Phiền toái“ ... Chị Lâm, chị Lâm, Lâm Vi Linh!”
Tôi run lên một chút, quay đầu lại, ngẩn ra nhìn dòng người ngoài cửa sổ, như đi vào cõi hư không. Quay mặt lại, văn kiện còn để chất đống lên mặt bàn. Tôi tiếp tục viết, một chữ lại một chữ cũng không hiểu mình đang viết gì. Chữ cuối cùng, kí, trả lại cho Trương Hi Tri đang ngồi đối diện vẻ mặt hoài nghi.
“Chị Lâm, chị có tâm sự gì sao?”
Cô ta cầm hồ sơ, cũng không đi, mà muốn ở lại tám chuyện. Tôi cười: “Không có việc gì, chỉ là tối qua mất ngủ.”
Cô ta mặc nhiên nhún vai.
“Giúp chị đi pha chén café, cảm ơn.”
Tôi nói như vậy, cuối cùng cô ta mới chịu đi ra khỏi văn phòng.
Hồ sơ Trương Hi Tri đưa tới là một hồ sơn cần ký, có tên là “Nghị quyết dân chủ” trưng cầu ý kiến của mọi người về dự án khai phá bất động sản ở HongKong. Thật ra cũng chỉ làm màu, lệnh cấp trên đưa xuống, ai dám không kí?
Tiễn Trương Hi Tri, tôi hít sâu mấy hơn, chăm chú vào bảng phân tích tình hình cổ phiểu trên màn hình trước mắt. Xu thế mấy ngày nay vẫn thất thường, mặc cho các tài phiệt đã ra tay, nhưng vẫn không có gì tiến triển.
******************
Đang tập trung xem tài liệu, ánh nắng bên ngoài hắt vào một bóng người ngồi vào ghế đối diện, một ly café đặt vào trong tay tôi, mùi thơm nồng, khiến người khác phân tâm.
Tôi vẫn tiếp tục nhìn màn hình máy tính, không để ý đến người vừa đưa café. Chiếc bóng kia vẫn im lặng, không mảy may rời đi. Tôi thầm than, cô nàng Trương Hi Tri này, café đưa rồi không đi, còn muốn gì nữa đây?
“Xin cô …”
Tôi ngẩng đầu, nhìn người đối diện, im bặt.
Lý Mục Thần nhìn tôi, vẻ mặt nửa cười nửa không.
Giọng nói của tôi mang chút tức giận, khó trách anh ta nghe xong vẻ mặt khác thường. Chắc ngoài tôi không có ai dám dùng thái độ như vậy đối với anh ta thì phải.
“Ngọn gió nào đưa Lý Mục Thần tiên sinh đến văn phòng tôi thế này?” Tôi cười một cái, cung kính hỏi.
Lý Mục Thần là nhân viên cao cấp của Hằng Trịnh. Đơn giản mà nói, anh ta là cấp trên trực tiếp của tôi. Tôi phải dựa vào anh ta mà kiếm cơm.
“Làm việc đã quen chưa?” Anh ta cười tươi hỏi.
Tôi theo tầm mắt anh ta nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng. Nếu cái anh ta nói là ám chỉ việc này, đáp án của tôi đương nhiên là khẳng định.
“Cũng tạm ổn!”
Đáp án của tôi, hiển nhiên quá mức công thức hóa. Anh ta bất mãn, mày nhíu lại một chút, nhưng chỉ là một chút, rất nhanh bình thường lại.
“Có gì cần giúp đỡ, tìm anh, anh nhất định hỗ trợ.”
Nói xong, xoay người rời đi.
“Hỗ trợ?”
Thủ trưởng nói với cấp dưới một câu “hỗ trợ”, lẫn lộn đầu đuôi, nghe tới quái dị.
Tôi đang bực mình, anh ta liền quay đầu lại, nói, “Café này là café Lam Sơn của anh. Hương vị so với café bán sẵn hơn rất nhiều, em nếm thử.”
Tôi đứng, tựa vào cạnh bàn, bưng chén café lướt qua. Mùi thơm hảo hạng.
Thứ tốt, chắc chắn không phải tự dưng mà đến.
Một bên lướt qua hồ sơ, một bên quay đầu nhìn lũy thừa của thị trường chứng khoán đang có chiều hướng đi lên, mặt bàn kính phản chiếu một gương mặt dễ nhìn, hài hòa xinh xắn, đường cong mượt mà, đôi mắt sâu thắm.
“Cô thật đúng là chỉ có thể tìm cho tôi thêm phiền toái!” Tôi mắng khuôn mặt kia một chút, sau đó trơ mắt nhìn, dần dần khóe miệng nở nụ cười. Tôi sờ sờ khóe môi. Tôi cũng không hiểu được chính mình, tại sao có thể vô duyên vô cớ mà cười?
******
Đem công việc hoàn thành trong một buổi sáng, buổi chiều tôi thoải mái lên phòng nhân sự xin nghỉ nửa buổi. Tôi hẹn Diêu Khiêm Mặc đi xem phòng ở. Vốn chuyện chuyển phòng cũng không khẩn cấp như vậy, nhưng bây giờ tôi thầm nghĩ mau chóng rời khỏi khách sạn, né tránh Hồ Khiên Dư. Người đàn ông này, tôi tốt nhất không nên trêu vào.
Gọi vài cuộc điện thoại mới biết được Diêu Khiêm Mặc không ở trong nước. Anh ta cũng bận, dù sao cũng còn có công việc của mình. Chúng tôi trao đổi một chút, cuối cùng quyết định để Lộ Tây đưa tôi đi.
Nhà của Diêu Khiêm Mặc, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh rộng rãi thoáng mát. Nội thất bên trong đầy đủ, cũng rất mới, nhìn thế nào cũng giống một ngôi nhà mới được bày trí mới không lâu.
Một tấm thảm trắng tinh đặt trong phòng ngủ, lông tơ mềm mại, dẫm vào như đi trên mây. Tôi thích cách bày trí này, nhà trọ ở Mỹ tôi cũng dùng loại thảm như vậy, vào mùa đông có thể ngồi trên sưởi ấm chân, băng giá trong tim nhiều khi cũng như tan rã.
Singapore quanh năm như mùa xuân, nên ngôi nhà này cũng không cần lò sưởi, nhưng lại có loại thảm mà tôi thích nhất.
Chỉ có thể nói thật trùng hợp.
“Phòng tốt như vậy anh trai cậu không dùng để làm gì?” Tôi không khỏi có chút thắc mắc.
Lộ tây nghe vậy, bất đắc dĩ liếc nhìn tôi một cái, rất ít khi thấy cô ấy thể hiện thái độ như vậy.
“Vốn định để làm phòng tân hôn. Đáng tiếc hôn lễ không thành.”
Chia tay ngay trong lễ cưới? Này tôi mới nghe thấy lần đầu.
“Tại sao mình không nghe thấy cậu nói?” Tôi tỏ vẻ quan tâm, ngồi trên tấm thảm màu trắng, nghe chuyện cũ.
“Hôm đó, cậu gọi điện cho mình, nói phải về nước. Còn nhớ rõ không?”
Tôi gật gật đầu.
Còn nhớ rõ khi tôi nói như vậy, Lộ Tây ở đầu bên kia hét chói tai: “Cậu nói cái gì? Về nước? Thật hay giả?! A? Vi Linh?”
Tôi bị làm cho điếc tai sinh đau đầu, không nói lời nào, cầm di động lui ra xa một chút, tưởng chờ cô ấy hưng phấn xong, tiếp tục nói chuyện. Không ngờ được, Lộ Tây ở bên kia điện thoại mau chóng thúc giục: “Vi Linh! Vi Linh! Vi Linh! Nói mau, nói mau, nói mau! Cậu thực sự sẽ về nước?”
“Thật!”
“Cái người cậu quen … người đó, cái gì đầu to, ông ta không phải phản đối cậu về nước sao?”
Trương Hoài Niên quả thật không muốn tôi về nước.
Nhưng tôi đã quyết định trở về, đã hạ quyết tâm, không thể quay đầu.
Giọng nói của Lộ Tây rốt cuộc bình tĩnh đi một chút: “Vậy khi nào cậu trở về?”
Tôi nghĩ một lúc, nói, “Chờ giải quyết toàn bộ chuyện bên này đã!”
*******************
Bây giờ nhớ lại Lộ Tây hét chói tai hôm đó, đầu tôi vẫn còn có chút đau.
“Khi đó mình đang tham gia hôn lễ của Khiêm Mặc. Cậu cũng biết tính tình của lão phu nhân kia rồi đấy, mình còn dựa hơi Thác Ni, nên bị đẩy đến một góc tối. Cậu ngẫm lại xem, chỗ đó nói chuyện điện thoại sao có thể quấy rầy đến hôn lễ? Thế vậy mà tìm cớ cho người đuổi mình ra khỏi giáo đường!”
Với giọng của Lộ Tây, không phải không có khả năng …
Lúc tôi gọi điện thoại cho Lộ Tây, là đang ngồi trong xe Trương Hoài Niên. Chúng tôi trên đường đến Lãnh sự quán.
Ngày trước Hồ Hân trăm phương ngàn kế đem tôi tống ra nước ngoài, bức tôi kí cam kết. Cam kết này còn giữ lại ở Lãnh sự quán, hạn chế của tôi quyền tự do về nước.
Trước khi tôi trở về, phải làm cho cam kết này mất đi hiệu lực. Dù là cách chính thống, hay phi pháp, chỉ cần có thể để tôi về, tôi cũng sẵn sàng lựa chọn. Mà Trương Hoài Niên, người ở trong giới tài chính cùng tư pháp, không có mấy người không biết năng lực của ông ta. Ông ta vốn kiên quyết phản đối tôi làm nhưng vậy, nhưng tôi kiên trì, ông ta cũng chẳng còn cách nào. Trong giới có một câu thế này: “Trương Hoài Niên là luật sư vô lương tâm nhất châu Á, làm ăn không kể trắng đen, sớm đã đạt đến cảnh giới.”
Cho nên tôi mới phải phiền ông ta, cùng đến Lãnh sự quán.
Lúc ấy ở trên xe, Lộ Tây nói những lời này, ngay cả Trương Hoài Niên cũng loáng thoáng nghe được, giọng nói lớn đến như vậy, không thể trách Diêu phu nhân đem cô ấy đuổi ra khỏi giáo đường.
“Nhưng chuyện bực mình nhất, là mình bị đuổi ra khỏi giáo đường không lâu, Khiêm Mặc cũng đi ra. Mình vốn tưởng anh ấy ra an ủi mình, nhưng cậu biết anh ấy nói gì không?”
“Nói thế nào?”
“Anh ấy nói … Anh ấy không kết hôn. Nhìn cô vợ hờ kia hổn hển đuổi theo sau, cậu có biết mình sung sướng đến mức nào không?”
Nói chuyện cuối cùng lại trở thành lệch quỹ đạo. Lộ Tây nguyên bản là vì việc anh trai mình thất hôn mà tiếc nuối, đến cuối cùng lại biến thành việc khoái trá nhất.
Làm người nghe chuyện, tôi quả thật không theo kịp cô ấy.