Thấy Lục Tống Thụy ngồi trên mặt đất, ôm иgự¢, Lục Chương Viễn nhất thời hoảng hốt, lập tức tiến tới đỡ lấy bà: “Em làm sao vậy?”
Lục Xuyên cùng Kim Hạ cũng vây quanh lại, Lục Tống Thụy chau mày, mệt mỏi mở miệng: “иgự¢ em khó chịu.”
Lục Chương Viễn rất nhanh đỡ bà dậy: “Anh mang em trở về giường nằm, nếu còn khó chịu, thì đi bệnh viên kiển tra.”
Lục Tống Thụy dựa vào bả vai anh gật đầu, không dấu vết cho Lục Xuyên một ánh mắt, ý bảo anh là giả bệnh, không cần lo lắng, Lục Xuyên hiểu ý khóe môi cong lên, kéo Kim Hạ đi sau hai người, thấy cô lo lắng, liền bám vào bên tai cô nói: “Mẹ anh đang giả bệnh đấy.”
Kim Hạ kinh ngạc nhiền về phía mẹ Lục, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cười khẽ lắc đầu, cô thật sự nghĩ mẹ Lục tức đến bị bệnh, nếu như vậy, lỗi của mình sẽ lớn lắm.
Lục Chương Viễn dìu vợ đến nằm trên giường, thân thiết: “có cảm thấy khỏe hơn hay không?”
Lục Tống Thụy giả vờ xoa xoa иgự¢ mình mấy vòng, sắc mặt không tốt: “Ông Lục, về sau anh đừng cãi nhau với con trai nữa được không? Em vừa thấy hai người cãi nhau, hô hấp sẽ không ổn, иgự¢ cũng đau.”
Lục Chương Viễn cương mặt, một lúc lâu sau không tình nguyện gật đầu, người ta nói phụ nữ sau khi có con, địa vị của chồng sẽ không lớn bằng trước, lời này ông dùng cả đời nghiệm chứng (kiểm nghiệm chứng minh), quả nhiên không sai, cán cân tình cảm này nghiêng cũng quá thiếu nguyên tắc, cãi nhau rõ ràng là chuyện của hai người, vì sao chỉ oán một mình ông?
Lục Tống Thụy nghe vậy mới nhìn về phía Lục Xuyên: “Xuyên Nhi, mẹ không sao, con và Tiểu Hạ về trước đi, đừng ở lại quá muộn, trên đường không an toàn đâu.”
Lục Xuyên biết mẹ cố ý để bọn họ đi, để nói chuyện rõ ràng với ba, liền hơi gật đầu: “Vậy mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, chúng con đi trước.”
Kim Hạ cũng gật đầu với bọn họ: “Chú dì hẹn gặp lại.”
Đợi hai người đi ra khỏi phòng ngủ, Lục Tống Thụy mới nói với Lục Chương Viễn: “Về sau nếu anh còn phản đối hôn sự của con, bộ xương già này sẽ bị anh làm tức ૮ɦếƭ không thể sống.”
Lục Chương Viễn nhướng mi: “Em không lo lắng anh bị con làm cho tức ૮ɦếƭ?”
Lục Tống Thụy nghe vậy tức giận xoay người, không nhìn ông nữa: “Vậy chúng ta làm thêm nhiều lần nữa, xem là con làm anh tức ૮ɦếƭ trước, hay anh làm em tức ૮ɦếƭ trước.” Nói xong trong mắt bà liền có lệ: “Em cũng mua len cừu rồi muốn đan áo len…”
Lục Chương Viễn nghe được nghẹn ngào trong giọng nói của vợ, không khỏi lâm vào trầm mặc, lúc này ông mới nhận ra được vợ mình cô đơn lâu lắm, mới có thể vội vàng muốn có cháu như vậy.
Xoa xoa mi tâm, ông rốt cuộc mệt mỏi nói: “Chuyện này, em để anh suy nghĩ một chút.”
*
Không lâu sau, thủ đô nảy sinh một vụ án lớn đen tối, gây hại đến phân lớn quan viên, liên lụy sâu, độ nghiêm trọng nhất thời không đo lường được.
