Đa suyễn (P1)Gần gũi quá.
Diêu Khiêm Mặc ở trước mặt tôi, dù tôi đi giầy cao gót, anh ta ước chừng vẫn cao hơn tôi nửa cái đầu, lúc này miệng anh ta đối diện mi tâm tôi.
Tôi theo bản năng lùi về phía sau nhưng đáng tiếc phía sau lưng là tủ quần áo.
Muốn lui cũng không thể lui.
Không biết tại sao, thái độ của Diêu Khiêm Mặc đột ngột trở nên rất tốt, nét mặt vừa rồi còn nghiêm túc, đảo qua một cái trong mắt đã như có ý cười.
Anh ta cũng không nhúc nhích, cách một khoảng ngắn ngủi mang theo ý cười nói với tôi: “Đi ra ngoài thôi, Lộ Tây đã pha café rồi.”
Nói xong Diêu Khiêm Mặc lui về phía sau từng bước.
Khoảng cách giãn ra, tôi ổn định hô hấp nhìn chính mình trong gương, lại nhìn anh ta: “Có thể ra ngoài trước không? Em muốn thay quần áo.”
Diêu Khiêm Mặc mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.
Đợi anh ta ra cửa, tôi nhanh chóng đổi đồ, vuốt vuốt lại tóc, sau cũng đi ra ngoài.
Hương café tỏa ra thơm nồng, nhưng tôi không có tâm trạng thưởng thức, cầm lấy túi muốn đi.
“Không ngồi lại một lát?” Lộ Tây tiếc rẻ, “Café cho cậu cũng đã pha xong rồi!”
Tôi cười, không khỏi đảo mắt nhìn qua Diêu Khiêm Mặc.
Người đàn ông này cười rất nguy hiểm, người như thế, nếu không phải giá trị con người cùng lợi ích tương quan, tốt nhất không nên xuất hiện.
“Công ty có việc, mình bận.”
Tôi lấy cớ, sau đó bỏ đi.
Trước khi ra cửa, Diêu Khiêm Mặc gọi lại, “Đừng quên …” Nói xong, cằm hất hất chỉ chiếc hộp trong tay tôi.
Tôi gật đầu qua loa.
“Hôm đó anh đến công ty đón em.”
“Được”. Nói xong, mở cửa, đi ra ngoài.
Tôi trở về nhà, hợp đồng kia đã gửi đến. Tôi xem xét từng điều khoản, quả nhiên rất có lợi, đáng tiếc, giám đốc thực sự phía sau là tôi, cho dù là điều kiện gì cũng không thể dễ dàng chấp nhận được.
Chẳng qua, nếu như Lý Huy Trạch không chịu nổi áp lực của phụ thân, đem đất bán cho Hồ Khiên Dư tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Tôi cá Lý Huy Trạch không cam lòng vĩnh viễn đứng dưới trướng Lý Triệu Giai.
Hủy giấy tờ. Sau đó đến Hằng Thịnh.
Khi tới nhà ăn nhân viên đúng là 3 giờ chiều, thời gian báo cáo cuối ngày.
Tôi ngồi dựa vào cửa sổ, gọi một lý café, chờ đợi.
Không bao lâu, Lý Mục Thần xuất hiện ở nhà ăn, tất nhiên, bên cạnh còn có vài đồng nghiệp ở phòng tài vụ.
Nhìn thấy tôi, Lý Mục Thần dường như có chút ngoài ý muốn.
Anh ta đương nhiên bất ngờ, bởi vì tôi không chỉ xuất hiện lúc này, còn ngồi vị trí bình thường anh ta vẫn ngồi.
*************************** **********************************
Không biết Lý Mục Thần nghĩ thế nào, anh ta gọi café, cũng không để ý gì, thản nhiên ngồi xuống trước mặt tôi.
“Xin chào.” Tôi mở miệng.
Anh ta trả lời: “Ừm, xin chào!”
Lúc này là thời gian nghỉ giải lao buổi chiều của phòng tài vụ, tôi ở đó một thời gian, cùng đồng nghiệp không gọi là thân, nhưng cũng tính là từng có quen biết. Mà hiện tại tôi cần thông tin từ họ, không biết ngày hôm nay có thanh toán đầu tư hay không.
Nếu Hồ Khiên Dư thật sự muốn bắt tay với Lý Triệu Giai, nhất định sẽ cùng ban quản trị Hằng Thịnh thảo hợp đồng hợp tác, mà quyết định của ban quản trị Hằng Thịnh đưa ra, trước hết sẽ cần bộ tài vụ tính toán vấn đề tài chính.
Tôi lấy danh nghĩa đồng nghiệp cũ, bâng quơ hỏi tình hình gần đây.
Có người tự nhiên nhắc tới: “Nghe nói cô cùng hồ tổng đi Hongkong?”
Tôi cười: “Đúng vậy, tôi vừa về sáng nay.”
Sắc mặt Lý Mục Thần không tốt. Đối với lòng tự trọng của đàn ông, tôi không phải không hiểu. Có lẽ anh ta cảm thấy bị tôi chơi đùa trong lòng bàn tay. Đối với việc này, tôi chỉ có thể trong lòng nói thật xin lỗi.
Tôi biết bị người khác dẫm lên tự trọng là điều thống khổ đến mức nào. Đáng tiếc, lợi ích ở trước mặt, tự trọng có gì đáng nói? Đạo lý thắng làm vua ai cũng đều hiểu được, không phải sao?
“Vậy Hồ tổng đâu? Đã trở về chưa?”
Những cô gái trong bàn đối với việc này đều rất hứng thú, người hỏi câu này, tôi nhớ rõ, Trương Hy Tri.
“Hồ tổng đi Thụy Sỹ nghỉ phép.” Tôi uống một ngụm café, tạm thời hưởng thụ một chút thời gian nhàn hạ.
“Không thể nào, nghỉ phép còn không quên gọi điện thoại về nhắc nhở chúng tôi …”
“Cái gì?” Tôi thản nhiên hỏi, lại cảm thấy lo lắng.
Trương Hy Tri cười, không nhắc lại.
Lý Mục Thần mở miệng: “Cũng không có gì, chỉ là bảo chúng tôi thống kê tài chính gửi ban quản trị.”
Anh ta nói như vậy, tôi không thể không nhếch mi nhìn. Anh ta rất thảnh thơi, uống trà, tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời tàn trưa chiếu vào trên mặt có chút thản nhiên.
Tôi à một tiếng, nói với Trương Hy Tri đang cười hì hì: “Mọi người cũng thật bận!”
Trương Hy Tri hơi ngượng ngùng: “Em chức vụ thấp, án tử lớn như vậy không cần em nhúng tay.”
Tôi tự hỏi lời của cô ấy.
Sau đó nói: “Làm gì có, không phải cô vẫn phụ trách phần liên hệ công tác?”
Trương Hy Tri dường như không mở miệng được, liếc mắt nhìn Lý Mục Thần.
Lý Mục Thần vẫn như trước uống trà, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Sau đó, Trương Hy Tri chỉ xấu hổ cười cười, cũng không nói tiếp.
Lý Mục Thần, Trương Hy Tri, hai người này có chút kì lạ.
Giờ nghỉ giải lao buổi chiều của bộ tài vụ chấm dứt rất nhanh, chúng tôi trong lúc đó tán gẫu nói chuyện phiếm coi như là vui vẻ, sau khi tạm biệt, bọ họ đi, tôi gọi Lý Mục Thần lại: “Gần đây em tìm được một nhà hàng rất đặc biệt, có muốn cùng đi thử xem không?”
***************************** ********************************
Tôi nhờ rõ anh ta từng mời tôi như vậy.
Đáng tiếc, trước kia là anh ta xin tôi, bây giờ là tôi xin anh ta. Xem ra phong thủy có chút thay đổi.
Anh ta thản nhiên nói, trên mặt không chút biểu tình: “Xin lỗi, buổi tối tôi có hẹn.” Nói xong liền rời đi.
Có hẹn? Phải không?
Đại khái Lý Mục Thần đã quên, bây giờ tôi làm việc ở phòng trợ lý, hành trình công việc của anh ta, tất cả đều trong máy tính phòng của tôi.
Tôi trở về phòng xem xét lịch làm việc, lịch trình này đều được sắp xếp, mà nhân vên cao cấp, ví dụ như Lý Mục Thần, lịch trình mỗi tuần đều đã sớm báo lên.
Tôi nhanh chóng tra ra: Buổi tối anh ta có hẹn với công ty kiến thiết.
Địa điểm, tất nhiên cũng tìm được.
Những người khác trong phòng trợ lý nhìn thấy tôi đều khó hiểu: “Cô đã về rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi còn chạy đến công ty làm gì?”
Tôi cười: “Trời sinh vất vả, không có cách nào.”
Chính xác, trở lại công ty, chính là bắt đầu làm việc. Bởi vì thời gian cuối năm nay, toàn bộ công ty đều bận tối mày tối mặt.
Đau đầu nhất đó là quyết toán tài vụ cuối năm. Mỗi một bộ trình lên hợp đồng tổng hợp, đều phải được phòng trợ lý hạch định qua, tổng kết lại một lần, sau đó mới trình lên tổng giám đốc cùng các cổ đông.
Mấy năm gần đây, thành viên ban giám đốc của Hằng Thịnh thay đổi rất nhiều, ngoài nhân vật lớn như Hồ Khiên Dư chức vụ không có gì thay đổi, rất nhiều cổ đông lớn trong công ty đều đã bị Hồ Khiên Dư thu mua.
Kết quả trực tiếp của việc làm đó là: Số người trong ban giám đốc hàng năm đều giảm bớt, mà cổ phần đứng tên Hồ Khiên Dư theo đó ngày càng nhiều.
“Vừa hay, nếu cô đến công ty rồi thì qua đây, đem mấy số liệu này làm một bảng excel, sau đó đưa đến bộ tài vụ làm công tác thống kế.”
Nói xong đem cả tập tài liệu để lên bàn tôi.
****************************** **********************************
Tôi cố gắng thật nhanh hoàn thành bảng thống kê này, nhìn thời gian, còn kịp, vào thang máy đến bộ tài vụ. Lúc này, bộ tài vụ rất nhiều người, ai ai cũng bận rộn.
Nhưng Lý Mục Thần đã không còn ở đây.
Tôi đem tất cả giao cho Trương Hy Tri. Trương Hy Tri lúc này có vẻ rất nhàn rỗi, tôi đưa bảng thống kê xong cô ấy mới có việc để làm.
Nhưng rất nhanh, một đồng nghiệp khác chạy đến cầm ngay lấy, sắc mặt không tốt: “Bà cô ạ, cứ nghỉ ngơi đi, việc này để tôi làm là được rồi.”
Cuối cùng, Trương Hy Tri cùng tôi đi vào gian trà nước.
Lúc này tôi nhàn rỗi liền hỏi cô ấy: “Lại gặp rắc rối?”
Trương Hy Tri cười hì hì, gãi đầu: “Chị Lâm, chị đã biết chỉ cần em há mồm là có thể gặp rắc rồi. Gặp rắc rối rồi, bọn họ sợ, sẽ không cho em làm việc. Việc vừa rồi chị cũng thấy rồi đấy!”
Trương Hy Tri này, tôi biết không nhiều lắm.
Trương Hy Tri không cẩn thận trong lúc làm việc, nhưng bất đắc di, ba của cô ta lại là đại cổ đông trong ban giám đốc, cho nên không ai dám động vào, đợt giảm biên chế cuối năm cũng sẽ không tính đến cô ấy.
“Gặp rắc rối gì?”
Cô ấy cụp mắt, không chút suy nghĩ đã mở miệng: “Buổi sáng hôm nay, Lý Mục Thần bảo em thảo một bản hợp đồng, nhưng em nhầm ba triệu bảy trăm ngàn thành ba ngàn bảy trăm vạn. Bởi vì việc này, Lý Mục Thần bị chọc giận.”
“Ba triệu bảy trăm ngàn?”
“Đúng vậy, hợp đồng này dùng để quy hoạch lô đất mới giành được ở Hongkong!”
Tôi nghĩ rồi nói: “Cô không xem tin tức? Hằng Thịnh chúng ta không mua được lô đất đó. Hơn nữa, lô đất đó cũng không phải giá ba triệu bảy trăm ngàn.”
“Ách? Vậy em nghe nhầm?”
“Cái gì?”
“Khi đó em nghe thấy Lý Mục Thần gọi điện thoại cho Hồ tổng, rõ ràng nói đã mua được lô đất đó, hơn nữa, chỉ dùng ba triệu bảy trăm ngàn để giao dịch.”
**************************** ********************************
Đầu óc tôi bị những lời này làm cho hỗn loạn vô cùng, miễn cưỡng uống hết café, đứng dậy: “Xin lỗi, tôi có việc đi trước!”
Tôi thừa lúc vào thang máy xuống lầu khẩn cấp gọi điện thoại.
“Giúp tôi điều tra một chút, mấy ngày nay ở Hongkong có lô đất nào bán với giá ba triệu bảy trăm ngàn không? Còn nữa, ai mua được lô đất đó?”
Rất nhanh, đối phương đã trả lời: “Là lô đất mới giải phóng ven biển, người mua được là Lý Triệu Giai.”
Nghe vậy, tôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó không kìm lòng được cười ra tiếng.
Hồ Khiên Dư … Anh đào một cái hố lớn như vậy để tôi nhảy vào?
Căn bản anh biết tôi bỏ vốn giúp Lý Huy Trạch, thậm chí có lẽ công ty kia của tôi cũng đều biết rõ mười mươi.
Anh thực sự muốn đầu tư vào không phải là lô đất kia.
Anh chẳng qua … chẳng qua là muốn dụ tôi đem tất cả vốn lưu động sở hữu cá nhân lao vào đó.
Ngu xuẩn, luôn là tôi!
Hồ Khiên Dư, anh nhìn tôi ở trong lòng bàn tay anh, giống như một kẻ ngốc diễn trò?
***************************** *******************************
Tôi về nhà, thay quần áo, ổn định lại tâm trạng sau đó rời đi.
Buổi tối tôi có hẹn, hẹn với Lộ Tây ngay tại khách sạn Lý Mục Thần có hẹn với công ty kiến thiết.
Tôi tới trước, thật lâu sau mới nhìn thấy Lý Mục Thần, ngay cách đó không xa cùng với một người luống tuổi cùng nhau uống rượu, nói chuyện.
Tôi lau khoé miệng, nói với Lộ Tây: “Có một người bạn bên kia, mình qua chào một tiếng.”
Sau đó, đứng dậy, hướng phía bàn Lý Mục Thần đi qua, trên đường nghĩ nghĩ, tôi lại lộn trở lại nói với Lộ Tây: “Đợi lát nữa, mặc kệ mình ở bên kia xảy ra chuyện gì cũng không cần lo lắng.”
Hiển nhiên Lộ Tây cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn chần chờ gật đầu.
Đáng lẽ ra tôi phải đi chào hỏi, không chỉ bới gì tôi quen biết với Lý Mục Thần, mà còn cùng với vị khách hôm nay của Lý Mục Thần có vài lần giao tiếp.
Dù sao, tôi là thư kí thường được Hồ Khiên Dư mang theo bên người.
“Lâm tiểu thư, thật trùng hợp! Đến đây, đến đây, mau ngồi xuống!”
Tôi cười, tiến đến bên bàn bọn họ.
Lý Mục Thần thản nhiên nhìn tôi: “Thật trùng hợp, Lâm tiểu thư.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Tôi cười, cười đến quang minh chính đại.
Có một lần, Hồ Khiên Dư đưa tôi đi xã giao cùng công ty kiến thiết, bọn họ không biết tửu lượng của tôi, tưởng tôi quá chén, cuối cùng, bọn họ lại là người say ngất ngưởng, tôi lại không hề gì, sắc mặt có chút thay đổi, nhưng dáng vẻ vẫn tỉnh táo như cũ.
Mà lúc này, người quản lý công ty kiến thiết mời tôi uống rượu, tôi cũng không từ chối, một chén lại một chén, cuối cùng tôi say, cười ha ha nói: “Tôi … đi toilet một chút.”
“Lâm tiểu thư, không thể nào? Tôi nhớ rõ là tửu lượng của cô tốt lắm!” Ông ta uống đến đỏ mặt, nhếch mắt khó hiểu hỏi tôi.
Tôi cũng không đáp lời, đứng dậy, ngay cả đi cũng không xong.
Cuối cùng, vẫn là Lý Mục Thần dìu tôi đến toilet nôn.
Tôi ghé vào bồn, vừa nôn vừa khóc.
Tôi nhìn trong kính, nước mắt đã tèm lem không thành bộ dáng gì, cười, lại tiếp tục cười.
Lý Mục Thần vẫn ở bên cạnh, nhìn tôi vừa khóc vừa cười như điên rồi. Cuối cùng, tôi cười đủ, đứng dậy nhìn Lý Mục Thần liếc mắt một cái: “Anh biết không? Cùng anh ta một chỗ, nơi này …” Tôi chỉ vào chính иgự¢ mình, “Nơi này … rất mệt mỏi!”
**************************** ******************************
Nói xong, tôi cũng không đợi anh ta phản ứng, bước chân lảo đảo tiến ra cửa toilet.
Thiếu chút nữa tôi sẽ với tới cửa, đúng lúc này, chân trở nên mềm nhũn, tôi ngã xuống mặt đất.
May mắn, Lý Mục Thần tiến đến đỡ được tôi.
Anh ta thản nhiên như trước nói, nhưng trong ánh mắt lại giống như có một đợt sóng ngầm mãnh liệt: “Em … không cần như vậy.”
Tôi ngã vào khuỷu tay anh ta khóc, khóc xong rồi lại cười đẩy anh ta ra, vuốt vuốt lại mái tóc hỗn độn, nói: “Em cũng không ngờ rằng mình là loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy. Nhưng gặp anh, gặp anh … em …”
Tôi cũng không nói hết, dừng lại một chút, nhìn thắn, sau đó đứng lên, mở cửa rời đi.
Cửa ở phía sau tôi chậm rãi khép lại.
Tôi chỉnh lại quần áo, rút khăn tay lau mặt một lượt rồi trở lại bàn ăn của mình.