Do dự (P13)Diêu Khiêm Mặc cẩn thận nhìn, trong chốc lát, ý cười càng đượm, đưa tay vuốt hai má tôi: “Thì ra em đã biết?”
Tôi đang muốn nghiêng đấu né tay anh ta, Diêu Khiêm Mặc lại tiếp tục nói: “Thác Ni đã nói cho em?”
Tôi hoàn toàn cứng đờ.
Nửa ngày mới phản ứng lại, “Thác Ni …?”
“Ông ta làm như vậy là vì muốn giúp em báo thù. Nhưng anh thấy … dường như em cũng không vui khi nhìn thấy Hồ Khiên Dư ૮ɦếƭ thảm.”
Sắc mặt của tôi ở trong mắt Diêu Khiêm Mặc lúc này có lẽ rất suy sụp. Anh ta tươi cười càng đắc ý.
Hiện tại, anh ta cười nhưng dường như lại đau đớn vô cùng: “Lão hồ li đó cũng có ngày tính sai? Ha ha, thú vị.”
****
Tôi ngửa đầu, nhìn ánh đèn trên đỉnh, nhất thời ௱ôЛƓ muội.
Có lẽ, tôi là đứa ngu xuẩn mới bị những người này thao túng trong tay.
Gạt tôi, là muốn đoạt lấy trong tay tôi cái gì sao?
Nhưng rõ ràng tôi hai bàn tay trắng, không biết Thác Ni nhìn trúng cái gì?
Tôi không còn chút sức, nhợt nhạt hỏi: “Anh, Hà Vạn Thành, rốt cuộc cùng Thác Ni có giao dịch gì? Tại sao lại dính dáng đến tôi?
Diêu Khiêm Mặc im lặng. Tôi cũng không trông cậy anh ta trả lời.
Trầm mặc hồi lâu, có người tiến vào kho hàng, tôi nghe thấy tiếng bước chân hối hả, từ ngoài cửa vọng đến, càng ngày càng gần, cuối cùng những người đó tiến vào đứng cạnh Diêu Khiêm Mặc.
Tôi quay đầu nhìn, những người vừa vào nói vào tai Diêu Khiêm Mặc gì đó.
Một lát sau, Diêu Khiêm Mặc nhìn tôi, lại nhìn người đó, suy nghĩ, gật đầu.
Lập tức một lần nữa người đó lại đi ra ngoài, Diêu Khiêm Mặc đứng lên đi đến phía tôi.
Anh ta lấy trong túi ra một ống tiêm đã có sẵn dịch.
Tôi nhìn đến, cả người căng thẳng, nghĩ đến lúc trước ở phòng ngủ, làm cho tôi đau đớn rơi vào hôn mê chắc là cái này.
Quả nhiên, Diêu Khiêm Mặc dừng lại trước mặt tôi. Tôi muốn trốn, nhưng không thể ngăn cản được động tác của anh ta.
Anh ta giơ mũi tiêm lên, hướng về phía sau gáy tôi.
Tay anh ta nâng tôi, miệng nhẹ nhàng nói: “Ngủ một giấc …”
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng: “Từ từ!”
Lúc này, mũi kim vừa châm vào da, còn chưa tiêm dịch. Diêu Khiêm Mặc dừng lại.
Chỉ một chút nữa thôi dây trói sau tay tôi sẽ đứt.
Tôi hô hấp dồn dập, bắt buộc chính mình phải trấn định lại: “Nếu tôi lựa chọn phương án anh đưa ra, kết quả của tôi sẽ thế nào?”
Trầm mặc.
Không khí xung quanh dường như yên lặng. Xem ra Diêu Khiêm Mặc đang suy nghĩ. Lần này trong lòng anh ta đang cân nhắc, một bên là tôi, một bên … là gì?
Rốt cuộc, dường như Diêu Khiêm Mặc đã nghĩ thông.
Anh ta nhìn ánh mắt của tôi, chăm chú như tiến sâu vào trong đó. Tới gần.
Lúc này, Diêu Khiêm Mặc giữ lấy cằm, tiến đến, hôn môi tôi.
Đầu lưỡi lập tức tiến vào trong khoang miệng, thăm dò.
Lưỡi của tôi bị anh ta cuốn lấy, nước bọt trong miệng bị anh ta ʍúŧ vào.
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Diêu Khiêm Mặc khẽ cắn môi tôi, ở chỗ khi Hoàng Hạo Nhiên tát rách ra, day nhẹ.
Tôi thấy anh ta dần dần mê muội, chậm rãi nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện. Hy vọng Diêu Khiêm Mặc đã ý loạn tình mê.
Bàn tay ở phía sau tiếp tục cắt dây trói. Giây tiếp theo, đoạn giây đó đứt làm đôi, tay tôi cuối cùng cũng được tự do.
Anh ta ở trong miệng tôi mê mẩn, được một tấc lại tiến thêm một thước, giống như muốn chạy vào cổ họng tôi.
Tôi nhịn xuống cảm giác buồn nôn, tìm cơ hội, chuẩn bỉ đem ống tiếm hướng Diêu Khiêm Mặc. Trong lòng đếm ngược: 3, 2, 1….
Tay vung lên, dùng hết sức.
Diêu Khiêm Mặc vào lúc này đột nhiên trợn mắt.
Mắt anh ta khẽ lóe lên, cười, trong nháy mắt bắt được cánh tay tôi. Ống tiêm cách gáy anh ta rất gần, lại không thể chạm đến.
Chỉ khoảnh khắc, kim tiêm bị anh ta ςướק đi, bàn tay vừa được tự do, lập tức bị anh ta bắt lấy.
Cả quá trình đó miệng Diêu Khiêm Mặc không hề rời tôi, vẫn khiêu khích cuốn đảo. Âm thanh ướƭ áƭ truyền đến tai, tôi cảm thấy khuất nhục, răng nhanh chóng cắn chặt lưỡi anh ta.
Diêu Khiêm Mặc bị đau, ruốt cuộc rời đi.
Anh ta cúi đầu nhìn viên đá, dùng chân đá nó ra xa.
“Em luôn có thể dội nước vào nhiệt tình của anh.” Diêu Khiêm Mặc tiếc nuối quệt môi mình.
Môi của anh ta sưng lên rướm máu. Người đàn ông nhìn có vẻ mảnh khảnh nhu nhược này, sức một chút cũng không nhỏ.
Nghĩ đến môi của tôi, vẫn không khỏi tức giận.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Có ૮ɦếƭ cũng để cho tôi ૮ɦếƭ rõ ràng. Ngủ mà ૮ɦếƭ, uất ức lắm.”
Diêu Khiêm Mặc cúi đầu, nhìn ống tiêm rơi trên mặt đất: “Anh cũng chỉ có một mũi tiêm này … Được, anh sẽ khiến cho em mở to mắt mà thấy sự cố chấp của em hại ૮ɦếƭ mình thế nào.”
*****
Một lúc lâu sau tôi mới biết được, thì ra mình cố gắng dành đến quyền lợi “được tỉnh táo”, cũng không phải sáng suốt.
Sắc trời dần sáng lên, ánh nắng le lói từ bên ngoài chiếu vào.
Diêu Khiêm Mặc rời đi một lần, lúc trở về, nụ cười trên mặt anh ta càng ra vẻ đắc ý.
Người đàn ông này hầu như lúc nào cũng giữ nụ cười trên mặt, nhưng lúc này tôi thấy được nụ cười của anh ta càng đượm. Tựa như thợ săn đang đợi con mồi vào bẫy, giảo hoạt mà tàn nhẫn.
Tiểu nhân đắc chí!
Bên ngoài bây giờ gió thôi mây bay thế nào tôi đều không biết.
Trước kia Thác Ni hẹn tôi thời gian một tuần, dường như cũng không bình thường.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng. Diêu Khiêm Mặc không cho tôi đi, điểm này khẳng định có liên quan đến Thác Ni.
Nhưng là theo tôi, Thác Ni mong cho tôi ૮ɦếƭ không kịp, Diêu Khiêm Mặc sao có thể lấy tôi ép ông ta?
Sau khi Diêu Khiêm Mặc trở lại kho hàng dường như vẫn như đang chờ đợi gì đó. Cho mãi đến khi nhận được một cuộc điện thoại.
Anh ta nhấc máy, cũng không nói chuyện, một lát sau đưa điện thoại đến bên tai tôi.
Anh ta nói khẽ: “Nói gì đó đi, Vi Linh.”
Từ ống nghe truyền đến một giọng giận dữ: “Diêu Khiêm Mặc! Cậu rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?”
Lập tức tôi nhận ra giọng nói này, nhất thời hoảng hốt, “Hồ Khiên Dư?”
Bên kia dừng lại, ngay sau đó là một giọng nói hoảng hốt tiến vào tai tôi: “Vi Linh?! Em ở đâu? Nói cho anh biết! Còn có ai ở bên cạnh …”
Lời của Hồ Khiên Dư tôi không thể nghe hết, Diêu Khiêm Mặc lấy điện thoại khỏi.
Anh ta đi đến một góc, tiếp tục trò chuyện.
Dây thần kinh tôi như căng ra, loạn lên trong lời Diêu Khiêm Mặc.
Anh ta trò chuyện, giọng rất nhẹ nhàng, nội dung lại chỉ làm cho tôi liên tưởng đến chuyện tàn khốc nhất.
“Rất đơn giản, kí hợp đồng kia, tôi lập tức thả người …”
“ … Tôi không sử dụng bạo lực với phụ nữ. Nhưng Hoàng Hạo Nhiên … Tôi không dám nói trước. Cậu cũng biết, anh ta hận Lâm Vi Linh bao nhiêu.”
“Thật có lỗi, anh bạn … Đừng nói vậy. Nếu không phải Thác Ni nửa chừng hủy bỏ hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi cũng không sử dụng hạ sách này.”
“Muốn trách, thì trách Thác Ni đi …”
“Cậu nói sai rồi, mạng cô ấy không ở trong tay tôi, mà ở trong tay cậu.”
“… Để xem cậu lựa chọn như thế nào!”
Tôi không biết Hồ Khiên Dư trả lời Diêu Khiêm Mặc thế nào, nhưng từ sau khi nói chuyện, Diêu Khiêm Mặc luôn có bộ dáng nắm chắc thắng lợi.
Rất nhanh, Diêu Khiêm Mặc cúp máy, trở lại trước mặt tôi. Anh ta cúi người, không khách khí vỗ vỗ mặt tôi: “Nhìn xem trong lòng Hồ Khiên Dư em có vị trí thế nào.”
Tôi hung hăng quay mặt đi chỗ khác: “Anh bắt Hồ Khiên Dư kí hợp đồng gì?”
Anh ta lập tức cười tà, tiến gần đến nhìn tôi: “Em không đoán được?”
“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần?”
Diêu Khiêm Mặc tiếp tục cười: “Đúng vậy.”
“Anh ta sẽ không ký.”
Diêu Khiêm Mặc lắc đầu, chậc chậc thở dài: “Em xem nhẹ mình ở trong lòng cậu ta rồi.”
“Hồ Khiên Dư trước nay là người xem trọng lợi ích, cùng với em gái anh và nữ ngôi sao kia còn nhập nhằng. Anh ta sẽ không bì một người phụ nữ mà hy sinh.”
Nghe tôi nhắc tới Lộ Tây, biểu tình của Diêu Khiêm Mặc lúc này thay đổi.
Anh ta vẫn để ý đến em gái mình.
Hồi lâu, Diêu Khiêm Mặc đứng thẳng dậy, chậm rãi tránh xa tôi: “Được, vậy để xem là em đoán đúng hay vẫn là anh đoán đúng.”
Một giờ sau, Diêu Khiêm Mặc nhận được điện thoại, tuy rằng chỉ nghe thấy Diêu Khiêm Mặc trả lời, nhưng đại khái cũng có thể đoán được: Hồ Khiên Dư cùng Hà Vạn Thành đàm phán, chậm chạp không chịu kí tên.
Cuối cùng, kết quả là tôi đoán đúng: Hồ Khiên Dư từ chối.
Nhận xong cuộc điện thoại, cơn giận của Diêu Khiêm Mặc không kiềm hãm được, anh ta nóng giận giơ cao tay, dường như hung hăng muốn ném điện thoại, nhưng ở thời khắc cuối cùng, tỉnh táo lại, rút tay về.
Diêu Khiêm Mặc chậm rãi đi đến phía tôi.
Anh ta giữ lấy cằm, làm tôi ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào mình.
Đối mặt với tôi, mặc dù anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn có một núm đồng tiền, dương khóe miệng: “Chúc mừng em, rốt cuộc cũng có lần đoán đúng!”
Miệng tôi chua sót vô cùng, nhưng vẫn như cũ trả về một nụ cười: “Không cần chúc mừng, mạng của tôi cũng không giữ được.”
“Sai.” Anh ta đưa một ngón tay lên chặn lấy miệng tôi, “Em còn một lựa chọn nữa.”
“Là?”
“Anh.” Anh ta chỉ vào chính mình, nghiêm túc nói.
Tôi đùa cợt: “Tôi đối với anh mà nói nhiều nhất chỉ là một công cụ uy Hi*p. Anh muốn tôi có lợi ích gì?”
“......”
“Nói cho tôi biết nguyên nhân, nếu không tôi không chấp nhận.”
Trong mắt anh ta hiện lên một chút cảm xúc gì đó nhưng rất nhanh khôi phục: “Tạm thời không thể nói cho em biết.”
“Khi nào mới được?” Tôi chủ động ngẩng mặt theo dõi Diêu Khiêm Mặc.
“…”
Lại là im lặng.
“… Đợi sau khi Thác Ni trả lời anh một cách thuyết phục, anh mới có thể …”
Diêu Khiêm Mặc chưa kịp nói xong, tôi cũng chưa kịp hỏi ra miệng …
Di động của anh ta vang lên.
Anh ta cúi đầu nhìn màn hình, trên mặt kích động.
Nhanh chóng nhấc máy, vội vã hỏi: “Thế nào? Suy nghĩ kĩ chưa?”
Nghe như vậy, đối phương hẳn là Hồ Khiên Dư.