Do dự (P6)Bệnh nặng mới khỏi, tôi dễ dàng mệt rã rời, cả quãng đường ngủ không biết gì.
Lúc tỉnh lại là trợ lý đánh thức tôi.
Cô ta vẫn chưa đặt phòng khách sạn mà chở tôi đến một khu chung cư cao cấp. Xe đã dừng, tôi dụi dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn ngoài cửa sổ.
Một lát sau, tôi nghiêng đầu nhìn về phía trợ lý, đợi cô ta giải thích.
“Đây là phòng của Lý tiên sinh. Vừa rồi Lý tiên sinh gọi điện thoại đến, em đã đem chuyện chị ở lại Singapore tĩnh dưỡng nói, Lý tiên sinh …”
Giọng tôi sắc lạnh: “Ai cho cô tự ý quyết định?”
Cô ấy cụp mắt cúi đầu: “Xin lỗi.”
Tôi thở dài, xuống xe.
Đến phòng, có người hầu ra mở cửa. Không phải là nhà trọ bình thường, mà là một phòng ở cao cấp,
Tôi quay đầu nhìn trợ lý, cằm chỉ chỉ người hầu kia: “Lý tiên sinh mời đến?”
Trợ lý chưa kịp trả lời, người đó đã lên tiếng trước: “Lý tiên sinh mời tôi đến chăm sóc, nấu ăn cho Lâm tiểu thư.”
Lý Mục Thần làm như vậy khiến tôi có cảm giác chịu ơn. Suy nghĩ, cuối cùng quyết định, tiền lương cho người hầu tôi sẽ tự mình trả, tiền thuê nhà mỗi tháng đúng hạn cũng sẽ gửi vào tài khoản của anh ta.
Đảo qua mỉm cười nhìn người hầu, tôi cố gắng bỏ qua một chút khác thường len lỏi trong óc, đến phòng khách.
Ở ngoài liếc nhìn vào, tôi lại bắt đầu nghi ngờ: gian phòng này ngó qua liền biết đã sớm được chuẩn bị.
Mà rõ ràng, nửa giờ trước Lý Mục Thần mới biết tôi không trở về Hongkong.
Trong chốc lát, tôi xoay người, người hầu kia nguyên bản vẫn đứng ngoài cửa, không biết khi nào đã nhẹ nhàng đứng ở phía sau tôi. Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy tầm mắt cô ta chằm chằm nhìn mình.
Tôi mơ hồ có cảm giác bị giám sát không yên ở trong lòng.
Tôi nhếch mắt nhìn cô ta, cô ta thấy ánh mắt tôi dừng lại liền mất tự nhiên cúi xuống: “Tôi giúp cô mang hành lý vào!” Nói xong, cười đỡ lấy đồ.
****
Những ngày này quả thực tôi rất thoải mái. Người hầu Tiểu Lưu tay nghề không tồi, mỗi bữa cơm mặc dù ăn không nhiều lắm, nhưng dần dà cũng có chút da thịt. Chính là, cả ngày không ra ngoài, với Tiểu Lưu như hình với bóng làm tôi thấy có chút không thích ứng.
Thỉnh thoảng gọi video call với Lý Mục Thần, tôi cằn nhằn vài câu, chỉ thấy trên màn hình, Lý Mục Thần hơi xấu hổ, thần sắc cứng ngắc chợt lóe qua.
Tuy rằng tôi không ra ngoài, nhưng công việc cũng không thể bỏ. Cái gọi là bày mưu tính kế, lần này tôi sẽ chơi một phen.
Các cự án của Hằng Thịnh ở Hongkong hiện tại vẫn trong giai đoạn đình trệ, để duy trì công ty vận tải ở đây, tổng công ty mỗi ngày đều phải bỏ ra một số tiền không ít.
Tất cả các cổ đông trong ban quản trị đều nhất trí tiến hành chấm dứt đầu tư cho các công ty con ở hải ngoại. Nếu không phải Hồ Khiên Dư vẫn kiên trì chống đỡ, lại có sự hỗ trợ của Diêu gia, thì Hằng Thịnh đã buông tất cả những lợi ích ở các công ty phía đó.
Trong thời gian quan trọng này, Hồ Khiên Dư bất chấp phản đối, hợp tác với hãng hàng không quốc tế Singapore mở thêm một đường bay từ Singapore đến Ấn Độ và Ireland.
Ireland được coi là thung lũng silicon của châu Âu, các nhà đầu tư hầu hết đầu không đoán được mục đích của Hồ Khiên Dư là gì.
Nhưng người đại diện cầm số cổ phần của tôi thuận lợi tiến vào Hằng Thịnh nói cho tôi biết: Hồ Khiên Dư chuẩn bị hợp tác với công ty IT lớn nhất ở đây.
Nhưng bây giờ chỉ cần Hồ Khiên Dư đề nghị sẽ bị đa số cổ đông phản đối, nguyên nhân rất đơn giản: Tài chính thiếu hụt quá lớn, cho dù được Diêu gia ủng hộ Hằng Thịnh vẫn không thể phiêu lưu như vậy.
Huống hồ, ngay cả Hồ Hân cũng đứng cùng phe những cổ đông kia, liên hợp phản đối đề nghị của con trai.
Không phải ai cũng có thế liều lĩnh như vậy.
Tất cả mọi người đều nói là Hồ Khiên Dư điên rồi, rằng làm như vậy chỉ là vấn đề trước mắt, là không quan tâm đến tương lai phát triển của Hằng Thịnh.
Tôi đoán, hắn cũng giống như tôi, bị thù hận bao vây tất cả. Hắn hận tôi, hận tôi nói rằng hắn tự tay Ϧóþ ૮ɦếƭ con mình.
Thật là một ván bài hay. Để xem trong hai người chúng tôi, ai là người cười cuối cùng.
Mặc kệ Thác Ni nghĩ thế nào, bây giờ tôi lợi dụng Hoàn Cầu đi đả kích Hằng Thịnh, cũng đúng như những gì ông ta mong muốn. Nhưng tôi đã bất chấp nhiều như vậy. Giải quyết xong Hằng Thịnh, tôi mới có đủ năng lực quay trở lại đánh bại Thác Ni.
Một tin tức chấn động nữa: Trương Hoài Niên tuyên bố về hưu sớm, ông ta đã gửi đơn đến liên đoàn luật sư để thông báo, bản thân đi du lịch vòng quanh thế giới.
Trương Hoài Niên làm như vậy chứng tỏ biết tôi đã biết thân phận của ông ta. Nhưng là, ông ta trốn tránh như vậy là vì cái gì?
Trương Hoài Niên là ân sư của tôi, chính ông ta đã dạy tôi những bước đầu tiên trên con đường trả thù, nhưng ông ta lại là ba của Hồ Khiên Dư. Tôi chưa ra tay, ông ta lại chạy trước tránh đòn, vì sao?
Tôi khó hiểu, đầu có chút đau, liền cúi xuống day day thái dương.
Đúng lúc này, một giọng nói phía sau truyền đến.
Tôi giật mình quay đầu nhìn, là Tiểu Lưu.
Cô ta mang một bát cạnh ngọt đặt lên bàn mỉm cười: “Vừa nấu xong, cô đợi nguội một chút rồi uống!”
Tiểu Lưu vừa xuất hiện tôi lại nổi lên ý thức cảnh giác, lúc đặt chiếc bát xuống, tôi ta liếc một chút qua màn hình, tay tôi run lên, lập tức đóng cửa sổ web.
Đứng dậy, nhận lấy chiếc bát, nhấp một ngụm, lập tức đem trả lại cho cô ta: “Rất ngọt, được rồi.”
Tôi không muốn làm cô ta khó xử, nhưng sự xuất hiện của cô ta làm tôi có cảm giác không bình thường. Việc bị nhìn trộm thực sự rất khó chịu.
****
Ngoài truyện toan tính trong Hằng Thịnh, bây giờ việc tôi làm nhiều nhất chính là liên hệ với Lý Mục Thần. Anh ta ở bên Châu Âu, công tác cũng không mấy thuận tiện. Ở hai đầu máy tính, cách cả đại dương, ngược lại chúng tôi có thể nói chuyện thoải mái hơn.
Hôm nay, anh ta nói cho tôi biết: “Boss đã nói cho anh, tháng sau anh chuyển đến Hoàn Cầu ở Hongkong.”
Tôi cười cười: “Vậy thì tốt quá.”
“Là chủ ý của em?” Lý Mục Thần cũng không ngạc nhiên, tôi im lặng, không phủ nhận.
Không khí có chút xấu hổ. Lúc này, Châu Âu đang là rạng sáng, anh ta bận một ngày, muộn như vẫn còn ngồi vững trước máy tính chỉ vì cùng tôi nói chuyện 20 phút.
Tất cả phụ nữ đối mặt với anh ta đều phải mềm lòng.
Nhưng lý trí tôi luôn luôn nhắc nhở: Lâm Vi Linh, cô không được. Nếu cô mềm lòng, làm hại không phải người khác mà chính là hại Lý Mục Thần.
“Em tin, anh sẽ là một trợ thủ tuyệt vời.”
Mặt anh ta nghiêm lại, nghe tôi nói vậy nở nụ cười: “Vi Linh, có lúc anh thật muốn hỏi em, em dựa vào cái gì?”
Tôi ngẩn người, cắn môi, không dám nhìn vào mặt anh ta.
“Dựa vào việc anh yêu em?” Lý Mục Thần hỏi lại.
Tay của tôi nắm chặt. Vấn đề này, tôi cũng như trước không trả lời.
Sau đó, là một khoảng dài im lặng.
Cuối cùng tôi không chịu nổi, mở miệng: “Bến đó cũng không còn sớm, anh ngủ đi. Chúc ngủ ngon.”
Nói xong, đóng cửa sổ.
Mặt Lý Mục Thần, sau vài giây liền biến mất. Tôi nhìn chính mình phản xạ trên màn hình, trán vẫn còn vết sẹo, không rõ lắm, nhưng chỉ sợ sẽ theo tôi cả đời.
Trong lúc ngẩn người, di động của tôi vang lên. Nhìn dãy số, là người đại diện của tôi ở Hằng Thịnh gọi tới.
“Lâm tiểu thư, tôi gặp chút phiền toái.”
Cuối cùng thì cũng có rắc rối, tôi sớm đã lường trước, tiến vào ban quản trị Hằng Thịnh không thể nào thuận buồm xuôi gió. Tôi đến cửa phòng, khóa trái, hỏi: “Có việc gì?”
“Hồ Khiên Dư nghi ngờ chữ kí trên hợp đồng ủy quyền kia là giả, mời luật sư đến giải quyết, nói trước khi người kí tên ủy quyền đến xác nhận, không cho tôi được quyền biểu quyết trong hội nghị ban giám đốc.”
“Hội nghị biểu quyết dự án ở Ireland?”
“Phải.”
Chiêu này của Hồ Khiên Dư là muốn kéo dài thời gian. Xem ra, hắn ngay cả lời của Hồ Hân cũng không nghe.
“Lâm tiểu thư, tôi xem cô có nên …” Anh ta thử thăm dò.
Tôi tiếp lời: “Ra mặt?”
“Phải!”
Tôi suy nghĩ, “Được, nói với Hồ Khiên Dư, buổi chiều tôi đến Hằng Thịnh để xác nhận việc kí tên.”
“Cần tôi liên lạc với ban giám đốc một lần nữa mở lại hội nghị không?” Anh ta vẫn như trước thăm dò.
Người đại diện này quả thật thông minh đến cực điểm, cái gì cũng suy nghĩ thấu đáo, không uổng công tôi mất một số tiền lớn thuê về.
Tôi đang định đồng ý, lại nghĩ lại, đổi: Không cần đem tất cả ban giám đốc mời đến, nhưng cần phải có bố vợ của Hoàng Hạo Nhiên cùng Hà Vạn Thành, hai người này, nhất định phải đến.
****
Tôi ở bên này cúp điện thoại, không bao lâu đã có người của Hồ Khiên Dư liên lạc với tôi.
Là Vương Thư Duy.
Xem ra người đại diện của tôi đã thông báo với Hồ Khiên Dư, vì vậy hắn mới phải trợ lý liên hệ với tôi.
Vừa nhấc máy, đối phương mở miệng: “Xin chào, Lâm tiểu thư. Tôi là trợ lý của Hồ tổng.”
Mỗi một câu đường hoàng của Vương Thư Duy, giờ phút này nghe được, làm cho tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm, “Chuyện gì?”
“Người đại diện của cô đã liên lạc với chúng tôi, nói buổi chiều cô sẽ đến Hằng Thịnh, cũng đề nghị dự họp ban giám đốc lâm thời.”
“Đúng vậy.”
“Hồ tổng đã chấp nhận yêu cầu của cô, tôi điện để thông báo thời gian. 2 giờ chiều, ban giám đốc bắt đầu họp, nhưng ý của Hồ tổng là cô đến trước nửa giờ để xác định việc kí tên.”
“Được!”
“Vậy tôi cúp máy, hẹn gặp lại.”
“Mike!” Tôi do dự một lát, gọi anh ta.
Vương Thư Duy không cúp máy.
Có lẽ là giật mình, anh ta cũng không nói chuyện.
“Anh không sợ em nói thân phận của anh cho Hồ Khiên Dư biết, hắn sẽ cho anh về Mỹ sao?”
Giọng nói tôi ngoan độc, mà Vương Thư Duy ở đầu kia điện thoại chỉ cười cười: “Em sẽ không!”
“Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?” Tôi lạnh nhạt.
Giọng nói của Vương Thư Duy trong phút chốc lạnh đi vài phần, “Em nợ anh!”
“Nhưng anh cũng nợ em!” Tôi không phục.
Trầm mặc một lúc, giọng nói Vương Thư Duy trước giờ làm người khác không rõ cảm xúc, lúc này tôi nghe thấy, từ đầu kia truyền lại mang theo chút tức giận.
“Nợ nần”, đề tài này, luôn là tử huyệt của anh ta.
“Em nợ anh một mạng, anh lại chỉ nợ em một lần phản bội. Em vẫn biết thế nào là trao đổi ngang giá, không phải sao?”
Giờ phút này Vương Thư Duy đã khôi phục ngữ khí bình thường.
Tôi “Rầm” một tiếng cắt đứt điện thoại, trong lòng căm giận: Vương Thư Duy, nếu không phải anh ở lại Hằng Thịnh có lợi cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ở trước mặt tôi kiêu ngạo thêm một giây.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cũng không thấy tức giận như vậy: Vương Thư Duy từng bán đứng tôi một lần, nếu anh ta một lần nữa bán đứng Hồ Khiên Dư, như vậy tôi thật lấy làm cảm kích.
Lợi dụng, hay bị lợi dụng, tôi cũng phải thật bình tĩnh để ứng phó, như vậy mới có thể bày ra một ván bài hay được!