Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 34

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Đa suyễn (P5)
“Đêm nay tại sao nhiệt tình như vậy?”
Hắn cười cười nhéo mũi tôi.
Nói xong, không đợi tôi trả lời, đè lấy thắt lưng của tôi, trong khoảnh khắc đi vào.
Đầu gối tôi vẫn khống chế khoảng cách, như vậy Hồ Khiên Dư không thể vào sâu, tôi cũng sẽ không đau.
Hai tay tôi để trong vòm иgự¢ rắn chắc của hắn dần dần hạ xuống, không do dự đem thứ nóng rực của hắn tiến vào trong cơ thể mình.
“Thế nào?” Tôi hỏi hắn.
Trả lời tôi là một chiếc hôn sâu kịch liệt.
Hắn khi thế bức nhân, hung hăng ngậm lấy môi tôi, quấn quýt si mê.
“Thoải mái sao?”
Tôi vất vả tách ra khỏi môi hắn, nhẹ nhàng đong đưa thân mình, nhìn hắn không hề chớp mắt.
Hắn nhìn tôi, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy trước mắt đảo điên, Hồ Khiên Dư xoay người, áp tôi xuống dưới.
Va chạm trong nháy mắt trở nên kích thích, thắt lưng tôi bị Hồ Khiên Dư nhấc lên, cơ thể bị bắt đón hùa theo hắn. Tôi từ từ nhắm hai mắt, cánh tay chống lấy thân trên, trụ vững chính mình.
Ngay tại lúc tôi đạt đến cực hạn dường như cảm thấy mình phải ૮ɦếƭ ở đây, lại trong chớp mắt bị Hồ Khiên Dư va chạm mãnh liệt làm thần trí tê dại.
Tôi vươn tay đến muốn ôm hắn, lại bị hắn giữ lấy, đem tay của tôi cố định trên đỉnh đầu. Sau đó, hắn nghiêng người qua vai tôi, hung hăng cắn xuống.
Lúc hắn buông ra, vai tôi đã sớm đau đến mức tên dại.
Hắn dừng lại, ở trong cơ thể tôi thâm nhập vào nơi sâu nhất, chậm rãi ma sát ở hoa tâm.
“Thật cứ muốn như vậy Gi*t ૮ɦếƭ em …”
Hồ Khiên Dư ở bên tai tôi nghiến răng nghiến lợi.
Tôi đau đến mức mồ hôi chảy ra, gượng cười: “Nếu anh còn đủ sức.”
Tôi biết chính mình đang khiêu khích hắn.
Mà sự khiêu khích của tôi cũng thành công.
Giây tiếp theo, Hồ Khiên Dư nâng eo tôi lên, càng đánh mạnh về phía trước, ngón tay hắn đi xuống xoa xoa nơi kết hợp.
Cả người tôi run lên, ngay sau đó, Hồ Khiên Dư tách hai chân tôi, đem tôi xoay người đặt dưới thân.
Tôi sớm đoán trước hắn sẽ làm như vậy, lúc hắn xoay người chặn lấy mình, tôi một lần nữa kẹp chặt hai chân.
Hồ Khiên Dư đè lấy cằm tôi, muốn tôi quay đầu nhìn hắn.
Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng, cố ý chậm chạp liếm qua vành tai: “Bây giờ cự tuyệt, không phải quá muộn sao?”
Đầu lưỡi giảo hoạt kia ở phía sau tai tôi hôn, khi thì chạy xuống cổ tôi lưu luyến. Tôi quay đầu đi, chỉ thấy ánh mắt Hồ Khiên Dư hẹp dài, chăm chú nhìn.
иgự¢ tôi phập phồng, vẫn còn dấu vết vừa rồi hắn vuốt ve.
Đột nhiên hắn nhấc thắt lưng tôi đang run rẩy, đem đầu gối tôi gập vào, làm cho tôi nằm úp sấp quỳ gối nơi đó.
Tôi giãy dụa theo bản năng, đổi lấy chỉ là vòng eo cùng mạng sườn bị hắn từ phía sau giữ lấy càng chặt.
Hồ Khiên Dư hít thở dồn dập, một tiếng lại một tiếng va chạm đến lỗ tai tôi.
Không một chút chịu dàng, hắn cường ngạnh đoạt lấy. Tôi chỉ mong sao mình thu nhỏ lại một chút, như vậy có lẽ sẽ không cảm thấy mình đê hèn như vậy.
Không biết làm sao, nước mắt tôi lẳng lặng lăn xuống. Một giọt lại một giọt, chậm chạm tiến ra khỏi hốc mắt, bởi vì lực đẩy điên cuồng mà rơi xuống cánh tay Hồ Khiên Dư.
Đột nhiên, một bàn tay ở phía sau tiến đến khuôn mặt đã bị mồ hôi cùng nước mặt thấm ướt của tôi. Bàn tay đó, dịu dàng lau đi từng giọt nước nơi khóe mắt, sau đó nhẹ nhàng giữ lấy cằm tôi.
