Trên sàn nhảy, Đường Mộng Dao giống như một gốc dây leo có độc, gắt gao quấn quanh trên người Lục Xuyên, cằm gác lên bờ vai của anh, cả bộ иgự¢ đè lên trên, vốn dĩ hình dáng no đủ lúc này chẳng khác gì bánh nướng.
Kim Hạ nhìn bọn họ một lát, lại cúi đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với Trần Chi Thành.
Lục Xuyên ôm thắt lưng của Đường Mộng Dao, trong lúc nhảy múa liếc nhìn Kim Hạ, cô vẫn cúi đầu, bộ dáng thờ ơ, mi phong không khỏi càng nhăn chặt. Sau khi cùng Đường Mộng Dao nhảy một lát, anh lấy cớ có chút choáng váng đầu óc, kéo cô ngồi vào bên cạnh Kim Hạ.
Kim Hạ không hiểu gì cả liếc nhìn bọn họ một cái, sofa bên kia rộng như vậy sao không ngồi, lại muốn ngồi bên người cô, cũng không ngại chen chúc. Không muốn sát bên Lục Xuyên, nên cô xê dịch sang bên cạnh, bên trái truyền đến thanh âm ngọt mềm của Đường Mộng Dao: “Lục thiếu, em say rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
Kim Hạ không ngốc, biết lời này ám chỉ lên giường, mắt nhìn sang bên cạnh, cả người Đường Mộng Dao tựa vào trên người Lục Xuyên, tay đặt ở trước иgự¢ anh, nhẹ nhàng vuốt ve, cái gọi là yêu thương ôm ấp, chính là như thế này. Kim Hạ nghe mà không khỏi thở dài mấy cái, tầm mắt trở lại di động, bỗng nhiên có cảm giác sofa thả lỏng, bên cạnh Lục Xuyên đã kéo Đường Mộng Dao đứng lên, hai người ôm ôm đi ra ngoài, cô nghĩ rằng, nếu bọn họ muốn lên giường, vậy nơi này không còn chuyện của cô nữa, liền cất di động, chuẩn bị nói với Vương Minh Lãng một tiếng cô phải về.
Lục Xuyên ôm Đường Mộng Dao đi được vài bước, nhìn lại, thấy Kim Hạ đang nói gì đó với Vương Minh Lãng, hoàn toàn không có ý định muốn ngăn cản mình, không khỏi càng thêm tức giận, anh đều đã muốn dẫn Đương Mộng Dao lên giường, cô còn không có phản ứng gì, cái này nói lên điều gì? Nói cô căn bản không cần anh! Uổng công lúc trước anh còn luôn lo lắng cô quên mất vị trí của mình, vạn nhất thích anh thì phiền phức, kết quả căn bản là anh tự mình đa tình, lo sợ không đâu.
Cơn tức giận nhảy lên đến đỉnh điểm, anh hất tay Đường Mộng Dao dính trên người mình, sải bước đi đến chỗ Kim Hạ. Cầm cổ tay mảnh khảnh của cô, anh một tay kéo cô từ chỗ ngồi đứng lên, lực lớn đến nỗi suýt chút nữa làm bả vai cô trật khớp,
Kim Hạ bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, kinh ngạc nhìn anh, không biết cô làm gì chọc anh mất hứng. Lục Xuyên sắc mặt xanh mét nói với Vương Minh Lãng: “Chúng tôi có việc phải đi trước, mọi người có từ từ chơi.”
Vương Minh Lãng ngây ngẩn cả buổi, thấy anh túm lấy Kim Hạ, tròng mắt vòng vo chuyển, lập tức cười hớ hớ cúi người: “Vậy ngài đi thong thả, lần sau tôi lại tiếp đãi ngài.”
Lục Xuyên cúi đầu có lệ với hắn, không nói một lời kéo Kim Hạ đi ra ngoài, Kim Hạ chịu đựng cơn đau truyền đến từ cổ tay, nghiêng ngả lảo đảo đi sau anh, cô vốn định mở miệng hỏi anh làm sao vậy, nhưng thấy không khí xung quanh có chút buộc chặt, nên không dám hỏi.
