Tháng bảy ở Bắc Kinh, cơn mưa nặng hạt vừa dứt, trong không khí dínhngấy ẩm ướt có luồng hơi đất đập vào mặt. Kim Hạ một đường chạy nhưđiên, rốt cuộc cũng đuổi kịp chuyến xe buýt công cộng, trên xe chỉ cóthưa thớt vài hành khách, cô kiếm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, ngay cả thở dốc cũng không nổi.
Sau khi bình tĩnh lại chút, côthả túi vải màu lam đã bạc màu xuống, lấy điện thoại di động ra nhìnnhìn thời gian, 10 giờ rưỡi, thời gian hẹn gặp khách hàng là mười mộtgiờ, bây giờ nếu giao thông thông thuận, hẳn là đến kịp.
Vừa rồi lúc bôn chạy, cô không cẩn thận giẫm vào vũng nước nhỏ, bắn lên một chân nước bùn. Rút một tờ khăn giấy ra, cô quan sát thân mình, cẩn thận lau chùi chân, đôi giày xăng đan dính không ít nước, lòng bàn chân cũng ẩm ướt, bất quá bây giờ không tiện cởi giày, cũng chỉ có thể thông qualau khô bên ngoài để khô ráo bên trong.
Vốn cô cũng khôngcần phải vội vàng như vậy, nhưng chính Vương Minh Lãng đến tận nơi ralệnh cho cô một nhiệm vụ phải làm xong trước sáng mai, cô không dám cựtuyệt, đành phải kiên trì tiếp, liền phải làm đến bây giờ. Phần côngviệc này không dễ tìm, nên cô rất quý trọng, không muốn làm mọi ngườimất hứng.
Sau khi lau sạch, cô đứng lên, chậm rãi đi đếnthùng rác ở cửa sau của xe buýt công cộng, ném hết khăn giấy bẩn vào,tiếp theo trở lại chỗ cũ ngồi, ghé vào bên bệ cửa thở phài một hơi. Cửakính xe mở rộng, gió thổi vào mang theo ẩm ướt sau cơn mưa, trên đườngđã không còn nhìn thấy người qua đường, mặt đường đầy nước, nhờ đènđường giọt nước dính trên đó phát ra ánh sáng nhạt, Kim Hạ ngẩng đầulên, tầm mắt theo đèn đường nhìn lên trên, ánh sao đêm mùa hạ trong sáng rõ ràng.
Cô đã từng ở nông thôn, có thể thấy bầu trời đêmsạch sẽ hơn thế này, khi đó gió nhẹ, ban đêm có thể nghe được tiếng ếchkêu rất to bên dòng suối cạnh nhà. Lúc nhỏ nghịch ngợm, luôn cùng bạnvui chơi chạy khắp núi đồi, đi trộm cam của người ta, hoặc là chui vàotrong bui cỏ bắt dế, trời tối đen cũng không muốn về nhà.
Cách ngày đến trường, chân trời vừa chuyển xanh, cha cô đã kêu cô rờigiường, cô cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ tiếp, nhưng phải đi học rất xa,ngủ tiếp lại sợ muộn, cho nên luôn khóc đứng dậy. Sau khi đến trườnghọc, cầm sách giáo khoa ngữ văn cũ nát, rung đùi đắc ý còn nói vài câu,liền một đầu ngã xuống khóa trên bàn ngủ. Ngày ngày đều như thế.
Xe buýt bỗng nhiên tắt động cơ, đứng ở giữa đường cái. Kim Hạ lấy lại tinh thần, nhìn về phía trước, lái xe mở cửa xuống xe, khom lưng kiểm tra gì đó, chốc lát sau trở về nói với hành khách: “Xe hỏng rồi, không thểtiếp tục khởi động, các người xuống xe đi.”
Hành khách gấpgáp nhịn không được mắng vài câu mẹ nó thực không hay ho, tiếp theo chạy nhanh đón taixi. Kim Hạ im lặng đi xuống xe buýt công cộng, đến lối đibộ đối diện đường cái lấy điện thoại di động ra, nơi này cách nơi côthuê còn có ba điểm dừng xe buýt, gọi xe đi tiếp cũng không đến kịp,huống chi cô luyến tiếc lãng phí số tiền đó.
Tìm một chuỗidãy số, cô bấm nó: “Chị Lưu, bây giờ em còn ở bên ngoài, điện báo ngườikhách hàng này gọi điện đến ngay bây giờ giúp em đi.”
Đầukia đồng ý, rất nhanh đã cắt điện thoại. Kim Hạ nhìn chung quanh, thấyphía trước không xa có một ngõ nhỏ, cô chạy vài bước đến đầu ngõ, bêntrong ánh trăng nửa sáng nửa mờ, đôi chút rác thải lung tung, dường nhưkhông có ai ở. Một bước thêm một bước cô tiến sâu vào trong, chóp mũigần như ngửi được mùi rêu xanh, ngày còn nhỏ, trên tường trong phòngriêng còn có rêu xanh, cũng có hương vị giống như thế này.
Tìm vị trí ẩn nấp, cô đến gần bức tường sừng sững, nhìn chằm chằm di độngtrong bàn tay, đó là khoản tiền khó khăn mới kiếm được, ông chủ cứngrắn, không có công bằng, lại càng không biết khống chế, cô làm việc vàinăm, cũng không được đề bạt, cũng không thể đổi nơi khác được.
Mười một giờ điện thoại đúng giờ vang lên, cô thở sâu, ấn nút nghe xuống,đầu kia truyền đến giọng đàn ông đã có tuổi: “Trái tim nhỏ bé ngọt ngàocủa anh, có nhớ anh không?”
Tiếng nói của Kim Hạ lập tứctrở nên ngọt ngấy: “Ghét anh quá đi, mấy ngày nay không có gọi điệnthoại đến nhà người ta, người ta nhớ anh muốn ૮ɦếƭ.”
Đầu kia ha ha cười rộ lên, dường như đối với câu trả lời của cô rất vừa lòng: “Kẹo ngọt, bây giờ em đang làm gì?”
“Người ta vừa cô đơn lại vừa nhàm chán, cho nên đang định tắm rửa đi ngủ.”
Bên kia hô hấp có chút vội vàng: “Bây giờ em đang mặc cái gì?”
Kim Hạ xinh đẹp: “Anh đoán đi?”
“Em chỉ mặc Bra ren màu trắng, ҨЦầЛ ŁóŤ thấp dưới thắt lưng màu trắng, dép lê lông nhung màu hồng nhạt.”
Kim Hạ nở nụ cười khanh khách hai tiếng: “Sao anh lại thông minh như vậy, bất quá, em còn mặc quần áo bên ngoài.”
“Là cái gì?”
“Trên người em còn có áo ngủ bằng sa mỏng trong suốt, bây giờ đang nằm trêngiường đôi rộng thùng thình, một mình rất trống trải.”
“Không phải sợ, có anh cùng em.” Đầu bên kia nuốt một ngụm nước bọt: “Bây giờ anh liền nằm ở bên cạnh em.”
Kim Hạ nhẹ giọng: “Vâng.”
“Anh áp lên người em, kéo áo ngủ sa mỏng kia ra, làn da trắng như tuyết của em, mịn màng giống như trứng gà mới bóc vỏ.”
Kim Hạ ra vẻ ngượng ngùng: “Anh không cần nhìn chằm chằm người ta như vậy,người ta sẽ ngượng ngùng, hơn nữa, phía dưới anh đâm em đau quá.”
Bêm kia hô hấp càng nặng: “Kẹo ngọt, không cần thẹn thùng, buông cánh tay che lại bộ иgự¢ của em ra.”
“Không cần, đây là lần đầu tiên của người ta, còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt đâu, nếu không anh âu yếm em trước đi, em vừa ăn bạc hà đường nha.”
“Ngô, miệng em thật ngọt, có làn hương vị mát lạnh, đầu lưỡi vừa mềm vừa thơm, ngon qúa.”
“Ưm, anh đáng ghét, hôn người ta thật thoải mái, người ta nhịn không được muốn ôm cổ anh.”
“Bây giờ anh một bên hôn em, một bên cách Bra xoa Ϧóþ bộ иgự¢ 34D của em, xúc cảm thật tốt, co dãn nhanh thật.”
Kim Hạ cố ý hô hấp nhanh hơn: “Anh lấy tay vói vào đi, người ta muốn cảm thụ vuốt ve của anh.”
“Anh hôn lên đó, vứt Bra sang một bên, bộ иgự¢ em thật đẹp, đỉnh dĩ nhiên là màu phấn hồng xinh đẹp.”
“Đó là bởi vì đến bây giờ người ta chưa từng bị người đàn ông nào khác chạm qua.”
“Em xem, anh mới cắn hai cái, em liền cứng rắn, muốn anh đến như vậy à?”
Kim Hạ ngương ngùng: “A, anh đáng ghét, biết rõ người ta thẹn thùng, thì không nên ép người ta thừa nhận chứ.”
Đầu bên kia mở miệng cười hai tiếng: “Anh 乃úng vào bên kia của em, bộ иgự¢ em có mùi hương của sữa, ăn thật thoải mái.”
Kim Hạ cố ý ân hừ hai tiếng: “Anh ăn lâu một chút, người ta thích.”
Bên kia phát ra tiếng liếm tiếng hút: “Em, tiểu yêu tinh này, tự mình sờ sờ phía dưới của anh.”
“Oa!” Kim Hạ ra vẻ ngạc nhiên: “Thật là lớn a, tất cả đều cứng rắn nha.”
“Tiểu yêu tinh, em thích càng không ngừng vuốt ve nó, như thế này mới có thể cho em khoái cảm trước nay chưa từng có.”
“Vâng, tay người ta thực mềm, nhẹ nhàng vuốt phẳng sướng lắm, thế nào, thoải mái không?”
“Thoải mái. Anh muốn ૮ởเ φµầɳ lót, em tiếp tục sờ.”
“Nơi đó của anh nóng quá, tay đều cảm thấy sưng.”
“Anh muốn em, muốn ૮ởเ φµầɳ lót của em, anh muốn đút ngón tay vào.”
“A, đau quá, anh nhẹ một chút.”
“Trời ơi, phía dưới của em thật chặt, quả nhiên là chưa bị khai phá qua, anh muốn đi vào.”
“A, đau quá, của anh quá lớn, chậm một chút, van cầu anh chậm một chút.”
“Tiểu yêu tinh, anh đã muốn đến cực hạn, quản không được nhiều thứ như vậy.”Đầu bên kia hô hấp nhanh hơn, phát ra thanh âm ừ ừ, Kim Hạ biết hắn muốn dấn sâu vào, cố ý phối hợp: “Ưm, a, anh thật lợi hại, làm em thật thoải mái, chân người ta đều để trên thắt lưng của anh.”
“Anh biết, bây giờ bộ иgự¢ em đang nhảy lên cao thấp kịch liệt, anh nâng ௱ôЛƓ em tiến lên mãnh liệt, cũng sắp đến!”
Sau một trận thở dốc kịch liệt, đầu bên kia chậm rãi im lặng xuống, Kim Hạbiết đối phương đã qua cao triều, liền im lặng chờ đợi. Chỉ chốc látsau, đầu bên kia mở miệng: “Có cần sẽ tìm cô.” Tiếp theo liền cắt đứtđiện thoại.
Tiếp loại người này là nghề tay trái của KimHạ. Cô từ phổ thông thi đậu vào đại học, học khoa toán, khi đó cô khôngbiết khoa này tìm việc khó khăn, cũng không cẩn thận nghĩ đến chuyệntương lai.
Trời sinh cô có cổ họng rất tốt, nhớ khi học đại học để có phí sinh hoạt, nên cô đã từng làm qua việc đọc truyện trêncác diễn đàn, ông chủ nói cho cô biết người nghe thích nhất, đó là những câu chuyện nóng bỏng, cho nên cô liền thuận theo đọc những tiểu thuyếtnóng bỏng.
Sau đó trang web kia lại bị tra xét, tội danh là truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy. Trước khi trốn, ông chủ giới thiệu côcho chị Lưu, dẫn đến công việc này. Cô không cần gặp mặt khách hàng,không cần tiếc lộ thân phận thật sự của mình, tiến hành bằng điện báocủa mình hoặc ở trên mạng, hoặc thông qua địa chỉ email, đối phương sẽkhông biết số điện thoại của cô, chuyện duy nhất cô cần làm, chính làlàm khách hàng sung sướng, lần sau còn có thể để ý đến thu nhập của cô.
Cô cũng không cảm thấy tự hào khi có công việc này, cô biết cái này khôngtốt, chẳng qua kiếm tiền đối với một người vừa tốt nghiệp như cô, lại là sinh viên chuyên khoa ít được để ý mà nói, so với tưởng tượng còn khóhơn rất nhiều. Tự tôn gì đó, lại chẳng làm cho người ta ăn uống no đủ,mặc quần áo đơn giản đủ để che giấu thân thể, không có tiền còn cứng rắn nói tự tôn, sẽ chỉ làm cô sống càng thêm bi thảm.
Đem điện thoại bỏ vào túi vải, cô đi ra ngoài ngõ nhỏ, chưa được vài bước, khóemắt liền thoáng nhìn thấy một đốm lửa màu đỏ, cô theo bản năng quay đầu, phát hiện đó là một điếu thuốc lá, một người đàn ông cao lớn đang ngậmnó dựa vào bên tường, ung dung nhìn cô.
Nơi này sao có thểcó người chứ? Kim Hạ có chút bối rối, không tự giác nắm chặt túi vải của mình. Không biết hắn đứng ở đàng kia từ lúc nào, không biết hắn có nghe thấy cú điện thoại vừa rồi không.
Dưới ánh trăng, gươngmặt của người đàn ông bị giấu đi, có vẻ càng thêm thâm thúy cùng khó cóthể nắm bắt, hắn không nói gì, chỉ hút thuốc, chậm rãi phun ra một vòngkhói, tầm mắt không thèm che lấp, không hề lẫn tránh khóa ở trên ngườicô.
Kim Hạ dựa vào trực giác, biết hắn nhất định nghe đượccuộc điện thoại sắc tình vừa rồi, nhất thời ngượng ngùng muốn quay đầubỏ chạy. Nhưng lại nghĩ một chút, dù sao ai cũng không biết ai, mỗi ngày cô đều gặp rất nhiều người xa lạ, không phải giây tiếp theo liền quênsao, cho nên không cần phải kích động, càng không cần phải chạy trốn làm gì, chỉ cần im lặng thong dong rời đi là được rồi.
Vì thếcô trấn định dời tầm mắt, tiếp tục đi ra ngoài ngõ nhỏ, chuyến xe buýtvừa rồi là chuyến cuối cùng, bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn để đi về,hoặc là bắt xe, hoặc là đi bộ về nhà.
Cắn chặt răng, cô vẫn quyết định đi bộ về nhà, đường núi cô đi đã quen, cô cũng không sợđường phố đô thị vào ban đêm, nhiều lắm là tốn chút thời gian.
Cô cái gì cũng không có, cũng chỉ có thời gian. Có lẽ đối với người khácmà nói thực quý giá, nhưng đối với Kim Hạ mà nói, cũng là thứ rẻ nhất.
Người đàn ông dí điếu thuốc vào tường, ném sang một bên, theo bóng dáng đi ra vài bước, nhìn chăm chú bóng dáng Kim Hạ chậm rãi rời đi, đũng quần hơi nóng. Anh có chút nghiền ngẫm khẽ cong khóe miệng, mình chẳng qua đếncửa sau hút điếu thuốc, liền ᴆụng phải một chuyện thú vị như vậy,so vớithân thể, tiếng ՐêՈ Րỉ của cô gái này còn mất hồn thực cốt hơn nữa, anhchỉ nghe thôi, mà đã bắt đầu rục rịch.
Kim Hạ vừa bắt đầulàm tuyên truyền trong công ty bất động sản, quy mô công ty không lớn,ông chủ cũng không nguyện tiêu tiền thuê nhiều người lắm, cho nên côcũng kiêm trợ lý văn phòng, bình thường viết tờ tuyên truyền, sao chépvăn kiện cho lãnh đạo, bưng trà nước chính là công tác chủ yếu của cô.
Bởi vì cô vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm xã hội, hơn nữa lại ít nói,có vẻ có chút nặng nề cũng chất phác, đồng nghiệp cùng cô công tác đều ở trên xã hội lăn lộn nhiều năm, ngửi được hương vị quả hồng mềm trênngười cô, cho nên luôn bắt nạt cô, chính mình không muốn làm liền tìm đủ loại lý do giao cho cô làm.
Kim Hạ rất ngại cự tuyệt yêucầu người khác, lúc trước tự mình tìm việc mọi cách đều vấp phải trắctrở, thật vất vả công ty này thu lưu mình, mặc kệ có bao nhiêu ủy khuất, cô đều phải nghiêm túc chịu đựng, không thể đắc tội với người khác, nếu không đánh mất bát cơm, sinh tồn của mình liền có vấn đề, ủy khuất haykhông ủy khuất gì đó, khi đó đều phải đứng sang một bên.
Gõ xong một phần văn bản, Kim Hạ ưỡn thắt lưng, chuẩn bị đi rót ly nướcuống. Mina từ văn phòng Vương Minh Lãng đi ra, lập tức đi đến trước bàncô, đặt xuống tờ ghi chép cùng năm trăm tệ: “Kim Hạ, đi siêu thị giúpchị mua những thứ trong danh sách này, mua xong đặt ở trên bàn chị, nhớrõ bỏ hóa đơn vào bên trong. Gần đây chị bận quá, thật sự không có thờigian đi mua sắm.”
Kim Hạ dịu ngoan cúi đầu: “Vâng” Mina làbên quan hệ xã hội của công ty, bất luận Vương Minh Lãng đi đâu bàn bạc, đều mang theo cô ta. Cô ta cũng không đặc biệt trẻ, năm nay ba mươi,nhưng lộ ra bộ dạng xinh đẹp tuyệt luân, dáng người cũng thập phần thướt tha, đi trên đường đều lay động lòng người, quan trọng hơn là, cô tađặc biệt biết lòng nam nhân.
Bây giờ trên mặt cô ta trangđiểm tinh xảo, trên người mặt chiếc áo đầm màu xanh ngọc bó sát người,đại khái đang muốn đi ra ngoài xã giao.
Quả nhiên chỉ chốclát sau, Vương Minh Lãng từ trong văn phòng đi ra, kêu Mina một tiếng,cô liền xoay người đi cùng hắn. Kim Hạ cầm tờ ghi chép cùng tiền lên,mang theo túi rồi cũng đi ra ngoài. Vương Minh Lãng vì tiết kiệm tiền,thuê một khu nhỏ trong tòa nhà ở lầu một làm văn phòng, xung quanh khunày còn có một Wal-Mart, mua này nọ cũng thật thuận tiện.
Đồ cần mua của Mina tương đối dài, xem ra đã lâu không có mua đồ dùng sinh hoạt. Kim Hạ phân loại đại khái vật phẩm, đồ tươi sống cùng đồ đônglạnh tính mua cuối cùng, tránh thời gian dài, ươn hết.
Côkhông tới Wal-Mart này, đối với bài trí của vật phẩm không quen thuộc,cho nên tìm này nọ mất chút thời gian. Nhắc đến giấy vệ sinh, mấy bịchbăng vệ sinh lớn cùng hai túi giấy vệ sinh liền nhồi vào trong xe đẩy,Mina còn cần nước giặt quần áo cùng nước xả vải, những thứ này đã chiếmtrọn nửa không gian, Kim Hạ cố gắng nhận độ ăn vặt còn lại cùng tạp vậtvào trong xe, miễn miễn cường cường để vừa vặn một xe.
Côlại vòng đến khu bán đồ tươi sống, mua cá hồi, cơ vây tôm, hai móng giò, tiếp theo đến hàng đông lạnh mua sủi cảo, lại đến khu ướp lạnh bên cạnh cầm một hộp sữa chua lớn, để ở nơi cao nhất trên xe đẩy, đi đến quầytính tiền. Lúc sắp đến phiên cô, di động vang lên, chức năng điện thoạicủa cô tuy rằng không cao cấp, nhưng cũng may tiếng chuông vang dội, mặc dù ở siêu thị ầm ĩ như vậy, cô cũng có thể nghe thấy.
Người gọi điện đến là Vương Minh Lãng, Kim Hạ có chút kỳ quái, bọn họ khôngphải đi ra ngoài bàn bạc sao, làm sao có thể trong lúc dùng cơm gọi điện thoại cho cô: “Vâng, Vương tổng?”
“Kim Hạ, cô còn chưa có rời công ty đúng không?”
“Không có, tôi ở Wal-Mart giúp chị Na mua này nọ.”
“Cô chạy nhanh về đi, đến văn phòng tôi, xem trên dưới còn có một tờ văn kiên hay không.”
“Được.” Kim Hạ treo điện thoại, sau khi trả tiền xong, xách lên bốn bao lớn gì đó liền chạy về.
Mặt trời chiều ngã về tây, túi plastic trẹo tay, đồ vật bên trong rất nặng. Kim Hạ cảm thấy cánh tay của mình đều bị kéo đến mức sắp trật khớp, khi đau đến thật sự không chịu nổi, cô chỉ có thể tạm thời đặt túi plasticlên bật cửa, thở hào hển nghỉ ngơi một chút cánh tay cùng ngón tay bị ép đến đỏ hồng, lại tiếp tục xách túi plastic lên đi về phía trước.
Chờ cô trở lại văn phòng, cô đã mệt muón ૮ɦếƭ mồ hôi đầy người, lung tunglau cái trán, cô tìm lấy hết đồ tươi sống cùng đồ đông lạnh ra, bỏ vàongăn đông lạnh của tủ lạnh, tiếp theo đặt những thứ còn lại trên bànMina, hóa đơn cùng tờ ghi chép đặt ở trước máy tính của cô tôi.
Làm xong này đó, cô mới chạy nhanh đến văn phòng Vương Minh Lăng, đẩy cửara, cũng không có phát hiện ở trên còn văn kiện gì, cô nghĩ nghĩ đi đếnsau bàn công tác rộng thùng thình, ngồi xổm xuống vừa thấy, quả nhiên ởdưới bàn phát hiện một tờ giấy A4. Cô nhặt lên, gọi điện thoại lại coVương Minh Lãng: “Vương tổng, ở dưới bàn tôi tìm được một tờ văn kiệnrồi, có phải hạng mục vây thôn hay không?”
“Đúng, cái đó,Kim Hạ cô nhanh chóng gọi xe, đem văn kiện đó lại đây, chúng ta tôi đang ở phòng đặc biệt của khách sạn Tường Vương Triều.”
Thanhâm Vương Minh Lãng nghe qua rất cấp tốc, Kim Hạ cũng không dám chần chừ, vội vàng cầm tờ văn kiện kia liền xông ra ngoài. Khi chạy đến cửa nơibàn bạc, cô bị nhân viên ngăn cản: “Tiểu thư, cô đến phòng nào?”
Trên mặt nhân viên tuy rằng cười tươi, nhưng trong ánh mắt lại cất giấu mộttia hoài nghi khinh miệt. Mặc dù trong mắt người ngoài Kim Hạ thoạt nhìn có chút chất phác, nhưng tâm tư tinh tế, rất nhiều chuyện cô lựa chọntrầm mặc, không phải vì không hiểu, chủ yếu là không muốn nói mà thôi.
Cô hiểu được vì sao nhân viên hoài nghi cô. Đại sảnh Tường Vương triềukhông phải nơi đặt bàn ăn cơm di qua di lại, tất cả đều là phòng riêng,thấp nhất cũng mất một vạn, người bình thường không có việc gì sẽ khôngđến đây ăn cơm. Mà chính cô mặc bình thường tất dài cũng quần đùi, không trang điểm cũng không làm tóc, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều cảm thấycô cùng chỗ này không hợp.
“Xin chào.” Kim Hạ cười thản nhiên: “Tôi cần đi đến phòng đặc biệt.”
Nhân viên xoay người, làm ra một tư thế mời vào: “Tiểu thư, xin đi theo tôi.”
Lần đầu tiên Kim Hạ bước vào Tường Vương Triều, cô thấy chính mình như đếnhoàng cung, chỉ bức tượng bằng thủy tinh đen trong đại sảnh, đã làm chocô nhìn đến hoa mắt. Nhân viên dẫn cô đến thang máy còn trống đi lênlầu, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng đặc biệt: “Tiểu thư mời vào.”
Kim Hạ gật đầu, thật cẩn thận đi vào, Trong phòng có ba người ngồi, VươngMinh Lãng, Mina, còn có một người đàn ông lạ, thoạt nhìn chắc khoảng bamươi tuổi, ngũ quan tinh xảo thâm thúy, quần áo cố áo mở ra tùy ý, Minarót rượu cho anh ta, anh tachắc là nhân vật quan trọng nhất. Cô khôngdám nhìn nhiều nữa, chạy nhanh đến bên người Vương Minh Lãng, đưa tờ văn kiện kia.
Vương Minh Lãng tiếp nhận: “Vất vả cô rồi, cô Kim Hạ, cô về trước đi.”
Kim Hạ gật gật đầu, im lặng chuẩn bị lui ra ngoài, chợt nghe người đàn ôngxa lạ kia nói: “Cũng đã đến đây rồi, không bằng ngồi xuống cùng ăn.”