Đa suyễn (P13)Dường như Diêu Khiêm Mặc đối với nơi này rất quen thuộc, thuần thục đưa tôi xuống hầm rượu.
Nhiệt độ dưới này rất thấp, tôi cố nén theo anh ta đến giá cất rượu.
Trở lại phòng khách mới cảm thấy ấm áp một chút.
Diêu Khiêm Mặc lấy ly cho tôi: “Thật ra lần này là anh nhờ Lý Triệu Giai giúp mời em đến đây.”
Tôi nhìn chất lỏng màu nâu đỏ trong ly, tôi ghét uống rượu.
Tôi uống một hớp, có chút buồn cười nhìn anh ta: “Diêu tiên sinh, chỉ là muốn gặp tôi mà thôi, cần gì phí công như vậy?”
Diêu Khiêm Mặc nhìn kĩ tôi: “Nếu không phải Lý Triệu Giai ra mặt hẹn, em sẽ gặp anh?”
Sẽ không. Trong lòng tôi trả lời, ngoài miệng lại vẫn im lặng.
Diêu Khiêm Mặc nói xong cũng im lặng, anh ta lại cho tôi thêm một ly, tôi lắc đầu ý bảo mình không uống thêm nữa, sau đó hỏi: “Vào đề luôn đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Diêu Khiêm Mặc càng chăm chú nhìn tôi, dường như muốn thấu xem lòng tôi suy nghĩ gì.
Anh ta cũng có thói quen giống Hồ Khiên Dư, thích phỏng đoán người khác.
Đáng tiếc, lòng người khó dò, ai có thể nhìn bề ngoài mà xem thấu?
Anh ta cứ như vậy nhìn tôi hồi lâu, rồi trả lời hai chữ.
“Hợp tác.”
Tôi nhìn Diêu Khiêm Mặc, cười lắc đầu: “Nếu tôi nhớ không lầm, tôi và anh cho tới giờ chưa từng cùng một chiến tuyến.”
Diêu Khiêm Mặc không phải là một người có thể tín nhiệm, huống hồ anh ta còn giả dối, thâm độc.
Người như vậy, tôi tuyệt đối không bao giờ hợp tác.
Thêm nữa, tôi còn nhớ rất rõ ràng: Trong hợp đồng chuyển nhượng ba tôi kí tên trước đây, rõ ràng có tên ba anh ta, Diêu Diệc Sâm.”
Người nhà họ Diêu cũng giống người nhà họ Hồ, đều là đối thủ của tôi.
Nhưng thế lực của Diêu Diệc Sâm bây giờ đã sớm không còn như năm đó. Một công ty “không đánh cũng sụp” như vậy, tôi không cần mất công để ý.
Công ty của Diêu gia mấy năm gần đây vẫn tỏ ra bình thường, nhưng bên trong xuất hiện không ít vấn đề.
Rất nhiều tập đoàn tài chính nước ngoài cô ý thu mua cổ phần của công ty Diêu gia, cho nên sản nghiệp nhà họ không sớm thì muộn cũng có nguy cơ lụi bại.
Căn bản tôi không cần phí sức cho việc này có cũng những tập đoàn tài chính nước ngoài đó thay tôi đánh sập bọn họ.
Kỳ thật, lúc Lộ Tây cùng người đàn ông thành đạt nhưng nhiều hơn mình bằng đấy tuổi mới hẹn hò, tôi cũng từng nghi ngờ: Lộ Tây làm như vậy có phải công ty của ba mình mà bị bắt ép để cùng ông ta giao dịch?
Nhưng mỗi lần Lộ Tây đi hò hẹn, biểu hiện đều cực kì giống những cô gái bình thường rơi vào bể tình.
Vì thế tôi cũng dập tắt hoài nghi rất nhanh.
Nhiều năm như vậy
Không lâu trước đây tôi mới biết, Lộ Tây bán đứng chính mình như vậy, thì ra là vì Hồ Khiên Dư, tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt này.
Sự từ chối của tôi dường như nằm trong dự kiến của Diêu Khiêm Mặc.
Anh ta không hề có cảm giác ngoài ý muốn, nhấp ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng trong ly tươi cười: “Trước đây chúng ta có cùng một chiến tuyến hay không có gì quan trọng? Trên thương trường vốn không có kẻ thù vĩnh viễn.”
Tôi suy nghĩ, trả lời anh ta, “Người nghi ngờ thì không nên dùng.”
“Em sẽ hối hận.” Anh ta bất giác mỉm cười, lạnh nhạt nói.
Tôi bật cười: “Ba anh quan hệ rất tốt với Hồ Hân, em gái anh khăng khăng một mực yêu Hồ Khiên Dư, anh thật sự muốn hợp tác cùng tôi?”
Diêu Khiêm Mặc cười cười, bỡn cợt nói: “Anh còn tưởng rằng em nhìn thấy giá trị của anh.”
Anh ta luôn bất cần đời như vậy, dường như cái gì cũng không để ý, không coi là thật.
