Kim Hạ trở về mang theo cháo đã hâm, lau sạch nơi hôm nay Lục Xuyên nôn ra, lấy một chiếc áo sơmi cùng quần tây sạch sẽ từ trong tủ quần áo, xếp gọn gàng bỏ vào trong một cái bao to. Lúc vừa đi ngang qua đường Y Đằng Dương Hoa, cô mua một cái Ⱡồ₦g giữ ấm, chờ cháo nấu xong, cô liền để trong cặp Ⱡồ₦g mang đến cho Lục Xuyên.
Lúc cô đến bệnh viện, anh đã ngủ, cô cũng đoán được bệnh nhân tinh thần có chút uể oải, cho nên bỏ sách xây dựng vào trong cặp để ngừa vạn nhất. Trên đường Trầm Dục có ghé qua nhìn vào, thấy Lục Xuyên đang ngủ, nên không ở lâu, chào cô một tiếng rồi bước đi.
Theo khẩu khí trước kia anh ta nói chuyện với Lục Xuyên, trực giác cho Kim Hạ biết anh ta không phải là người Lục Xuyên quen biết trên quan trường, mà bà bạn bè thân cận, nói như vậy, không chừng trước khi Lục Xuyên đi làm, bọn họ đã quen biết nhau, chỉ là không biết là bạn học, hay là quen biết từ nhỏ.
Nghĩ lại một chút, nếu là bạn học, ít nhất không phải là bạn học chung đại học, chuyên ngành không giống nhau, vậy chắc là bạn trung học, cùng tốt nghiệp nhưng không cùng học chung đại học, nói tóm lại, chính là có phân lượng trong lòng Lục Xuyên, cũng hiểu rõ Lục Xuyên, biết anh yêu một người.
Nghĩ như vậy, cô để giấy tờ trong tay xuống, chạy đi tìm Trầm Dục, Trầm Dục thấy cô có chút ngoài ý muốn: “Có phải Lục Xuyên làm sao hay không?”
Kim Hạ lắc đầu: “Không có, anh ấy còn đang ngủ. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, sao anh ấy lại mắc căn bệnh này?”
Trầm Dục thở dài: “Bệnh cũ, áp lực lớn, uống rượu quá nhiều, ăn uống không đúng cách.” Nguyên nhân chính là do Kỳ Thư, sau là do tính chất công việc.
Kim Hạ cân nhắc, đơn giản đến không ngờ, phương thuốc chính là giảm sức ép, uống ít rượu, chú ý ăn uống: “Không biết bình thường anh ấy có thích vận động gì không?”
Trâm Dục quan sát cô, cô đến một mình hỏi thăm yêu thích của cậu ta, chẳng lẽ muốn làm cậu ta vui?
Kim Hạ phát hiện anh ta chần chờ, đại khái cũng biết anh ta đang nghĩ cô là người như thế nào, liền mỉm cười: “Tôi không có ý gì đâu, không phải anh nói anh ấy chịu áp lực lớn sao? Tôi nghĩ vận động là phương thức tốt nhất để giảm sức ép, nếu anh ấy có thể rèn luyện nhiều, thân thể sẽ rất nhanh tốt lên.”
Trầm Dục thấy cô nói có lý, mặc kệ cô có mục đích gì, ít nhất với Lục Xuyên mà nói, thì không có hại, hơn nữa cô là một cô gái nhỏ, chẳng lẽ có thể ăn tượi nuốt sống Lục Xuyên: “Hắn thích bóng rổ, nhưng bây giờ về cơ bản không còn chơi nữa.”
Kim Hạ nhớ trong lòng, còn nói: “Bây giờ dạ dày anh ấy không tốt, chắc chỉ có thể ăn cháo, không biết anh ấy thích ăn cái gì nhẹ bụng, có thể thay cho cháo.”
Trầm Dục lắc đầu: “Khẩu vị hắn rất kén, thích cay, cho nên đồ ăn hắn thích ăn bây giờ đều không thích hợp để ăn, cô không cần kích thích tính thèm ăn cúa hắn, như là hạt tiêu, ớt linh tinh, bỏ chút ít vào cháo là được.”
Kim Hạ gật đầu: “Bây giờ anh ấy đang ở phòng bệnh trừ xem ti vi cũng không còn gì khác để Gi*t thời gian, bác sĩ Trầm, anh có tạp chí hoặc là sách báo gì anh ấy có thể xem không?”
Trầm Dục nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nơi này của tôi toàn sách báo y học, cô có thể ra cửa hàng sách báo trước bệnh viện mua vài tờ báo tình hình chính trị đương thời, tạp chí có thể mua tạp chí số, hắn thích cái này. À đúng rồi, tôi có hộp cờ nhảy, cô có thể đem về chơi.”
Kim Hạ cười cảm ơn với anh ta: “Cảm ơn bác sĩ Trầm.” Biết chút yêu thích của Lục xuyên, có thể giúp cô hiểu thêm về người này, với cô mà nói, có lợi không có hại.
*Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Khi Lục Xuyên tỉnh lại, Kim Hạ đang ngồi ở trên ghế dựa, dùng đùi anh làm giá sách, lại cầm quyển sách ở trước mặt xem, anh hơi động cái: “Đang xem cái gì?”
Kim Hạ lấy lại tinh thần, đóng sách lại để sang một bên: “Chỉ là sách xây dựng, không lâu nữa sẽ có kỳ thi, đang chạy nước rút.”
Lục Xuyên duỗi chân đứng dậy: “Không phải có thời hạn hai năm sao? Không cần lo lắng.”
Kim Hạ nâng giường đứng lên, cho anh dựa vào: “Chuẩn bị sớm một chút vẫn tốt hơn, vạn nhất lần này thi không qua, sang năm còn cơ hội thi lại.”
Lục Xuyên nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, đã chiều rồi, tuy rằng dạ dày còn hơi đau, nhưng có thể chịu được, anh đứng dậy đi vào toilet, lúc đi ra Kim Hạ đã rời khỏi giường: “Anh có đói bụng không, có muốn ăn chút cháo không?”
Lục Xuyên bụng cô lỗ hai tiếng, buổi sáng anh chỉ ăn mấy muỗng cháo Trầm Dục rất phản đối, nhậu nhẹt không tốt, Kim Hạ nghe thấy tiếng trong dạ dày anh, không chờ anh trả lời, mở cặp Ⱡồ₦g cơm giữ ấm ra đặt ở trên bàn, Lục Xuyên ngồi xuống giường bệnh, cầm lấy thìa cháo cô đưa qua nếm thử, ừm, cũng được, lần này không có gừng băm.
“Rau muối lần trước em mang từ quê lên còn không?” Lục Xuyên đột nhiên hỏi.
Kim Hạ đứng ở bên cạnh hầu hạ anh, nghe vậy sửng sốt: “Đã ăn hết rồi. Nếu anh thích, lần sau tôi về nhà sẽ mang một ít lên.”
Lục Xuyên không nói gì, cúi đầu chậm rãi ăn cháo, Kim Hạ lấy khăn tay ở trong bao ra đặt vào trong tay anh, đem sách báo cùng tạp chí ra: “Nếu nhàm chán, có thể xem cái này.”
Lục Xuyên tùy tay lật lật, đều là loại anh thích xem, cầm một tờ tạp chí lật ra xem, Kim Hạ đi rửa chén, trở về đã thấy anh đang đọc báo, phỏng chừng anh không cần cô bồi tán gẫu, lấy sách xây dựng ra, tiếp tục ngồi ở bên giường đọc.
Trong phòng bệnh yên lặng, rèm cửa sổ rất nặng bị rơi ra, tầng sa mỏng phủ xuống che ánh sáng, nắng vàng óng ánh từ các lỗ hổng chui vào, một tia lại một tia sáng, nhìn xem tro bụi bay lượn, trong không khí tản ra một loại hương vị mùa hè.
Lục Xuyên xem xong một phần báo chí, lúc đổi một tờ khác, tầm mắt lơ đãng rơi xuống gương mặt Kim Hạ, ánh nắng ấm áp chiếu lên một nửa khuôn mặt của cô, giờ phút này đang đậu trên lông mày, vẻ mặt chuyên chú trên giấy làm bài tập, thật giống như đứa trẻ nhỏ đang học bài trong lớp.
Căn phòng tràn ngập yên lặng, dường như lỗ tai có thể nghe được tiếng hít thở, anh không còn nhớ rõ đã bao nhiêu lâu không còn được ở chỗ yên tĩnh như vậy, có thể do hoàn cảnh khiến tâm tình bình yên.
Theo bản năng cười cười, anh lại cầm lấy một tờ báo khác, gằn từng tiếng đọc chậm rãi, đọc hết báo, chuyển sang tạp chí, sau khi xem hết mọi quyển đang có, anh giương mắt nhìn Kim Hạ, cô đang hết sức chăm chú, dường như không muốn để ý đến anh. Cẩn thận nhớ lại một chút, số lần anh vào bệnh viện không nhiều lắm, trừ những lúc đau đầu và viêm dạ dày, anh không có bệnh nặng nào, đây là lần đầu tiên anh nôn mửa phải nhập viện trước mặt phụ nữ anh bao nuôi.
Nhớ lại hình ảnh chật vật của mình ngày hôm qua bị người khác thấy, trong lòng anh bỗng nhiên có chút xấu hổ: “Tôi đi ra ngoài một chút.” Ngồi đến già ở trên giường, anh thật sự buồn đến phát hoảng.
Kim Hạ nghe vậy rất nhanh đứng dậy, mang giày vào giúp anh, túi thuốc treo trên giá IV: “Tôi đi cùng anh.”
Lục Xuyên khoát tay áo: “Không cần, em đọc sách của em, tôi tự đi được rồi.” Nói xong liền cầm giá IV đi ra ngoài.
Ở dưới lầu dạo một vòng lớn, bước chân lung lay, hít thở không khí mới mẻ, nhìn sắc trời dần tối lại, anh mới trở về phòng, Kim Hạ đã chuẩn bị sẵn cơm chiều, vẫn là cháo trắng, Lục Xuyên nhịn không được nhíu mày: “Sao lại là cháo, em không thể đổi món khác sao?”
Kim Hạ cười cười, cố ý hỏi: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”
“Cá mực cơm muối tiêu, ếch xào xả ớt, gà cay…”
Kim Hạ trong lòng giật mình, thì ra anh thích ăn những món ăn này: “Bác sĩ Trầm nói, dạ dày anh không tốt, lúc này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.”
“Bây giờ tôi không còn đau nữa.” Liên tục hai ngày ăn cháo, trong miệng không có vị gì, đặc biệt nhớ đến những món ăn mặn.
“Không đau cũng không có nghĩa là anh hết bệnh rồi, dạ dày cần được tĩnh dưỡng, nếu anh ăn bậy bạ gì đó, sẽ đau trở lại.” Kim Hạ nhíu mày: “Hay là, anh còn muốn ở trước mặt tôi phun một lần nữa?”
Lục Xuyên nhớ đến tối hôm qua, liền hận không thể xóa sạch đoạn ký ức này trong trí nhớ của mình, cũng không tranh cãi nữa, im lặng cầm thìa ăn cháo.
*
Ăn cơm xong, Kim Hạ thu dọn gọn gàng, lại lấy sách ra tiếp tục ôn tập, thứ nhất cô không còn nhiều thời gian, thứ hai cô cũng không muốn tìm đề tài nói chuyện phiếm với Lục Xuyên, đỡ khiến anh nghi thần nghi quỷ, nghĩ cô có ý tứ với anh.
Lục Xuyên ngồi trên giường cũng không tán gẫu quay đầu tìm điều khiển từ xa của ti vi , thoáng nhìn tủ đầu giường có hộp cờ nhảy: “Cờ này em lấy ở đâu?” Nhìn rất cũ, chắc chắn không phải là mới mua.
Kim Hạ không có ngẩng đầu, nói ngắn gọn: “Bác sĩ Trầm đưa.”
“Lấy lại đây.”
Kim Hạ nâng mắt lên, dừng một chút, đứng dậy cầm hộp cờ nhảy lại, Lục Xuyên nhận lấy, đặt ở cái bàn trên giường: “Giúp tôi hạ cái bàn xuống.”
Kim Hạ cười cười, thu thập sách vở, ngồi vào mép giường: “Được.”
Cái gọi là cờ nhảy, chính là trò chơi lợi dụng bố cục sắp xếp quân cờ của đối thủ, xâm nhập vào lãnh địa của họ, đồng thời nước đi của mình cũng không để cho đối thủ có cơ hội bắt cầu.
Mở hộp ra, quân cờ vẫn là viên bi thủy tinh kiểu cũ, Kim Hạ cầm một viên, nhìn trước ngọn đèn: “Không nghĩ đến bây giờ cờ nhảy vẫn còn dùng loại thủy tinh tròn này.”
Lục Xuyên cũng cười, nhớ lại ngày còn nhỏ cùng bạn chơi bắn bi, chính anh cũng thắng không ít: “Chỉ chơi cờ không thôi thì chẳng vui, thua phải bị trừng phạt.”
Kim Hạ thật không nghĩ tới anh lại đưa ra yêu cầu này, nhưng cũng không có gì phải sợ, liền gật đầu đồng ý: “Được nếu anh thua thì phạt như thế nào?”
Lục Xuyên nghĩ nghĩ: “Nêu tôi thua, phạt tiền, một ván một ngàn tệ.”
Mắt Kim Hạ đột nhiên sáng lên, mỉm cười: “Tôi đây sẽ cố gắng hét sức.”
Lục Xuyên nhếch miệng cười: “Em thua, thì sao?”
Kim Hạ sửng sốt: “Tôi thua, tất nhiên cũng đưa cho anh một ngàn tệ.”
Lục Xuyên lắc đầu: “Tôi không cần tiền, không bằng như vậy, tôi cho em tính, mỗi khi em thua mười lần, tôi có thể chỉ định lên giường ở một nơi nào đó, em phải đồng ý, thế nào?” Không cho anh khai trai, anh chỉ có thể lấy cô khai đao.
Kim Hạ trầm mặc chốc lát, mỉm cười: “Được. Nhưng 30 ván thì ngừng, chơi lâu sẽ mệt.”
“Được.” Lục Xuyên lấy bi thủy tinh màu đen ra, Kim Hạ lấy màu đỏ, sau khi dọn xong, Lục Xuyên đi trước, thật ra anh cũng không lo Kim Hạ sẽ thả nước, dù sao cô cũng định đòi tiền, lại không muốn cùng anh lên giường, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó.
Kim Hạ cẩn thận đi từng nước, ba mươi ván nếu có thể toàn thắng, chính là 30 vạn tệ, bất quá, Lục Xuyên không phải là kẻ dễ bắt nạt, muốn toàn thắng không phải dễ dàng như vậy, huống chi, nếu cô toàn thắng, thể diện của anh làm sao chịu nổi, đến lúc đó cho dù người miệng nói không tức giận, trong lòng cũng buồn bực cô.
Tốc độ chơi cờ của Lục Xuyên rất nhanh, chọn phương pháp công kích, một viên lại một viên bi thẳng bức cô vào lãnh địa, Kim Hạ quan sát ý đồ của anh, từ thế cờ trên bàn suy luận, cảm thấy tuy rằng anh tiến công dũng mãnh, nhưng có vẻ không có chiến lược phòng thủ hậu phương, chỉ cần bám trụ mấy viên đạn cuối cùng của anh, không để anh bắt cầu, anh tự nhiên sẽ bị vây khốn mà ૮ɦếƭ.
Ngay cả sau khi đã thua mấy bàn, cô tìm đúng đối sách, lại hòa nhau mấy ván, Lục Xuyên thấy cô lúc vừa bắt đầu chơi cẩn thận, đồi với thế công sắc bén của mình chí có thể miễn cưỡng phòng thủ, nhưng sau cô lại căn cứ vào nước đi của mình điều chỉnh chiến lược, công thủ chuyển biến thích đáng, cũng thắng được rất hay.
Nhẹ kéo khóe miệng, anh liếc nhìn Kim Hạ một cái, nếu đối thủ quá yếu, như thế chẳng phải sẽ không thú vị, may mắn, cô không phải. Đến khi thắng được 9 bàn, anh mắt mang ý cười nhìn cô: “Em nói xem lần sau chúng ta lên giường ở đâu thì tốt đây? Ban công, hoặc là trong xe?”
Kim Hạ gỉa bộ trấn định: “Anh còn thiếu một ván nữa.”
Lục Xuyên cười khẽ: “Thắng thêm một ván còn không đơn giản, tôi chắc chắn sẽ ăn em.”
Kim Hạ cười duyên cắn răng: “Không bằng thắng rồi nói sau.”
Sau 30 ván kết quả, Kim Hạ thắng 17 bàn, Lục Xuyên thắng 13 bàn.
Lục Xuyên khép lại cờ nhảy, ánh mắt hàm ý: “Tôi thấy tốt lắm.”
Kim Hạ liếc nhìn anh một cái, mặt lại cúi thấp xuống, Lục Xuyên chậm rãi từng chữ, nói rõ ràng: “Ở trong này đi.”
Kim Hạ ngẩng đầu, khi*p sợ: “Anh nói ở trong này, ở bệnh viện?”
