Do dự (P9)Tôi nhìn hai bên di động, sửng sốt một chút, không khỏi mắng: Khốn khi*p!
Đúng lúc này, tiếng chuông của tôi vang lên, trong im lặng nghe đến cực kì chói tai. Tiểu Lưu giật mình co người lại. Tôi quay đầy nhìn cô ta, đem điện thoại trả, sao đó đến một góc nhận điện.
Số điện thoại này là số tôi không biết. Tôi nhấc máy, giọng nói khó chịu: “Alo?!”
“Vi … Vi Linh …”
Sự tức giận của tôi trong khoảnh khắc sụp đổ. Giọng nói này …
“Mình là Lộ Tây.” Cô ấy rụt rè nói.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy giọng nói của cô ấy đúng là âm hồn không tán, đi theo ám ảnh mình.
“Có chuyện gì?” Tôi nghe thấy mình lạnh nhạt hỏi lại.
“Mình … Mình không có thời gian … tóm lại, cậu nhanh đến khách sạn quốc tế Hằng Thịnh ở ngoại thành, phòng 3918!”
Giọng nói của cô ấy khẩn trương, lại dường như cố ý nói nhỏ.
Tôi nghi ngờ, không tin, nhếch mi: “Lộ Tây, mình không rảnh đùa với cậu.”
“Cái này liên quan đến tính mạng Hồ Khiên Dư! Không phải đùa!”
Hồ Khiên Dư! Hồ Khiên Dư!
Trên đời này, đây chính là cái tên tôi không muốn nghe nhất, lại càng không muốn nghe thấy cái tên này nói ra từ miệng Lộ Tây.
Tôi hít sâu, chuẩn bị cúp điện thoại.
Tiểu Lưu thay Thác Ni theo dõi tôi – Chuyện phiền toái này tôi còn chưa xử lý xong.
“Đừng cúp! Vi Linh, mình xin cậu … mình đã hại anh ấy đủ thàm, mình không thể … không thể lại …”
“Nguyên nhân. Nói cho mình biết nguyên nhân, nếu không mình sẽ không đi.”
Tôi ra điều kiện, bởi vì thật sự không thể xen vào việc mà bản thân mình không rõ ràng.
“…” Cô ấy không nói lời nào.
Tôi đang định cúp máy, cô ấy đột nhiên vội vàng khóc lóc nói: “Hồ Khiên Dư có hẹn với một ngôi sao hạng hai, còn … còn chuẩn bị đặt phòng …”
Nghe vậy, tôi không khỏi bật cười, tiếng cười rơi vào tai Lộ Tây bên kia, trong phút chốc, Lộ Tây điên loạn hét lên: “Cô ta nhiễm HIV AIDS!”
Nụ cười trên mặt tôi vẫn duy trì, tiện đà mỉa mai ra tiếng: “Cậu cho rằng mình ngu ngốc? Hay là cậu bị Hồ Khiên Dư làm cho phát điên rồi?”
Cô ấy không nói.
Lại là khóc. Cô ấy khóc làm cho tôi cảm thấy phiền toái.
Tôi tự cảnh báo bản thân mình không thể tin cô gái này, dù chỉ một câu, huống chi cô ấy nói cho tôi biết, bệnh HIV này … Hừ, quả thật chỉ nói nhảm mà thôi!
Cô ấy như vậy, tôi hoàn toàn cho rằng vì cô ấy bị Hồ Khiên Dư chơi đùa đến phát điên rồi.
Đến lúc này, cô ấy đột nhiên nói một câu: “Là thật …”
Rất nhẹ rất nhẹ mà âm thanh như thảm thiết réo rắt.
Lộ Tây chưa bao giờ nói chuyện với tôi như vậy.
*****
Tôi không biết bản thân mình nghĩ gì, đầu óc trống rỗng. Lúc phản ứng được tôi đã sớm lao ra cửa phòng, chạy xuống lầu, mặc kệ mắt cá chân đau đớn, lảo đảo nghiêng ngả đi xuống đường, gọi xe.
Gọi điện thoại cho Hồ Khiên Dư.
Tắt máy!
Tôi bất chấp tất cả, không cần biết tại sao Lộ Tây không tự mình đi lại muốn gọi điện cho tôi, bảo tôi đi, lại càng không cần biết tại sao Lộ Tây biết việc này.
Tôi chỉ có thể khản giọng kêu lái xe: “Đi nhanh lên! Nhanh lên!!!”
Vùng ngoại thành kẹt xe nghiêm trọng, đường xá chật như nêm, tôi nghe thấy chính mình hướng lái xe hét lên: “Có đường khác hay không?!”
“Đây là kẹt xe bình thường, rất nhanh thông, nhiều nhất là 5 phút.”
Lái xe trấn an tôi.
Tôi dường như sắp điên rồi, bất chấp tất cả, xuống xe, xuyên qua dòng xe cộ tấp nập lao về phía trước.
Mắt cá chân đau như có rất nhiều mũi kim châm vào xương. Tôi ném giày cao gót, vụt qua lề đường.
Tiếp tục chạy.
Tóc bay loạn che khuất tầm mắt.
Rốt cuộc chạy đến đại sảnh khách sạn, trong đầu tôi chỉ có con số 3918, 3918, 3918 …
Thang máy còn chưa xuống, tôi chờ không kịp, hung hăng đập bảng số. Những người xung quanh đem con mắt tò mò quay sang nhìn tôi.
Tôi không thèm để ý. Nỗi sợ hãi chưa bao giờ có vây chặt lấy tôi.
Tôi lo lắng cho kẻ thù của mình, một người đáng hận đáng ૮ɦếƭ, đáng bị nguyền rủa.
Ngẫm lại thật buồn cười.
Nhưng tôi cười không nổi. Tôi sợ hãi, sợ những gì tôi nguyền rủa bị linh nghiệm.
Đi vào thang máy, tôi nhìn chằm chằm nhìn bóng mình phải chiếu: mặt đỏ tai hồng, môi lại trắng bệch như tuyết.
Chạy thẳng đến phòng, gõ cửa, tiếng rầm rầm rầm vang lên.
Không ai mở.
Tiếp tục đập, đập lớn hơn nữa.
Nhân viên phục vụ đi qua dừng lại, hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không.
Tôi không để ý đến, chuyên tâm đập cửa.
Rốt cục cũng mở.
Hồ Khiên Dư.
Hắn quấn khăn tắm quanh hông, tóc ướt.
Nhìn thấy tôi, hắn hoàn toàn hóa đá.
Tôi không chút cố kị, chạy đến, túm lấy cánh tay hắn: “Người đàn bà kia … Anh, anh, đã động đến cô ta chưa? A? Có hay không?!”
Lúc hắn phản ứng lại, lập tức cười nhạo.
Tôi không hỏi được hắn, bỏ cánh tay ra, vọt vào phòng.
Thẳng đến phòng ngủ.
Người phụ nữ trên giường, không mặc quần áo …
Thấy một màn này, đầu óc tôi “ầm vang” một tiếng, như có một thứ gì đó, nháy mắt sụp đổ.
Lúc tỉnh táo lại, tôi đã lao về người đàn bà kia, cả người đè lấy, giựt tóc điên cuồng, hét chói tai như điên rồi: “Cô có để cho anh ấy làm gì hay không?”
Người đàn bà đó ở dưới tay tôi hét lên, đạp đá lung tung.
Một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy thắt lưng, đem tôi từ trên giường ôm lấy.
“Cô muốn làm gì?”
Người có đôi tay mạnh mẽ ấy hướng phía tôi quát lên. Tôi làm như không nghe thấy, dùng mũi chân lao xuống, một cái tát thật mạnh giáng xuống người đàn bà trên giường.
“Đồ đê tiện!!! Cô hại ૮ɦếƭ anh ấy!! Cô hại ૮ɦếƭ anh ấy!!”
Mắng đến cuối cùng cổ họng tôi ách lại, nói không ra một chữ.
Cánh tay kia rốt cuộc cũng buông tôi xuống, hai tay tôi đặt trên thảm run lên không cách nào khống chế được.
Không biết khi nào, có người ngồi xuống trước mặt tôi, “Vi Linh? Vi Linh?”
Tầm mắt tôi mơ hồ ngẩng đầu nhìn. Khuôn mặt người này ở trước mắt tôi rất lớn, trong ánh sáng lập lòe, cùng với khuôn mặt khi tôi ngã cầu thang và khuôn mặt cười nhạo tôi ở cửa phòng vừa rồi, dần hợp làm một.
Tôi xem, đây là Hồ Khiên Dư. Tay hắn, mặt hắn, vừa rồi cười nhạo, lúc này quan tâm …
Tôi chống tay, nhấc người, đứng dậy, đi đến.
Tôi giơ tay bạt xuống, mặt hắn nghiêng đi.
Tôi gạt nước mắt, trong lòng tự nói với mình: Là chính hắn muốn ૮ɦếƭ, không nên tự trách mình. Là chính hắn muốn ૮ɦếƭ, không nên tự trách mình…
Một cái tát này, tôi dùng hết sức. Người đàn ông trước mặt này, bây giờ đối với tôi mà nói không khác gì người đã ૮ɦếƭ.
Tại sao phải tức giận với một người đã ૮ɦếƭ? Không đáng.
Tôi gạt nước mắt, lướt qua Hồ Khiên Dư, rời đi. Sau đó một giây, hắn nắm lấy cổ tay tôi.
“Cô có ý gì?” Hắn hỏi. Giọng nói chậm, rất bình tĩnh.
“......”
“Luôn luôn như vậy, vô duyên vô cớ chạy đến nhiễu loạn tầm mắt tôi. Lâm Vi Linh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tôi quay đầu, nhìn người đàn bà bị tôi dọa tránh ở một góc, thở sâu, bình tĩnh trả lời hắn: “Thật xin lỗi, tôi quầy rầy hai người. Tôi lập tức đi.”
Ra khỏi khách sạn, tôi chân đất đi trên đường, chật vật không chịu nổi.
Lâm Vi Linh, hôm nay xem như thực sự gục ngã một lần.
Rốt cuộc tôi đi không nổi, trượt xuống bên đường. Xe cộ như nêm, ánh đèn đường mờ ảo, vô số đèn xe hiện ra trước mắt. Dần dần, tôi tỉnh táo lại.
Một lần nữa đứng lên, đi về phía trước.
Về nhà, gọi điện thoại cho Lộ Tây.
Trong lòng tôi vẫn nghi ngờ.
Tại sao chồng cô ấy cùng phụ nữ không đứng đắn đặt phòng, cô ấy không tự mình đi ngăn cản mà lại đem sự việc nói cho tôi biết?
Mà cô ấy, làm thế nào lại biết người đàn bà kia có bệnh?
Điện thoại không thông. Lộ Tây không chịu nghe máy. Mấy cuộc đầu, có tiếng thông báo máy bận, tiếp tục gọi, đến cuối cùng, Lộ Tây tắt máy.
Thật hiển nhiên, Lộ Tây muốn trốn tôi.
Tôi cúp máy, một lần nữa ấn số điện thoại, trước mắt đại khái không thể liên lạc với Lộ Tây.
Tôi gọi cho Thác Ni.