Tôi có chút nuốt không trôi: “Cho dù anh thật sự muốn hợp tác với tôi, nhưng Diêu Khiêm Mặc anh không có Diêu gia làm hậu thuẫn thì dựa vào cái gì nói sẽ làm tôi hối hận?”
Lúc này, Diêu Khiêm Mặc hơi ngẩn người. Nhưng không lâu liền hồi phục: “Chúng ta giống nhau đều một mình chiến đấu, tại sao lại không kết thành đồng minh đối phó kẻ thù.”
“Kẻ thù?”
“Người đứng đầu Hằng Thịnh, Hồ Khiên Dư chính là kẻ thù chung của chúng ta.”
******************************* *******************************
“Mục đích của anh là gì?” Tôi đối với việc này vô cùng tò mò.
Diêu Khiêm Mặc cười, nhấp một ngụm rượu không nói lời nào.
“Nếu muốn cùng hợp tác thì nói rõ ràng cho tôi biết, mục đích của anh là gì.”
Diêu Khiêm Mặc buông chén rượu, vẻ mặt nghiêm lại: “Em muốn nghe nói thật?”
“Tất nhiên.”
Anh ta dừng một chút, hàm đanh lại, tiếp theo lại thả lỏng.
Anh ta là do dự không muốn cho tôi biết mục đích thực sự … Hay là đang làm trò?
Mỗi ngày tôi đều ứng phó với những nhân vật đã thành tinh này thật quá mệt mỏi, bản thân suy sụp chưa nói, còn dễ dàng làm thần kinh bị suy nhược.
Diêu Khiêm Mặc lại rót cho mình một ly: “Ba anh biết Lộ Tây cùng Hồ Khiên Dư có quan hệ, cũng biết quan hệ giữa Lộ Tây và Thác Ni đã tan vỡ, lúc này em lại cùng với Thác Ni ở sau lưng Hồ Khiên Dư đâm anh ta một dao.”
Nói đến đây, Diêu Khiêm Mặc dừng lại.
Tôi thử hỏi: “Cho nên?”
Anh ta nhìn kĩ ánh mắt tôi tiếp tục nói: “Cho nên, ba anh cố ý ép gả Lộ Tây cho Hồ Khiên Dư, đổi lấy cơ hội hợp tác với Hằng Thịnh, cứu vớt sản nghiệp của Diêu gia.”
Nghe vậy, tôi sửng sốt.
Sự ngạc nhiên của tôi không tránh được ánh mắt Diêu Khiêm Mặc, anh ta giảo hoạt hỏi: “Sao vậy? Nghe thấy anh nói ba anh cố ý gả em gái anh cho Hồ Khiên Dư em giật mình?”
Tôi hít sâu, bỏ qua những lời này: “Anh tìm đến hợp tác chẳng phải là ép người nhà mình vào chân tường? Tôi biết quan hệ giữa anh và ba không tốt, nhưng không đến mức hại lại ba anh?”
Tôi nói xong, rõ ràng cảm thấy được nét mặt Diêu Khiêm Mặc cứng đờ, như bị tôi chạm đến chỗ hiểm.
Mặt anh ta trắng bệch, đem chén rượu còn lại một hơi uống cạn sạch: “Chuyện này em không cần xen vào.”
Tôi cười, “Thì ra Diêu tiên sinh anh cũng có lúc không mở miệng được.”
Lập tức tôi nghiêm túc lại, tiếp tục: “Chuyện này anh muốn nói hay không tôi không quan tâm. Tôi quan tâm là anh muốn hợp tác với tôi là do ai đứng sau giật dây?”
“......”
Diêu Khiêm Mặc không trả lời, tôi chỉ có thể tiếp tục truy vấn: “Anh có thể nói cho tôi biết xem anh vì muốn hợp tác với tôi rốt cuộc đã ở sau lưng tôi làm những chuyện gì?”
Diêu Khiêm Mặc nhìn tôi, không nói lời nào.
“Nếu muốn hợp tác mong anh thẳng thắn: Chiếc đĩa kia, có phải anh gửi cho tôi?”
Sau khi Diêu Khiêm Mặc tiết lộ quan hệ giữa Lộ Tây và Hồ Khiên Dư, không bao lâu tôi nhận được đoạn video “sống sắc sinh hương” kia.
Nếu nói tất cả đều chỉ là trùng hợp không phải quá buồn cười sao?
“Vậy trước hết tôi hỏi một chuyện: Anh có liên quan gì đến Lý thị? Trong việc thúc đẩy Lý thị trở mặt với Hằng Thịnh nhất định anh đã làm chuyện gì đó.”
Diêu Khiêm Mặc cười, gật đầu, “Anh không biết người mạnh mẽ như em tại sao gặp phải Hồ Khiên Dư trở nên thiếu quả quyết như vậy. Anh làm những việc đó thực ra là giúp em.”
Tôi không muốn quanh quẩn nhiều chuyện chiếc đĩa, tiếp tục nói: “Trừ việc này ra anh còn làm gì?”
“Em thực sự muốn nghe?”
Tôi gật gật đầu.
********************************* *********************************
“Em về nước, thủ tục thuận lợi như vậy, anh giúp một chút.”
Tôi giật mình, thì ra từ trước khi tôi về nước, Diêu Khiêm Mặc đã biết.
Tôi cười: “Đừng nói cho tôi rằng lần đầu tiên gặp mặt ở đại học cũng là anh sắp xếp.”
Anh ta lắc đầu: “Không có. Trước khi em về nước không lâu anh mới biết được thì ra Lâm Vi Linh là con gái Lâm Thậm Bằng. Tất cả những việc anh làm cũng chỉ chuẩn bị từ sau đó.”
Diêu Khiêm Mặc nói những lời này, thực ra tôi vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi.
Nhưng bây giờ, tạm thời tôi chỉ có thể tin tưởng anh ta, “Vậy làm cách nào anh biết tôi là con gái Lâm Thậm Bằng?”
Vấn đề này anh ta không trả lời, chỉ lắc đầu, “Không nên tò mò, vấn đề của em còn nhiều lắm. Em còn chưa trả lời anh, hợp tác lần này có đồng ý hay không?”
Theo vẻ mặt Diêu Khiêm Mặc để phán đoán, lúc này tôi hỏi cũng như không.
Tôi đáp: “Cho tôi vài ngày suy nghĩ.”
Diêu Khiêm Mặc liếc mắt nhìn: “Được, suy nghĩ xong điện cho anh.”
Tôi gật đầu chuẩn bị rời đi lại bị anh ta giữ chặt lấy.
Anh ta chỉ chén rượu tôi chỉ mới uống mấy ngụm: “Rượu ngon không thể lãng phí như vậy.”
Tôi từ chối: “Tửu lượng của tôi không tốt.”
Diêu Khiêm Mặc vẫn như trước không chịu buông tay: “Uống chén rượu này, coi như là chúc cho chúng ta hợp tác thành công.”
“Tôi còn chưa đồng ý hợp tác với anh.” Tôi cười.
Anh ta cũng cười, cười so với tôi càng thâm trầm.
Tôi nhìn cổ tay bị anh ta giữ lấy, nổi giận, tay kia cầm lấy chén rượu một hơi uống cạn sạch.
Uống quá nhanh, rượu theo khóe môi tôi trào ra.
Diêu Khiêm Mặc nhìn thấy tôi uống xong chén rượu, ý cười càng sâu: “Em uống như vậy quả thật làm hỏng rượu quý.”
Tôi mặc kệ đây là cái gì rượu quý, cố gắng tránh bàn tay Diêu Khiêm Mặc.
Đúng lúc này, anh ta nhìn chằm chằm môi tôi, ánh mắt buồn bã, đột nhiên cánh tay đang giữ tôi kéo mạnh.
Tôi lảo đảo, cơ thể không giữ được trọng tâm lao về phía trước, eo nhanh chóng bị anh ta giữ lấy.
Ngay sau đó, Diêu Khiêm Mặc cúi đầu, đặt lên môi tôi.
Tôi kinh ngạc, không kịp phản ứng, theo bản năng muốn đẩy Diêu Khiêm Mặc đang liếm chút rượu còn sót lại ở khóe môi tôi ra.
********************************** ************************************
Đầu lưỡi của Diêu Khiêm Mặc động đến răng rồi, tôi lập tức cắn chặt, anh ta cười một cái, buông.
Tôi vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhất thời cảm thấy vô cùng ghê tởm, ruột khó chịu.
Tôi cúi gập người nôn khan.
Diêu Khiêm Mặc thấy bất thường, không cười nữa, đi đến vỗ vỗ lưng giúp tôi thuận khí.
Tôi đứng thẳng dậy đẩy hai tay anh ta ra, nhếch mi chăm chú nhìn.
Sau đó, nhanh chóng cầm lấy ly rượu của anh ta hất đến.
Rượu tạt vào mặt Diêu Khiêm Mặc, dần dần chảy xuống cổ vô cùng thê thảm.
Anh ta theo bản năng nghiêng đầu tránh, cũng rất nhanh quay lại nhìn thẳng vào tôi.
Diêu Khiêm Mặc liếm liếm môi mình, cười yếu ớt: “Ha ha, tốt lắm. Lâm tiểu thư, rượu này để chúc cho chúng ta hợp tác thành công.”
Anh ta lại còn cười.
Tôi tức giận cắn môi, tay cầm nhanh chén rượu.
Tôi thật muốn đem chiếc chén này đập tan khuôn mặt tươi cười của anh ta.
Vất vả khống chế tức giận, tôi bỏ lại chiếc chén, xoay người bước đi.
Khó khăn mới có được một ngày thoải mái, vì sự xuất hiện của Diêu Khiêm Mặc mà trở thành hư không.