Đi vào bãi đỗ xe, đến trước xe của mình, Lục Xuyên trên tay dùng sức, kéo Kim Hạ qua, áp lên trên cửa xe bắt đầu mãnh liệt, anh không biết vì sao mình lại như vậy, muốn điên cuồng giữ lấy cô, giữ lây vô số lần.
Thẳng đến khi nửa thân dưới của anh nổi lên phản ứng, anh mới lưu luyến buông cô ra, chống lên cửa xe thở. Kim Hạ bị khóa chặt trong cánh tay của anh, dựa vào lưng xe, cũng không ngừng thở dốc, bốn mắt giao nhau, cô miễn cưỡng từ trong hư không tìm về một chút lý trí vụn vặc: “Anh làm sao vậy?”
Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hung ác kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, anh làm sao vậy? Anh cũng muốn biết chính mình làm sao vậy, vì sao biết cô không cần anh, trong lòng lại hoảng hốt như vậy.
Kim Hạ thấy anh trầm mặc, chỉ hung tợn trừng mắt nhìn mình, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại chuyện vừa mới xảy ra, không phải anh muốn lên giường với Đường Mộng Dao sao? Sao lại đột nhiên đến tìm cô, chẳng lẽ là Đường Mộng Dao đắc tội với anh? Vậy bây giờ anh hôn cô là vì chuyện gì, bởi vì có người đắc tội, nên lấy cô ra hả giận?
Do dự vươn tay, khẽ vuốt hai má anh: “Đừng nóng giận, Đường Mộng Dao còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào đắc tội, chắc chắn không phải là cố ý.”
Lục Xuyên tiện thể câm lấy tay cô, kéo đến bên môi hôn một cái, híp mắt lại: “Em nghĩ rằng tôi đang tức giận với người khác?”
Kim Hạ sợ hãi: “Chẳng lẽ anh giận tôi? Nhưng, nhưng tôi có làm cái gì đâu, không thể nào.”
Lục Xuyên quan sát cô: “Vì sao cái gì em cũng không làm? Chẳng lẽ, em không sợ tôi bị cô gái khác ςướק đi?”
Kim Hạ giật mình, thì ra anh tức là vì chuyện này, chủ nhân sao quanh trăng sáng(AN: là có nhiều người vây quanh á) như anh, có lẽ đã thực chiêm ngưỡng qua tiếc mục phụ nữ vì muốn tranh đoạt anh mà đấu đá tàn nhẫn, vì sao cô cái gì cũng chưa làm, ngược lại thành sai.
Là cô sơ suất, không nghiềm ngẫm kỹ tâm tư của kim chủ, con người cô vốn không có tính cách tranh giành, tuy rằng trong bụng luôn có những ý nghĩ viễn vông, nhưng nếu thật sự muốn cô làm được đến trình độ như Đường Mộng Dao và Mina, cô vẫn không làm được, cô ở trong vòng luẩn quẩn này, đạo hạnh còn thật sự thấp.
Chân chó cười, cô nói: “Tôi đương nhiên sợ a, vừa rồi còn suy nghĩ nếu anh muốn đuổi tôi đi, tiếp theo tôi phải làm gì bây giờ. Tôi nghĩ anh đã chấm Đường Mộng Dao, nên cảm thấy mình không thể làm gì cả, nhảy ra tranh giành, chẳng phải càng quấy rầy anh thêm sao.”
Cô thanh âm mềm mại, biểu tình lại cẩn thận dè dặt như vậy, lúc này sắc mặt Lục Xuyên mới hơi nguôi giận: “Em buổi tổi nói chuyện phiếm với ai?”
“Không có ai cả, tán gẫu trên diễn đàn, là một diễn đàn bạn học của tôi.” Kim Hạ lời thề son sắt
Lục Xuyên không tin, anh trực giác được đối phương là một người đàn ông, nhưng nếu bắt cô chứng minh, lại có vẻ mình quan tâm thái quá đến chuyện này, giống như đang ghen, nên không tiếp tục truy hỏi nữa. Anh biết có một số việc có hỏi cũng không ra đáp án, cho dù có hỏi ra, chính anh cũng không tất sẽ tin, như là cô nói sợ anh bị người khác ςướק đi, đó là sợ bản thân anh bị ςướק đi, hay là sợ tiền của anh bị ςướק đi?
Lấy ra chìa khóa mở khóa xe, anh mở cửa xa: “Lên xe, tôi chở em về.”
Kim Hạ nhẹ nhàng thở ra, sau đó chui vào ghế phụ, theo như quan sát, anh không có chấm Đường Mộng Dao, cho nên tạm thời cô vẫn an toàn, nhưng anh quả thật rất kỳ quái, ngày hôm qua không nói một tiếng liền bỏ đi, buổi chiều hôm nay thì làm mặt lạnh với cô, rốt cuộc là vì sao.
Càng nghĩ cô càng không hiểu, vụng trộm liếc nhìn Lục Xuyên, anh trầm mặc nhìn thẳng về phía trước lái xe, sắc mặt vẫn có chút lo lắng như trước, nhìn điệu bộ này, cô vẫn không dám hỏi, quên đi, vui buồn thất thường như vậy, đoán chứng là do kỳ sinh lý đến.
Lục Xuyên chở cô về Bán Đảo Thành Bang, trực tiếp lái xe về trong nhà, bây giờ nhìn Kim Hạ, luồn làm anh cảm thấy phiền chán khó hiểu, anh cần ở một mình để bình tĩnh lại chút.
Một tuần sau đó, anh không có đến tìm cô.
Kim Hạ đợi vài ngày, cũng không thấy Lục Xuyên đến, có chút đoán không ra suy nghĩ của anh, nhưng cô vẫn quyết định tàm thời không hỏi tới chuyện này, anh không đến cũng tốt, ít nhất thứ bảy này có có thể chắc chắn thời gian.
Hôm họp lớp cô thức dậy từ rất sớm, sau khi tỉnh liền ngủ không được nữa, tối hôm qua đã ở trong tủ quần áo lựa chọn nửa ngày, thật vất vả mới chọn được một bộ, buổi sáng tỉnh lại lại cảm thấy không hài lòng, bò lên giường tiếp tục thử quần áo.
Cô muốn ăn diện đẹp một chút, đó là người cô thầm mếm qua, có lẽ bây giờ vẫn còn lưu luyến, cô muốn ở trước mặt anh ta trong hình tượng xinh đẹp. Nhưng hưng phấn một trận, liền tự giội nước lạnh cho chính mình, cô bây giờ là thân phận người được bao nuôi, có tư cách gì mà đi hy vọng xa vời này.
Cuối cùng vẫn mặc vào một bộ y phục bình thường, để không bị trễ, cô ra khỏi cửa trước 15 phút, lúc đến Tương Ngạc Tình, trong phòng lại chỉ có một mình Trần Chi Thành. Anh ta mặt áo sơmi vải bông màu trắng, một đầu tóc ngắn chỉnh tề, bộ dáng giống như 4 năm trước, đầy sức sống như ánh mặt trời.
Thời gian như dừng lại, lại nhớ đến lần đầu tiền nhìn anh ta, tim đập thình thịch, cảm giác trái tim bị người khác nắm chặt này, trong nháy mắt nhìn thấy anh ta, toàn bộ đều quay trở lại, thế giới vốn đang u tối, thoáng chốc trở nên tươi sáng.
Cô đứng thẳng, không biết nên nói cái gì, lời thoại chuẩn bị trước đó bây giờ không nhớ nổi một chữ, Trần Chi Thành thấy cô mọc rễ ở trước cửa, vội vàng đến chào cô: “Kim Hạ, sao lại thất thần vậy, vào đi a.”
Kim Hạ lấy lại tinh thần, thở sâu ổn định lại cảm xúc, cười: “Lâu rồi không gặp, cậu vẫn như trước đây, một chút cũng không thay đổi.”
Trần Chi Thành cười nói: “Cậu cũng không thay đổi, vẫn đúng giờ như trước kia. Mình thận trọng phỏng đoán, những người khác đều muộn hơn 10 phút.”
Kim Hạ chọn một chỗ gần đó ngồi xuống: “Cậu đến Bắc Kinh lúc nào vậy? Mình nhớ rõ, lúc trước cậu đến miền nam học đại học mà.”
Trần Chi Thành bưng ấm trà sứ trắng lên, đổ một ly nước đặt lên trên đĩa quay, chuyển đến trước mặt cô: “Sau khi tốt nghiệp liền chuyển đến đây ngay. Hai ngày trước mình dọn dẹp nhà cửa, nhìn thấy ảnh tốt nghiệp trước kia của chúng ta, có một hai người, mình thế nào cũng không nhớ nổi tên.” Nói xong anh lắc đầu: “Thời gian, thật đáng sợ.”
Kim Hạ nâng chung trà lên, bưng chén lên nhấp một ngụm, cũng không biết vì sao, nếu đổi lại là trước đây, cô nói với anh một câu đều mặt đỏ tai hồng, giống như bây giờ, cho dù trong lòng cực kỳ sôi sục, trên mặt lại vững như Thái Sơn: “Cậu nhớ không ra ai?”
“Thì là bạn nữ trong lớp không thường nói chuyện, còn có bạn nam, luôn đến một mình đi một mình, xuất quỷ nhập thân, cuối cũng mình cảm thấy tên bọn họ như đến cổ họng của mình rồi, nhưng nghĩ lại, lại không biết gọi là gì
Kim Hạ ngẫm nghĩ một lát: “Bạn nữ không thường nói chuyện kia, chắc là Hoàng Vi, còn bạn nam một mình đến một mình đi, hình như họ Mã, gọi là Mã gì đó?”
Trần Chi Thành vỗ cái bàn: “Mã Quốc Vĩ!”
Kim Hạ nở nụ cười: “Đúng rồi, chính là Mã Quốc Vĩ.”
Hai người cười một trận, đều có chút cảm khái, bất quá đã bốn năm trôi qua, trí nhớ cũng bắt đầu phai nhạt, có tên, chậm rãi nhạt đi trên sân khấu, như vậy mười năm sau thì sao, 40 năm sau thì sao, còn lại ai sẽ nhớ ra ai?
Trần Chi Thành vuốt ve miệng chén trà, hỏi: “Cậu vẫn qua lại với mấy đứa Tôn Tuyết Mai sao?
Kim Hạ lắc đầu, thở dài: “Ngày thường gọi điện thoại, tâm sự trên QQ thôi, thời gian gặp mặt không nhiều lắm, Tôn Tuyết Mai sau khi tốt nghiệp, cả nhà liền chuyển lên thị trấn, mình học đại học trở về, có gặp một hai lần thôi.”
Trần Chi Thành nhớ đến chuyện buồn cười, còn chưa kịp nói tiếng cười đã vang lên: “Trước kia cậu có từng đến nhà Tôn Tuyết Mai trộm phương thuốc không?”
Nhớ lại chuyện khó quên trước kia, nhà Tôn Tuyết Mai ở trấn trên mở một hiệu thuốc Đông Y nhỏ, cha cô cũng được coi là một thầy thuốc trong thiên hạ, khi đó ô nhiễm nghiêm trọng, người mắc bệnh ngày càng nhiều, bệnh na y cũng không phải là ít, ở bệnh viện trị không hết, liền mong đợi thăm dò hy vọng vào phương thuốc dân gian của cha cô ta.
Kim Hạ nghĩ đến đây, cũng cười: “Mình sao có thể không ăn trộm, khi đó nghĩ đến cha mình có thể trị khỏi bệnh nan y, hấp tấp muốn trộm được phương thuốc kia, sao chép cho nhanh rồi trả lại chỗ cũ, bản sao thì mang về nhà, đặt trong hộp sắt nhỏ khóa lại, để sau này vạn nhất sinh bệnh, còn có thể dùng.”
Trần Chi Thành cười to: “Kết quả chờ đến lúc lớn lên, lên thành phố, có Internet, ở trên mạng tra những vị thuốc này, tất cả đều là thuốc bổ, không chữa được bệnh gì.” Cười cười, sắc mặt tối đi: “Cũng đúng, chỉ vì vài bệnh trị không khỏi, dùng thuốc gì cũng không dùng được, mấy vị thuốc bổ này, tốt xấu gì cũng có chút tác dụng an ủi a.”
Kim Hạ cũng dần dần thu lại nụ cười, không biết bệnh của cha, có liên quan đến hoàn cảnh sống hay không. Đề tài này, nói thêm càng nặng nề, cô liền thay đổi: “Cậu lần trước đến Hà Bắc lấy tin tức, là nội dung gì a?” Sau đó lại cẩn thận hỏi thêm một câu: “Mình có thể hỏi chứ?”
Trần Chi Thành gật đầu: “Đương nhiên có thể. Cũng không phải chuyện cơ mật gì, chỉ là đi phỏng vấn cuộc sống ở một huyện nghèo khó.”
Kim Hạ do dự một lát, vẫn hỏi, tuy rằng cô đã mơ hồ biết được đáp án, vẫn chờ mong anh ta là người như vậy: “Cậu vì sao lựa chọn làm phóng viên.”
Trần Chi Thành nhếch môi nở nụ cười, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, ấm áp tinh khiết đến chói mắt: “Vạch trần tệ nạn xã hội, giúp đỡ chính nghĩa, thay kẻ yếu trừ bạo, là lý tưởng của mình.”
Kim Hạ nhìn anh, như có thể thấy anh ta cả người nhiệt huyết dâng trào, tình thần máu lửa như vậy, phải kiên cường lắm, mới có thể giữ gìn? Cô không biết. Cô chỉ biết là, cô không hề chảy dòng máu như vậy, khiến cho cuộc sống của cô không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể co rút lại ẩn thân trong bóng tối, lặng lẽ mơ ước ánh nắng trên bầu trời.
Thật lâu sau, cô nhợt nhạt nở nụ cười: “Mình chúc cậu sớm ngày trở thành phóng viên nổi tiếng nhất.”
Trần Chi Thành lắc đầu cười: “Mình không hy vọng nổi danh, có thể có tin tức để làm là tốt rồi, hy vọng năng lực của bản thân, cỏ thể thay đổi một chút thế giới này.”
Kim Hạ há miệng thở dốc, lại không biết tiếp theo nên nói cái gì với anh ta, nếu cuộc sống bây giờ của cô rơi vào tay anh ta, có thể trong lòng sẽ khinh thường cô mất. Sau đó lớp trưởng đến, thật khéo hóa giải xấu hổ vì không có lời nào để nói của cô, Trần Chi Thành đứng lên, đi qua ôm lớp trưởng một cái, hai người trước đây quan hệ cũng rất tốt, bây giờ vừa mới gặp mặt, lập tức bắt đầu tán gẫu đến quên trời quên đất, Kim Hạ im lặng ngồi một bên làm người nghe, ngẫu nhiên nói một hai câu.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Trần Chi Thành đưa thực đơn cho Kim Hạ, để cô gọi món, có người trêu ghẹo nói: “Trần Chi Thành, lớp trưởng từ xa đến làm khách, cậu không đưa thực đơn trước cho hắn, ngược lại đưa cho Kim Hạ, cậu có dụng ý gì a?”
Trần Chi Thành cầm một hạt đậu phụng khô trong đĩa thức ăn ném qua, trúng vào giữa trán người nọ: “Mình có thể có dụng ý gì? Kim Hạ là bạn gái duy nhất trong này, cái gọi là lady first, lớp trường cũng phải gác sang một bên.”
Kim Hạ có chút ngượng ngùng, liền đưa thực đơn cho lớp trưởng: “Lớp trưởng, cậu gọi thì hơn.”
Lớp trưởng hào phóng đẩy lại: “Không có gì đâu, cậu gọi đi, mình không sao cả.”
Kim Hạ đành xuống nước: “Vậy bằng không chúng ta mỗi người gọi một món ăn mình thích đi?” Nói đến đây, cô theo bản năng nhìn Trần Chi Thành, Trần Chi Thành ngầm hiểu, lập tức cấp cho cô bậc thang: “Cũng được, vậy mỗi người gọi một món.”
Kim Hạ cảm kích cười cười với anh ta, cúi đầu xem thực đơn.
Sau khi ăn cơm xong, đoàn người đến casino gần đó cho qua thời gian buổi chiều, tất cả mọi người ở cùng một chỗ chơi mấy trò ૮ɦếƭ người. Kim Hạ lúc đầu ngồi trên ghế sofa, Trần Chi Thành đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, cầm trong tay bộ bài xì phé gõ lên mặt bàn: “Nhanh lên ngồi vào nhanh lên ngồi vào, sắp bắt đầu.”
Bọn họ dựa sát vào nhau như vậy, Kim Hạ gần như có thể nghe thấy hương thơm xà phòng khoan khoái sạch sẽ trên người anh ta, cô cảm thấy máu nhanh chóng dồn lên hai gò má, lỗ tai, nghe thấy tiếng tim đập như nhịp trống.
Vụng trộm liếc nhìn anh ta một cái, cô nghĩ, sofa có nhiều vị trí như vậy, anh ta lại ngồi bên cạnh cô, ngẫu nhiên, hay là cố ý?
Tiếp theo lại cảnh cáo chính mình không nên nghĩ nhiều, ảo tưởng là lối đi thông với vực sâu trơn trượt, nếu dẫm phải, sẽ trượt nhanh vào trong vực sâu, sau đó vốn không có sau đó.
Lớp trưởng làm quan tòa, Kim Hạ làm bình dân vào lần, nhiều lần đều ૮ɦếƭ oan, sau lại ngẫu nhiên thành sát thủ bài, một khắc trợn mắt kia, cô nhìn bốn phía chung quanh, tìm một đồng bọn sát thủ khác, ngoài ý muốn chống lại hai mắt sáng rở của Trần Chi Thành.
Cô hơi nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc, anh ta lại mỉm cười, cố gắng làm một cái hình miệng.
Ván này hai người liên thủ với nhau, hoàn hảo làm cho toàn bộ cảnh sát ૮ɦếƭ oan, Trần Chi Thành rất cao hứng, làm động tác tay muốn vỗ tay hoan nghênh với Kim Hạ, Kim Hạ thoáng chần chờ, vươn tay ra, hai tay ở trên không trung chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, Kim Hạ cảm thấy chính mình khuẩn trường đến mức sắp phát run.
Sau bữa cơm chiều, có mấy bạn học vội vã trở về, liền rời đi trước, còn lại lười nhác sẽ tìm chỗ chơi, đơn giản thì ở lại trong phòng nói chuyện phiếm. Trong lúc đó di động Kim Hạ vang lên, cô lấy ra xem, thấy điện thoại báo là Lục Xuyên, do dự có nên tiếp hay không, nhưng tiếng chuông thúc giục, không cho cô nhiều thời gian tự hỏi, liền theo bản năng đặt chế độ im lặng, nhìn màn hình có tên anh không ngừng nhấp nháy, cuối cùng trở lại như chưa từng có cuộc gọi trước đó.
Trần Chi Thành hỏi: “Sao lại không tiếp điện thoại?”
Kim Hạ mỉm cười: “Bán bảo hiểm .”
Sau đó Lục Xuyên không có gọi đến, Kim Hạ cố gắng nhồi nhét chuyện của anh vào một chỗ nào đó trong óc không nhìn thấy khe hở, không thèm nghĩ đến hậu quả không nhận điện thoại nữa. Cô không phải không định tiếp, nhưng trực giác phụ nữ cho cô biết, nếu tiếp cú điện này, cô chắc chắn sẽ phải lập tức trở về, không thể tiếp tục nán lại với Trần Chi Thành nữa.
Họp lớp chấm dứt, đi ra khỏi tiệm cơm, Kim Hạ ngồi cũng một tuyến xe công cộng với Trần Chi Thành, hai người liền cùng nhau rời đi. Sóng vai đi một lát, Trần Chi Thành bỗng nhiên nói: “Mình cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều.”
Kim Hạ tò mò: “Thay đổi như thế nào?”
Trần Chi Thành cười cười: “Không còn hướng ngoại như trước kia.”
Kim Hạ cũng cười: “Con người luôn luôn thay đổi.” Dừng một chút, cô hỏi: “Lại nói, trước kia mình có bộ dáng gì?”
Trần Chi Thành suy nghĩ một chút về những năm xa xôi đó: “Ừm, cậu cho người ta hình ảnh nhát gan, không thích cũng không quen nói chuyện với người khác, rất dễ đỏ mặt.”
Lần đầu tiên nghe thấy cách nhìn của anh ta với mình, Kim Hạ nhất thời có chút ngượng ngùng, liền cúi đầu nhìn đôi giày đi đường của mình. Trần Chi Thành nhìn cô một cái, tươi cười bên miệng càng lớn: “Mình trước kia là hình mẫu gì vậy?”
Kim Hạ sửng sốt, bước chân chậm lại một chút, môi ngập ngừng, nửa buổi nói không ra lời. Anh ta trước kia như ánh mặt trời, tuấn tú, có chính nghĩa, là đôi chân vàng của đội bóng đá, thích đồng phục thể thao màu trắng, thích nhất môn sinh học, ghét nhất mộn anh văn, gặp bài khó thì có thói quen xoay 乃út, cười rộ lên bên phải khuôn mặt có lúm đồng tiền nhỏ… Bộ dáng của anh ta rất nhiều, cô đều nhớ rõ, nhưng trước kia không có cơ hội nói, bây giờ thì không thể nói.
Làm bộ như đang tự hỏi rất lâu, cô nói: “À, cậu làm cho người ta ấn tượng là đá bóng rất khá, hướng ngoại, nhân duyên cũng tốt.” Đều là đánh giá đúng trọng tâm, chắc sẽ không khiến anh ta suy đoán vô cớ.
Trần Chi Thành nghe xong làm bộ nhíu mày kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mình rất tuấn tú sao?”
Kim Hạ sửng sốt một lát, bật cười: “Nào có người nào tự nói mình tuấn tú.”
Trần Chi Thành cười ha ha: “Kỳ thật, mình có một ưu điểm, chính là hài hước.”
Kim Hạ bật cười, cô cảm thấy trong những ngày gần đây, đây là ngay vui vẻ nhất. Còn có thể gặp được người mình thầm mến, thoải mái với anh ta như vậy, quên hết tất cả tùy ý cùng nhau đi trên một con đường, ở trong dòng người ngược xuôi, trò truyện giống như bạn bè bình thường, cảnh tượng đơn giản như vậy, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Cô từng cố ý nhắc nhở chính mình, không cần mong ước cao xa gì, không cần để ý gì nhiều, mọi việc đều xua đuổi khỏi ý nghĩ, như vậy sẽ bớt đau một chút, cho nên khi cho một chút thu hoạch ngoài ý muốn, sẽ đặc biệt dễ dàng cảm động, tựa như trái tim của cô bây giờ.