tê tái.
“Thác Ni sẽ đến tìm em. Chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Vương Thư Duy nhắc nhở tôi.
Tôi không còn chút sức lực, tựa lưng vào ghế ngồi, từ từ nhắm hai mắt.
Lâm Thậm Bằng … Người ba mà tôi yêu quý nhất … thì ra mới là ngọn nguồn tạo ra tội nghiệt của tôi.
Suy nghĩ mãi nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Vương Thư Duy vòng tay qua vai tôi, thuận thế đem tôi ngả vào vai mình.
Tôi không kháng cự. Tôi vốn vẫn bài xích Vương Thư Duy, bởi anh ta từng hại tôi, nhưng thì ra, tất cả những việc anh ta làm đều bị chính ba ruột tôi bày bố.
Nghĩ như vậy, dường như tôi không còn gì trách móc.
Bị chính người sinh ra mình hãm hại, kì thật, tôi cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Nhưng là, nghĩ đến Lâm Thậm Bằng, tôi đau như có gậy sắt giáng vào trong tim.
Tôi dựa vào vai Vương Thư Duy, từ từ nhắm mắt.
Trước mắt tối lại, như vậy tôi mới có thể tĩnh tâm được chút ít.
Nhưng sự yên bình của tôi không kéo dài.
Tôi cảm giác được một tầm mắt chiếu trên người mình.
Tôi chậm rãi mở mắt. Quả nhiên nhìn thấy Hồ Khiên Dư vừa trong phòng lấy khẩu cung đi ra.
Hồ Khiên Dư đứng tại chỗ, nhìn tôi không rời.
Mà tôi, tựa vào vai Vương Thư Duy, mở to mắt, lười nhác nhìn thẳng hắn …
Tôi cảm thấy kì lạ là, dường như Hồ Khiên Dư không tức giận, cũng không thể hiện cảm xúc gì. Chúng tôi cứ như vậy, lạnh nhạt đối diện.
Đột nhiên, Hồ Khiên Dư nhếch mày, cắn môi, cười khẽ.
Đó là, biểu hiện đùa cợt.
Tôi buồn bã, tim đập lệch một nhịp.
Theo bản năng, tôi đang chuẩn bị rời đi bả vai Vương Thư Duy, anh ta đã nhanh hơn một bước đứng lên: “Hồ tổng.”
Hồ Khiên Dư hơi gật đầu một cái xem như đáp lại, tiện đà xoay người hướng phía đầu hành lang đi đến. Vương Thư Duy liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lập tức đuổi theo Hồ Khiên Dư.
Hai người, một bên rảo bước, một bên nói chuyện.
Giọng nói của Hồ Khiên Dư mơ hồ truyền vào tai tôi: “Hà Vạn Thành đâu?”
Giọng nói Vương Thư Duy rất nhỏ, tôi không nghe thấy anh ta nói gì.
Mà không biết Vương Thư Duy trả lời cái gì, Hồ Khiên Dư lập tức đáp: “Chặn ông ta lại.”
Vừa dứt lời, bóng hai người biến mất ở cuối cầu thang.
Tôi nhìn hành lang trống trải, không nói không rằng một lần nữa dựa lưng trở lại ghế ngồi, tinh thần suy sụp. Trong im lặng, tôi suy nghĩ thật lâu, sau đó lấy di động gọi cho Thác Ni.
Điện thoại thông suốt.
“Tôi là Lâm Vi Linh.”
Một thời gian dài trầm mặc, ông ta mới đáp lại, “Thật trùng hợp, tôi cũng có việc muốn tìm cô.”
“Tốt lắm, chúng ta …” Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, “ … Lát nữa tôi muốn đi bệnh viện trung ương, hẹn gặp ở đó.”
“Bệnh viện?” Ông ta chậm rãi hỏi lại, một chữ lại một chữ.
Bộ mặt tôi mặc dù cứng ngắc, nhưng vẫn cười khẽ ra tiếng vào ống nghe: “Đúng, tôi muốn xác nhận thân nhân … không …” Tôi sửa miệng, “… Làm xét nghiệm lại một lần.”
Đối với những điều giả dối này tôi đã quá mệt mỏi, thà rằng tôi tình nguyện bức mình không đối mặt với cái gọi là “chân tướng” này.
Tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết quả.
Thời gian từ từ trôi qua, tôi không thấy Thác Ni đáp lại.
Tôi chỉ có thể nói: “Thời gian tự ông lựa chọn. Khi nào đồng ý gặp mặt nói trước cho tôi biết.”
Nói xong, ngón tay đã muốn ấn dừng, Thác Ni lại một lần nữa làm tôi dừng lại: “Diêu Khiêm Mặc? Cậu ta nói cho con?”
Tôi cảm thấy nực cười: “Ông có thời gian quan tâm chuyện này?”
“Con hẳn là biết ba sẽ không dung một người không những không thể thay ba làm việc mà còn khinh địch lại phản bội lời giao hẹn từ trước.”
“Giao hẹn?” Giọng tôi cao lên, ngữ khí khinh miệt vô cùng.
Nếu một người như Thác Ni mà là cha đẻ của tôi … Tôi lắc đầu, cố gắng xua đi ý nghĩ này.
Lời nói tiếp theo của Thác Ni phá vỡ trầm mặc: “Vi Linh, ba sẽ bù lại. Tin ba … Hơn nữa, ba thực lòng yêu mẹ con. Những lời này là thật.”
Ông yêu mẹ tôi, lại bày bố nhiều năm như vậy để hại đứa con duy nhất của bà ấy. Tình yêu này thật ti bỉ.
“Còn Lộ Tây thì sao?” Tôi không kịp nghĩ, thốt ra. Lời đến miệng mới phát hiện giọng nói mình tràn đầy căm phẫn.
“Lộ Tây … là một cô gái kiên cường.”
Ông ta nói ra những lời này, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ông xem cô ấy như hàng hóa để mua bán … Vậy ông yêu cô ấy sao?”
“Không, đó không phải là yêu. Lộ Tây có ơn với ba, ba bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ cô ấy, giúp đỡ cô ấy huy hoàng trở lại đối diện với Diêu gia. Cô ấy làm như vậy là báo ơn … cũng có thể nói là … trả giá.”
Trả giá? – Tôi muốn cười thành tiếng vì sự tuyệt tình vô liêm sỉ của người đàn ông này.
Nhưng là giây tiếp theo, môi tôi cứng đờ lại – Tôi thì sao? Tôi làm mọi việc cũng thường trực hai chữ “trả giá”, như vậy có phải hay không tôi cũng là người vô liên sỉ?
Sự tính toán chi li này của Thác Ni, chẳng nhẽ là huyết thống chảy trong tôi?
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, “Nếu ông yêu mẹ tôi, vậy hãy đồng ý với tôi đừng tiếp tục hại Hồ Khiên Dư. Còn nữa … Lộ Tây, buông tha cô ấy đi.”
“Hồ gia giúp Lâm Thậm Bằng, lừa cha con chúng ta nhiều năm như vậy, khiến ba lầm đường, thiếu chút nữa bức con đến tuyệt cảnh. Vi Linh … con cũng giống ba, ba tin con tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn mà nhân từ một cách mù quáng.”
Trong giọng nói Thác Ni mang theo một sự chắc chắn, khẳng định sự giống nhau giữa tôi và ông ta.
Tôi rất muốn gào lên rằng: Trước khi có kết quả xét nghiệm lại, ông không có tư cách nói như vậy!!!
Nhưng chung quy lại, tôi cũng không thể nói ra miệng
“Tóm lại, đồng ý với tôi.” Cho dù tôi không tin ông ta giữ lời, thì coi như là tôi cầu xin ông ta.
“Mạng Hồ Khiên Dư cũng không còn dài. Đó là hậu quả hắn ăn chơi sa đọa, không quan hệ đến ba.” Ông ta lạnh lùng.
Nói như vậy, đại khái Thác Ni còn không biết Hồ Khiên Dư cùng ngôi sao kia chỉ là diễn kịch.
“Tốt lắm, nếu như vậy, xin ông sau này không cần tiếp tục đi hại anh ta.” Tôi không muốn đối mặt với cảm giác trái tim bị dày vò Ϧóþ nghẹt này nữa. Hồ Khiên Dư thống khổ, tôi đau.
Thác Ni tiếp tục: “Về phần Lộ Tây … Ba sẽ để cho cô ta lựa chọn.”
************
Đêm đó, tôi nhận được điện thoại của Lộ Tây.
Thác Ni cho cô ấy đến gặp mặt tôi.
Trong điện thoại, cô ấy e dè hỏi: “Đến …đến bar chúng ta thường ngồi trước kia, được không?”
Tôi không biết Thác Ni nói gì với Lộ Tây, cô ấy đối mặt tôi tựa như con nai bị thương, trong mắt luôn có một cảm giác đau đớn thêm một chút sợ hãi né tránh.
Trước kia, tôi cùng Lộ Tây thường xuyên đến quán bar này. Tôi đã từng ở đây uống say như ૮ɦếƭ.
Lúc này gặp mặt, cả hai đều xấu hổ vô cùng.
Lộ Tây gầy đến dọa người, tôi liếc nhìn bàn tay cô ấy nâng chén rượu, ngón tay xương xẩu như bàn tay của yêu tinh. Nhìn thấy tôi xem tay mình, lưng cô ấy lập tức cứng lại, ngón tay áp út đeo nhẫn kim cương như muốn né tránh.
Cô ấy hiểu lầm.
Đáng trách là đàn ông, bị thương luôn là đàn bà.
Khi học đại học, Lộ Tây thường nói như vậy.
Bây giờ nhớ lại, chỉ muốn lập tức uống thật nhiều để không còn phải nghĩ ngợi gì nữa.
Cô ấy uống một ly whisky, ngẩng đầu nhìn một hàng ly trên đầu, môi mấp máy: “Thác Ni nói cậu không trách mình …”
Nói xong cô ấy quay sang tôi, híp mắn mỉm cười. Nụ cười thuần túy.
Nếu nói tôi giống người mẹ quá cố của mình, thì bà ấy kém xa Lộ Tây – Thác Ni nên yêu Lộ Tây mới đúng.
Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, tôi cảm thấy buồn cười, cầm chén ngửa đầu uống, muốn lấy cồn làm tê dại chính mình.
Cảm giác cay xé ùa vào khóe miệng, cồn theo yết hầu một đường chảy xuống dưới như cháy ruột.
Kì lạ là đối với một người tửu lượng kém như tôi, hôm này rượu quá ba tuần thế nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Lộ Tây say, nghiêng ngả lảo đảo đến toilet nôn. Tôi đi theo, vỗ vỗ lưng, giúp cô ấy thuận khí.
Cô ấy ghé vào bồn rửa tay, khó khăn nôn mửa. Xong rồi, tôi định nâng cô ấy dậy, Lộ Tây lại vung cánh tay lên ngăn cản tôi.
Cô ấy quay lại, dựa vào bồn rửa tay, chống người nhìn.
“Cậu biết không? Vi Linh … kì thật mình vẫn cảm thấy cậu ghê tởm … Dối trá, dơ bẩn, không lúc nào sống thật lòng mình … Nhưng là, mình thực sự xem cậu là bạn …”
Cô ấy nói đúng, tôi không có gì để phản bác. Cô ấy mắng, lòng tôi cũng không có bất kì cảm giác gì.
Ngược lại, sợi dây thắt chặt trong lòng tôi đang dần dần nới ra.
Tôi rất muốn thở phào một hơi.