Lục Xuyên nhún vai: “Ở đây không phải có sẵn giường sao.”
Kim Hạ lí nhí: “Nhưng mà, nhưng mà anh còn bệnh a.”
Lục Xuyên bất cười: “Tôi chỉ bị viêm dạ dày, cũng không phải tê liệt nửa thân dưới, lại nói sau một ngày truyền dịch, cũng không thể nào còn đau nữa.”
Kim Hạ kích động: “Nhưng mà, nhưng mà tùy thời sẽ có người tiến vào.”
“Ai sẽ tiến vào?” Lục Xuyên nhíu mày: “Bọn Trầm Dục biết em ở trong này với tôi, sẽ không không có việc gì liền chạy vào.”
Kim Hạ lắp bắp: “Có thể, nhưng mà không có đồ bảo hộ.”
“Bên ngoài bệnh viện có cửa hàng tạp hóa.”
“Nhưng mà…” Kim Hạ nhưng mà nửa ngày, một cái nhưng mà này rồi đến nhưng mà kia.
Lục Xuyên nâng cằm cô lên, ngón tay vuốt ve khuôn mặt non mịn của cô: “Em không chạy thoát được đâu.”
Kim Hạ đành phải nhìn anh, gặng ra nụ cười: “Tôi đến cửa hàng tạp hóa.”
Lục Xuyên cười gật đầu: “Ngoan.”
Kim Hạ cố ý đi thật chậm, ở trong cửa hàng tạp hóa một vật phẩm đều cầm lấy xem một lần, lại thả xuống. Cô biết mình làm vậy là vô dụng, hoàn toàn không có ý định dãy dụa, bất luận ở bên ngoài bao lâu, trở về Lục Xuyên vẫn sẽ ăn cô, nhưng cô vẫn nhịn không được làm như vậy.
Sau khi mua áo mưa về, túi thuốc của Lục Xuyên còn lại rất ít, dường như anh không thể chờ kịp, trực tiếp nhấn gọi y tá, không bao lâu một em gái y tá xinh đẹp nhỏ nhắn, Lục Xuyên chỉ vào kim tiêm trên tay mình: “Rút ra cho tôi.”
Em gái y tá cảm thấy ngoài ý muốn: “Nhưng dịch trong túi của ngài còn chưa hết.”
Lục Xuyên không đủ kiên nhẫn: “Tôi không còn đau nữa.”
Em gái y tá hơi do dự, nhưng vẫn nhổ kim tiêm cho anh: “Hôm nay ngài đã ổn rồi, ngày mai còn nửa ngày nữa.”
Lục Xuyên hơi gật đầu chút: “Đi ra ngoài đi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi.”
Hắn không nói là tôi, mà nói là chúng tôi, lúc em gái y tá lui ra ngoài, liếc mắt nhìn Kim Hạ một cái rất kỳ quái, Kim Hạ làm bộ không có nhận thấy, cúi đầu đứng một bên.
Lục Xuyên ngoắc tay với cô: “Lại đây.”
Kim Hạ chần chờ một lát, cuối cùng vẫn đi qua, Lục Xuyên kéo tay cô: “Hôm nay đổi lại em ở trên, ngồi lên đi.”
Kim Hạ nghe lời ngồi lên giường, khóa ngồi trên xương chậu của anh, váy chịu lực đẩy lên trên chùng lại quanh ௱ôЛƓ, Lục Xuyên nằm ở dưới thân cô, thở đều nhàn nhã nhìn cô, chỉ huy: “૮ởเ φµầɳ áo.”
Kim Hạ thong thả ϲởí áօ, ý đồ bày ra biểu tình xinh đẹp quyến rũ, bất đắc dĩ vẻ mặt cơ bắp lúc này có chút khuẩn trương cứng ngắc, thật sự cười không nổi. Cô sợ Trầm Dục hoặc y tá không biết khi nào thì đẩy cửa tiến vào, thấy cô dạng chân cưởi trên người Lục Xuyên, cô chỉ có thể đi tìm chỗ ૮ɦếƭ.
Lục Xuyên nhìn cô chỉ còn nội y trên người, đồng tử đen lại: “Hôn anh.”
Kim Hạ nghe anh ra lệnh, cúi xuống, cùng môi anh giao triền, bàn tay to của Lục Xuyên ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, không ngừng sờ lên trên, nhân tiện mở khóa dây áo иgự¢ của cô.
Kim Hạ phát hiện anh đã cởi nội y của cô, một bên hôn môi anh, một bên ở học anh mở nút áo sơ mi, dù sao đều phải làm, không bằng tốc chiến tốc thắng. Bởi vì nửa nằm trên người anh, khe rãnh trước иgự¢ cô thâm sâu dị thường, Lục Xuyên thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, một bộ vị nào đó bất an dao động đứng lên: “Bình thường anh làm gì với em, hôm nay em có thể làm như vậy với anh.”
Kim Hạ nhẹ nhàng gật đầu, sau khi cởi bỏ áo sơmi của anh, kéo vạt áo иgự¢ sang một bên, cô cúi xuống, hôn lên Ⱡồ₦g иgự¢ tinh tráng của anh, trước khi đi vào chỗ nhô lên, cô nhẹ nhàng ngậm chặt, nghe thấy Lục Xuyên hít vào một hơi, biết đây là nơi mẫn cảm, lại dùng đầu lười chậm rãi liếm.
Lục Xuyên cảm thấy tóc dài của cô dừng ở trước иgự¢ anh, theo động tác của cô chậm rãi di động, mang đến từng trận ma sát gãi ngứa, иgự¢ cô đặt ở bụng anh, làm cho bộ vị nào đó ở thân dưới của anh cằng sưng tấy cứng rắn hơn.
Kim Hạ hôn từ từ lên thân trên của anh, một đường thẳng lên, Lục Xuyên thân thủ cầm lấy иgự¢ cô, không kiêng nể gì vuốt ve đứng lên, từ cửa âm thanh đi lại cũng tiếng người, kích thích thần kinh của anh thật lớn, thanh âm khàn khàn có chút ám muội: “Ngồi vào đi.”
Kim Hạ ૮ởเ φµầɳ của anh, thả ҨЦầЛ ŁóŤ của cô sang bên cạnh, cầm lấy cứng rắn của anh nhắm chuẩn, chậm rãi ngồi xuống, lần đầu tiên chưa tiến vào được, lần thứ hai mới tìm đúng góc độ. Tựa như bàn ủi sưng tấy ở bên trong cơ thể cô, cô dựa theo bản năng mà động, Lục Xuyên chống tay cô, cung cấp sức lực cho cô.
Lên giường quả thật rất tiêu tốn sức lực, hơn nữa khi cho cô làm chủ đạo, Kim Hạ động lập tức thở hổn hển liên tục, đùi đau nhức, biên độ cao thấp so với lúc trước nhỏ đi rất nhiều, Lục Xuyên cảm thấy không đủ sâu, liền tự mình động lên, Kim Hạ bị đâᗰ ᗰạᑎᕼ sinh đau, cũng không dám ngâm ra tiếng, đành cố hết sức cắn răng chịu đựng.
Ngồi xuống ôm lấy đùi cô, Lục Xuyên xoay người một cái, đổi khách thành chủ đặt cô ở dưới thân, ở bên tai cô thì thào: “Thế nào, thích sao?”
Kim Hạ cau mày, cắn răng gật đầu, Lục Xuyên hôn cô, động tác ở dưới thân nhanh hơn, sau một trận kịch liệt, anh phóng thích chính mình, ghé vào trên người cô không chịu rời đi, tay nhẹ nhàng xoa иgự¢ cô: “Làm sao bây giờ, hình như còn chưa đủ.”
Kim Hạ mở to hai mắt nhìn, bây giờ anh còn ở trong cơ thể cô, sao còn chưa đủ: “Không được, tôi sợ có người tiến vào.”
Lục Xuyên cắn cắn lỗ tai của cô: “Không sợ, anh ở mặt trên, bọn họ sẽ không nhìn thấy em.” Nói xong thân dưới hơi giật giật một chút, Dụς ∀ọηg liền tỉnh lại, anh rời khỏi tai Kim Hạ, cúi người tìm kiếm bộ иgự¢ của cô, lại cắn lại liếm, làm cô tê dại khó nhịn, lại không dám lên tiếng, chỉ có thể ở dưới thân anh không ngừng vặn vẹo.
Lục Xuyên lại làm thêm một lần nữa, thế này mới cảm thấy thỏa mãn, liền buông Kim Hạ ra, trong phòng một mảnh phiến tình. Kim Hạ nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, cũng không dám ngồi ở bên cạnh giường bệnh, bỏ chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa.