Do dự (P1)Tôi bị lôi lên cầu thang, giày cao gót hấp tấp từng bước, tôi lo Hồ Khiên Dư kéo dã man như vậy sẽ làm bị thương chính mình, nếu như vậy, hậu quả tôi không dám nghĩ.
Tôi bám lấy tay vịn, không chịu đi.
Hồ Khiên Dư rốt cuộc quay người lại. Hắn nhếch mi nhìn tôi, lại cúi đầu nhìn giầy tôi.
Đột nhiên thở dài.
Giây tiếp theo, hắn lộn trở lại, cúi đầu, một tay quàng qua vai tôi, một tay đỡ phía dưới, trong nháy mắt, tôi bị hắn cúi người ôm lấy.
“Thả tôi xuống dưới!”
“Cẩn thận, đừng lộn xộn.” Hắn bước lên lầu, đầu cũng không cúi nói.
Rất nhanh, hắn ôm tôi vào phòng ngủ, là phòng của hắn.
Bị hắn buông xuống, tôi quay đầu nhìn chiếc giường trong phòng, hít sâu, giơ tay đánh.
Cổ tay bị hắn giữ lại, một cái tát không thành công.
Hắn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nghĩ đến bản thân, nghĩ đến đứa con không thể sinh ra trong bụng, nhịn không được cười nhạo: “Hồ Khiên Dư, anh thiếu phụ nữ cũng không cần tìm tôi. Tôi sẽ không cùng anh lên giường một lần nào nữa.”
Bỗng dưng hắn cười gằn một tiếng, nhìn tôi thương hại: “Đừng quá đề cao bản thân.”
Những lời này, hắn nghiến răng nghiến lợi tuôn ra.
Sau đó, giọng nói trở nên bình tĩnh, nhìn tôi, đáy mắt không chút dao động: “Rất nhiều phụ nữ đợi lên giường của anh, không đến mức không phải em không thể.”
Nghe vậy, tôi bật cười.
Đúng vậy, rất nhiều phụ nữ chờ đợi Hồ Khiên Dư, hắn sao phải không tôi không được?
Hắn có Lộ Tây, một người phụ nữ mù quáng sẵn sàng vì hắn mà trả giá. Cho dù không có Lộ Tây, còn có rất nhiều, rất nhiều không kể xiết.
Thấy tôi trầm mặc, Hồ Khiên Dư không nói nữa, xoay người đi vào thư phòng phía trong phòng ngủ.
Hắn rời đi, phòng ngủ chỉ còn một mình tôi, hốc mắt có chút ướƭ áƭ, sợ là sẽ rơi lệ. Tôi ngẩng đầu lên, bức nó chảy vào trong.
*******
Sau khi trở lại, trong tay hắn mang một túi hồ sơ. Đi đến trước mặt, nhìn kĩ ánh mắt, không nói một lời đưa cho tôi.
Một lát sau, hắn mở miệng: “Anh nhận được cái này. Ngày hôm qua, từ Hongkong.”
Tôi mở túi, lấy giấy tờ trong đó.
Tôi tưởng rằng hợp đồng làm ăn, trang giấy chậm rãi rút ra, tôi nhìn một dòng chữ trên đầu – Bệnh viện Hongkong, kết quả khám phụ khoa – Tôi bất động, trong nháy mắt đầu óc ௱ôЛƓ muội.
“Còn không?”
Hắn hỏi.
Tôi không trả lời.
Hắn chờ một lát, vẻ mặt dịu xuống, tiến sát vào ôm lấy tôi, tay di chuyển xuống bụng, lặp lại: “Nó … còn không?”
Ánh mắt hắn rơi xuống, chìm vào mắt tôi, dịu dàng như dòng nước …
Không, người đàn ông này vẫn giả dối, tất cả đều là giả dối, hắn đang ngụy trang.
Hắn chiếm lấy công ty của ba mày, ςướק đi của mày tất cả, ςướק đi những người bên cạnh mày, cùng bạn tốt của mày lên giường, khiến cho mày trở thành con người dơ bẩn như bây giờ … Không thể tha thứ.
Tôi đột nhiên sợ hãi, nhìn hắn như mãnh thú, cố gắng giãy dụa.
Nhưng sức tôi không thể so với hắn, tôi đẩy không được, liên tục lùi về phía sau vài bước.
Đứng vững lại, tôi ngẩng đầu, giương mắt dò xét: “Còn thì thế nào? Không còn thì thế nào?”
Tôi rút mạnh tờ giấy trong túi ra, xé tan nó trước mặt hắn.
Hắn vẫn im lặng như vậy nhìn tôi.
Hồi lâu, chậm rãi ngồi xuống nhặt đủ vô số những mảnh giấy vụn.
Tôi nhìn đỉnh đầu hắn, không nói gì.
Hắn đứng dậy, chậm rãi thong thả đến trước mặt tôi, gân xanh nổi lên, gắt gao nắm lấy một góc túi hồ sơ.
Hắn đang cố nén tức giận, cho tới bây giờ trước mặt tôi hắn chưa hề kiêng dè, giờ phút hắn, hắn bận tâm cái gì? Đứa nhỏ trong bụng?
Hồ Khiên Dư chộp lấy hai tay, giữ lấy chúng ở phía sau, tay kia lại một lần nữa đặt lên bụng tôi.
Hắn không cần tôi, tay hắn giữ lấy tôi rất mạnh, mạnh đến mức dường như làm xương tôi vỡ vụn.
Hắn chỉ muốn đứa nhỏ, tay hắn vuốt ve bụng tôi, có bao nhiêu dịu dàng.
******
“Anh cho rằng đây là con mình?”
Tôi không hề báo trước, thốt ra.
Nghe vậy, cả người hắn bỗng cứng đờ, xuyên qua tay hắn, truyền đến người tôi.
“Anh cho là tôi sẽ để mình mang thai con của anh?”
Giọng nói tôi mang ý cười, mỉa mai hắn, cũng mỉa mai chính mình.
Khoảng cách gần, tôi nhìn thấy mắt hắn trừng lớn, nhìn về phía tôi, con ngươi tối lại.
Tôi nhìn mình phản chiếu trong đó, cười: “Đây là con của tôi và Lý Mục Thần.”
Mạch máu của Hồ Khiên Dư sôi lên, gương mặt biến dạng.
“Mỗi lần cùng anh tôi đều uống thuốc, tôi và anh làm sao có thể có con?”
Đột nhiên hắn cười ra tiếng, “Ha ha ha … ha ha ha …” Vĩnh viễn cười …
Cuối cùng hắn buông tôi ra.
“Thì ra là thế … thì ra … là thế!”
“Đứa nhỏ vẫn còn, đáng tiếc, không phải của anh.”
Lúc này hắn như nói với chính mình: “Thì ra là thế. Lý Mục Thần nói bằng giá nào cũng phải từ chức … thì ra là thế … Cách nào cũng không giữ lại được … thì ra … bởi vì cô …”
Tôi kiệt sức, xoay người rời đi.
Hắn nói một mình như điên rồi.
Mà một chớp mắt lúc tôi xoay người, hắn đột nhiên nhặt lên chiếc túi hồ sơ bị vất ở một bên, lấy ra một tờ giấy.
Thì ra bên trong còn có một tờ nữa.
Hắn vung tay lên, tờ giấy xẹt qua má tôi, bay xuống.
Tôi theo bản năng quay mặt đi chỗ khác, tờ giấy rơi trên mặt đất. Trong lúc vô tình tôi thoáng nhìn, vài chữ to in đậm
“Đơn xin đăng kí kết hôn”
*******
Tôi mụ mị, trước mắt như nhòa đi.
Giây thần kinh trong đầu sớm đã căng như giây đàn, phựt một tiếng đứt.
Còn chưa kịp phản ứng, Hồ Khiên Dư bỗng tiến lên, đem tôi đẩy vào tường, sau đó hai tay hung hăng nắm lấy cổ tôi.
Ngón tay giống như thép, ở cổ tôi xiết mạnh, lại xiết mạnh.
“Tôi thật ngu xuẩn! Còn muốn cùng loại đàn bà như cô kết hôn!”
Hắn mạnh mẽ đè thấp đầu, ở bên tai tôi gằn từng tiếng, tay hắn càng ngày càng ra sức.
Hắn quá mạnh, tôi bị nhấc lên, dần dần cách khỏi mặt đất, cuối cùng chỉ có thể dùng mũi chân.
Tôi thở không được, sợ hãi trong nháy mắt xâm chiếm cả cơ thể, tôi chỉ cảm thấy có một dòng khí nóng đang cuồn cuộn thiêu đốt trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Tôi ՐêՈ Րỉ, cố kiễng chân, gắt gao thử kéo tay hắn.
Vô ích.
********
Thiếu khí, muốn nôn mửa, trước mắt chao đảo.
Tôi dường như nghĩ đến mình ૮ɦếƭ nhanh đi.
Lại có một giọng nói khác ở trong đầu vọng lại: ૮ɦếƭ trong tay người đàn ông này, không đáng, không đáng!
Nhưng, tôi không còn chút sức nào, hay hắn xiết chặt cổ tôi, tôi trốn không được, giãy dụa cũng không xong, trước mắt tối lại.
Đúng lúc này, một giọng phụ nữ kinh hoàng nhảy vào tai tôi.
“Khiên Dư, con đang làm gì vậy?! Buông ra … buông con bé ra!”
Vô dụng. Tay Hồ Khiên Dư ở trên cổ tôi không mảy may di động.
Tôi rên lên, ánh mắt bắt đầu rã rời.
Một tia le lói cuối cùng, tôi thấy trong hốc mắt Hồ Khiên Dư …
Nhất định là tôi ảo giác. Sao hắn phải khóc?
Tất cả khí lực sinh tồn của tôi đều bị hắn Ϧóþ nát.
Tôi sắp ૮ɦếƭ trên tay hắn, hắn cười mới đúng.
******
“Con bé ૮ɦếƭ mất!!!” Tiếng hét lại vang lên, giống như tiếng vang rền rĩ ai oán.
Đột nhiên bàn tay xiết lấy tôi buông ra, tôi mất thăng bằng dựa vào tường, từ từ khuỵu xuống.
Tôi ho khan, liều mạng thở, nước miếng chảy xuống dưới, đọng trên mu bàn tay.
Trên mặt chợt lạnh lẽo, tôi giơ tay sờ, thì ra là nước mắt.
Tôi lắc lắc đầu, cố gắng đứng dậy.
Thiếu khí, đầu óc choáng váng, không thể không khom người dựa vào tường
Chờ cho ánh mắt rõ ràng trở lại, tôi nghiêng đầu nhìn Hồ Khiên Dư.
Còn có Hồ Hân.
*******
Con muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tôi, mẹ lại lên tiếng cầu cứu. Tôi cười vô cùng khổ sở.
“Tôi không hận các người, tuyệt đối không.”
Hận, cũng là một trong những cung bậc tình cảm sâu sắc, tôi sẽ không lãng phí trên người bọn họ.
“Nhưng, những gì Hồ gia các người thiếu của tôi, tôi sẽ chậm rãi đòi lại, từng thứ, từng thứ một.”
Muốn tôi sinh đứa nhỏ này cho Hồ Khiên Dư, đừng có mơ.
Hồ Khiên Dư xông lên, “Không biết tốt xấu …”
Bàn tay rơi xuống.
Tôi ngẩng đầu lên, một cái tát này, tôi không né không tránh … Một cái tát này, hắn đánh xong, tất cả những thứ giữa tôi và hắn hoàn toàn xóa bỏ. Tôi trợn to mắt nhìn, nhìn xem một cái tát này khi nào thì hạ xuống, hắn đánh tôi càng đau, hắn lại càng không được ૮ɦếƭ tử tế.
Một màn ngày hôm nay, tôi sẽ dùng mắt nhớ kĩ, nhớ đến rành mạch, có một ngày, sẽ mang cả vốn lẫn lãi trả lại cho hắn.
Lồng иgự¢ Hồ Khiên Dư phập phồng, bàn tay lại vẫn đứng giữa không trung.
Tay hắn, run rẩy mà cứng ngắc, cuối cùng vẫn phẫn hận rút về.
Tôi đi khỏi, không còn ai ngăn lại, Hồ Khiên Dư vẫn đứng nơi đó, không động đến tôi dù chỉ một ngón tay.
Lái xe kia vẫn còn chờ ở gara, thấy tôi trở lại, ngẩn người.
Tôi biết bộ dạng mình bây giờ rất khó coi nhưng cũng không thèm để ý, đi qua, hướng ông ta cười một cái: “Đã suy nghĩ chưa? 10 vạn, một dãy số, thêm một bí mật.”