“Tìm lợi tránh hại” triết lý này không phải để dùng bây giờ.
Hồ Khiên Dư nguy hiểm, tôi càng phải sáp lại gần.
Thói đời rõ châm chọc, tôi sợ hãi đến tim ngừng đập, lại phải cứng rắn chống cự không cho mình chạy trốn, thật sự mệt mỏi.
Tôi một chút lại một chút rút ngắn lại khoảng cách với hắn, cẩn thận, trong lòng càng khẩn trương, sắc mặt càng phải bình tĩnh.
Nhìn ánh mắt Hồ Khiên Dư, tôi không muốn bị hắn nhìn thấu tâm can. Cho đến khi khoảng cách đủ gần, tôi hôn lên môi hắn.
Nhẹ nhàng hôn, sau đó rời đi, quan sát phản ứng của hắn. Gương mặt hắn, trong nháy mắt, mất đi tất cả, không còn nụ cười chấm biếm, cũng không thấy khí thế bức người. Chỗ trống đó, không có một chút cảm xúc.
Tôi lại một lần nữa tiến đến, hôn môi hắn. Không giống lần đầu tiên nhẹ nhàng mà ngắn ngủi, là thử, là dụ dỗ.
Tôi đem tất cả những gì về kĩ xảo hôn môi mình đã nghe qua dùng đến, làm cho hắn vui, bắt hắn động lòng. Đầu lưỡi của tôi bắt đầu tìm tòi, liếm nhẹ đôi môi hắn đang hé mở. Tôi kiên nhẫn, một chút một chút làm tan ra khối băng trong bắt hắn.
Đôi mắt của tôi nhìn hắn, thấy nơi đó, dần dần hòa tan.
Đột nhiên, “roạt” một tiếng truyền đến bên tai. Hồ Khiên Dư kéo lấy tóc tôi lùi ra. Tôi không giữ được thăng bằng, đổ về phía sau, gáy đập vào cạnh bàn trà, gây tiếng động không nhỏ.
Tảng băng trong mắt hắn tan ra, không phải là mê đắm, mà là tức giận.
Hồ khiên Dư tiến lại gần, động tác nhanh không kịp cho tôi phản ứng, một tay đè lấy vai, một tay giữ chặt cằm tôi.
Hắn tức giận.
Trong ánh mắt là hai ngọn lửa lớn.
“Kĩ thuật tốt lắm!”
Hắn khen tôi, nghiến răng nghiến lợi khen.
Tôi khó hiểu, nhìn về phía hắn.
Tôi nghĩ hắn sẽ phản ứng, khi*p sợ, giật mình, khinh thường … Lại không nghĩ rằng hắn sẽ tức giận.
Tôi tự hỏi tiếp theo nên ứng phó thế nào, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hồ Khiên Dự nhìn hai mắt tôi, lập tức thấp giọng một tiếng, trong giây lát tiến lại, chủ động hôn tôi.
Tôi phản ứng không kịp, đầu “rầm” một tiếng lại ᴆụng vào bàn trà.
Tôi đau, mặt nhăn lại, bi phẫn nhìn hắn.
Hồ Khiên Dư thở dài một tiếng, một tay vươn ra phía sau nâng đầu của tôi.
Tôi còn không kịp cảm ơn hắn. Bởi giây tiếp theo, hắn lại một lần nữa hôn tôi, тһô Ьạᴏ hôn, mang theo mùi của máu.
Hoặc là nói, kia không phải là hôn, không ai dùng răng để hôn bao giờ.
Là cắn.
Hắn giống như con thú, cắn môi tôi, không chút nào thương tiếc. Cho đến khi máu chảy ra, hắn mới chịu nhả. Đầu lưỡi khẽ liếm, máu, cùng sợ hãi. Hắn như thu lấy nước bọt trong miệng tôi, càng tham lam rút hết một chút ý chí còn sót lại.
Tôi cảm thấy bên hông chợt lạnh.
Lúc này mới chú ý, áo sơmi của tôi, hàng cúc đã sớm bị cởi bỏ.
Tay Hồ Khiên Dư như nhóm lửa, đi đến bên hông, chuẩn bị cởi thắt lưng. Làn da nóng bỏng, đột nhiên có cảm giác lạnh lạnh.
Tôi giữ lấy tay hắn.
Cơ thể của tôi, là “tiền hẹn đặt cọc”, trò chơi chưa chấm dứt, thắng bại còn ở phía trước, tạm thời không cần trả giá.
Bây giờ hắn hành động, không được.
Phải tuân theo quy tắc.
Hắn rút tay, ngồi xuống ôm lấy tôi. Tôi vừa thở phảo một hơi, một lần nữa lại bắt đầu lo lắng. Hồ Khiên Dư nhìn tôi, lại nhìn cửa phòng ngủ. Tín hiệu nguy hiểm.
“Không được.”
Tôi cự tuyệt, giãy dụa, bị ôm như vậy, chân không chạm đất, vô cùng nguy hiểm. Đẩy tôi vào hoàn cảnh như vậy, tất cả ngọn nguồn đều từ Hồ Khiên Dư mà ra.
“Em đã châm lửa.” Hắn nhìn tôi, tầm mắt ngưng lại, chân hướng nơi nguy hiểm nhất bước tới, “Em châm lửa, tự mình phải dập!”
Một câu của hắn, chắc nịch tuyên án hành vi phạm tôi.
******
Tôi bị Hồ Khiên Dư đặt ở trên giường, cơ thể rơi vào tấm nệm mềm mại.
Được buông ra, tôi lập tức nhảy xuống, chắn ở trước mặt hắn.
“Thắng bại còn chưa rõ” Tôi liếc mắt nhìn chiếc giường phía sau, “Chúng ta không cần đi đến bước này.”
Hắn “Hừ” một tiếng, mang theo chút khinh thường, “Tôi khuyên em, bây giờ trái ý tôi, không nên!
Là em nhắc nhở tôi. Đúng vậy, cổ phận CTA là em khống chế.
Nhưng nếu tôi lấy danh nghĩa tổng công ty cải chế CTA, đưa toàn bộ ra thị trường, chỉ giữ lại phần tối thiểu, cổ phần CTA trên tay em, lập tức sẽ không đáng giá một đồng tiền.”
Tôi cắn môi dưới, thật chặt.
Người đàn ông đứng trước mặt tôi này, rõ ràng ánh mắt đã bị Dụς ∀ọηg hãm sâu, lại vẫn có thể bình tĩnh đến tàn nhẫn như vậy.
Tôi suy sụp ngồi xuống.
Hắn sải bước đến bên giường, dính sát vào, khẽ nâng cằm tôi, “Về cổ phần của em …” Hắn như là tự hỏi, lại đột nhiên trở lại bộ dáng âm hiểm, mỉm cười nói, “Nếu dùng giao dịch chuyển hoán trái phiếu công ty, tôi lại có thể danh chính ngôn thuận thu hồi lại toàn bộ. Như vậy … Em phải làm sao bây giờ?”
Hắn đối diện với tôi, trong mắt trừ bỏ Dụς ∀ọηg đang thiêu đốt, còn một thứ tôi không hiểu được.
Như là mong chờ, như là …
Đang khẩn trương.
Mà tôi thực sự không hiểu, những lời nói sắc bén này, từ một người đàn ông tôi muốn đối đầu, tại sao lại là khẩn trương.
Đầu ngón tay hắn từ cằm ám muội di chuyển xuống phía dưới: “Em muốn tôi phải làm như vậy sao?”
“Tôi … A …”
Tôi còn chưa kịp nói xong, Hồ Khiên Dư đã hôn xuống.
Tôi theo bản năng cắn chặt môi, lại nhìn thấy sự cảnh cáo trong mắt hắn, buông lỏng răng, tùy hắn tiến vào miệng công thành đoạt đất.
******
Tắt đèn.
Ánh sáng bạch kim từ chiếc đồng hồ trên tay Hồ Khiên Dư đâm vào mắt tôi.
Hắn ở trên cơ thể tôi châm lửa, dùng tay, dùng môi, dùng răng, dùng tất cả như muốn thiêu hủy. Nhìn thấy hắn ૮ởเ φµầɳ áo, trong đầu tôi như trống rỗng.
Dứt khoát, đoàng hoàng, lại nguy hiểm giống như hung khí.
Tôi không biết hai mắt mình muốn hướng đến đâu. Cơ thể hắn, chặt chẽ đặt lên trên tôi. Tiếng tim đập, cách làn da, như thúc dục.
Hắn tiến vào, thong thả lại kiên định.
Đau.
Tôi cau mày nhìn hắn.
Hắn nhíu lại mi, mồ hôi chảy, khóe miệng tươi cười: “Chặt chẽ như trước.”
“......”
“Chứng tỏ em ở Mỹ mấy năm nay cũng không có miệt mài. Tôi rất vừa lòng.”
Hắn nói giỡn xong, đem hai chân của tôi tách ra một chút.
Tôi bị hắn làm đau biến thành hỗn loạn mê muội.
“Rất chậm? Lãnh cảm sao?’ Hắn nâng cằm, nhìn sâu vào mắt tôi.
Tôi quay đầu đi, cắn chặt răng, không trả lời hắn.
Từng động tác, mỗi tiếng thở của Hồ Khiên Dư lúc này đều làm hiện ra phần kí ức đau đớn nhất trong tôi. Tôi cự tuyệt không cho hắn tiến vào, đó là một thứ phản xạ có điều kiện, tự bảo vệ mình xuất phát từ bản năng.
Hắn tiến không được, đành đi ra, từ trên người tôi hạ xuống. Tay hắn bắn đầu chậm rãi thế chỗ đi vào, khơi mào Dụς ∀ọηg. Tôi trơ mắt nhìn tay hắn đi vào cơ thể mình, bất lực. Ngón tay thon dài, mỗi đốt ngón tay dường như đâm vào nơi mẫn cảm nhất, tôi không khỏi run lên, ՐêՈ Րỉ ra tiếng. Chất lỏng thấm ướt trong cơ thể rốt cục bị hắn trằn trọc bức ra. Tôi cảm giác được tay hắn bởi tiếng ՐêՈ Րỉ của tôi mà cứng lại. Ánh mắt hắn, đột nhiên phát ra một tầng Dụς ∀ọηg cháy bỏng.
Màn dạo đầu chấm dứt, tay hắn rút khỏi, cơ thể lại một lần nữa tiến vào.
…
********
Tôi mệt mỏi, lại không hề buồn ngủ, mở to mắt nhìn trần nhà.
Môi khẽ mím lại, yết hầu khô như chạy 10000 thước, cả người rã rời. Hồ Khiên Dư cầm chén lại, tôi theo bản năng nhắm mắt. Bên tai khẽ vang lên tiếng uống nước.
Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại đặt lên môi tôi. Tôi mở mắt, lọt vào trong tầm nhìn là khuôn mặt Hồ Khiên Dư. Tôi ngồi dậy, vươn tay lấy chén nước. Hắn lại không chịu, tránh né, môi tiếp tục dán lên miệng tôi.
Giống như hôn.
Tôi không còn sức kháng cự, vươn đầu lưỡi, chậm rãi hút lấy.
Cho uống xong, hắn vừa lòng liếm liếm khóe môi tôi, buông chén, qua bên giường kia ngủ.
Trong phòng mờ mịt, tôi tiếp tục mất ngủ.
Muốn ngủ, mong đến ngày hôm sau nghĩ lại những giây phút này, coi tất cả như một cơn ác ௱ôЛƓ, bất đắc dĩ ông trời không chiều lòng người.
Tôi nghiêng mình, nhìn phía Hồ Khiên Dư.
Tướng ngủ của hắn không tốt, còn cực kì chuyên quyền, chiếm hơn nửa giường.
Nửa thân trên của hắn để trần, иgự¢ nhấp nhô hô hấp. Vết thương trên vai mỗi vệt đều nhìn rõ. Lúc ấy tôi đau đớn, móng tay như cào vào da thịt hắn, hăn nhíu mày, cũng không kêu ra tiếng, dùng cách của mình tiếp tục ép buộc tôi.
Nói về kĩ thuật, hắn cũng không phải là cao thủ, hoặc là, hắn cũng không muốn thương tiếc đối với tôi, chỉ một đường tiến thẳng về phía trước.
Dường như là phát tiết.
Cánh tay Hồ Khiên Dư thoáng vươn, đem chỗ nằm của tôi chiếm nốt, hại tôi lui ở một góc giường, xương cốt ê ẩm.
Tôi xuống giường, hướng ra phía ngoài nhặt lấy quần áo.
Mặc vào lại cởi.
Quần áo bị xé nát, không thể tiếp tục mặc. Tôi quay trở lại, đem chăn quấn lấy cơ thể.
Liếc mắt nhìn Hồ Khiên Dư.
Hắn đang ngủ, hơi thở đều đều.
Tôi không kìm lòng được tiến đến, đem tay giữ lấy yết hầu hắn.
Hơi dùng sức.
Cuối cùng vẫn là buông ra.
Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn, dũng khí này tôi không có.
Cúi đầu, dường như nhìn thấy khóe môi Hồ Khiên Dư khẽ nhếch. Tôi tưởng chính mình ảo giác, kéo kéo góc chăn, vây xung quanh người, hướng phía ngoài.
“Đi đâu?”
Trong không gian yên tĩnh, chợt vang lên tiếng Hồ Khiên Dư.
Tôi quay đầu lên tiếng trả lời, Hồ Khiên Dư đã ngồi dậy, nhìn tôi, trong ánh mắt không có một tia buồn ngủ. Hắn vẫn tỉnh?
Tôi xiết cố hắn, hắn đều tỉnh?!
Tôi khi*p sợ, sững sờ đứng nơi đó.
“Tôi hỏi em muốn đi đâu?”
Hắn lặp lại một lần, giọng điệu chất vấn, ánh mắt có chút tối lại. Tôi bỏ qua vấn đề, dường như làm cho hắn rất bất mãn.
“Tôi đến phòng khách. Có người khác ở, tôi không ngủ được.”
Đây là lời nói thật lòng của tôi. Lúc này tôi vẫn còn chìm trong khi*p sợ, không có dư dật thời gian tìm cớ.
Đáng tiếc, một câu “người khác”, lại nhạ Hồ đại thiếu gia nổi giận.
Phòng ngủ nhất thời trầm xuống, hắn nhanh chóng trước mặt tôi mặc quần áo, cũng không nhìn tôi một lần.
Lúc hắn rời đi, đóng cửa, âm thanh rất lớn.
Nghe tiếng đóng, tôi không còn sức ngã ngồi trên mặt đất. Một hồi lâu, lại một lần nữa bò lên giường. Tôi muốn đi ngủ, tôi cần phải ngủ.
Ngày mai còn có việc phải làm. Bây giờ, đầu óc tôi rất loạn, không thể suy nghĩ nhiều, tiếp tục suy nghĩ chắc chắn đầu sẽ đau không cưỡng nổi.
Ngày mai còn có việc phải làm.
Ngày mai còn có việc phải làm.
Ngày mai còn có việc phải làm.
Tôi vẫn tự thôi miên, thôi miên, mắt lại như cũ mở to đến hừng đông.