Lục Chương Viễn hiểu được, nhiệm kỳ mới năm sau, bây giờ đang tẩy trừ thế lực, để lót đường cho giới lãnh đạo tiếp theo, thủ đô này, mặt ngoài gió êm sóng lặng, thật ra sóng to gió lớn, nguy hiểm khác thường.
Đối tượng nhà họ Lục từng đám hỏi thị trưởng Lâm Trạch Bình ở trong trận đấu ngầm này bị thanh tra mời đi hỗ trợ điều tra, chuyện này khiến Lục Chương Viễn cảnh giác. Cho dù trong công việc hai nhà cũng không có lui tới, đám cưới cũng không có kết quả, nhưng lúc ấy chỉ nói là Lâm Tịch đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, hôn lễ hoãn lại, vẫn chưa nói hủy bỏ, chuyện này ở trong mắt người ngoài, còn có không gian rất lớn để suy đoán, nói không chưng hai nhà Lục Lâm, trước đây quan hệ không phải là ít.
Chuyện này cũng không ổn.
Lục Xuyên cũng biết tin tức Lâm Trạch Bình bị mời đi hỗ trợ điều tra, nói là hỗ trợ, căn bản vốn không có khả năng trở ra. May mà lần này thanh trừ chưa lan đến gần anh, ngược lại mở một cửa sổ rất tốt cho anh, trên sự nghiệp có thể thay đổi quan hệ một lần nữa, trong cuộc sống, anh chiếm được một cơ hội không thể tốt hơn, bởi vậy, anh thương lượng với mẹ một chút, cuối tuần lại tổ chức bữa ăn gia đình.
Lần này không cần thê tử ân cần dạy bảo, Lục Chương Viễn tự giác ở lại nhà, lúc hai người Lục Xuyên đến, ông ngồi ở sofa phòng khách xem tin tức.
Kim Hạ nhớ rõ mỗi lần có bữa cơm gia đình, ba Lục đều đến giờ ăn cơm, bị mẹ Lục ép buộc từ thư phòng xuống, bây giờ ngược lại hiếm khi xuất hiện ở phòng khách, cô thử thăm dò gọi: “Chào chú.”
Lục Chương Viễn giương mắt nhìn cô một chút, mặt không chút thay đổi, cằm hơi hơi rụt lui về phía trong một chút, xem như gật cái đầu, vẫn chưa mở miệng.
Kim Hạ lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, ít nhất ông ấy có đáp lại, Lục Xuyên cũng là người nhìn lá rụng biết mùa thu đến, thấy thế ôm thắt lưng Kim Hạ: “Ngoan, đi vào phòng bếp rót cho ba anh chén trà nóng.”
Kim Hạ hiểu ý, bưng lên chén trà trên bàn trà trước mặt Lục Chương Viễn: “Chú, cháu giúp chú rót chén trà.”
Tầm mắt Lục Chương Viễn dừng trước tivi, sau một lúc lâu mới từ trong cổ họng ậm ực ra một tiếng trầm thấp: “Ừ.”
Khóe miệng Kim Hạ cong lên một nụ cười, chạy chậm vào phòng bếp, Lục Xuyên ngồi xuống bên người ông, dằng co một lát mới nói: “Ba, lần trước là con không tốt, không nên lớn tiếng với ba, sau này con nhất định sẽ sửa.”
Lục Chương Viễn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh một lát, thằng bé này chưa bao giờ chịu thua, bây giờ vì một người con gái, ngược lại thẳng thắng cúi đầu trước ông, bất quá lời này nghe vào trong tai, cực kì sung sướng: “Biết sai là được.”
Kim Hạ bưng trà nóng đi ra, hai tay dâng đến trước mặt Lục Chương Viễn, cung cung kính kính: “Chú, mời dùng trà.”
Lục Chương Viễn trầm mặc một lát, nhẹ nâng tay tiếp nhận, nhẹ nhấp một ngụm, tiếp theo để lại trên bàn trà, Kim Hạ ngồi xuống bên cạnh Lục Xuyên, hai người đối diện, hiểu ý cười, xem ra thái độ của ba Lục đã có dấu hiệu mềm hóa.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Xuyên mời ba anh đến thư phòng nói chuyện, cửa đóng lại, anh liền đi thẳng vào vấn đề: “Ba, con chuẩn bị cầu hôn với Tiểu Hạ, hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của ba.”
Lục Chương Viễn giương mắt, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, thăm dò lẫn nhau.
Lục Xuyên hiểu rõ, chuyện anh có thể nghĩ thấu, ba anh chắc chắn cũng có thể nghĩ thấu, bây giờ Lâm Trạch Bình gặp chuyện không may, yêu cầu cấp bách của nhà họ Lục là phải có động tác phân rõ giới hạn với nhà họ Lâm, một hôn lễ không thể nghi ngờ đã thông báo với mọi người, là thủ đoạn có hiệu quả nhất.
Lục Chương Viễn âm thầm cân nhắc, cho dù ông không có hoàn toàn hài lòng với Kim Hạ, nhưng thứ nhất tình thế cấp bách, thứ hai vợ cùng con đều hy vọng cô ta gả vào, cho nên tổng hợp lại suy tính, thỏa hiệp hình như mới là thượng sách.
Một lát sau, ông dời tầm mắt, chậm rãi nói: “Chuyện Lâm Trạch Bình, con hẳn đã nghe nói.”
“Vâng.”
“Ba hy vọng hôn lễ có thể lập tức tiến hành, thiệp mời phải phát nhanh một chút.”
Khóe môi Lục Xuyên hơi cong lên: “Cầu còn không được.”
Hai người hợp lại quyết định danh sách khách mời, chuyện này cho dù bụi bặm phủ đầy rồi, trước mắt hôn lễ không vội, chỉ cần thi*p mời được phát đi, có thể lan truyền tin tức.
Kim Hạ ở phòng khách cùng mẹ Lục học cách đan áo len, ngoài que đan áo len ra, mẹ Lục còn cố ý tìm mua một bộ dụng cụ kim móc Nhật Bản ở trên mạng, khó nén hưng phấn mà bày ra trên bàn trà cho cô nhìn.
Thấy Lục Xuyên cùng ba Lục xuống lầu, hai ngươi phụ nữ đều theo bản năng ngừng thở, quan sát thần sắc của bọn họ, sau khi nhìn thấy hòa hợp êm thấm, mới yên lòng, mẹ Lục nói: “Cha con các người ở trên lầu trò chuyện cái gì vậy, nói chuyện lâu như vậy.”
Lục Xuyên ngồi bên cạnh Kim Hạ, từ phía sau thắt lưng ôm cô, cười nói: “Bảo bối, ba anh đồng ý chuyện chúng ta rồi.”
Kim Hạ kinh ngạc nhìn Lục Chương Viễn, lại nhìn Lục Xuyên, không thể tin được: “Thật sự? Chú thật sự đồng ý?”
Lục Xuyên ghé vào bên tai cô nỉ non: “Thật. Đúng rồi, xin hỏi em tính khi nào thăng cấp làm phu nhân Lục?”
Mặt Kim Hạ xấu hổ, liếc mắt khoét anh một cái: “Anh bình tĩnh một chút đi, ba mẹ anh còn ở đây mà.”
Lục Chương Viễn ho nhẹ một tiếng: “Các con trở về chọn ngày trước, chọn khách sạn, in thiệp mời.”
Lục Xuyên kéo tay Kim Hạ lên: “Vâng ạ, chúng con đi trước đây.”
Trở lại Bán Đảo Thành Ban, hai người tắm rửa xong thay áo ngủ, ở trên ban công có đốt nhan muỗi, lười nhác nằm trên sofa nói chuyện phiếm, Kim Hạ hỏi: “Anh nói gì với ba anh, sao ông ấy lại đồng ý nhanh như vậy? Giống như đang thúc giục chúng ta đám cưới.”
