Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 45

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Do dự (P3)
Mà sau khi mất bao công sức tôi cuối cùng đã tìm được cách liên hệ với người lái xe kia.
Xem ra, tôi lại phải về Singapore một chuyến, gặp người lái xe đó một lần, tỏ một chút thành ý, đồng thời tham gia hôn lễ của “bạn trai trước”.
Tin tức thông báo xong, một tuần sau Hồ Khiên Dư cùng Lộ Tây sẽ cử hành hôn lễ, mời tất cả những nhân vật nổi tiếng ở Singapore đến dự. Đương nhiên, Thác Ni phái trực thăng đến đón tôi.
Tôi đang ở văn phòng thu thập hồ sơ, Thác Ni gọi đến cho tôi biết, trực thăng đã sẵn sàng ở sân thượng tập đoàn Hoàn Cầu chờ.
Tôi bật cười.
Đã nghe thấy tiếng trực thăng ầm ầm vang trên đỉnh đầu.
Cái này … cái này không phải quá rêu rao?
Thác Ni giải thích thế này: “Tôi cũng không muốn để mặt mũi cho họ Hồ.”
Trực thăng hạ cánh xuống vườn sau của Hồ gia, cánh quạt làm gió thổi bạt mọi thứ xung quanh, tiếng mô tơ ầm vang. Tôi không kịp thay âu phục, trợ lý của Thác Ni đang ở đây, tôi phải đi tìm anh ta.
Trên đường, thực không khéo, tôi ᴆụng phải Hồ Hân.
Bà ta nhìn thấy tôi, có chút ngoài ý muốn. Lúc này khoảng cách giữa tôi và Hồ Hân khá xa, ở giữa lại có rất nhiều khách, tôi thấy bà ta nói với người hầu bên cạnh câu gì đó, người hầu nhanh chóng bỏ đi, mà Hồ Hân xuyên qua mọi người, hướng tôi đi tới.
Bây giờ tôi cũng không muốn gặp Hồ Hân, định tránh, nhưng cuối cùng, đứng tại chỗ, không mảy may di chuyển, chỉ dặn thư kí của mình đi tìm vị trợ lý của Thác Ni, còn mình chờ Hồ Hân đang đi đến.
Cho đến lúc bà ta dừng lại trước mặt mình.
Tôi cười: “Hồ phu nhân, xin chào.”
Hồ Hân nghe vậy, sau đó đánh giá tôi trên người mặc âu phục, nhìn chằm chằm bụng tôi, một hồi lâu mới nói: “Vi Linh, nhìn thấy con ở đây thật ngoài ý muốn!”
“A? Vậy sao?”
Tôi cùng với bà ta không còn lời nào để nói, người phụ nữ này cũng giống như con của bà ta, có thể hiểu rõ ánh mắt người khác.
Mà lúc này, trợ lý Thác Ni đã đến, thư kí của tôi dẫn anh ta lại.
Tôi đem ánh mắt có lỗi nhìn Hồ Hân: “Hồ phu nhân, tôi …”
Bà ta hiểu ý tiếp lời tôi nói: “Dì còn việc cần thu xếp, con cứ tự nhiên.”
Hồ Hân nói xong, rời đi.
Nhìn bóng dáng Hồ Hân một lần nữa biến mất trong đám người, tôi quay lại phía trợ lý của Thác Ni.
“Thác Ni nói có thứ cần đưa cho tôi.”
“Là lễ phục, ở trên xe. Ông ấy bảo cô thay.”
Tôi suy nghĩ một lúc, cự tuyệt. Tôi đến dự lễ, không phải tham gia, mặc âu phục có lẽ thích hợp.
Bữa tiệc trước hôn lễ sắp sửa bắt đầu, tôi theo số đông cùng ra phía ngoài.
Lúc này, trợ lý Thác Ni rời đi, tôi cũng cùng thư kí của mình tạm thời tránh mặt.
Tôi nhờ cô ta thăm dò một chút xem lái xe của Hồ gia ở đâu. Một lát sau cô tra trở về báo: “Toàn bộ lái xe của Hồ gia đều được điều động phụ trách đưa đón khách quý, vị lái xe họ Hồng kia cũng ở trong đó.”
Tôi gật gật đầu. Nhân viên phục vụ bê khay rượu đi qua, thư kí cầm cho tôi một ly, tôi nhận lấy nhưng không uống, xuyên qua đám người hướng phía ngoài.
Người bên ngoài rất đông, có chút nóng, tôi cảm thấy trong иgự¢ nôn nao, không muốn ở dưới ánh mặt trời quá lâu liền xuyên qua đại sảnh, đi vào vườn hoa.
Người trong vườn hoa không nhiều lắm, tôi tựa vào ban công, hít sâu mấy hơi, cảm thấy không buồn như vậy, liền xoay người một lần nữa đi ra ngoài.
Đi vài bước, thấy người ngồi ở chiếc ghế dài đằng kia liền dừng lại.
Tôi nhìn Diêu Khiêm Mặc vẫn đang uống rượu, dường như không nhận ra được sự tồn tại của tôi, nghĩ một lúc, đi đến
Mãi đến khi đến trước mặt anh ta mới ngẩng đầu.
“Tại sao anh ở trong này? Còn một mình uống rượu?”
“Hôn lễ của em gái, sao tôi có thể không tham dự?” Nói xong, anh ta nhìn ly rượu trong tay, “Em không phải cũng giống anh, một mình ở trong này uống rượu?”
“Thật trùng hợp.” Tôi ngồi vào bên cạnh anh ta.
******
“Không trùng hợp, anh theo em vào đây.” Anh ta cười đắc ý, “Chỉ là không muốn quấy rầy em nên ngồi một mình chỗ này.”
Tôi cười trả.
Anh ta nâng chén hướng tôi: “Cho hai người thất ý chúng ta, cụng ly?”
Tôi lắc đầu: “Thứ nhất, tôi tuyệt đối không cảm thấy thất ý. Thứ hai, tôi hiện tại không thể uống rượu.”
Anh ta nhìn tôi nghi ngờ, cũng không hề nói nhiều.
Hồi lâu, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, đem toàn bộ ly rượu uống cạn: “Không đến gặp em gái tôi?”
Tôi nghĩ một lúc, trả lời: “Tôi là thay mặt Thác Ni đến dự, về công, tôi không nên đi gặp cô ấy. Về tư …”
Anh ta tiếp lời tôi nói: “Về tư, cô ấy phản bội em, em lại càng không nên đi gặp.”
Tôi cười: Nếu anh ta biết, vì sao còn làm chuyện thừa thãi?
“Còn anh? Không đi gặp cô ấy sao?”
Anh ta lắc đầu, giây tiếp theo lại nhận lấy chén rượu trong tay tôi, uống cạn, đưa ly rượu lại nhìn tôi, nửa cười nửa không: “Em có tin không, kì thật anh rất thương Lộ Tây.”
“Không tin.”
Anh ta gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Lúc này Diêu Khiêm Mặc, hai má hồng ửng như say: “Có đôi khi, ngay cả bản thân anh cũng không tin … mình có thể đối với cô ấy tàn nhẫn như vậy …”
Diêu Khiêm Mặc ăn nói linh tinh thế này, xem ra thật sự say.
“Em đi gặp cô ấy đi, cô ấy vẫn hy vọng em không giận mình. Coi như … là anh lấy danh nghĩa đối tác xin em.”
Tôi cau mày đánh giá Diêu Khiêm Mặc.
Giờ phút này, anh ta rất kỳ quái.
Nhưng kỳ quái ở nơi nào tôi không nói được.
*****
Làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa tôi và Diêu Khiêm Mặc là tiếng chuông di động.
Tôi đến một bên nhận điện thoại.
Là thư kí của tôi: “Lái xe họ Hồng đã về, ngay ngoài gara.”
“Cám ơn.”
Tôi nói xong, cúp máy, hướng phía bên ngoài.
Khi sắp đến lối vào ban công, tôi bị Diêu Khiêm Mặc gọi lại: “Vi Linh, đi gặp Lộ Tây sao?”
Tôi không trả lời, dừng một chút, tiếp tục bước.
Như địa điểm thư kí nói cho tôi, tôi rất nhanh tìm được vị lái xe họ Hồng này.
Ông ta nhìn tôi, ánh mắt nghi ngờ. Tôi tự giới thiệu: “Vivi Lin” Đồng thời vươn tay, “Xin chào. Còn nhớ rõ không? Mấy hôm trước tôi có gọi điện cho ông.”
Ông ta rất nhanh nhớ lại, ngay sau đó lo lắng nhìn những người xung quanh.
Những người lái xe đều tò mò nhìn chúng tôi bên này, trong đó, tất nhiên còn có người lái xe đã từng cự tuyệt 10 vạn của tôi.
Tuy vị lái xe này không đáp ứng điều kiện của tôi, nhưng tôi đã sớm đem 10 vạn chuyển vào tài khoản của ông ta, ông ta cũng không trả về - có hành vi ngầm đồng ý này, tôi không lo ông ta sẽ chạy đến nói với Hồ Hân gì đó.
Thật ra như vậy cũng tốt, ông ta sẽ không bị lương tâm cắn rứt vì bán đứng chủ, càng có được một số tiền không nhỏ.
Nhưng nếu ông ta muốn bí mật báo với Hồ Hân, tôi sẽ đem biên lai chuyển số tiền đó gửi cho bà ta, miếng cơm manh áo của ông ta sẽ khó mà giữ được.
Tôi nhìn lái xe họ Hồng, biết ông ta đang lo lắng cái gì, liền nói: “Ông Hồng, chúng ta tìm chỗ vắng vẻ một chút nói chuyện.”
Ánh mắt ông ta bối rối, gật đầu lung tung, theo tôi đi đến một lùm cây, xuyên qua con đường đá cuội ra ngoài hội trường.
Người ở đây rất ít.
*****
“Vị tiểu thư này, cô lúc đấy trong điện thoại cái gì cũng nói không rõ, lần này lại tới tìm riêng tôi, là vì chuyện gì?”
Tôi cười vô hại: “Làm một cuộc giao dịch.”
“Không cần lo lắng, cũng không có gì to tát. Tôi chỉ muốn ông chứng thực một chuyện. Yêu cầu duy nhất là, giữ bí mật với tất cả mọi người.”
Tư liệu của ông ta cho biết ông ta mới làm việc ở nhà họ Hồ 3 năm mà thôi.
So với số tiền tôi sẽ trả, rất đáng giá.
“Ngày 17 tháng 2, ông chờ Hồ phu nhân cùng một vị …” Tôi dừng lại, lo lắng tìm từ, “ …Tiên sinh, đi tảo mộ.”
Vị lái xe họ Hồng hạ ánh mắt cố gắng nhớ lại.
Nhìn biểu tình của ông ta lúc này tôi đã nắm chắc mười phần, giao dịch này có thể hoàn thành thuận lợi.
Chiến tranh trên thương trường rất nhiều, nếu nói là đánh cờ, không bằng nói là hai bên đánh giá nội tâm người đối diện. Đọc được suy nghĩ của người khác là cách tốt nhất đạt được lợi ích từ trong tay người đó. Nước Mỹ mang Tâm lý học vào giảng dạy trong thương mại chính là xuất phát từ điều này.
Đáng tiếc, tâm lý học là môn tôi yếu nhất. Thậm chí tôi còn tìm bác sỹ tâm lý phụ đạo. Sau khi về nước một năm ngắn ngủi, tôi không còn cần nữa. Sư phán đoán của tôi, chậm rãi chính xác dần.
Sự tiến bộ này của tôi, tất cả đều là công của chú rể ngày hôm nay, tất nhiên, còn có cô dâu.
****
“Có thể nói cho tôi biết không, vị tiên sinh kia là người thế nào?”
Ông ta không trả lời tôi.
Ông ta đang lo lắng, có lẽ, lo lắng có nên nói cho tôi biết hay không, lại có lẽ ông ta suy nghĩ nên ra cái giá thế nào.
“Ông không cần nói với tôi bây giờ, suy nghĩ xong liên hệ với tôi. Về phần điều kiện … tùy ông đề xuất.”
Nói xong tôi bước đi.
Ông ta biết cách liên lạc với tôi, tôi không buộc ông ta, cho ông ta thời gian suy nghĩ, thậm chí giá cũng là do ông ta đặt. Điều kiện như vậy không hề bình thường.
Tôi chỉ đi vài bước ông ta liền gọi lại.
“Điều kiện, tùy … tùy tôi quyết định?”
Nhanh hơn so với tôi tưởng tượng. Tôi nhếch mày cười, quay lại.
Từ trong túi rút ra một tờ chi phiếu, chi phiếu trắng, trực tiếp ký tên ở cuối cùng, đưa cho ông ra, “Đúng, tùy ông quyết định.”
Rất nhanh, ông ta cầm lấy một góc chi phiếu, cầm rất chặt, cho đến khi ngón tay trắng bệch, khẽ cắn môi: “Mọi người … Hồ gia đối với tôi tốt lắm. Nhưng … con tôi sinh bệnh, tôi cần gấp tiền. Tôi không hề có ý phản chủ.”
Tôi mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
“Tôi không biết tên của ông ta, nhưng tôi từng nhìn thấy ông ta trên tuần san pháp luật Singapore kì I. Là gương mặt trang bìa.”
Tôi lập tức cầm di động, chuẩn bị gọi điện thoại tra xem nhân vật này là ai.
“… còn một người …” Ông ta tiếp tục nói.
Còn một người? Tôi sửng sốt, lúc này bên kia đã nhận điện thoại, tôi tạm thời cúp máy, nghe ông ta tiếp tục.
“Người này tôi biết, là tổng giám đốc Hoàn Cầu.”
****
Thác Ni?
Tôi lập tức phản ứng sau khi nghe được tên ông ta ….
Trong nháy mắt đầu óc tôi như phủ sương mù, nhất thời mất đi phương hướng.
“Ông có nghe thấy Hồ phu nhân nhắc tới tên David Yang?”
Tôi chăm chú nhìn vào hư không, lại nghe thấy giọng nói mình bình tĩnh hỏi lại.
Ông ta trả lời: Không có.
Hồi lâu, tôi tỉnh táo, vội vàng gọi điện cho Thác Ni.
Ông ta không tiếp điện thoại, tắt máy. Tôi gọi cho trợ lý của ông ta, người này nói sẽ thay tôi liên lạc, sau cũng không nói gì.
Đột nhiên tôi nhớ lại, dường như mỗi lần đều là Thác Ni chủ động liên lạc với tôi, tôi chưa bao giờ giống như bây giờ, cấp thiết cần gọi cho ông ta.
Vẫn như trước không nhấc máy. Tôi gọi gấp về kiểm tra người ở trang bìa tuần san pháp luật.
Rất nhanh thu được kết quả: “Nhân vật trang bìa là luật sư công ty XX … Trương Hoài Niên.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc