Buổi tối về nhà, Kim Hạ liền lập tức nói chuyện Kỳ Thư cho Lục Xuyên, bất an nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Vạn nhất cô ta nói ra, người nhà anh cùng nhà em, đều sẽ phản đối.”
Lục Xuyên không chút hoang mang ôm chặt mặt cô, trong mắt mang theo ý cười: “Em lặp lại một lần nữa, khi cô ta yêu cầu em chia tay với anh, em trả lời như thế nào?”
Kim Hạ gấp đến mức đẩy bả vai anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đây, anh hỏi cái này làm gì?”
“Anh thích nghe.” Lục Xuyên hôn nhẹ lên trán cô chút, giọng nói trầm như trước: “Bởi vì anh thích nghe.”
Kim Hạ có chút ngượng ngùng cúi thấp mặt, lại lặp lại một lần: “Em nói, trước khi anh buông tha em, em sẽ không buông tay anh.”
Khóe mắt đuôi lông mày Lục Xuyên đều nở hoa, ôm sát cô, giống như ôm một bảo bối, mắt đen như mực: “Bảo bối, anh rất cao hứng, chuyện này em không có tự ý hành động, mà chạy đến bàn bạc với anh.”
Kim Hạ nhìn chằm chằm tay trái mình khoát lên vai anh, nhẫn kim cương lóe sáng trên ngón áp út, không khỏi cười nói: “Chúng ta sắp kết hôn, chuyện lớn như vậy em đương nhiên muốn thương lượng với anh.”
“Tốt lắm.” Lục Xuyên vén sợi tóc ra sau tai cô: “Đừng lo lắng quá, cô ta có trong tay chẳng qua là một đoạn ghi âm, cho dù công bố ra ngoài, lực thuyết phục cũng không lớn lắm, bây giờ hình ảnh còn có thể giả, huống chi là âm thanh.”
“Vạn nhất Vương Minh Lãng làm chứng thì sao?”
“Hắn ta không dám, trừ phi hắn không muốn làm bất động sản.”
“Nhưng hắn cũng nói cho Kỳ Thư chuyện của chúng ta, làm sao anh biết hắn ta chắc chắn không dám?”
Lục Xuyên bật cười: “Anh ngược lại xem nhẹ mị lực của sắc đẹp đối với đàn ông. Em đã không yên lòng, vậy anh mới hắn ta đến uống chén trà là được, vốn anh cũng định truy cứu hắn, vứt cho anh cái cục diện rối rắm, chẳng lẽ còn muốn anh thay hắn ta thu dọn.”
Kim Hạ gật đầu, cô tin tưởng Vương Minh Lãng là người thức thời, không đến mức vì một người phụ nữ đắc tội với Lục Xuyên: “Nhưng, đoạn ghi âm đó làm sao bây giờ? Cho dù người khác không hoàn toàn tin tưởng, ít nhất cũng sẽ hoài nghi, chung quy ảnh hưởng cũng không tốt.”
Lục Xuyên trầm mặc chốc lát: “Nếu cô ta định công bố, đã sớm công bố.”
“Nhưng em không đồng ý chia tay, dưới giận dữ cô ta có thể vạch trần chúng ta hay không?”
“Không đâu.”
“Làm sao anh biết?”
“Nếu anh đoán không lầm, bước tiếp theo cô ta sẽ liên hệ với anh. Cô ta có yêu cầu, sẽ không dễ dàng buông tha cho thứ có thể uy Hi*p người khác.”
Kim Hạ bất an: “Vạn nhất yêu cầu của cô anh không thể thỏa mãn thì làm sao bây giờ? Vạn nhất sau này cô ta vẫn dùng cái này để uy Hi*p chúng ta thì sao?”
Lục Xuyên ôm sát cô: “Chuyện này em không cần xen vào, tin tưởng anh, anh sẽ không để chúng ta gặp chuyện không may.” Tạm dừng một lát, anh suy nghĩ sâu xa cười nói: “Ngược lại có 1 biện pháp.”
Kim Hạ nâng mặt: “Cái gì?”
Kim Hạ bám vào bên tai cô thấp giọng: “Ngay mai liền theo anh đi công chứng, gạo nấu thành cơm, vài người lớn đổi ý cũng không được.”
Kim Hạ tức giận anh đùa giỡn cô, nhẹ nhàng đấm vào иgự¢ anh hai cái, nghĩ lại, anh nói cũng không phải không có lý, dù sao bọn họ cũng định đi công chứng, nói miệng không bằng hành động, để tránh đêm dài lắm mộng: “Được, ngay mai xin nghỉ phép đi công chứng.”
“Thật?”
“Thật!”
Lục Xuyên nở nụ cười: “Vậy em đi ngủ trước đi, ngay mai chúng ta liền đến cục nhân dân.”
Kim Hạ mỉm cười gật đầu, thấy anh lấy di động ra, đoán chừng anh muốn xử lý chuyện Kỳ Thư, không hỏi tiếp nữa, xoay người đi vào phòng tắm.
Lục Xuyên thu xếp một việc, sau đó mời Vương Minh Lãng đến nhà uống trà, Vương Minh Lãng buổi tối nhận được điện thoại, đã thấy khó hiểu, hơn nữa còn bị mời đến nhà uống trà, càng thêm lo sợ bất an, vội vàng nói ra cống phẩm mang đến, cũng không biết trong hồ lô của cục trưởng Lục này bán thuốc gì.
Hắn đến thì Kim Hạ đã đi ngủ, Lục Xuyên tự mình mở cửa cho hắn, Vương Minh Lãng cúi đầu khom lưng dâng cống phẩm, trong hộp trà là sấp tiền mặt: “Chúc mừng đám cưới của cục trưởng Lục, tiểu đệ đặc biệt chuẩn bị một chút quà mọn, mong cục trưởng Lục vui lòng nhận cho.”
Lục Xuyên tự tại quét mắt liếc hắn một cái, không nhận, nghiêng người đóng cửa lại, lãnh đạm nói: “Vào thư phòng nói chuyện.”
Vương Minh Lãng ăn một cây đinh, đã đoán được sự việc không ổn, nhưng không biết vì sao mình đắc tội với vị thần tiên này, chạy nhanh cụp đuôi cùng anh đến thư phòng, cửa đóng lại, lúc này Lục Xuyên mới lạnh lẽo nói: “Anh nói chúc mừng tôi, hôn lễ này đối với anh, còn không biết cái gì được nói không được nói.”
Yết hầu Vương Minh Lãng căng thẳng: “Vì sao cục trưởng Lục nói lời này?”
“Nghe nói có người tung tin vịt, nói vợ tôi là quan hệ xã hội.” Lục Xuyên chậm rãi quan sát Vương Minh Lãng, ánh mắt sắt bén: “Anh cũng biết việc này?”
Vương Minh Lãng trong lòng trầm xuống, tầm mắt trên đầu giống như hai lưỡi dao sắt, cứng cổ nói: “Tiểu đệ… Chưa từng nghe nói.” Chuyện này truyền ra ngoài như thế nào? Hắn chắc chắn sẽ không tin là hắn rải đi…
“Hả?” Lục Xuyên hơi nhíu mày: “Vậy thật kỳ quái, trong đoạn ghi âm của Kỳ Thư, rõ ràng là giọng nói của anh, liến thoắng chứng thực vợ tôi là quan hệ xã hội, anh giải thích như thế nào?”
Vương Minh Lãng nghe hai chữ Kỳ Thư, nhất thời nhớ lại cái gì, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tôi tôi tôi…” Hắn đưa tay lau trán, vâng vâng dạ dạ nói: “Tôi tôi tôi… Lúc đó uống quá chén, ngay cả mẹ tôi họ gì còn không nhớ rõ, mới có thể nói lời say lung tung này, tôi căn bản không biết cô ta lại ghi âm, tôi nghĩ cô ta chỉ là tùy tiện hỏi, cũng không nghĩ sâu như vậy…”
“Tôi xem như anh là bị sắc đẹp mê hoặc mà làm ra hành động điên rồ, bình thường rất thông minh, trong việc này lại hồ đồ, anh khiến tôi sau này sao có thể yên tâm giao hạng mục cho anh.”
Vương Minh Lãng vừa nghe, xong rồi xong rồi, đây là gây khó khăn cho hắn, sau này không giao hạng mục cho hắn, hắn sao có thể tồn tại, vì thế rất nhanh nói: “Cục trưởng Lục, có phải Kỳ Thư tìm anh gây phiền toái hay không?”
“Cô ta cầm ghi âm tìm vợ tôi, uy Hi*p chúng tôi chia tay, bằng không liền làm sáng tỏ chuyện này.” Khóe miệng Lục Xuyên cong lên: “Vương Minh Lãng, này đều cảm tạ anh ban tặng.”
Vương Minh Lãng vừa nghe lời này, chân đều mềm đi, hắn làm sao có thể nghĩ đến lá gan Kỳ Thư lớn như vậy, lừa hắn còn chưa đủ, còn muốn truê chọc nhà họ Lục, lập tức vỗ иgự¢ tỏ rõ thái độ: “Cục trưởng Lục ngài yên tâm, đây là chuyện tôi gây ra, tôi nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ, không lưu lại chút hậu họa cho ngài.” Sau đó lại cười hắc hắc: “Vậy chuyện hạng mục kia, chúng ta bàn bạc tốt, thành không?”
Lục Xuyên từ từ liếc mắt hắn một cái: “Anh trước dọn dẹp xong chuyện này rồi nói. Tôi mặc kệ anh dùng cách nào, tóm lại đoạn ghi âm kia, tôi muốn nó biến mất lập tức.”
Vương Minh Lãng liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng.” Hắn cũng có thể không nhất định phải làm cho đoạn ghi âm này biến mất sao, nếu cái này công bố ra ngoài, đắc tội với cục trưởng Lục, lại liên quan đến tư lệnh, còn rơi xuống thanh danh mồm rộng, về sau hắn còn muốn lăn lộn ở thủ đô được sao!
*
Ngày hôm sau hai người đi đến cục nhân dân, cầm tờ giấy đỏ quyết định chung thân trên tay, Kim Hạ lúc này mới an tâm chút, hai người đã là vợ chồng, quan hệ này so với yêu còn chắc chắn hơn, cho dù thật xảy ra chuyện gì, người lớn cùng sẽ không dễ dàng khuyên ly hôn.
Trên đường trở về, Lục Xuyên nhận được điên thoại của Kỳ Thư, anh ấn xuống nút nghe, đầu kia nói: “Chúng ta nói chuyện.”
Lục Xuyên cùng Kim Hạ liếc nhìn nhau, đáp ứng: “Được.”
Đến lúc cô ta chọn địa điểm, Kim Hạ kéo cánh tay Lục Xuyên, có chút lo lắng: “Không biết cô ta lại diễn trò gì.”
Lục Xuyên trấn an nói: “Yên tâm, Vương Minh Lãng đã điện thoại đến, ghi âm đã xử lý ổn thỏa.”
Kim Hạ không định hỏi Vương Minh Lãng làm thế nào để xử lý, chẳng qua nghi ngờ: “Không có ghi âm, cô ta còn có thể làm cái gì chứ?”
Lục Xuyên cười: “Cho dù cô ta còn đoạn ghi âm, thì cũng không làm được cái gì.”
“Sao lại nói vậy?”
“Thế này em sẽ biết.”
Sau khi gặp mặt ở quán cà phê, Kỳ Thư sửng sốt, không nghĩ đến Kim Hạ cũng đến, nhưng rất nhanh, cô thu lại sắc mặt, trên mặt có băng sương, trong mắt tràn ngập hận thù, chất vấn Lục Xuyên: “Vương Minh Lãng là anh sai đến?”
Lục Xuyên nhún vai, tỏ vẻ không biết: “Cô đang nói cái gì?”
Thấy anh không thừa nhận, Kỳ Thư không hề truy vấn nữa, hừ lạnh nói: “Anh cho là không có ghi âm, mọi thứ liền xong sao? Anh đừng quên, tôi là người biết rõ tình hình, nếu tôi làm một bài phỏng vấn, để cho ba anh nhìn thấy, anh nên biết sẽ có hậu quả gì.”
Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô ta, thoáng nhướng mày: “Sao, không giả bộ trong sáng vô tội trước mặt tôi nữa à, tính lộ rõ bản tính?”
Kỳ Thư sắc mặt cứng đờ: “Tôi là dạng người gì anh còn quan tâm sao?”
Lục Xuyên đan hai tay vào nhau, tự tại dựa vào lưng ghế: “Không quan tâm. Phỏng vấn cô cứ việc làm, tôi không có ý kiến.”
Trong lòng Kim Hạ cả kinh, nhưng thấy bộ dáng dự liệu trước của Lục Xuyên, liền không mở miệng, im lặng nghe hai người bọn họ đàm phán.
Kỳ Thư nghe vậy cứng họng: “Anh không sợ danh dự bị hao tổn?”
“Không có ghi âm, cô nói miệng không có bằng chứng, cũng chỉ là vu oan nói xấu mà thôi.” Lục Xuyên cười: “Huống chi chuyện cô ở nước Mĩ, còn phấn khích hơn, nếu ảnh chụp này không cẩn thận truyền lên mạng internet, vậy không tốt.” Mẹ anh từng nói với anh, thanh danh của cô ở nước Mĩ cùng không tốt, anh biết cái này chắc chắn không phải là tin đồn vô căn cứ, điều tra một chút, quả nhiên có chút thu hoạch.
Kỳ Thư cả kinh, không nghĩ đến gốc gác bị đào ra, sắc mặt lúc lam lúc lục, môi mở rồi đóng, nhìn Lục Xuyên một chữ nhỏ cũng không nói nên lời.
“Nếu cô làm một bài phỏng vấn, tôi sẽ phát tán ảnh chụp này lên mạng, cô đoán quần chúng càng chú ý người nào?” Lục Xuyên cười rộ lên, bờ môi uốn thành một đô cong, giống như ma quỷ: “Tôi còn có thể đóng bưu phẩm, thuận tiện gửi qua bưu điện cho ba mẹ cô một phần.”
Lúc này mặt Kỳ Thư đã như tờ giấy trắng, ngón tay nhẹ nhàng run run, cô còn tưởng rằng chuyện cô ở nước Mĩ, trong nước không có người biết.
“Gần đây tâm tình tôi tốt lắm, nên thuận tiện nhắc nhở cô một câu. Muốn đấu với tôi, đầu tiên suy nghĩ khả năng của chính mình, tiếp theo nhìn bằng chứng của cô có đủ xác thực hay không, lại phải lo lắng cô có bị đào ra gièm pha gì hay không. Cho dù cô không có gièm pha, tôi cũng có thể sai người tạo ra một ít, cho nên đừng cố chấp nữa, ngoan ngoãn làm MC của cô.” Lục Xuyên dừng lại chút, nói tiếp: “Nếu cô có can đảm dám tổn thương vợ tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô như làn này, tôi sẽ cho cô hiểu được cái gì là thân bại danh liệt, hiểu?”
Kỳ Thư cúi đầu trầm mặc, lúc này cô ta mới nhận ra được, lần này thật sự xong rồi, cô ta và Lục Xuyên, là kiến càng bám cây, mà người từng là là cảng tránh gió hoàn mỹ kia, bây giờ sớm không thuộc về cô ta, nếu cô ta lại có hành động gì khác thường, không thê nghi ngờ mang đến đả kích có tính hủy diệt đối với chính mình.
Cho nên, chỉ có thể như vậy.
*
Hai tháng sau, hôn lễ được cử hành long trọng ở một nhà hàng quốc gia Điếu Ngư Thai.
Sáng sớm Kim Hạ liền thức dậy chuẩn bị, nhân viên hóa trang ép buộc cô ước chừng trên dưới hai mươi mấy tiếng, bà nội thay bộ trang phục truyền thống mới, luôn ở bên cạnh gạt nước mắt, trước khi cô vấn tóc, còn kiên trì chải đầu giúp cô.
Lúc xe chủ hôn đến, dựa theo tập tục, ở trước nhà đốt hai day pháo, đinh tai nhức óc, Lục Xuyên ở giữa Trầm Dục, cùng bạn bè vây quanh, chuẩn bị vào cửa ôm vợ, lại bị đoàn phù dâu của Kim Hạ chặn ở cửa, đoàn phù rễ lập tức động thân đi ra, đội ngũ hai bên hi hi ha ha dây dưa nửa ngày, Trầm Dục phù rễ chính này không thể không lấy ra vài cái bao lì xì lớn, mới đuổi được đám phù dâu này, còn lẩm bẩm câu chỉ có phụ nữ cùng tiểu nhân là khó nuôi nhất.
Lục Xuyên vào cửa, sau khi được bà nội cùng ông Kim Đầu đồng ý, liền đến thẳng phòng ngủ Kim Hạ. Đẩy cửa ra, vợ của anh đang yên lặng ngồi trên giường, một thân lụa trắng, trước mắt ôn nhu ngóng nhìn anh, anh kìm lòng không được bước qua, ngồi xổm xuống nắm chặc tay cô: “Bảo bối, hôm nay em thật đẹp.”
Bốn mắt giao nhau, Kim Hạ có chút hoảng hốt: “Anh xác định, đây không phải là mơ chứ? Em cứ sợ đây là một giấc mộng.”
Lục Xuyên nở nụ cười: “Không phải mơ, chúng ta thật sự kết hôn.” Nói xong liền xoay người, ôm cô từ trên giường lên, dưới sự hộ tống của phù dâu phù rễ, tiến vào xe chủ hôn Rolls-Royce Phantom.
Hummer mở đường, cùng một cái phía sau chạy băng băng như siêu bão, đến nhà hàng quốc gia Điếu Ngư Thai, Kim Hạ được đưa đến phòng nghỉ chuẩn bị, ông Kim Đầu nhận nhiệm vụ chính dẫn cô qua hành lang dài, cho nên cũng ở lại phòng nghỉ, ông nhìn con gái, trong lòng càm thán: “Nếu mẹ con còn sống, có thể nhìn thấy con kết hôn, bà ấy nhất định rất vui mừng.”
Hốc mắt Kim Hạ có chút ướt: “Ba, mẹ ở trên trời nhìn thấy, bây giờ chúng ta hạnh phúc như vậy, bà ấy đều biết.”
Ông Kim Đầu nghẹn ngào gật đầu, tiếp theo dưới sự chỉ dẫn của nhận viên công tác, mang theo Kim Hạ đi vào cửa hoa.
Kim Hạ kéo ba ba, đứng trước cửa hoa, hội trường yến tiệc to như vậy, cô chỉ nhìn một chỗ, Lục Xuyên đứng trên đài, âu phục phẳng phiu, cũng xa xa nhìn lại cô.
Cùng với âm nhạc, cô đi từng bước về phía trước, liền càng cách anh gần một chút, có đóa hoa ba lả tả từ trên trời bay xuống, mỗi khi đi được 1 thước, liền theo thứ tự đốt một cây pháo bông màu vàng.
Cô nghĩ chính mình sẽ khẩn trương, nhưng trong mắt nhìn một người kia, liền không thể nhớ đến cái khác, chỉ có lòng tràn đầy chờ mong, muốn nhanh chút đi đến trước mặt anh.
Đi đến điểm cuối, ông Kim Đầu giao tay con gái cho Lục Xuyên, Lục Xuyên tiếp nhân: “Cảm ơn ba.”
“Ừm.” Ông Kim Đầu ánh mắt đều đỏ, rất nhanh cúi đầu gạt nước mắt, thối lui về một bên, người chủ trì hỏi Kim Hạ: “Con có nguyện ý người đàn ông này trở thành chồng con, cùng anh ta ký kết hôn ước? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo hèn hay giàu có, đều yêu thương anh ta, chăm sóc anh ta, tôn trọng anh ta, tiếp nhận anh ta, vĩnh viễn chung thủy đối với anh ta không thay đổi cho đến cuối đời?”
Kim Hạ nghẹn ngào: “Con đồng ý.”
Người chủ trì hỏi lại Lục Xuyên: “Con có nguyện ý người phụ nữ này trở thành vợ con, ký kết hôn ước cùng với cô ấy? Cho dù bênh tật hay khỏe mạnh, nghèo hèn hay giàu có, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tông trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy không thay đổi cho đến cuối đời?
Lục Xuyên nhìn cô thật sâu: “Anh đồng ý, em sẽ yêu em cả đời.”