“Không có gì, chỉ là ông ấy nghĩ thông suốt.” Lục Xuyên tránh nặng tìm nhẹ, có chút chuyện phức tạp không muốn cho cô biết: “Sao, không muốn gả cho anh?”
Kim Hạ ấp úng: “Không phải vậy, chỉ là, anh còn chưa có hành động gì mà.”
Lục Xuyên nhìn chằm chằm bộ dáng lúng túng của cô có chút muốn cười, từ mặt đất đứng lên, vào phòng bê một đống gì đó cho cô: “Này.”
Kim Hạ cầm lấy nhìn, ba cái văn bản, đều viết tên của cô, còn có mấy tấm chi phiếu: “Đây là?”
“Cho em.” Lục Xuyên xoa xoa đầu cô: “Anh muốn cho em sự bảo đảm tốt nhất.”
Hốc mắt Kim Hạ có chút ướƭ áƭ: “Cảm ơn, nhưng vừa rồi em nói hành động, không phải chỉ cái này.”
Lục Xuyên đoán chừng hiểu được giả bộ hồ đồ: “Vậy em chỉ cái gì?”
Mặt Kim Hạ cúi thấp, nhỏ giọng nói: “Anh, anh còn chưa có cầu hôn.”
Lục Xuyên cong khóe môi, áp đảo cô ở trên sofa, đưa ra một nụ hôn sâu nhiệt tình kéo dài đúng tiêu chuẩn, mới không nguyện buông cô ra, mắt trêu đùa: “Cầu hôn như vậy, được không?”
Kim Hạ thở hồng hộc đánh bả vai anh: “Anh đáng ghét, em nói thật.”
Lục Xuyên thừa cơ bắt lấy tay trái cô, cầm một cái gì đó lấp lánh đeo vào ngón áp út của cô, ánh mắt ôn nhu có thể chảy ra nước: “Bảo bối, gả cho anh.”
Kim Hạ nhìn chằm chằm nhẫn kim cương lấp lánh trên tay, hình vuông cắt thủ công, 57 mặt phát sáng rạng rỡ, từ nay về sau, là dấu hiệu cô thuộc sở hữu cá nhân của anh.
Văn bản, chi phiếu, đến nhẫn kim cương, người đàn ông này, trước tiên chuẩn bị tốt tất cả cho cô, cô rung động không nói nên lời, trong hốc mắt không ngừng có chất lỏng trào ra, từ khóe mắt chảy xuống, nhập vào sợi tóc, không biết nói gì mới tốt. (AN: chỉ cần nói ba chữ “em nguyện ý” là OK chị)
Lục Xuyên thấy cô đánh mất phản ứng, không khỏi hôn lên hai mắt đẫm lệ của cô, ôn nhu: “Thật xin lỗi, đây không giống với lời cầu hôn trong tưởng tượng của em, anh cũng nghĩ qua rất nhiều hoàn cảnh.” Anh có chút xấu hổ: “Nhưng đều quá buồn nôn, anh làm không được, em hiểu anh mà.”
Kim Hạ nín khóc mỉm cười, bắt đầu nuốt nước mắt.
Lục Xuyên hỏi lại lần nữa: “Bảo bối, gả cho anh được không? Anh sẽ đối tốt với em, tin tưởng anh.”
Kim Hạ hít hít cái mũi: “Anh nhẫn cũng đeo cho em rồi, em còn có thể nói không được sao.”
Lục Xuyên cười hôn cô: “Bảo bối, anh yêu em.”
Kim Hạ hôn lại: “Em cũng yêu anh.”
Hơi lạnh gió đêm xuyên qua trong màng đen, hai người hôn nhiệt tình, khó có thể chia lia, rất nhanh, cô liền cảm thấy phía dưới có vật cứng cứng đâm vào mình, Lục Xuyên sẵng giọng, thanh âm trầm thấp như đàn cello: “Trở về phòng ngủ đi.”
Kim Hạ thẹn thùng gật đầu, Lục Xuyên liền ngồi chỗm hỗm ôm lấy cô, đi nhanh chạy về phòng ngủ, một đêm xuân sắc.