Huấn thị“David Yang là ai?”
Tôi bắt lấy cánh tay Hồ Khiên Dư, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cười, ra vẻ bí mật: “Em nghĩ rằng anh sẽ nói cho em?”
Tôi biết hắn sẽ không, nhưng là …
“Coi như tôi xin anh!”
Tôi cắn răng, cầu xin hắn.
Hắn nâng mặt tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Như vậy không giống em. Lâm Vi Linh không bao giờ cầu xin người khác, không phải sao?”
“Tôi muốn biết sự thật!”
“Một ngày nào đó em sẽ biết.”
“Nếu như vậy, vì sao … cho tôi xem hợp đồng này?”
Hắn cười một cái, nhưng nụ cười rất nhanh biến mất: “Bởi vì anh muốn để cho em biết, tất cả những gì em muốn có đều ở trong tay anh. Em sẽ không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Cho nên,
Em không cần đi tìm người đàn ông khác.”
**********************
Ngày hôm sau đến công ty.
Tôi bị sung quân đến biên cương, bị điều đến phòng trợ lí.
Tôi vừa đến văn phòng, trường phòng Trâu phòng nhân sự đã theo sau đi vào. Nhìn lệnh chuyển công tác trên mặt bàn, tôi suýt nữa bật cười.
Hồ Khiên Dư không phải không xem tôi làm đối thủ sao? Làm gì phải đưa tôi khỏi phòng tài vụ?
Thấy tôi chậm chạp không đáp lại, trưởng phòng Trâu không khỏi sốt ruột: “Đồng nghiệp Lâm … Lâm tiểu thư, thật có lỗi, đây là lệnh Hồ tổng trực tiếp kí, chúng tôi không có cách nào!”
Ông ta giống như cai ngục trong văn phòng nhìn tôi. Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn thu dọn mọi thứ.
Một nhân viên nho nhỏ, chống lại người cầm quyền của đế quốc Hồ thị, không có phần thắng.
Lâm Vi Linh sẽ không bao giờ làm chuyện không có phần thắng.
Vài phút sau tôi đã vào phòng trợ lí. Người chung quanh không có một ai chào hỏi. “Phi công”(1) vốn là dễ dàng phải chịu xa lánh.
Vương Thư Duy đưa tôi vào đơn giản giới thiệu qua, sau đó liền mặc kệ. Tôi trong trạng thái lóng ngóng. Bên tai chỉ có những câu, đơn giản là “Café sao? Mấy ly? Được … tôi lập tức đi mua” loạn lên.
Mà đối với tôi, thói quen mỗi ngày bị công việc thúc ép, căn bản không thể thích ứng được với hoàn cảnh nhàn rỗi hiện giờ. Nhàn rỗi đến vô sự, pha chén café uống đến giữa trưa.
Café lạnh bị tôi chán nản để ở một bên. Tôi, cũng như vậy bị xem nhẹ để ở một bên.
Có người trước khi đi rốt cuộc nhớ đến sự tồn tại của tôi, muốn mời đồng nghiệp mới cùng đi ăn cơm. Nghe thấy tôi từ chối, cô ta lập tức lộ ra vẻ mặt thoải mái, giống như sợ tôi đổi ý, nhấc cao gót giày đi ra ngoài, phút chốc biến mất.
Giờ phút này phòng trợ lí trống trơn, cùng cảnh tượng ầm ĩ lúc trước không giống nhau. Tôi đi phòng trà nước pha chén café, không ngờ đúng lúc này ᴆụng phải Vương Thư Duy.
Anh đang pha café, tôi cũng không nói chuyện, xoay người đến một bên ngồi xuống, chờ anh rời đi. Nhưng Vương Thư Duy pha xong, cũng chưa đi, ngược lại chậm rãi hướng phía tôi đi tới.
Tôi cúi đầu vuốt ve trong tay chiếc chén lớn, một lần nữa nhắc nhở chính mình: Không được ngẩng đầu.
Tôi thấy bóng anh đi đến trước mặt, rất gần, cúc áo trên bộ complet cũng đã thấy rõ. Anh dừng một chút, không nói chuyện, chỉ đem chén café đặt trước mặt tôi, sau đó tránh đi.
Cũng giống tôi, Vương Thư Duy cũng thích dùng chén lớn uống café.
Tôi nhìn chén café kia, bất động rất lâu, tức giận chậm rãi xông lên đầu, tôi đứng dậy đem café đổ đi, ném chiếc chén vào thùng rác
Tôi có chút không khống chế được, café nóng hắt vào tay, đau lại rát. Đầu óc tôi có chút mơ hồ, may mà lúc này không có ai. Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên. Tôi không có thời gian ở lại phòng trà, phải trở về bàn công tác tiếp điện thoài.
Trên màn hình hiển thị phòng tổng giám đốc.
Tôi do dự, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại.
Âm thanh quen thuộc truyền đến.
“Cơm trưa loại C, đưa đến văn phòng anh.”
Tôi khựng lại, không biết trả lời Hồ Khiên Dư như thế nào. Im lặng một lát, chợt nghe thấy Hồ Khiên Dư nói: “Lâm Vi Linh?”
Trong lòng tôi trào lên một cảm giác thinh thích. Tôi một tiếng cũng không nói, hắn lại có thể biết là tôi?
“Lâm Vi Linh.”
“Vâng.”
“Cơm trưa loại C. Nhanh lên.”
“Vâng.”
Đến nhà ăn, không biết có phải là ông trời cố ý làm cho tôi khó xử hay không lại làm cho tôi giờ phút này gặp người không muốn gặp nhất.
Lý Mục Thần ở trong thang máy, tôi ở cửa.
Anh ta cúi đầu, dựa người vào tay vịn, nhìn thất thần. Một tiếng “đinh” chói tai vang lên anh ta mới hoàn hồn. Anh ta như vậy, làm người ta không khỏi có chút lo lắng.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tầm mắt tôi.
Ánh mắt anh ta, dừng ở trên mặt tôi một lúc, di chuyển đến hộp cơm trên tay.
“Xin chào” tôi cười yếu ớt.
Đối với lời chào của tôi, Lý Mục Thần ngoảnh mặt làm ngơ. Anh ta nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trên mặt không có một chút dao động, đi qua tôi, lập tức hướng phía nhà ăn.
Tôi theo bản năng quay đầu nhìn bóng dáng anh ta, cảm thấy trong đó khó tránh nổi một chút quyết đoán.
Người này, thái độ như vậy …
Chúng tôi, đã không còn khả năng trở thành bạn.
Chỉ mong sẽ không trở thành kẻ thù.
*********************
Tầng 77. thư kí tổng giám độc ngồi ở bàn bên ngoài, đang nghe điện thoại, nhìn thấy tôi đến gần, vẻ mặt hoài nghi.
Tôi giơ hộp thức ăn, “Tôi ở phòng trợ lí, đây là cơm trưa của tổng giám đốc.”
Sắc mặt cô ta lập tức khó chịu, cúp điện thoại.
“Chắc cô nhầm rồi. Cơm trưa của Hồ tổng vừa rồi đã có người đưa đến.”
Không biết như thế này có tính là cho tôi ăn lừa không, tôi thở phào một hơi, lập tức quay trở lại thang máy. Tôi vừa đi vào, cửa thang máy chậm rãi khép lại, mặt tôi phản chiếu trên tấm kim loại.
Tôi nhìn chính mình, mặt dở khóc dở cười.
Hồ Khiên Dư này muốn đùa tôi sao? Như thế này làm sao tôi có thể không dở khóc dở cười?
Lúc cửa thang máy sắp khép, đột nhiên lại mở ra. Tôi ngay cả thời gian bực mình còn không có, đã bị người khác nắm cổ tay lôi ra ngoài.
Người nắm tay tôi, ỷ vào thân mình cao lớn, chân dài, bước từng bước rất nhanh về phía trước, cũng không để ý đến tôi có theo kịp hay không. Tôi bất đắc dĩ để hắn lôi đi, thất tha thất thểu chạy theo sau.
“Hồ- Khiên- Dư.”
Tôi gọi hắn, hắn không để ý tới.
Giày cao gót phát ra những tiếng chói tai kháng cự. Tôi mắt cá chân đau, cổ tay cũng đau.
Tất cả là do Hồ Khiên Dư.
Sau một lát tôi đã ở trong phòng tổng giám đốc.
Từ cửa phòng, nhìn thấy được Hồ Khiên Dư vội vã đuổi theo, vị thư kí xinh đẹp kia nhìn tôi bị Hồ Khiên Dư túm vào, trên mặt hiện lên kinh ngạc.
“Đi ra ngoài.” Hắn liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói.
Nghe xong lời Hồ Khiên Dư ra lệnh, cô thư kí xinh đẹp kia giật mình, trong nháy mắt biến mất.
Hồ Khiên Dư lấy hộp cơm trong tay tôi, tùy tiện để lên trên bàn, lại kéo ghế dựa đến, ấn vai, bắt tôi ngồi xuống. Sau đó mới ngồi vào phía đối diện.
Trước mặt Hồ Khiên Dư, là một chiếc hộp cơm đầy khác.
Tôi nhìn hộp cơm mình mang đến, giương mắt dò xét hắn: “Có ý gì?”
Hồ Khiên Dư không đáp, thay tôi mở hộp cơm, lấy chiếc đũa đưa đến tay tôi: “Ăn cơm.”
Thấy tôi chậm chạm bất động nhìn chiếc đũa hắn lặp lại: “Ăn cơm.”
Tôi ngạc nhiên, “Anh là … muốn cùng tôi ăn cơm trưa?”
Tôi lần đầu gặp được tình huống này, trở tay không kịp. Nhưng hắn không trả lời, sau khi nhét chiếc đũa vào tay tôi cũng chỉ vùi đầu ăn cơm của mình.
“Anh gọi điện đến phòng trợ lí để gạt tôi đến ăn cơm cùng anh?”
Một chữ “gạt” bị tôi nhấn mạnh, hắn giương mắt nhìn, nửa cười nửa không, sau đó lại cúi đầu ăn cơm, không để ý đến tôi.
Tôi đứng dậy, “Xin lỗi, bây giờ tôi không đói. Tôi xuống trước.”
Tầm mắt hắn rốt cuộc rời khỏi hộp cơm, chuyển hướng tôi, “Em buổi sáng chưa ăn, trưa cũng không muốn ăn?”
Hồi sáng, đầu bếp ở biệt thự làm bữa sáng cho tôi cùng Hồ Khiên Dư. Thức ăn Trung Quốc, thức ăn Tây Âu, cái gì cũng có, cũng không hiểu được những người này vì sao biết được tôi thích cái gì, những thứ này đều là những thứ tôi thích ăn, rất nhiều, tùy tôi lựa chọn.
Nhưng đối mặt với Hồ Khiên Dư, tôi ăn không vào. Buổi sáng là thế, bây giờ cũng giống nhau.
“Đối mặt với anh, em ăn không được?”
Hắn lại một lần nữa đoán đúng suy nghĩ tôi.
“......”
Hắn buông đũa, chậm rãi nhìn tôi: “Lâm tiểu thư, anh hy vọng em có thể sớm thích ứng. Về sau, mỗi ngày sẽ đều như thế. Anh không muốn em ૮ɦếƭ đói.”
Hắn cường ngạnh làm người ta đau đầu.
Bị người khác sắp xếp như vậy tôi tức giận lại chỉ có thể nuốt xuống, trên mặt lộ ý cười, âm thầm nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Hắn liếc mắt một cái, cười vô hại: “Lúc đi làm, em là cấp dưới của anh. Lúc về nhà, em là tình nhân của anh. Em cho rằng anh dựa vào cái gì?
Tôi thiếu chút nữa đã quên, hắn từng là quán quân cuộc thi hùng biện học sinh trung học cả nước, tôi sao có thể đấu lại.
Hắn đảo mắt, ánh mắt dường như có chút xấu xa: “Hoặc là … em cảm thấy văn phòng anh không tốt, cho nên em ăn không vào? Không bằng, chúng ta đến nhà ăn công ty? Nơi đó rất náo nhiệt, có lẽ em sẽ cảm thấy ngon miệng.”
Hắn rõ ràng là uy Hi*p. Nhà ăn công ty? Hắn muốn để tất cả mọi người biết quan hệ của tôi và hắn?
Cuối cùng, tôi không thể không một lần nữa ngồi xuống, mở hộp cơm, vùi đầu ăn.
Đồ ăn cũng không tệ lắm, hợp khẩu vị của tôi, còn có món rau tôi thích nhất.
Hồ Khiên Dư nhìn tôi ngoan ngoãn, tâm tình tốt hẳn, còn mang đĩa rau từ phần mình cho tôi. Hắn gắp cái gì tôi liền ăn cái đấy, giống như vật cưng.
Rất nhanh tôi đã ăn hết, ngẩng đầu nhìn, Hồ Khiên Dư đang nhìn tôi, hộp thức ăn của hắn trừ những thứ đã đưa sang phần ăn của tôi, còn lại cũng chưa động đến.
Hắn chú ý tới ngón tay tôi sưng đỏ, mi tâm nhăn lại: “Tay em sao vậy?”
Hắn đối với tôi chu đáo tôi chỉ cảm thấy sợ hãi, cố gắng bình tĩnh đáp: “Không việc gì.”
Rốt cuộc ăn hết cơm trong hộp, tôi đứng dậy hỏi: “Tôi ăn xong rồi, có thể đi chưa?”
Hắn vươn tay đến, cầm khăn lau miệng cho tôi. Tôi không né không tránh, hắn vừa lòng, rốt cuộc gật đầu cho phép tôi rời đi.
Đến cửa, hắn gọi tôi lại. Tôi không quay đầu, đứng im đợi hắn ra lệnh.
Hắn chỉ nói một câu:
“Buổi tối anh đến chỗ em.”