Hồ Khiên Dư nhìn tôi, ánh mắt sáng khác thường, băn khoăn ở gò má đang bị làm cho nghiêng đi. Sau đó, cặp mắt đó tiến lại, càng ngày càng hần, cho đến khi môi Hồ Khiên Dư nhẹ nhàng hôn lên những bọt nước nơi khóe mắt.
Tôi bất lực, chỉ có thể dựa vào cánh tay hắn đang đặt trên lưng.
********************** ******************************
Một hồi kích thích chấm dứt, tôi ghé vào người Hồ Khiên Dư, nằm nghiêng nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn tôi, đáy mắt trong vắt.
“Nhìn cái gì?” Tôi hỏi hắn.
“Khóc cái gì?” Hắn hỏi tôi.
Im lặng.
Chúng tôi đều không trả lời vấn đề của nhau.
Tôi miễn cưỡng xuống giường, đến trước gương tủ quần áo, tấm thân này, đã rách nát đến không chịu nổi nữa rồi. Tôi đối với mình trong gương nhoẻn miệng cười, sau đó tiến vào phòng tắm. Cả người tôi dính dấp, tôi muốn tắm rửa.
Lúc đi ngang qua bàn trà, tôi không khỏi nghiêng đầu, nhìn di động của mình. Tôi suy nghĩ, thay đổi hướng đi, tiến đến bàn trà, mở di động, có một tin nhắn.
Người nhắn tin là Lý Mục Thần.
Anh ta hẹn tôi ngày mai cùng ăn tối.
Tôi sờ vết ứ máu ở khuỷu tay, đau.
Sau đó, tôi reply trở về một chữ: “Được.”
Xong xuôi, tôi lộn trở lại phòng ngủ, đi đến bên giường, nghiễm nhiên nhìn Hồ Khiên Dư một chút buồn ngủ cũng không có: “Còn muốn sao?”
Tôi thấy mắt Hồ Khiên Dư lóe sáng nhìn mình, cười khẽ.
Tôi biết Hồ Khiên Dư cảm thấy tôi bất thường, thậm chí cảm thấy tôi tự tìm khổ ăn, nhưng tôi không thèm để ý.
Bởi vì những dấu vết này trên người tôi, mặc dù nghiêm trọng nhưng trong bữa tối ngày mai nhất định sẽ có lợi rất nhiều.
Vì vậy tôi cần là Hồ Khiên Dư ở trên người tôi, lưu lại dấu vết làm cho người ta thoạt nhìn thật tàn khốc, thật kinh hoàng.
**************************** ********************************
Ngày hôm sau, tôi theo lẽ thường đi làm.
Mùa đông có rất nhiều cái lợi, trong đó số một chính là quần áo rất kín, không cần lo lắng những dấu vết trên người bị ai khác nhìn thấy.
Một ngày công tác không có gì đặc biệt, nếu có cái gì đó không bình thường thì đó là Líc Mục Thần đem địa chỉ nhà ăn buổi tối nhắn cho tôi biết.
Tôi nhìn địa chỉ, là một nơi không nổi tiếng, cũng ít người qua lại.
Lý Mục Thần hẹn tôi ăn cơm, hẳn là nghĩ ở nơi nào tuyệt đối không ᴆụng phải Hồ Khiên Dư.
Lý Mục Thần, anh rốt cuộc đã đặt bước chân đầu tiên lên con đường phản bội.
Nghĩ như vậy, tôi cười thầm trong lòng.
Sau đó, tôi gọi điện thoại ở khách sạn gần đó đặt phòng.
Lúc tôi đến, Lý Mục Thần đã ở đó.
Người phục vụ dẫn tôi đến bàn ăn Lý Mục Thần.
Anh ta đứng dậy kéo ghế, tôi ngẩng mặt, nhìn Lý Mục Thần cười nhẹ.
Lúc này, khóe miệng Lý Mục Thần đã nhếch lên, có thể nghĩ rằng tôi phải được đáp lại bằng nụ cười thật tươi, tầm mắt anh ta lại lơ đãng miết đến sau vai tôi, liền đó ánh mắt dừng lại ở cổ.
Tôi biết Lý Mục Thần nhìn thấy cái gì, rất nhanh đưa tay về phía sau che khuất làn da chỗ cổ, sau đó căng thẳng nhìn, “Xin lỗi.”
Lý Mục Thần nghe vậy ngẩn ra, nhưng vẫn phong độ như trước, thu hồi tầm mắt rất nhanh, phức tạp nhìn tôi một cái, lát sau mới xấu hổ mím môi, trở lại chỗ ngồi.
Gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ rời đi, nơi này chỉ còn hai người, tôi cùng Lý Mục Thần. Tôi giữ im lặng, nhìn mười ngón tay mình, cười một chút, sau đó hỏi: “Tại sao lại mời em ăn cơm?”
Anh ta không trả lời, tôi cúi đầu, ánh mắt căng thẳng.
Anh ta không trả lời tôi, không sao, tôi tiếp tục: “Em nhớ rõ, lần trước em hẹn anh bị anh từ chối.”
Lý Mục Thần không trả lời câu hỏi này, cuối cùng, lúc tôi nghĩ anh ta vẫn tiếp tục trầm mặc, lại nghe được một tiếng thở dài: “Vi Linh, em đang trách anh sao?”
