Sắc Yêu Ngọt Ngào - Chương 46

Tác giả: Duy Kỳ

Hai người xin mấy ngày phép, đi du lịch từ bắc xuống nam, đầu tiên là đến vùng Tô Hàng.
Xuân thu nhiều ngày đẹp, sông núi có thanh âm, lúc gió nhẹ thanh mát mà du sơn ngoạn thủy, không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ vừa ý.
Trạm dừng chân đầu tiên trong chuyến du lịch là vùng sông nước thơ mộng, Ô Trấn, từ thủ đô đến sân bay Tiêu Sơn Hàng Châu, lại từ bến xe ở Ô Trấn lái xe đến khu Tây Sách Cảnh, hai người ở khách sạn nhận phòng.
Phòng Lục Xuyên đã đặt trước, ở tầng trên cùng, nóc nhà hình chữ nhân có một nửa là thủy tinh trong suốt, có thể trực tiếp nhìn thấy bầu trời xanh như bảo thạch, cửa sổ ven sông, trên vỉa hè bày ra hai hàng đèn Ⱡồ₦g đỏ thẫm, dòng sông xanh biếc dập dờn, trôi nổi vài chiếc thuyền lá nhẹ, con đường đá dọc hai bên bờ, qua lại các du khách từ nơi khác đến, mặc dù không phải là mùa thịnh vượng, nhưng cũng không đến mức vắng vẻ.
Mà ở giữa căn phòng, lại bày ra một cái giường đôi, rộng lớn, ga giường trắng tuyết.
Nghĩ đến buổi tối hai người sẽ ngủ chung, trên mặt Kim Hạ không khỏi nóng lên, cổ họng có chút khô nóng, Lục Xuyên sắp xếp hành lý xong, lấy ra máy ảnh: “Thời gian còn sớm, ra ngoài đi dạo đi.”
Kim Hạ rất bình tỉnh kéo tầm mắt ra khỏi chiếc giường, cúi đầu không dám nhìn anh: “Được.”
Vải bông lam in hoa là một trong những đặc sản nổi danh của Ô Trấn, trên vải bông nền màu chàm, miêu tả hoa văn ngà voi hoa trắng, sờ lên có cảm giác thô nhám, Kim Hạ nghĩ chắc chắn bà nội sẽ thích, liền chọn một vài tấm vải, hai người cứ như vậy vừa đi vừa nhìn, cái gì cũng đều hứng thú dạt dào, đến một vài trò chơi trẻ em bình thường không chớp mắt, vào lúc này, cũng có vẻ trở nên sinh động lạ thường. Có lẽ, du lịch không phải là đi đâu, mà là đi với ai.
Vải bông lam in hoa
Sắc trời dần tối, đi ngang qua một nhà hàng, trước cửa đặt một cái nồi lớn, đang hầm từng khối từng khối thịt dê lớn, nước lèo đậm đà sôi sục bọt khí nguy hiểm, sau khi vỡ tan lại tỏa hương bốn phía, hai người bị hương thơm này câu dẫn đi vào. Trong nhà hàng toàn là bàn gỗ kiểu cổ, ghế dựa cũng là băng ghế dài cổ điển, nhoáng cái còn tưởng rằng không gian thời gian rối loạn, đi đến một nhà hàng thời xưa.
Mì thịt dê được đựng trong một tô đất rất lớn bưng lên, đầy ắp cả tô, Kim Hạ nhìn một chút, biết mình chắc chắn ăn không hết, liền xớt một phần thịt dê cùng sợi mì vào bát của Lục Xuyên, Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô, khóe môi hơi cong: “Cho anh nhiều thịt dê như vậy, có biết nó bổ gì không?”
Kim Hạ gặp một đũa mì cho vào miệng, mờ mịt: “Bổ gì?”
Lục Xuyên cười khẽ: “Bổ thận.”
“Khụ!” Dưới ám chỉ cực kỳ phong phú của anh, một ngụm mì trong cổ họng Kim hạ thiếu chút nữa phun ra, hai má thoáng cái đỏ bừng: “Em, em không có ý đó, bằng không anh trả thịt lại đi.”
Lục Xuyên thấy cô lúng túng, không tự chủ được nâng tay xoa nhẹ đầu nàng, vẻ mặt cười thật ái muội: “Vẫn là anh ăn đi, anh là công bộc của nhân dân, về lý nên bổ sung thể lực, phục vụ nhân dân.”
“…” Kim Hạ thật muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Cơm nước xong, hai người đi dạo đến cuối tuyến đường chính của phố quán bar, nghỉ ngơi trên bàn đu dây bằng gỗ ven sông, người pha chế mang thực đơn đến, Kim Hạ kêu một ly Whisky có đá, Kim Hạ không quen uống rượu, chọn một loại nghe không giống tên rượu, gia hương phong tình, bưng lên là một ly chất lỏng màu trắng ngà, bên trong có vài viên đá giống như bóng đèn nhỏ, lấp lánh lấp lánh, nhấp một ngụm, là hỗn hợp nước dừa, sữa, rượu.
Bàn đu dây chậm rãi đu, hơi có gió mát, Lục Xuyên ôm vai Kim Hạ, để cô tựa vào đầu vai anh, hai người cứ như vậy yên lặng ngồi, trước mắt chính là bầu trời đêm mùa hạ, dòng sông phẳng lặng, cách đó không xa là tòa nhà hình vòm, dưới cầu có băng khô phun ra, tạo nên bầu không khí sương khói lượn lờ, phía sau truyền đến ca sĩ quán bar giọng trầm ngân lên, là một bài hát tiếng anh rất hay, không biết tên.
Ở trong hoàn cảnh thời gian thong thả chảy xuôi này, Kim Hạ bỗng nhiên ý thức được, chính mình đã lâu, đã lâu, không có thoải mái giống như bây giờ.
Không sầu không lo là lúc cô học trung học, cách bây giờ, cùng lắm là vài năm, cô lại cảm thấy lâu giống như đã qua 1 thế kỷ. Một tờ giấy chuẩn đoán mỏng, hoàn toàn đảo loạn cuộc sống của cô, khiến cô trải qua cuộc sống hổn loạn trứng chọi đá, cô không dám nghĩ đến tương lai, bất luận tính toán cái gì, đều chỉ có thể nâng cao cuộc sống trước mắt, chống qua một ngày lại tính một ngày. Khi đó cảm thấy, tương lai của cô thật là xa xôi, không biết có còn hay không.
Nhưng bây giờ, dười bầu trời mùa hạ sâu rộng này, trong chính thời khắc này, ở bên cạnh người này, cuối cùng cô cũng tìm được cảm gíac yên ổn, cô có thể thở dốc, có thể tựa vào. Biển người mênh ௱ôЛƓ, thời gian như cánh đồng hoang vu, gặp được người nên gặp, không có sớm một bước, cũng không có trễ một bước, vừa vặn như vậy.
“Nếu thời gian có thể dừng lại ở lúc này thì tốt rồi.”
“Ngốc nghếch, sau này sẽ rất tốt.”
Tinh thần thả lỏng quá mức, người liền dễ buồn ngủ, uống xong ly rượu, Lục Xuyên thấy cô ngáp vài cái, liền nói: “Về thôi.”
Kim Hạ gật đầu, hai người chậm rãi trở về, mãi đến khi về nhà nhìn thấy chiếc giường đôi kia, nàng mới nhớ đến một chuyện nào đó, chốc lát đầu liền thanh tỉnh.
Lục Xuyên đi tắm trước, cô ở bên giường đừng ngồi không yên, để che giấu khẩn trương của mình, cô mở ti vi, lại một chút cũng nhìn không vào. Cô có chút sợ, lại giống như có chút mong đợt cái gì. Rất nhanh anh đã đi ra từ buồng tắm, trên thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ cường tráng, da thịt màu lúa mạch còn đọng lại vài giọt nước, nửa người dưới được bao lại bởi một cái khăn tắm lớn, đang cầm khăn mặt lau tóc: “Được rồi, đến em tắm.”
Kim Hạ cấp tốc đứng lên, lấy quần áo trốn vào phòng tắm, sống chung một nhà với anh, nhưng lại khiến cô khẩn trương đến không thở nổi, cô thậm chí có thể cảm nhận được иgự¢ đập dồn dập. Vỗ chút nước lạnh vào mặt, cô hít dâu một cái, từ từ tỉnh táo lại, đã đồng ý đi du lịch với anh, có một số việc đã chuẩn bị tâm lý, huống chi bọn họ cũng không phải lần đầu tiên, không cần khẩn trương bối rối như vậy.
Tắm rửa xong, cô giả bộ trấn tỉnh đi ra ngoài, Lục Xuyên đã chiếm cứ 1 bên giường, đang tựa vào đầu giường xem ti vi, Kim Hạ chậm rãi đi qua, nằm lên một bên giường, chui vào ổ chăn ngã đầu liền ngủ, không bao lâu sau trước mắt nàng tối sầm lại, lại mở mắt ra đã là một phòng tối đen, phía sau truyền đến động tĩnh anh nằm xuống.
Cô hiểu rõ anh, anh thích bật đèn làm, tắt đèn anh sẽ không nhìn rõ biểu tình của cô. Bây giờ anh tắt đèn, chứng tỏ đêm nay sẽ không làm gì sao? Cô nhẹ nhàng thở ra, lại có chút thất vọng.
Ánh trăng màu trắng bạc, từ nóc nhà trong suốt trản vào, chiếu sáng cả phòng, sau khi ánh mắt thích ứng với bóng tối, cô mới phát hiện tầm nhìn trong phòng cũng rất rộng, không cần bật đèn cũng có thể nhìn rõ bài trí trong phòng. Bỗng nhiên bị ôm từ phía sau, một thân thể nóng bỏng dính vào, bàn tay to ôm thắt lưng cô, đùi phải cứng rắn chen vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve ái muội, thanh âm mang theo tình dục: “Anh muốn em.”
Tim Kim Hạ không khỏi gia tăng nhịp đập, thân thể bắt đầu nóng lên, máu giống như bị câu nói đó của hắn đun nóng đến nhiệt độ cực cao, đốt cháy khiến cô miệng khô lưỡi khô, cô ngại nói muốn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi Lục Xuyên cong lên, hôn vào vành tai sau của cô, trầm giọng: “Em cũng muốn anh, đúng không?”
Kim Hạ xấu hổ chui mặt vào gối, rõ ràng không phải là lần đầu tiên, vì sao lại cảm thấy không giống, giống như chỉ cần anh nói một câu, có thể châm lên lửa dục trong lòng cô, tay Lục Xuyên di chuyển đến bắp đùi của cô, chậm rãi kéo váy ngủ lên trên, vén thẳng lên đến vòng eo mảnh khảnh, bàn tay linh hoạt giống như cá chui vào trong váy của nàng, xoa Ϧóþ đẫy đà trước иgự¢ nàng, không nhanh không chậm xoa nắn đứng lên, ngón tay giống như múa, nhẹ nhàng đảo qua mũi nhọn mẫn cảm: “Nói cho anh biết, muốn sao?”
Kim Hạ vẫn ngại mở miệng, hai người dán cực chặt, đến nỗi nàng cảm nhận được vật cứng đâm vào ௱ôЛƓ nàng, bắp đùi anh đặt giữa hai chân cô, như có như không ma sát phía dưới của cô, tư thế nằm nghiêng môt bên khiến bộ иgự¢ cô càng thêm đầy đặn, Lục Xuyên nắm trong bàn tay, vuốt ve thành đủ loại hình dạng, thấy cô vẫn không hé răng, liền ác ý Ϧóþ đỉnh, khiến cho cô phát ra một tiếng rên: “Muốn không?”
Kim Hạ chịu không nổi, đành khẽ ừ một tiếng, lúc này Lục Xuyên mới vừa lòng buông tay, sửa thanh yêu thương xoa nhẹ, vùi đầu vào sau gáy cô, ngửi mùi hương trên người cô lẩm bẩm: “Anh chờ hôm nay thật lâu.” Nói xong liền lật người cô lại, nằm ngửa mặt hướng lên trời, hai người bốn mắt giao nhau, trong con ngươi đều là một khối trong sáng, anh nắm tay cô, bao trùm ở phía dưới mình: “Cảm giác được không? Nó có bao nhiêu muốn em.”
Không có quần áo che đậy, tay cô trực tiếp chạm vào vật thật cứng rắn nóng hổi, thô to, hình như còn mang theo nhịp đập rõ ràng, giống như một dã thú cuồng bạo rục rịch, mài gót vận sức chờ phát động, tùy thời chuẩn bị tiến lên. Kim Hạ theo bản năng định rút tay về, lại bị anh nắm chặt đè lại, cúi đầu, liền không hề dự liệu ςướק đoạt môi cô.
Anh giống như có kiên nhẫn rất lớn, chỉ dịu dàng hôn, bao bọc môi cô, cũng không mạnh mẽ công thành chiếm đất, sợ cuồng loạn thình lình xảy ra dọa sợ cô, Kim Hạ biết anh đang nhẫn nại khăc chế, từ từ thả lỏng một chút, tuy cô từng nếm qua hoan ái, nhưng ℓàм тìин giống như mưa rền gió dữ, vẫn làm cô cảm thấy kháng cự.
Đợi thân mình cứng ngắc của cô bắt đầu mềm đi, Lục Xuyên xoay người một cái, đặt cô ở dưới thân, thân thể trắng nõn căng mịn như bạch ngọc dương chi hiện ra trước mắt, bao phủ một tầng ánh trăng mỏng manh, giống như một trân phẩm. Cũng người mình yêu lên giường, sẽ gặp cảm thụ như vậy, muốn dùng một lòng thành tín, cúng bái thân thể thần thánh trước mắt.
Kim Hạ thấy phía sau anh, là bầu trời đầy sau lấp lánh như kim cương, nhưng lúc này bầu trời thật lớn cũng thật nhỏ bé lại trở thành cảnh nền của anh. Người đàn ông cưỡi trên người cô, có gương mặt sâu sắc giống như tượng thần Hy Lạp, đôi mắt thâm thúy, có lửa cháy thiêu đốt bừng bừng, tóc đen hơi hỗn độn, theo động tác anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng rũ xuống trán, xòe ra trên tay cô, cơ thể sôi sục, vân da trước иgự¢ rõ ràng là làn da màu lúa mạch, dưới ánh trăng có thể thấy một tầng mồ hôi mỏng, trơn bóng ẩm ướt lại gợi cảm, lộ ra một cỗ dụ hoặc không lời.
Bỗng nhiên cô cảm thấy khát nước khó nhịn, dâng lên trong đầu, tất cả đều là hình ảnh anh nằm trên người cô chạy nước rút, tóc đen ướt thành một đám rũ xuống trán, trước иgự¢ thấm đầy mồ hôi, theo đường cong cơ thể, tụ lại thành một giọt mồ hôi, lại dừng ở trên người cô, cô theo bản năng nâng tay lên, xoa xoa Ⱡồ₦g иgự¢ anh, Lục Xuyên thuận thế cầm lấy, cúi đầu hôn xuống.
Nhẹ nhàng cạy hàm răng cô ra, đầu lưỡi nóng bỏng liền chui vào, dây dưa ma sát với lưỡi hồng mềm nhuyễn của cô, Kim Hạ không tự chủ được ôm chặt cổ anh, Lục Xuyên thuận theo làm nụ hôn này càng thêm sâu sắc, trong khoang miệng thấm ra hương thơm thanh mát của kem đánh răng, cùng với hô hấp nặng nề của hai người, cùng với nụ hôn sâu sắc, phát ra tiếng nước chậc chậc.
Thanh âm đồi trụy kích thích mạnh dây thần kinh của Lục Xuyên, anh bắt đầu có chút тһô Ьạᴏ, ở trong miệng cô liếm ʍúŧ cắn, ςướק đoạt trắng trợn, hai tay cũng dần dần đi xuống, từ thắt lưng một đường chạy xuống phía dưới, vuốt ve cái ௱ôЛƓ, đi vào bắp đùi, kéo hai chân cô ra, cả người chen vào, vô tình cố ý cách ҨЦầЛ ŁóŤ cọ xát mẫn cảm mềm mại của cô, trêu chọc đến mức khiến cô hơi cong người lên, chân cũng cong lên, ngón chân bấu chặc lấy ga giường.
Kim Hạ xấu hổ phát hiện, nơi bị anh cọ xát, từ chỗ sâu trong thân thể, trào ra một chút ướt nóng, cô theo bản năng định khép chân lại, nhưng bất đắc dĩ Lục Xuyên đã nằm ở giữa, khép không được. Cô không rãnh nghĩ nhiều, lúc này đầu lưỡi anh từng chút từng chút, nhẹ nhàng liếm môi trên của cô, mang đến não một trận khoái cảm cùng chấn động, không đến vài cái, thân thể của cô hoàn toàn xụi lơ, sức lực cả người cũng không tụ lại một chỗ được.
Lục Xuyên cảm thấy cổ tay ôm chặt anh dần dần không còn sức lực, biết cô đã có chút mê loạn, liền cười nhẹ buông tha đôi môi hơi sưng của cô ra, ngón cái có chút yêu thương xoa xoa môi cánh hoa của cô: “Báo bối, hôm nay em thật đẹp.” Tóc dài đen bóng phân tán trên gối đầu trắng như tuyết, trong đôi mắt sáng mang theo sắc nước cùng say mê, hai gò má ửng hồng, đôi môi nhuộm một màu anh đào, tôn lên da thịt trắng như tuyết, khiến đáy lòng anh kinh diễm.
Đây là người phụ nữ của anh, anh muốn bảo vệ cả đời.
Kim Hạ nhìn anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, đây là lần đầu tiên, chân chính thật lòng muốn lên giường với anh, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản muốn được anh ôm, được anh yêu thương. Lục Xuyên cầm hai tay cô, kéo đến hai bên gối đầu, vùi đầu hôn lên tuyết trắng rất trong trước иgự¢ cô.
Ngậm đỉnh anh đào vào miệng, hắn liếm lưỡi ʍúŧ, đầu lưỡi cuốn, buộc vòng quanh vô số vòng, chốc lát sau, mũi nhọn liền duyên dáng yêu kiều đứng lên, anh lại đổi bên, bắt chước làm lại, khoái cảm mãnh liệt khiến Kim Hạ phát ra ՐêՈ Րỉ nhỏ vụn, miệng nói: “Không cần, không muốn.” Thân mình lại cong lên, đưa hai luồn cao ngất vào sâu trong miệng anh.
“Tiểu yêu tinh!” Lục Xuyên cười mắng câu, cầm hai bên đẫy đà, ép vào giữa, cùng nhau dùng miệng thu thập một lần, Kim Hạ cầm lấy cánh tay anh, thân mình vô thức văn vẹo, khó chịu cọ xát anh, giống như có một loại hư không, chỉ dựa vào hôn môi không thể lấp đầy.
Lục Xuyên biết cô muốn, bàn tay liền trượt xuống иgự¢ cô, chạy qua bụng, từ mép ҨЦầЛ ŁóŤ trắng thuần dò xét đi vào, ngón tay lẻn vào chỗ sâu trong khe hở, vợt ra một cổ ướƭ áƭ, không khỏi cười thầm: “Đã ướt như vậy.”
Kim Hạ tức giận liếc hắn một cái, lại vô lực phản bác, cô cũng không biết sao mình lại như vậy, còn chưa có làm nhiều, xuân triều phía dưới đã tràn ra.
Kéo ҨЦầЛ ŁóŤ cô ra, anh cầm cứng rắn của mình, dình vào chút ướƭ áƭ trong suốt, từng chút từng chút chen vào trong, huyệt động chật hẹp ngăn cản anh tiến vào, khiến anh chịu đựng không được, chỉ có thể thẳng lưng, lập tức đâm xuyên vào bên trong, hai người cùng phát ra tiếng gầm nhẹ.
“Bảo bối nhỏ, lâu như vậy không làm, nơi đó của em càng chặt.” Lục Xuyên dừng lại trong cơ thể cô, để cô thích ứng với xâm nhập của anh, anh gần như cố nhịn, mới có thể ở trong chật hẹp như vậy không tiết ra. Kim Hạ thở sâu, vòng eo hơi động một chút, điều chỉnh tư thế, nào biết ma sát rất nhỏ kích thích thần kinh anh mãnh liệt, khiến anh như dã thú thoát cương, thắt lưng đâm xuống, liền không khống chế được bấu thắt lưng của cô bắt đầu va chạm, mãnh liệt cường thế, nhào nặn nội kính non mềm của nàng, mang đến một trận đầu choáng mắt hoa.
Cho dù khí lực anh rất lớn, tiết tấu cũng không nhanh không chậm, sau vài cái ban đầu, anh bắt đầu sâu cạn luân phiên, một tay co tiến vào chỗ tư mật của cô, ngón tay thô ráp gảy Ϧóþ đỉnh mẫn cảm nhất của cô, mang đến 2 tầng kích thích, ý thức Kim Hạ đã chạm đến một khối mơ hồ, bản năng theo ᴆụng chạm của anh mà lên xuống, phát ra một tiếng lại một tiếng ՐêՈ Րỉ.
Thay đổi vài tư thế, sau một trận rút ra đâm vào cấp tốc, cô cảm thấy một chỗ sâu trông cơ thể co rút mãnh liệt, hai người gần như đồng thời đạt đến cao trào, trước mắt Kim Hạ một mảnh mảnh trắng xóa, khó khắn lắm mới khôi phục lại tinh thần, Lục Xuyên đè nặng cô, không biết thỏa mãn tiếp tục hôn môi vuốt ve thân thể cô, mỗi một chỗ đến, đều nóng rực, cả người cô vì động tình mà da thịt nổi lên một màu hồng nhạt, khiến anh muốn nhấm nháo toàn bộ, từng tất từng tất một.
Nhận thấy Dụς ∀ọηg chôn trong cơ thể cô rất nhanh liền sống lại, Kim Hạ có chút kinh ngạc: “Còn muốn?”
Lục Xuyên hôn vành tai cô: “Em không nên nghĩ lâu như vậy, mới làm có 1 lần liền thỏa mãn anh chứ?”
“…” Kim Hạ không nói gì chống đỡ, cũng chỉ có thể mặc anh ép buộc, chính mình không còn sức lực. Cô không biết lại qua bao lâu, chỉ nhớ rõ khi anh ôm cô đi tắm, cả người cô giống như tan ra, động cũng không được.
Ngày hôm sau tỉnh lại trong lòng anh, anh giống như đã sớm tỉnh, đang đùa nghịch mái tóc cô, thấy cô mở mắt, vô cùng thân thiết 乃úng chóp mũi cô: “Tối hôm qua mệt muốn ૮ɦếƭ đi?”
Nhớ đến giao triền hương sắc kia, mặt Kim Hạ nóng lên, liền cúi đầu xuống, Lục Xuyên ôm cô: “Làm sao bây giờ? Anh muốn mỗi ngày tỉnh lại đều thấy em, không bằng em quay lại sống chung đi.”
Kim Hạ có chút khó xử: “Em không nỡ xa ba cùng bà nội.”
“Sau này gả cho người, chung quy không thể sống chung với người già.”
“Lập gia đình còn sớm.”
“Sớm đâu mà sớm? Anh đã đến tuổi kết hôn rồi, chẳng lẽ em muốn anh trở thành thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn?”
Kim Hạ đẩy anh cái: “Anh nói đi đâu vậy?”
Lục Xuyên xoay người đè lên cô, cù thắt lưng cô: “Nói nhanh lên, quay lại hay không?”
Kim Hạ bị ngứa trốn tránh, cảm thấy một vật cứng nào đó đâm vào cô, liền sợ đến mức không dám lộn xộn: “Sao anh lại?”
“Thần dựng thẳng.”
Kim Hạ từ dưới người anh đứng lên: “Hôm nay còn phải ra ngoài đi chơi, chúng ta nên tiết kiệm thể lực.”
Lục Xuyên nhún vai: “Bên ngoài đổ mưa rồi.”
Lúc này Kim Hạ mới phát hiện, bầu trời một mảnh u tối, từng giọt từng giọt mưa lớn đánh vào nóc nhà bằng kính trong suốt, hợp thành dòng chảy xuống.
***
(AN: Ô Trấn nằm ở thành phố Động Hưng tỉnh Triết Giang Trung Quốc, bên bờ kênh đảo cổ, cách Thượng Hải 100 km và Hàng Châu 60 km. Ô Trấn đã có 7 nghìn năm lịch sử và hơn 1300 năm xây dựng thị trấn, có nền văn hóa lâu đời. Trong thị trấn sông ngòi đan xen chằng chịt, có nhiều điểm hội tụ của các con sông, nhà dân được xây dựng ngày bên bờ sông, lầu các chênh vênh trên mặt nước, điển hình của phong cảnh miền quê sông nước Giang nam Trung Quốc. Ô Trấn được công nhận là di sản văn hóa thế giới.
Khu Tây Sách Cảnh là 1 trong 3 dự án bảo tồn của Ô Trấn, được phục hồi vào năm 2003. Kinh phí 10 tỷ đồng. Nằm trên đường West Main stress, tiếp giáp với kênh đào Bắc Kinh – Hàng Châu cũ, có đường quốc lộ nối thẳng đến tỉnh Giang Tô. Được xây dựng phù hợp cho du khách đến hội nghị kinh doanh, du lịch, nghỉ ngơi thư giản. Khu Tây Sách Cảnh rộng gần 3,4 km2, chiều dài của các con sông tổng cộng hơn 9000 thước, quang cảnh tuyệt đẹp, còn có thể chèo thuyền cổ trên sông.)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc