Dưới sự thúc dục của bà nội, Kim Hạ dù không muốn nhưng vẫn đồng ý đi thân cận. Cẩn thận suy nghĩ, việc này cũng không có gì sai, trừ bỏ chính mình thoáng có chút cảm thấy không ổn, ít nhất có thể trấn an người lớn trong nhà. Nếu đối phương không để ý đến cô, tất nhiên tốt, dù sao cô cũng không chắc chắn, kế hoạch trên con đường tương lai như thế nào, tạm thời đi bước nào, tính bước nấy.
Địa điểm thân cận là Nam Phương Định, một nhà hàng ở gần trạm xe điện ngầm, liên lạc giữa hai người cũng xem như thuận lợi, hơn nữa địa vị không cao, coi như có chút hoàn cảnh đi ăn cơm.
Lúc cô đến, người đàn ông đã chờ ở vị trí. Vì tránh muộn, cô cố ý đến trước 10’, không nghĩ đến đối phương so với mình còn sơm hơn, cô nghĩ, điều này ít nhất chứng tỏ anh ta có nguyên tắc về thời gian, ấn tượng với anh ta liền tốt lên vài phần.
Sau khi ngồi xuống, hai người theo hình thức cũ, đơn giản là tự giới thiệu, người đàn ông họ Trương, tên Trác, bộ dáng cùng ảnh chụp không khác mấy, khuôn mặt của anh ta, không thể nói là đẹp cũng không khó coi, chỉ là không có nhìn không thích thôi.
Nhưng Kim Hạ vẫn nhẹ nhàng thở ra, trước đây có đồng nghiệp nhắc đến chuyện muốn đi xem mắt, các cô nói nhiều về kinh nghiệm thân cận của chính mình, làm cho cô có chút sợ, e sợ hôn nay cũng sẽ đối mặt với một đóa hoa “độc đáo” nở rộ, nhưng nhìn biểu hiện của Trương Trác trước mặt, mặc dù ứng xử không quá tốt, nhưng xét trong phạm trù bình thường, như vậy là đủ rồi
Sau khi đồ uống, pizza đặt trên bàn, cô cầm lấy dao nĩa, lại lộ vẻ vụng về chặn miếng cánh gà lăn qua lăn lại, có lẽ cô cắt cố sức quá mức, Trương Trác nhìn chăm chú cô trong chốc lát, Kim Hạ phát hiện ánh mắt của anh, có chút thật có lỗi giải thích: “Ngại quá, tôi chưa từng ăn qua cơm Tây, không hay dùng dao nĩa.”
Trương Trác liên tục lắc đầu: “Không có gì, thật ra tôi cũng không thích quán này lắm, vốn dĩ tôi định chọn nhà hàng Trung hoa, nhưng nghe nói con gái lớn bây giờ đều thích tây hóa gì đó, cho nên liền…”
Kim Hạ cười hiểu: “Thức ăn nơi này cũng ngon, ngay cả cách gà cũng rất đậm đà, chỉ có không dễ cắt.”
Trương Trác suy nghĩ một lát, buông thức ăn, trực tiếp cầm lấy một cái cánh gà từ trên bàn ăn đưa vào trong miệng: “Ăn như vậy liền tiện hơn.”
Kim hạ thấy anh ta bắt đầu, nháy mắt kinh ngạc, cũng quyết từ bỏ dao nĩa, ngón tay cầm cánh gà cắn, tuy rằng cách ăn như vậy có chút thô lỗ, khó nhìn ở nơi thanh nhã, nhưng bây giờ ăn nhanh nhẹn, có một hương vị khác.
Cô thầm nghĩ, thông qua hình thức thân cận này, có thể hai gười nhất định không có khả năng thiên thạch đâm vào trái đất ma sát tạo ra đóm lửa lớn, nhưng ít nhất con người Trương Trác cũng hiền hòa, ở chung cũng rất dễ dàng.
Một cái cánh gà còn chưa hoàn toàn lót bụng, cửa lớn vừa mở ra đóng lại, một người đàn ông đi vào, nhìn chung quanh một vòng tầm mắt rơi xuống chính xác trên người cô.
Kim Hạ quay về phía cổ, khi tầm mắt giao nhau với người đàn ông kia, nháy mắt đầu óc trống rỗng một lát, giống màn hình tivi cũ trục trặc, một mảnh bông tuyết loang lổ.
Người đàn ông lập tức đi về phía cô, đứng lại ở trước bàn bọn họ, nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi màu đen dường như mang theo vài phần trêu đùa: “Khéo thật?”
Kim Hạ sợ hãi: “Anh… Làm sao có thể ở chỗ này?” Từ sau lần trước anh ở trong thang máy nói chuyện không rõ ràng, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.
Lục Xuyên hơi hơi nhún vai: “Đi ngang qua.”
Kim Hạ suy nghĩ, chuyện này không khỏi quá trùng hợp, cùng đi ngang qua một chỗ, lại còn có thể đi vào cùng một nhà hàng này?
Trương Trác thấy hai người quen biết, liền chờ Kim Hạ làm chủ, không có tùy tiện mở miệng.
Lục Xuyên mặt lạnh liếc Trương Trác một cái, lại nhìn Kim Hạ: “Bạn em?”
Kim Hạ không định nói đối phương là đối tượng thân cận của cô, liền tạm thời cúi đầu.
“Sao lại không giới thiệu chút?”
Kim Hạ vốn không cho rằng cần thiết phải giới thiệu với anh, nhưng cô không muốn trước mặt người ngoài biểu hiện có dây dưa gì với anh, cũng chỉ có thể thản nhiên nói: “Đây là Trương Trắc.” Tiếp theo lại giới thiệu với Trương Trác: “Đây là Lục Xuyên.”
Hai người đàn ông mặt ngoài hòa hảo cúi đầu chào nhau, Lục Xuyên dùng giọng điệu lơ đãng hỏi Kim Hạ: “Đúng rồi, gần đây thân thể ba em có khỏe không? Anh nghe nói chạy thận sẽ có phản ứng chạy thận.”
Kim Hạ không nghĩ đến anh lại đột nhiên nói đến chuyện này, nhất thời có chút ngây người: “Vâng, khá tốt.”
Khóe môi Lục Xuyên cong lên: “Vậy là tốt rồi.” Nói xong ngồi vào cái bàn bên cạnh họ, tay giơ lên gọi bồi bàn, bắt đầu gọi cơm.
Trương Trác thấy Lục Xuyên ngồi ở gần bọn họ, hình như cố ý, đã có chút nghi vấn đối với quan hệ của hai người bọn họ, nhưng anh ta càng chú ý hơn là: “Ba cô đang chạy thận? Thận không tốt?”
Kim Hạ bị hỏi chuyện này, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, ông bị nhiễm trùng đường tiểu.” Tình huống trong nhà bà nội không có hoàn toàn nói rõ cho đối phương, chỉ là thân cận mà thôi, cũng không phải cảnh giác tra hộ khẩu, cho nên có chút việc riêng, không đến mức độ nào đó, sẽ không nói.
Trương Trác tiêu hóa sau một lúc lâu, mới nói: “Vậy nói ông ấy chú ý nghỉ ngơi nhiều, không cần làm lụng vất vả, ngày thường phải đầy đủ dinh dưỡng
Kim Hạ mỉm cười: “Tôi biết, cảm ơn anh quan tâm.”
Trương Trác cũng cười lại, tiếp theo liền cúi đầu ăn thức ăn, thỉnh thoảng tìm một ít đề tài bình thường tán gẫu với cô, cô cũng không biết có phải mình mẫn cảm quá hay không, chung quy luôn cảm thấy sau chuyện nhiễm trùng đường tiểu, hăng hái của đối phương không bằng lúc đầu.
Lục Xuyên ở ngồi chếch bên đối diện cô, ung dung bình tĩnh ngồi, nhấp nhẹ nước trong ly, ánh mắt không hề chớp, chặt chẽ khóa trên người cô.
Kim Hạ bị anh nhìn cả người không được tự nhiên, định đuổi anh, một không có lập trường, hai chưa nghĩ ra lý do đuổi, càng sợ vạn nhất chọc giận anh, trước mặt Trương Trác nói bậy bói bạ ra cái gì, rơi vào hai lỗ tai nhà người ta, vậy không xong —— bản lĩnh nói chuyện không theo lẽ thường, cô còn lâu mới bì được với Lục Xuyên.
Trương Trác cũng nhận thấy Lục Xuyên luôn luôn chăm chú nhìn Kim Hạ, trong lòng dĩ nhiên xác định quan hệ hai người chắc chắn không chỉ đơn giản là bạn bè như vậy, hơn nữa người đàn ông kia, tuy rằng anh ta không muốn thừa nhận, nhưng bất luận ngoại hình hay khí phách, anh đều ở trên mình, thêm ba Kim Hạ còn mắc căn bệnh nặng như vậy, đại đại khái khái cân nhắc, trong lòng anh ta đối với lần thân cận này kết quả là muốn ghi sổ.
Bởi vì hai người đều có tâm sự, sau ai cũng không tìm ra đề tài, liền lâm vào trầm mặc, một chút cơm ăn giống như ăn sáp, chỉ có Lục Xuyên bàn bên cạnh, thành thạo cắt một miếng bít tết, cắt đĩa còn phát ra âm thanh tư tư.
Sau khi cơm nước xong, Trương Trác tính tiền, cáo biệt cô, một mình rời khỏi nhà ăn, Kim Hạ cũng đứng dậy, chuẩn bị đến cửa nhà ga xe điện ngầm, Lục Xuyên đứng lên kéo khuỷu tay cô lại: “Anh lái xe, chở em về.”
Kim Hạ nhẹ nhàng tránh ra: “Không cần, tôi ngồi xe điện ngầm.”
Cô đã biết hôm nay gặp mặt anh, cũng không phải là đi ngang qua như trong miệng anh nói. Cô không định hỏi anh vì sao biết chuyên cô thân cận, lại vì sao đến phá đám, cô không cần đợi anh nhắc mới tỉnh, điều kiện giống như cô, muốn tìm một người thật tình, có bao nhiêu khó khăn.
Lục Xuyên đuổi theo Kim Hạ ra ngoài, đi đến bên người cô, giọng điệu như đang nói sự thật: “Em tức giận.”
Mày Kim Hạ nhướng lên: “Anh cảm thấy đùa giỡn tôi như vậy rất vui, rất thú vị, đúng không?”
Cô cũng không tức anh đến phá đám, cô chỉ tức anh vạch ra sự thật đầm đìa máu tươi như vậy, làm cho cô không thể ngước mặt mà đi.
“Anh chỉ giúp em kiểm tra hắn một chút, nếu hắn không thể chấp nhận tình huống của ba em, vốn không có tư cách cùng em ở một chỗ.”
Kim Hạ có chút ngoài ý muốn giương mắt, tiếp theo khẽ thở dài: “Tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết là được, không cần làm phiền đến anh.” Nói xong liền đi vào thang máy, không chờ Lục Xuyên đi đến.
*
Buổi sáng Kim Hạ bị thanh âm đánh mắng trẻ em thức tỉnh.
Vốn dĩ cuối tuần cô định nghĩ nhiều một chút, nhưng thanh âm chửi bậy bén nhọn của người đàn bà liên tục ђàภђ ђạ thần kinh của cô, lúc sau mấy tiếng bàn tay thanh thúy vang lên, đứa nhỏ oa oa khóc lớn lên. Cô thật sự không có biện pháp tiếp tục ngủ nữa, đơn giản liền ngồi dậy trên giường, giường cách vách đã trốn trơn, lúc này, bà nội đã đi chợ mua đồ ăn sáng.
Thay quần áo xong, mang dép lê đi ra khỏi phòng, giường trong phòng ba cũng trống không, lân cận có đồng hương mở quán mì Sơn Tây, ba làm việc rửa chén ở đây, trợ cấp một chút chi phí trong nhà.
Thật ra ông còn tính kéo xe ba gác, thứ nhất xe cũ đã bán ở quê, mua lần nữa thì lên giá tiền, thứ hai cô và bà nội đều cảm thấy nguy hiểm, sợ lại gặp phải thị phi, ba đến thành phố Bắc Kinh cũng quá lớn, không biết đường, cũng không làm được công việc này.
Chen chúc trong WC nhỏ hẹp rửa mặt, khi Kim Hạ phun ra ngụm bọt kem đánh răng cuối cùng, người đàn bà còn tiếp tục làm đau đứa bé. Tuy rằng mới vừa đến không lâu, nhưng cô đã gặp qua hai người bọn họ, người đàn bà kia đã hơn ba mươi tuổi, nhưng thường ngày tướng mạo hung ác, thằng bé ngược lại khỏe mạnh kháu khỉnh, đáng yêu kinh khủng. Đánh chửi như vậy cũng không phải lần đầu tiên, hàng xóm từng khuyên bảo, đều bị người đàn bà nước miếng văng tứ tung mắng lại.
Bà nội theo thói quen từ lâu, chừa lại cháo trong nồi cho cô, khi cô vào phòng bếp, thoáng thấy thùng rác đã đầy, liền thuận tay sửa sang lại, mang theo túi plastic đi ra cửa đổ.
Muốn ở gần một bệnh viện trong thành phố, lại muốn nhà rẻ, nơi cô ở bây giờ, tương tự khu dân cư thời xưa, rất nhiều hộ gia đình xài chung một hành lang nhỏ hẹp, chất đầy vật hỗn tạp, muốn xuống lầu đổ rác, tất nhiên phải đi qua phòng của hai mẹ con kia, thanh âm trẻ nhỏ khóc rống làm cho lòng cô hoảng sợ, cô gần như chôn đầu, dùng tồn tại cực kỳ mỏng manh bước nhanh qua trước cửa nhà bọn họ.
Nơi đổ rác ở dưới lầu, rác thải dồn lại cao như núi nhỏ, bốc mùi hôi thối , một con mèo cả người bẩn thỉu ghé vào bên cạnh kiếm ăn, thấy cô đến, rất nhanh cụp đuôi, co rúm lại trốn sang một bên, cô buông túi rác xuống, xoay người nhìn khu dân cư này, trên sào trúc tứ tung, phơi lộn xộn nội y quần cộc ga trải giường, trong gió âm thanh nhỏ gì đều có, cãi nhau, chửi bậy, khóc rống…
Nơi này giống như một trại bi kịch tập trung.
Cũng đúng, sinh sống lâu dài trong hoàn cảnh như vậy, ai còn có thể có tâm lý đặc biệt khỏe mạnh.
Giống như cô mỗi lần trở về, đều âm thầm nói với chính mình, ở nơi này chỉ là tạm thời thích ứng với kế hoạch chi tiêu, chờ điều kiện kinh tế tốt lên, cô nhất định mang theo người nhà chuyển đi.
Trở lại nhà, cô ăn cháo xong, thu dọn bát đũa đến phòng bếp rửa, bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, cô rất nhanh xoa xoa nước trong tay lên góc áo, chạy đến ở cửa.
Nháy mắt mở cửa ra, cô liền ngây ra như phỗng, Lục Xuyên dùng một loại khí thể rất không hài hòa với chỗ này đứng ở trước cửa, cười như không cười nhìn cô, giống như chờ đợi chính là vẻ mặt bây giờ của cô.
Đầu óc Kim Hạ giống như đột nhiên bị sét đánh nổ, suy nghĩ bay loạn, sau một lúc lâu, nói không nên lời.
Lục Xuyên cũng không mở miệng, chỉ là khóe mắt ý cười, ung dung thưởng thức thần sắc lên xuống trên mặt cô, cô hơi mở ra đôi môi ẩm ướt đỏ mọng, làm cho anh muốn cứ như vậy cúi đầu hôn cô.
Kim Hạ ngây người lúc lâu, mới tìm lại được thanh âm chính mình: “Làm sao anh biết tôi ở đây?”
“Anh muốn biết em sống ở đâu còn không dễ dàng sao?” Cô cho dù có trốn lên trời, anh cũng có thể tìm ra.
Kim Hạ vẫn mờ mịt: “Anh đến đây là gì?” Nói xong cô mới để ý đến, trên tay anh cầm bao lớn bao nhỏ gì đó, giống như đến tặng quà.
“Anh đến thăm bà nội và ba em.” Lục Xuyên nhướng mày: “Không cho anh vào ngồi sao?”
Kim Hạ chặn ở cửa: “Anh đến thăm bọn họ làm gì?”
Lục Xuyên nhún vài: “Bởi vì anh, hại bọn họ chuyển nhà làm lụng vất vả, nên đến bày tỏ xin lỗi.”
“…” Không chuyện bợ đỡ, không trộm thì ςướק, Kim Hạ thở sâu, chuẩn bị tốt nghênh chiến: “Ba tôi và bà nội cũng không có ở nhà, anh có thể đi rồi.”
Trước khi đến Lục Xuyên đã biết, muốn vào cửa nhà cô không phải dễ, cho nên cô phản ứng như trong dự đoán của anh, không vội không nóng nói: “Anh ở đây chờ.”
Kim Hạ kinh ngạc, không nghĩ đến anh không xông vào, ngược lại lựa chọn yên lành chờ đợi. Cô cúi đầu nhìn mũi giày của anh, quy củ đứng ở ngoài cửa nhà cô, từ đây đi ra là nơi công cộng, cô có quyền đuổi anh đi hay không?
Lục Xuyên đã quyết định phương pháp lấy đá chọi đá, liền thản nhiên đứng ở ngoài cửa, tầm mắt từ bên người cô đánh giá bài trí trong phòng, thoạt nhìn căn phòng hơi đơn sơ chút, nhưng thập phần sạch sẽ.
Kim Hạ thấy anh đứng ở cửa, vừa không cưỡng chế vào nhà cũng không rời đi, điều này khiến cô ngược lại ngượng ngùng ở trước mặt anh đẩy cửa ra, lại nói: “Anh rốt cuộc đến đây làm gì?” Lần trước phá hư thân cận của cô, lần này lại tự tiện chạy đến nhà cô, anh đang tính làm cái gì?
Bỗng nhiên Lục Xuyên bước lên một bước, lại sát vào một chút, cúi xuống, gần như sắp hôn lên vành tai cô, chậm rãi nói: “Vợ của anh đã không có, anh đến tìm em.”
Kim Hạ cố nén ngứa ngáy do khí nóng trong miệng anh tiến vào lỗ tai, không có tránh né: “Vợ gì, anh đang nói cái gì?”
Lục Xuyên nâng tay xoa mặt cô, trán tựa vào trán cô, từng chữ một: “En hại anh không kết hôn được, có phải nên bồi thường một cô vợ cho anh hay không?”