Địa điểm trong chuyến đi xa hưởng tuần trăng mật,là trên một hòn đảo nhỏ trên biển Thái Bình Dương tên là Fiji, trên đảocó mở một câu lạc bộ tư nhân là thánh địa cho mọi người nghỉ ngơi, sốlượng người ở đây rất là ít, ngoài cửa là tượng những đứa trẻ cùng tượng của kị sĩ đứng hai bên , rất nhiều ngôi sao Hollywood cùng những nhânvật nổi tiếng nhất trong xã hội đều thích đến đây để nghỉ ngơi.
Máy bay trực thăng là phương tiện giao thông duy nhất trên đảo để đi rangoài, Lục Xuyên cùng Kim Hạ đi ra ngoài cửa khoang máy bay đã có lái xe riêng đứng chờ ở đó. Bọn họ chọn phòng được thiết kế trên mặt nước, nóc nhà màu nâu được bao trùm bởi cỏ tranh, ngoài phòng là bãi biển tưnhân, dưới là nước biển trong suốt, phía trên là bầu trời xanh bao la,trong phòng trang trí đơn giản, lấy gỗ và trúc làm chủ đạo, khắp nơikhông khí trong lành không một chút ô nhiễm.
Kim Hạ chưabao giờ có cơ hội đi ra biển,vì vậy vô cùng hưng phấn, bỏ xuống hành lýliền mang theo giày xăng đan muốn đi ra biển, bị Lục Xuyên nhéo cánh tay nhắc nhở: “ Ngoan, sức kem dưỡng da trước đi, nếu không ra nắng sẽ bịăn da đó.”
Khi nhìn vào ánh mắt của anh, Kim Hạ không dámchống đối, ngoan ngoãn ngồi xổm trước hành lý, mở ra túi khóa, Lục Xuyên lấy ra một cái bọc nhỏ đồ vật, đưa tới trước mặt cô: “ Thay đi.”
Kim Hạ đưa tay cầm lấy, nghi ngờ mở ra, là một bộ bikini màu vàng nhạt,loại này vải vóc vô cùng ít, không khỏi có chút đỏ mặt: “ Này cũng quá…” Chính cô cũng mang theo một bộ, đã cảm thấy có chút lộ liễu, khôngnghĩ tới hắn lại chuẩn bị bikini cho cô…
“ Thẹn thùng ?”Lục Xuyên buồn cười sờ chót mũi của cô: “ Nơi này vốn không có nhiềungười, hơn nữa không có ai biết chúng ta, không cần phải xấu hổ.”
“ Nhưng mà …” Dù sao cũng sẽ có người thấy, cô chưa từng mặc qua loại này, có chút ngượng ngùng.
Lục Xuyên nâng cằm cô lên, liền hôn một cái thật lâu, cọ mặt mình vào mặtcô vô cùng thân mật nói: “ Bảo bối, tuần trăng mật này là của chúng ta,mặc cho anh xem, được không ?”
Anh đã nói như vậy, làm saoKim Hạ có thể nào từ chối được, đành đỏ mặt mà đi thay đồ, khi Lục Xuyên từ phòng tắm đi ra, nhìn thân thể cô mặc bikini, con ngươi liền trầmxuống, nghiêm túc nói: “ Lại đây anh giúp em chỉnh lại đồ.”
Kim Hạ liền thuận theo đi qua, Lục Xuyên lôi kéo cô ngồi vào một bêngiường, trong lòng bàn tay còn dính chút nước, xoa Ϧóþ vân vê, kéo cánhtay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt: “ Anh biết là em mặc vào sẽ hợp vô cùngmà.”
Kim Hạ cúi mặt xuống: “ Vải ít như vậy, chỉ có thể làm nội y tình thú mà thôi.”
Lục Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nội y tình thú anh cũng có mang theo mấy bộ.”
Kim Hạ kinh ngạc ngước mặt lên nhìn, hành lý của anh là do cô soạn, anh đãvụng trộm để vào lúc nào mà sao cô lại không biết vậy, Lục Xuyên thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, liền cười nói: “ Chúng ta đi tới đây là hưởngtuần trăng mật, đương nhiên thời gian là phải hưởng thụ ở trên giườngrồi, tốt nhất là khỏi phải đi ra ngoài.”
Mặt Kim Hạ nóng lên, đầu liền cúi thấp xuống: “ Không đi ra sao được ? Đâu phải tới nơi này làm cái kia.”
Cánh tay Lục Xuyên lướt qua cánh tay cô, thuận thế ôm cô vào trong иgự¢,tiến đến bên tai cô trầm giọng nói: “ Cũng có thể đi ra ngoài làm, chúng tabuổi tối ở lại trong biển làm đi.”
Ở lại ? Kim Hạ sửng sốt, không kịp phản ứng đã thấy mình bị áp đảo ở trên giường, Lục Xuyên dùng một ngón tay đẩy miếng vải sang một bên, làm lộ ra tuyết trắng đẫy đà,anh cúi đầu xuống ngặm, Kim Hạ hô hấp rối loạn, thân thể bị anh dùng đầu lưỡi lên xuống mà bắt đầu run rẩy.
“ Bảo bối, kêu ra đi, đừng chịu đựng.” Lục Xuyên giọng khàn khàn dụ hoặc.
Những ngón tay của Kim Hạ nắm chặt lấy sàng đan, trong cổ họng phát ra nhữngtiếng ՐêՈ Րỉ nho nhỏ, tuy thả lỏng một chút, nhưng vẫn có chút tróibuột, Lục Xuyên nghe vào trong tai, cảm thấy không hài lòng lắm, cố tình ác ý cắn một chút vào đào tiêm, khiến cho cô phải thốt lên kêu đau: “Như vậy mới ngoan.”
Mặt Kim Hạ liền đỏ lên,thẹn thùng không dám mở mắt, ngón tay của Lục Xuyên từ từ bò xuống dưới, đẩy ra hai cánh hoa, xâm nhập vào trong khe hở mà dụ dỗ: “ Bảo bối, thả lỏng nào, ở đây em có thể tùy tiện kêu lên, không có ai nghe thấy đâu.”
Động tác ngón tay anh ngày càng nhanh, bấm vào bên trong vách tường, làm cho Kim Hạ chịu không nổi, lý trí dần trở nên mơ hồ, thân thể theo bản năng đáp trả lại, trong phòng không ngừng vang lên tiếng ngâm nga, mang theo chất giọng khàn khàn, dụ hoặc vô hạn khiêu khích thần kinh Lục Xuyên,anh liền rút ra ngón tay, mở đùi của cô ra, lấy vật cứng rắn từ trongquần đùi ra, động thân tiến vào trong người cô.
Giống nhưngăn cách với mọi người, hai người không suy nghĩ nhiều chỉ biết càngthêm quấn vào nhau không muốn buông ra, Kim Hạ có lúc khó mà đáp lại,càng làm cho máu trong người Lục Xuyên tăng lên tập trung tại một chỗ,anh điên cuồng đè nặng lên người cô, ở trong cơ thể cô ra vào càng nhanh hơn, phía trên là trời xanh mây trắng muốn ở đây cùng cô hòa hợp thànhmột thể với nhau, cuối cùng anh không chịu nổi mà phun ra chất lỏng vàotận sâu bên trong cơ thể cô.
“ Bảo bối.” Anh hôn môi cô: “ Chúng ta sinh đứa nhỏ đi.”
Kim Hạ từ trong cổ anh ngước mắt lên nhìn, bốn mắt nhìn nhau,trong đáy mắtchứa sự nhu tình, cô không khỏi nhẹ nhàng gật đầu: “ Ừ.”
*
Sau khi nghỉ ngơi, hai người đi từ cầu thang của ngôi nhà trên nước xuốngbiển để bơi lội, có nhiều đàn cá màu sắc rực rỡ bơi lội tụ tập tại đây,quay quanh bọn họ, nhanh nhẹn bơi qua bơi lại, rất nhiều loại cá khácnhau, những con cá nghịch ngợm còn ở trên người bọn họ cắn một cái, làmcho chúng nó hoảng sợ né tránh nhưng một lát sau lại bơi tới.
Biển xanh biếc trong vắt như ngọc bích, có thể nhìn thấy rõ dưới đáy biển là cát trắng cùng với sò hến. Họ được nhân viên đưa cho kính mắt cùng bình dưỡng khí, Lục Xuyên lôi kéo tay của Kim Hạ, bơi ra biển để thưởng thức vẻ đẹp huyền bí nơi thế giới dưới đáy biển .
Sau khi bơiđược một lúc,trên bờ biển có một xe tải đã ở đó đợi, vài người dân bảnxứ đem ca nô từ trên xe dỡ xuống, Lục Xuyên mang theo Kim Hạ đi lên bờ.Một người nam nhân tóc dài qua cổ cùng làn da ngăm đen, dáng người khỏemạnh nói: “ Bây giơ tôi sẽ mang mọi người đi ra ngoài biển bơi lặn.”
Kim Hạ có chút sợ, cầm tay Lục Xuyên: “ Em cảm thấy hơi sợ, không biết có cá mập hay không nữa.”
Lục Xuyên bật cười, ôm chặt thắt lưng của cô, ẳm cô lên ca nô: “ Đứa ngốc,khu du lịch nơi này đã được khai thác, làm sao mà có cá mập được chứ.”
Kim Hạ vẫn còn hơi lo sợ: “ Nhưng em không biết bơi lặn nha.”
Lục Xuyên nhìn thoáng qua người đàn ông tóc dài kia: “ Yên tâm, có giáo viên đi theo bên người, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“ Vậy còn anh thì sao ? Trước kia anh có học qua bơi lặn chưa ?”
Lục Xuyên cười nói: “ Có học qua rồi, anh còn có giấy chứng nhận nữa đó.”
Nhìn thấy bộ dạng của anh, Kim Hạ không khỏi buồn cười: “ Vậy anh phải đi cùng với em không em sẽ sợ lắm đó.”
Lục Xuyên nhảy lên ca nô: “ Đó là chuyện đương nhiên rồi.”
Khi bước chân lên thuyền, hai người trước khi lặn sẽ kiểm tra sức khỏe bảnthân, sau đó được nhân viên huấn luyện dùng tiếng anh giảng những việccần phải chú ý, áp lực dưới đáy biển gấp hai lần trên máy bay, mỗi lầnlặn sâu thêm một mét, áp lực không khí sẽ càng tăng thêm, cho nên phảibiết cách làm sao cho áp lực không tăng, nếu bị áp lực không khí trongthời gian dài, sẽ xảy ra tình trạng tồi tệ nhất, có khả năng sẽ làm lỗtai chảy máu, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.
Sau khi đãgiảng những phương pháp đơn giản nhất, giống như đang đi trên máy bay,nắm lỗ mũi không thở, làm nước không chảy vào mũi giống như động tácmình hay hít mũi khi bị cảm, ở dưới nước có thể nghe thấy màng tai thanh âm ồ ồ, vậy là cho thấy áp lực đang từ từ tăng.
Tiếp theosau đó chỉ những động tác tay đơn giản, bởi vì dưới nước không thể nóichuyện, chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ tay chân để mà trao đổi, bàn taydựng thẳng ý chỉ dừng lại, hai ngón tay đong đưa cuộn sóng lên xuống ýchỉ bởi lội, tay nắm mũi thở ý chì là áp lực đang tăng cần đi lên, cuốicùng đơn giản hơn là dùng tay làm động tác Ok.
Sau khi ca nô chạy như bay chở họ ra ngoài biển, tới địa điểm để lặn liền dừnglại, huấn luyện viên giúp Kim Hạ mặc áo lặn, mang vào đôi giày ếch, trên lưng là bình dưỡng khí, Lục Xuyên có kinh nghiệm nên tự mình mặc vào.
Bình dưỡng khí nặng gần bằng 50 kg, Kim Hạ đưa lưng về sau, ngồi ở trên mạng thuyền, nặng đến nỗi không đứng dậy được, huấn luyện viên phải giúp cônâng bình khí lên, mới làm cho cô đứng dậy được, hướng cầu thang dây màđi tới, Lục Xuyên xoay người ngã xuống trước, ở phía nước đỡ cô.
Kim Hạ dọc theo cây thang đi xuống, thân thể rơi vào trong nước, nước biển ở ngang cổ, cô cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ bị đè ép, có chút kích động, theo bảnnăng ôm lấy cây thang, bởi vì miệng cần thở, nên cô không thể nóichuyện, chỉ có thể hướng về phía Lục Xuyên mà lắc đầu.
LụcXuyên biết cô sợ, liền đến gần, ôm lấy thắt lưng của cô, kéo tay côquàng trên cổ mình, ý bảo cô hãy theo mình đừng sợ, huấn luyện viên bênkia lội qua bên đây, cầm lấy một tay kia của Kim Hạ, ý bảo cô đi xuốngvào trong nước.
Kim Hạ cố lấy dũng khí, chân vẫn đặt trêncầu thang, bởi vì sức nặng ở phía sau, cô chậm rãi chìm vào trong nước,vừa mới bắt đầu cô quên dùng mũi để thở, làm cho lúc lặn xuống dưới mặtkính nổi một tầng sương mờ, sau đó mới phản ứng là phải dùng miệng đểthở.
Sau khi hít dưỡng khí trong bình, hai tay cô cầm lấytay trái Lục Xuyên, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, tầm nhìn nơi này kémhơn biển cạn trong suốt, thấy cũng bình thường , khi càng đi xuống, dưới đáy biển có rất nhiều san hô màu sắc khác nhau cùng các loại cá bơi qua bơi lại.
Đi được nữa đường, gặp một đám cá không biết têngì, chúng đi thành một đoàn, rậm rạp bơi cùng một chỗ, làm thành hìnhlốc xoáy dưới đáy biển, Lục Xuyên kéo cô đi, hướng vào đám cá đang bơiđi, hai người đi vào trong bầy cá, Kim Hạ sợ đến mức nhắm mắt không dámnhìn, chỉ biết cầm thật chặt tay Lục Xuyên, cảm thấy cá bên người mìnhné ra, cùng cái đuôi đong đưa qua lại, còn dính vào trên người cô, dọacô nhảy dựng lên.
Sau khi đi xuyên qua, Lục Xuyên quay đầunhìn cô, Kim Hạ nhìn xuyên qua mắt kính thấy được ánh mắt hắn, trong đólộ ra sự vui vẻ vì trò đùa dai của mình, không khỏi đánh anh một cái,biết rõ cô sợ mà con đùa cô nữa.
Huấn luyện viên bơi tới,thay bọn họ lấy ra phao cứu sinh, ba người chậm rãi từ từ chìm xuốngbiển, mỗi lần xuống một mét lại điều chỉnh áp lực một lần, sau đó khônglâu thì đã xuống dưới đáy biển trên đó phủ một cát trắng mềm mại.
Lục Xuyên nắm tay Kim Hạ dẫn đi tham quan đáy biển, nhìn thấy san hô xanhnhỏ cùng con cá nhỏ xấu xí, cả người là gai nhọn, anh còn xoay người cầm con hải sâm mập mạp lên nhìn, giơ lên trước mặt Kim Hạ, ý bảo cô sờthử, Kim Hạ tò mò lấy tay sờ, cầm hải sâm lên sờ thấy mềm nhuyễn như sợbông, mặt bên ngoài gập ghềnh có chút thô ráp.
Sau đó LụcXuyên buông nó ra, lôi kéo cô tiếp tục đi về phía trước, trên cát trắnglà hải tinh đang nằm im lặng, khi đi không cẩn thận làm kinh động mộtcon sò biển, kích động mở ra rồi hợp lại bơi đi chỗ khác.
Ở dưới nước khoảng chừng một giờ, huấn luyện viên thay bọn họ nhấn cáinút trên áo, áo cứu sinh trong nháy mắt liền tràn đầy khí, ba người chậm rãi trồi lên mặt nước, hướng ca nô bơi tới.
Trở về ngôinhà ốc trên nước, tắm rửa một cái, bọn họ liền ngồi trên ghế mây ở hànghiên ngoài phòng nghỉ ngơi, mặt trời bắt đầu lặn về hướng tây, giao nhau giữa trời và biển, bầu trời vàng óng ánh đan xen màu đỏ sậm, làm thànhmột bức họa tuyệt đẹp.
“ Nếu có thể ở chỗ này luôn thì tốt quá rồi.” Kim Hạ nhìn cảnh biển trước mặt, không khỏi cảm thán.
“ Nếu em thích, thì về sau mỗi năm chúng ta sẽ tới đây một lần.”
“ Ừ.”
Bữa tối đã có đầu bếp riêng nấu hải sản, tôm hùm, cua đế vương, cùng vớitôm hổ, hai người ăn gấp hai lần bình thường, sau khi ăn xong họ nắm tay nhau đi tản bộ ở bờ biển, gió biển thổi tóc dài cô bay loạn xạ, buổitối thủy triều lên, sóng biển sô nhau đánh vào bờ, vào chân của haingười mang đến cái lạnh.
Kim Hạ kéo cánh tay của anh: “ Sinh cục cưng, anh thích con trai hay con gái vậy ?”
Lục Xuyên cười: “ Dù nam hay nữ anh đều thích.” Như sau đó suy nghĩ lạiliền nói: “ Con gái thì tốt hơn.” Nghĩ đến có một cục cưng nho nhỏ, làbản sao mê người của Kim Hạ đi đến trên người mình, ôm cổ mình, dùng âmthanh non nớt kêu ba ba, anh liền cảm thấy như bị hòa tan.
“ Em nghĩ nên sinh con trai thì hay hơn.” Kim Hạ nói, cô muốn nhìn một bản sao giống như Lục Xuyên, nhất định là một tiểu manly.
Lục Xuyên nâng lên khóe miệng: “ Anh đây sẽ cố gắng, làm cho em sinh đượcthai long phụng, như vậy liền một lần hoàn thành nhiệm vụ.”
Kim Hạ sẵng giọng nói: “ Đâu có thể dễ dàng như vậy được.”
Lục Xuyên kéo cô đi trở về: “ Chính là biết không dễ dàng, nên mới cố gắng thật nhiều. Đi thôi, trở về cùng tạo người.”
Kim Hạ: “ …”
Sau khi về nhà Lục Xuyên liền đem bộ nội y tình thú ra cho cô xem, dây đeomàu trắng, phía trước иgự¢ có đính vài cọng lông chim, phía sau lưng tua rua, có chút ít còn hơn không có. Anh ở tuần trăng mật được quyền muốngì làm đó, Kim Hạ tối nay không muốn cũng phải mặc, Lục Xuyên sau khinhìn xem hai mắt cơ hồ muốn chảy máu, giống như một con sói đói bổ nhàovào cô đè ngã trên giường, làm một lần còn chưa đủ,lại thừa dịp đêm tốiđem cô ra khỏi ngôi nhà cỏ tranh ốc, đi xuống cầu thang ra biển làm thêm một lần nữa.
Bình thường chỉ làm ở trong phòng, một lúcsau, mới tiếp tục làm thêm một lần nữa, bây giờ lại thay đổi một chỗkhác, nhất là phong cảnh lại là ngoài trời, làm cho Lục Xuyên giống nhưtrẻ lại mười tám mười chín tuổi hóc môn nội tiết tăng cao, lại thêm cóKim Hạ bên cạnh mặc bộ đồ khiêu ngợi, không khác gì củi khô gặp lửa càng thêm bùng cháy lên, nháy mắt làm cho tới tận trời sáng.
Trong chuyến đi xa này, hai người không khác gì trẻ sinh đôi dính chung mộtchỗ với nhau cả ngày, trong lúc Lục Xuyên lợi dụng tuần trăng mặt này,muốn gì làm đó, không lúc nào lại không muốn làm, thân thể xinh đẹp nàycùng tiếng nói làm cho người khác mất hồn tới tận xương, quả thực làmcho hắn muốn ngừng mà không được.
Sau một tháng trong chuyến đi xa hưởng tuần trăng mật, kết quả khi hắn cần cù cày cấy là không thấy kinh nguyệt của Kim Hạ tới.