“…” Lúc này, đến lượt tôi im lặng.
Nhân viên phục vụ rất nhanh mang đồ ăn đến, đồ ăn là tôi gọi, tất cả đều cay. Tôi cùng Lý Mục Thần ăn cơm một lần, nhớ mang máng Lý Mục Thần thích ăn cay, tất cả những thứ này hẳn là hợp khẩu vị anh ta.
Tôi lại không chịu nổi những món ăn đó, mặt đỏ tai hồng, cuối cùng chỉ có thể nhờ người phục vụ đem nước đến.
Thấy tôi điên cuồng uống nước, Lý Mục Thần cũng không ăn, buông chiếc đũa thâm thúy nhìn, nửa ngày sau, yêu cầu nhân viên phục vụ một lần nữa đem thực đơn đến gọi lại món.
********************** *************************
Lần này đồ ăn nhẹ đi rất nhiều, tôi lại chỉ ăn mấy miếng, còn lại đũa cũng không động, sau đó nói với Lý Mục Thần: “Em đi toilet.”
Nói xong, đứng dậy rời đi.
Tôi ở trong toilet không một bóng người chờ đợi, nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian vừa tầm, liền rửa mặt, sau đó đi ra ngoài.
Lý Mục Thần đứng ở phía đối diện thẳng tắp nhìn tôi.
Tôi dừng bước, anh ta nhìn tôi không nhúc nhích, sau đó chủ động đến gần đưa tay về phía mặt tôi.
Tôi vẫn như trước nhìn anh ta không hề chớp mắt, tay anh ta ở giữa không trung ngừng lại một lát, sau đó mới do dự mà vuốt khóe mắt tôi.
Khoe mắt của tôi ướƭ áƭ, đó là vừa rồi rửa mặt lưu lại.
Thừa dịp Lý Mục Thần còn chưa mở miệng, tôi bình tĩnh nói: “Vừa rồi em rửa mặt.”
Hắn miết một chút ướƭ áƭ nơi khóe mắt, đưa đến trước mặt tôi: “Vậy đây là cái gì?”
Tôi không đáp, xoay người bước đi, Lý Mục Thần đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, tôi bị anh ta giữ chặt không thể bước tiếp.
Tôi cúi đầu, nhìn cánh tay mình bị Lý Mục Thần giữ lấy. Anh ta chỉ dùng một chút sức mà dường như đã in hằn lên da thịt tôi. Tôi thử gỡ tay anh ta ra, nhưng cuối cùng vẫn là phí công.
“Anh nghĩ rằng tôi thích anh?!” Tôi giương mắt nhìn, khiêu khích hỏi.
Anh ta nhìn tôi một hồi lâu, môi ngập ngưng, lại cũng không nói ra miệng.
Nửa ngày anh ta không đáp lời, cũng không buông tay, tôi liền gỡ ra, nói: “Thật tiếc, tôi không có …”
Lý Mục Thần đột nhiên kéo mạnh tôi trở lại, dưới chân tôi chao đảo một trận, trong nháy mắt đối diện với anh ta.
Tay anh ta tiến đến đè thấp hai vai tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Em còn nhớ hay không lúc uống say ở trong lòng anh khóc?”
Tôi nhìn, cắn môi không nói lời nào.
“Chúng ta chỉ cùng nhau ăn cơm một lần, em lại nhớ rõ anh thích ăn cay, nhớ rõ hôm đó anh khen em mặc bộ này đẹp … Vì sao em nhớ rõ?”
Tôi nổi giận quay đầu đi, né tránh mắt anh ta.
Thường thì nghề nào nghiệp ấy. Một nhà lãnh đạo, chỉ thông minh thôi không đủ, quan trọng nhất là phải có con mắt và trực giác, có thể suy đoán chuẩn xác ở thời khắc mấu chốt.
Cũng giống như khi bọn họ khi nhận định một mã cổ phiếu sẽ quả quyết có lựa chọn ra tay hay không.
Lí Mục Thần là một trong những lãnh đạo cấp cao của Hằng Thịnh, anh ta nhất định vô cùng tin tưởng trực giác của mình.
Mà bây giờ, trực giác của Lý Mục Thần nói cho anh ta biết, tôi đã yêu anh ta.
**********
Lý Mục Thần cũng không cưỡng bách tôi nhìn mình.
Anh ta buông hai vai, ở trước mặt tôi đứng thẳng, cố gắng bình tĩnh, dùng giọng nói rất thấp hỏi tôi: “Em không phải có ý đối với anh thì là gì?”
“Những thứ đó chẳng nói nên điều gì!” Tôi trả lời.
Tôi nói xong, chỉ thấy ánh mắt anh ta hơi run lên. Sự kìm chế của anh ta không tồi, tuy rằng tức giận nhưng vẫn có thể nhịn xuống mà không phát ra ngoài.
Thấy anh ta như vậy, tôi chỉ có thể thở dài, giọng nói dịu trở lại: “Chúng ta … Anh biết quan hệ của em cùng Hồ Khiên Dư, anh còn … dám muốn em sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc