Còn có hai tuần anh sẽ kết hôn, vì sao không nói cho cô? Kim Hạ cầm thiệp cưới trong tay, lại có chút không biết làm sao. Tuy cô biết, tách ra là chuyện sớm muộn, chỉ là không dự đoán sẽ là loại cảm giác sét giữa trời quang này.
Cô nguyên tưởng rằng, bọn họ tách ra nhất định sẽ có dấu vết kèm theo, ví dụ như anh bắt đầu không hề quan tâm đến cô, ví dụ như anh bắt đầu không ở lại qua đêm, ví dụ như cho dù anh có ở lại qua đêm, số lần chạm vào cô cũng dần dần giảm bớt… Cô vẫn tin tưởng, luôn luôn như vậy hoặc là tín hiệu như vậy, có thể cho cô chuẩn bị sẵn sàng trước.
Nhưng trước mắt này, tính là chuyện gì? Hai ngày trước anh còn ăn một hồi dấm chua vô lý chuyện Hướng Nam, đủ loại dấu hiệu lòng dạ hẹp hòi cho thấy anh vẫn muốn độc chiếm cô, nhưng anh vẫn dấu cô tìm cách kết hôn?
Này lại là một cuộc hôn nhân như thế nào? Còn có hai tuần nữa chú rễ sẽ cử hành hôn lễ, chính chú rễ lại còn đang sống cùng một người phụ nữ khác. Cô càng nghĩ đầu óc càng loạn, cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm nắm cửa chuyển động, cô rất nhanh để thiệp cưới trở lại chỗ cũ, đứng thẳng lưng: “Chủ tịch Hướng.”
Hướng Nam đi đến trước bàn ngồi xuống, tỉnh bơ thu lại thiệp cưới kia, bỏ vào ngăn kéo: “Vòng tay ở trong này?” Anh ta quan sát túi vải bông kia hỏi.
Kim Hạ gật đầu : « Vâng. »
« Nếu không có chuyện gì, trở về làm việc đi. »
Kim Hạ chần chờ một lát, hỏi : « Chủ tịch Hướng, vì sao ngài muốn tôi nhìn thấy nó ? » Anh ta bảo cô lên lầu, cũng không ở văn phòng, thi*p cưới bày ở trên bàn như vậy, rõ ràng là cố ý để cho cô nhìn thấy.
Hướng Nam ngẩn mặt lên, chăm chú nhìn cô chốc lát: “Ngồi đi.”
Kim Hạ ngồi xuống ghế da mềm đối diện với anh ta, Hướng Nam trốn tránh không trả lời vấn đề của cô, nói ngược : « Nói cho tôi biết quyết định của cô. »
Kim Hạ suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng cong khóe môi : « Chủ tịch Hướng hy vọng tôi có quyết định gì ? »
Hướng Nam hơi bất giờ, nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới một lần, thay đổi vấn đề : « Cô cần giúp gì ? »
Kim Hạ trầm mặc thật lâu sau : « Tôi có thể, sẽ cần rất nhiều giúp. Ít nhất, tôi hy vọng ngài có thể duy trì công tác của tôi. »
Phần công tác này, là Hướng Nam nhìn mặt mũi Lục Xuyên mà cấp. Chính mình nói chia tay với Lục Xuyên, tình huống tốt nhất, là anh sảng khoái thả người, tình huống tệ nhất, cùng là tình huống có thể nhất, là anh lợi dụng, nhược điểm của chính cô tiến hành áp chế.
Duy trì công tác ? Ngụ ý, cô muốn trở mặt với Lục Xuyên. Đáy mắt Hướng Nam lướt qua một tia sáng không dễ nhìn thấy : « Tuy rằng tuyển cô vào làm là nể mặt mũi Lục Xuyên, nhưng trong khoảng thời gian này, chăm chỉ của cô tôi thật sự đều xem vào mắt. Chỉ cần cô không làm trái với chính sách của công ty, Nhân Hăng sẽ không tùy tiện đuổi nhân viên. »
Kim Hạ im lặng nhìn anh ta, người thông minh không cần nói trắng ra, Hướng Nam đã cho cô hứa hẹn, chỉ cần cô không làm sai, Nhân Hằng sẽ không vì Lục Xuyên mà sa thải cô : « Tôi còn một vấn đề, không biết công ty với nhân viên có điều kiện kinh tế khăn, có cho nhân viên mượn tiện hay không ? » Tuy rằng cô theo Lục Xuyên kiếm được ít tiền, đủ cô chống đỡ một năm rưỡi đến, nhưng nhìn xa, trước khi cánh cô dài cứng, còn có đoạn thời gian không biết lấy gì mà sống.
« Thật ra công ty không có chính sách này. » Hướng Nam hai tay đan vào nhau, dựa vào lưng ghế : « Nhưng tôi có thể lấy danh nghĩ cá nhân tôi cho cô mượn tiền, lợi tức tính theo lãi suất ngân hàng, có thể trừ vào tiền lương hàng tháng của cô. Tôi tin tưởng, về sau cô nhất định còn tiến xa. »
« … Cảm ơn chủ tịch Hướng. » Thế này Kim Hạ mới yên ổn chút, Hướng Nam nguyện ý giúp cô, này không thể nghi ngờ trực tiếp thay cô hạ quyết tâm rời khỏi Lục Xuyên : « Chủ tịch Hướng, ngài dường như hy vọng tôi rời khỏi Lục Xuyên, vì sao ? »
Hướng Nam mỉm cười, mang theo một chút thâm trầm : « Này cô không cần biết. Cô chỉ cần nhớ rõ, tôi là thương nhân, sẽ không làm buôn bán thua lỗ. »
Kim Hạ thấy anh ta không muốn giải thích, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chuẩn bị trở về tiếp rục công tác. Từ trên ghế đứng lên, trong đầu cô lướt qua một bóng người, ngày đó ở Cartier, đi vào với Lục Xuyên, dường như có một người phụ nữ, chưa được vài giây liền lui ra, chẳng lẽ là Lâm Tịch ?
Cô do dự một lát, có chút tò mò : « Lâm Tịch kia, là ai vậy ? »
Hướng Nam ngoài ý muốn giương mắt, dừng hai giây mới nói : « Con gái thị trưởng Lâm. »
Kim Hạ nhẹ nhàng a tiếng : « Vậy ngài không còn chuyện gì, tôi quay về làm việc trước. »
Trở lại vị trí công tác, suy nghĩ vẫn xoay quanh chuyện Lục Xuyên muốn kết hôn. Rời khỏi anh là tất nhiên, chỉ là chuyện đến bất ngờ không kịp phòng bị, cô cần thời gian tiêu hóa, vì lo liệu cho tốt cuộc sống sau này. Chuyển khỏi nơi đó của anh, cô cần thuê nhà trọ mới, cho chính mình, ba ba và bà nội, còn tìm công việc mới cho ba ba, nhàn hạ chút, chút thu nhập ít nhiều cũng có thể trợ giúp trong nhà…
Nghĩ như vậy, lúc sắp tan tầm, nhận được điện thoại Lục Xuyên, nói cô buổi tối có bữa ăn, không về nhà ăn, bảo cô đừng nấu nhiều đồ ăn. Cuối cùng, còn hỏi có uống thuốc đúng giờ không.
Thanh âm mang theo ôn nhu cùng bình tĩnh kia, làm cho cô tự dưng có ảo giác, hình như anh yêu cô. Đột nhiên cô hiểu được, anh nhất định tính giấu cô chuyện kết hôn, thẳng đến khi ván đã đóng thuyền. Vứt không được đám cưới chính trị, cũng luyến tiếc cô, cá cùng chân gấu, anh nhất định phải có được cả hai, mới nghĩ ra một phương pháp dị dạng như vậy.
Khẽ thở dài một cái, cô nghĩ rằng người đần ông này, trong đầu chứa toàn bã đậu.
Trở lại Bán Đảo Thành Bang, cô bắt đầu đóng gói hành lý của mình, đến như thế nào, đi như thế ấy, trừ quần áo và túi xách Lục Xuyên cho, chính cô cũng không có mua thêm bao nhiêu đồ, cho nên thu dọn rất nhanh.
Không biết vì sao cô có loại thoải mái như trên vai dỡ xuống gánh nặng, tiếp Lục Xuyên lên giường mệt, không thể cãi lại anh cũng mệt, còn có một loại mệt, ẩn núp rất sâu rất sâu trong đáy lòng, cô không nhìn đến, nhưng biết ở đâu.
Loại mệt này, đổ cho nhân tính yếu đuối cùng lười biếng, tựa như chân trần đi trong cát sỏi ba ngày, lòng bàn chân máu tươi đầm đìa, muốn bụng đói ăn quàng tìm một nơi đặt chân, vì thế rõ ràng đặt ௱ôЛƓ ngồi lên cát sỏi, bị đá nhỏ đâm đâu đồng thời, cũng đánh mất dũng khí đứng lên đi tiếp, dù sao ௱ôЛƓ đau không bằng chân.
Cô cũng như vậy, nghĩ đến dừng lại nghỉ ngơi, dựa vào cây đại thụ Lục Xuyên. Anh đối với yêu mến của cô, từ trong ánh mắt cùng hô hấp cảm nhận được, cô cũng không phải không động tâm với anh qua, lúc anh đánh bóng rỗ, lúc ở phía sau biển giữa hồ nghiêm trang hôn cô, lúc tìm đến nhà ga quê cô, vài lần cô đều không khống chế được, muốn nói cứ như vậy đi, rõ ràng dựa vào anh.
Nhưng luôn có một thanh âm nhắc nhở chính mình, nếu làm như vậy, cũng chỉ là từ một hố lửa, nhảy vào một hố lửa khác, không có thay đổi bản chất.
Cho nên giam lại lòng tham của chính mình, nhưng giờ phút này cô may mắn chính mình làm được, ở trước hôn nhân của anh, cô chỉ có thể lo thân mình.
*
Lục Xuyên từ chối lời mời đến câu lạc bộ đêm, trực tiếp lái xe về nhà, đi ngang qua tiệm hoa quả bên ngoài khu nhỏ, còn đặc biệt xuống xe chọn vài trái cam vàng tươi, to lớn chắc nịch, nghe nói người bị cảm cần bổ sung nhiều vitamin C
Lấy chìa khóa ra mở cửa, anh đổi dép lê xong đi đến phòng khách, Kim Hạ đang ngồi trên bàn ăn, trong tay cần ly nước nóng hôi hổi, thấy anh vào nhà, cũng không chào hỏi, im lặng nhìn anh như vậy, con ngươi giống như dòng sông sâu thẳm.
Lục Xuyên đi đến đối diện cô, đặt quả cam lên bàn, đẩy ghế dựa ra ngồi xuống : « Sao lại đợi ở đây, không đi nghỉ ? »
Kim Hạ lắc đầu : « Tôi không mệt, có chuyện muốn nói với anh. »
Lục Xuyên duỗi tay qua, lấy cái ly cô nắm trong tay trái, mười ngón tay giao nhau, nhẹ nhàng vuốt ve các đốt ngón tay cô, ôn nhu : « Muốn nói gì ? »
Kim Hạ từng chút từng chút, rút tay mình về, hơi tránh đi tầm mắt anh chút : « Tôi muốn chấm dứt quan hệ chúng ta. »
Lục Xuyên sửng sốt, cơ hồ không thể tin được lỗ tai chính mình : « Vậy là sao ? »
Kim Hạ nâng mắt lên : « Anh muốn kết hôn, không phải sao ? »
Lục Xuyên trầm mặc chốc lát, sắc mặt nhiễm một chút khí lạnh : « Ai nói cho em ? »
Kim Hạ mím môi, vuốt ve bề mặt ngoài chiếc ly nóng lên : « Là ai nói cho tôi biết không quan trọng, quan trọng là, anh muốn kết hôn là sự thật. »
Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô, mắt sáng như đuốc, làm như muốn xuyên thủng cô : « Tôi muốn kết hôn, cho nên sao ? Em không muốn tiếp tục được tôi bao nuôi ? »
“Đúng.”
« Vì sao ? Cho dù tôi kết hôn, em vẫn là phụ nữ của tôi như trước, nên đưa cho em, không ít hơn một phân tiền. » Lục Xuyên dừng một chút, híp mắt lại : « Hay là, em mê luyến danh hiệu Lục phu nhân ? »
Kim Hạ cười nhạt, giống như hoa sen hồng nhạt trong tranh thủy mặt : « Anh dường như luôn có thói quen, nghĩ người khác ti tiêm tham lam. »
Lục Xuyên bị cứng họng, cô ngay cả đứa con của anh cũng không nghĩ có, không nghĩ mẹ quý nhờ con, sao có thể mơ ước một vị trí giả tạo : « Vậy vì sao ? »
Kim Hạ thở phào một hơi dài, có chút không biết bắt đầu từ đâu : « Có lẽ ở trong vòng luẩn quẩn của anh, tình yêu không hôn nhân vừa phổ biến lại vừa tầm thường, có thể nói là luật bất thành vắn, mọi người đều làm như vậy, cho nên anh cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng trong nhận thức của tôi, mặc kệ anh kết hôn vì nguyên nhân gì, các người chung quy đã là vợ chồng, tôi tiếp tục ở cùng chỗ với anh, sẽ thành người thứ ba. Tôi không muốn làm như vậy. »
Lục Xuyên chỉ cảm thấy иgự¢ bị đè nén dị thường, giật giật áo anh cười lạnh nói : « Tôi sao lại không cảm thấy, đạo đức của em lại thanh cao như vậy ? »
Kim Hạ cúi đầu nuốt nước miếng, mói nói : « Tôi cho đến bây giờ cũng không cảm thấy mình là người thanh cao, những năm này, người tốt khó làm, nhưng anh cũng không thể yêu cầu tôi thay đổi giới hạn chứ. Lại nói, sau khi anh kết hôn có sẵn một người phụ nữ, cần gì phải bám lấy tôi không tha ? »
« Bởi vì tôi… » Thích em ba chứ này quay cuồng trong đầu lưỡi anh, lại thủy chung không nói nên lời, Lục Xuyên trừng mắt nhìn cô nửa ngày, mới nói : « Em nên biết tôi đối tốt với em. »
Nghe xong lời này, Kim Hạ ngược lại ngoan ngoãn dạ, cô nghĩ rằng, dù sao lần này tách ra, về sau chính là anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, lúc đó hai người hẳn là không có cơ hội gặp lại, thừa dịp bây giờ nói rõ ràng sự tình ra cũng tốt : « Ngài đã rất chiếu cố đến tôi, cũng giúp tôi rất nhiêu, tôi rất cảm tạ ngài. »
« Cảm tạ ? » Lục Xuyên thật dở khóc dở cười, hắn đây là, được phát thẻ người tốt sao : « Em chẳng lẽ máu lạnh ? Tôi đối với em như vậy trong lòng em không cảm động sao ? Em đối với tôi chỉ là cảm tạ ? » Anh biết cô không thích anh, nhưng chính tai nghe được bằng chứng, vẫn như vạn mũi tên xuyên tâm.
Kim Hạ lại trầm mặt, cốc nước trong tay dần mất đi độ ấm thật lâu sau cô mới mở miệng, đầu ngón tay gắt gao bấu chặt cái ly : « Thật ra tôi… So với tưởng tượng của anh, càng tham hơn. Trước kia đã làm đề lựa chọn, nếu một phú hào hàng tỷ cho tôi một trăm vạn, cùng một người nghèo chỉ có hai đồng tiền cho tôi một đồng, hỏi tôi sẽ ở cùng một chỗ với người nào, tôi chọn người sau, bởi vì tôi rất tham, cho nên muốn muốn một nửa, không muốn 1%. »
Lục Xuyên nhíu mày : « Em muốn tôi cho em một nửa tài sản ? »
Kim Hạ bị cứng họng, quả nhiên kém tám tuổi, có sự khác nhau sao, cô kiên nhẫn giải thích : « Tôi nói tâm ý. Một người nếu chỉ có hai đồng tiền, cho tôi một đồng, chính là đem một nửa mạng cho tôi. Một trăm vạn đối với phú hào hàng tỷ mà nói, chẳng đáng là bao, không phải sao ? »
Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô, giống như muốn dùng đôi mắt đốt thủng hai lỗ trên người cô : « Cho nên em cảm thấy thành ý của tôi đối với em chưa đủ ? »
Kim Hạ nhẹ nhàng lắc đầu : « Không phải, tôi biết như vậy với anh mà nói, đã không thật dễ dàng. » Cô tin tưởng Trầm Dục nói qua, gần 10 năm nay, cô là người phụ nữ đầu tiên anh dùng tâm đối đãi.
« Chỉ là, chẳng lẽ anh không cảm thấy, anh đã có thói quen ở trong vùng an toàn giải quyết vấn đề sao ? cái gì cũng muốn, lại không muốn hy sinh. Nếu anh từng yêu qua một người, nên hiểu được, bây giờ anh đối với tôi, là loại tình cảm đến mức độ nào ? »
Thân ảnh Kỳ Thư đột nhiên thoáng hiện trong óc, Lục Xuyên mất tiếng. Lúc ấy cái loại vì tình yêu bất chấp hậu quả, liều lĩnh xúc động này, hôm nay sớm đã bị thời gian xóa mờ, anh từ một người thẳng thắng, yêu ghét rõ ràng, biến thành đá cuội ôn hòa, khôn khóe.
Không biết vì sao, anh đột nhiên có chút phiền chán, như có cái gì thúc dục ở sâu trong lòng, phất cờ hò reo muốn lao đến, anh cơ hồ theo bản năng, tiền đem cảm xúc bất thường này trấn áp đẩy xuống.
« Nói như vậy, em hạ quyết tâm phải đi ? » Khẩu khí của anh dần dần sắc bén, ánh mắt cũng từ từ tối đi : « Em đừng quên mục đích lúc trước em đồng ý được tôi bao nuôi. Đạo lý nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, em sẽ không không hiểu. »
« Tôi biết. » Kim Hạ thở sâu : « Nhưng biết cũng muốn đi, cho dù bị anh đuổi ra ngủ ngoài đường, cũng muốn đi. Này đã không còn là vấn đề tiền bạc. » Dừng một chút, cô nhẹ giọng nói : « Tôi không nghĩ tiếp tục phụ thuộc vào anh, cũng không nghĩ tiếp tục nhận tiền của anh, cho nên anh thả tôi đi đi. »
« Không cần tiền của tôi ? » Lục Xuyên hừ cười : « Vây ba em làm sao bây giờ ? Cuộc sống của các người làm sao bây giờ ? Sống ở đâu, ăn cái gì ? »
Kim Hạ im lặng một lát : « Rời khỏi anh, tôi tệ nhất tệ nhất, cũng chỉ là quay lại cuộc sống trước kia. Khi đó sống sao, về sau tiếp tục sống vậy. » Huống chi, Hướng Nam đáp ứng giúp đỡ với cô, chỉ cần còn có núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Lục Xuyên nhìn dung nhan không sợ hãi gợn sóng trước mắt kia, trong lòng dần dần tràn ngập một loại khủng hoảng không hiểu, khó có thể tả bằng lời. Nếu một người phụ nữ, cô không hề cần tiền của anh, không hề cần anh chiếu cố, vậy anh phải dùng cái gì, mới có thể giữ cô ấy ở bên người ?
« Em còn có tự tôn cao như vậy ? Không thể nhẫn nhịn như vậy ? » Lục Xuyên lần đầu cảm thấy bất lực : « Tôi đã cho em hứa hẹn, cho dù kết hôn, tôi với em cũng không thay đổi, cho dù có ngày tôi muốn em đi, rôi sẽ cho em bồi thường tốt nhất. Như vậy em cũng không thể chịu đựng ? Em có biết có bao nhiêu phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, các cô tranh đấu cúi đầu muốn sống cuộc sống như vậy hay không ! »
Kim Hạ khẽ thở dài: “Thực xin lỗi, tôi không phải các cô ấy.”
“Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô, hàm răng khống chế thật nhanh, ngồi giống như pho tượng, trầm mặc, thậm chí phẫn nộ. Anh cho cô khoan dung không từng nghĩ đến, cô lại không hề cảm kích, ngược lại là chính mình vạn phần không muốn.
Từ khi nào, Lục Xuyên anh trở nên chật vật như vậy, thật buồn cười?!
Kim Hạ thấy anh trầm mặt, cũng im lặng ngồi, hai người cứ giằng co như vậy, ai cũng không mở miệng trước, thẳng đến khi không khí buột chặt này bị một tiếng chuông di động thình lình phá vỡ.