Phủ Trấn Nam Vương“Tiểu mỹ nhân, vương phủ của ngươi thật xa hoa nha!” Trang Ngũ nhìn khắp nơi, không khỏi líu lưỡi. Mỗi ngóc ngách ở đây đều được mài dũa hết sức tinh tế, hết sức xa hoa, chỉ chưa đến mức từng viên đá lát sàn cũng được bọc vàng thôi.
Hoàng Phủ Thành cười nhạt, “Đều là của Hoàng thượng ban cho.” Thật là tốt, người đời lại có dịp bàn luận hắn hại nước như thế nào.
Trang Ngũ chớp chớp mắt, nghĩ một lúc rồi đột nhiên ôm lấy Hoàng Phủ Thành, căm giận nói, “Tiểu mỹ nhân không được để những thứ này làm hoa mắt. Ngươi muốn nhà to thế nào ta đều có thể cho ngươi! Trang gia ta giàu nhất thiên hạ, nhất định đẹp hơn ở đây gấp trăm lần!”
Hoàng Phủ Thành cầm mặt y, lạnh nhạt nói, “Ngươi coi Trấn Nam Vương ta là loại người gì? Tây Châu giàu có sung túc, ta còn thiếu thốn những thứ này?”
“Ha ha…” Trang Ngũ cười toe toét, “Tiểu mỹ nhân không thích là ta yên tâm rồi. Ta còn tưởng sẽ có nhiều tình địch a.”
“Tình địch?” Hoàng Phủ Thành nhướng mày, ghé sát vào lỗ tai y nhỏ giọng nói, “Tình địch của ngươi cũng không phải ít đâu.”
Trang Ngũ ngây ngốc nhìn Hoàng Phủ Thành hất tay mình rồi xoay người rời đi. Có ý gì? Mơ ước tiểu mỹ nhân ngoại trừ thánh thượng còn không ít người sao?
“Trang Ngũ.” Trương Khang Niên vỗ tỉnh Trang Ngũ còn đang ngớ người.
“Chuyện gì vậy, Trương đại ca?” Trang Ngũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Khang Niên, vội hỏi.
“Ngươi đi chuẩn bị một chút, buổi tối tiến cung cùng Vương gia đi.” Trương Khang Niên nói.
“Không thành vấn đề!” Nghĩ đến việc có thể dạo chơi trong hoàng cung, gương mặt Trang Ngũ tràn đầy hưng phấn, nhảy dựng lên muốn đi.
“Chờ một chút!” Trương Khang Niên kéo y lại, nghiêm túc nói, “Trong cung rất nguy hiểm, mong ngươi có thể ở bên cạnh Vương gia, bảo vệ an toàn cho Vương gia.”
“Trong cung sẽ có nguy hiểm gì nha?” Trang Ngũ nghi hoặc hỏi.
Trương Khang Niên lắc đầu, “Ta cũng không biết chính xác. An toàn của Vương gia ta giao cho ngươi, mong ngươi đừng để ta thất vọng là được.”
“Cứ giao tiểu mỹ nhân cho ta, Trương đại ca cứ hoàn toàn yên tâm!” Trang Ngũ vỗ иgự¢ cam đoan.
Trương Khang Niên gật đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn Trang ngũ bay ra khỏi vương phủ, đi cái nơi gọi là cứ điểm của Trang gia.
Chuyến này gặp nguy hiểm nhiều hơn mấy lần những năm trước, xem ra có liên quan đến việc biên ải liên tiếp báo cáo tình huống khẩn cấp. Lát nữa vào cung không biết mấy vị trung thần lương sĩ sẽ đối phó với vương gia thế nào.
“Oa —- Thì ra đây là hoàng cung nha! Lớn gần bằng cái sân phơi ngũ cốc của Trang gia chúng ta nha.” Trang Ngũ khoa trương hô.
Trương Khang Niên nhịn cười, sân phơi ngũ cốc? Mệt hắn nghĩ nhiều, người không biết còn thật sự nghĩ y là người nhà quê mới từ nông thôn lên ấy chứ.
“A! Tiểu mỹ nhân, ngươi cũng lại nhìn xem, màn rèm trong cung thật giống như phường vải của Trang gia nha! Còn con hổ ngọc này…”
“Được rồi.” Hoàng Phủ Thành dắt tay y, “Đừng nhảy tới nhảy lui nữa, một lát nữa sẽ tới Cẩm Chính cung rồi.” Sinh nhật Hoàng thượng, đại yến ba ngày. Yến hội hôm nay được tổ chức tại Cẩm Chính cung.
“Hì hì!” Trang Ngũ gần sát vào hắn, “Thiếu chút nữa quên mất đã nhận lời Trương đại ca phải bảo vệ tiểu mỹ nhân rồi, một tấc cũng không rời.”
Hoàng Phủ Thành không nói gì, chỉ dẫn Trang Ngũ vào Cẩm Chính cung.
“Thần đệ bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Hoàng Phủ Thành quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói. Trương Khang Niên vội vàng kéo Trang Ngũ, bắt y quỳ xuống.
Đáng tiếc là vừa thấy Hoàng Phủ Thành, Hoàng Phủ Nghi đã ném bay mất uy nghi, “Vương đệ mau đứng dậy.” Hắn ha hả cười, vừa muốn đứng dậy đón tiếp đã bị Hách Liên Nghiễm trừng mắt, lập tức ngồi lại vào ghế.
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Hoàng Phủ Thành đứng lên, ngồi vào chỗ của mình.
Thần tử tới dự yến đều một mình một bàn, tùy tùng đứng hầu hạ, Hoàng Phủ Thành cũng không ngoại lệ.
Bàn y ngồi rất dài, cũng đủ cho hai người ngồi. Đại ca Trang Ngũ cũng không khách khí ngồi xuống bên cạnh. Hoàng Phủ Thành không nói gì, mặc cho Trang Ngũ làm càn.
“Vị này là…” Hoàng Phủ Nghi vẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Thành cuối cùng cũng chú ý tới bên cạnh Hoàng Phủ Thành có nhiều hơn một người.
Trang Ngũ cũng chắp tay xem như hành lễ, “Tại hạ Trang Ngũ.”
“Trang Ngũ?” Hoàng Phủ Nghi nhíu mày, tên này chưa từng nghe qua, nhưng… “Chính là phú thương Trang gia?” Hắn hỏi.
Trang Ngũ ưỡn иgự¢, “Đúng vậy.”
“Nghe nói Trấn Nam Vương hấp dẫn lạ thường đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là như vậy.” Ngồi đối diện Hoàng Phủ Thành, một công tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng cực kì chế nhạo nói. Hắn có thể ngồi song song với Hoàng Phủ Thành, địa vị đương nhiên không kém gì Hoàng Phủ Thành, cho nên mới dám nói như vậy. Chỉ thấy hắn nâng chén rượu lên, vẻ mặt khinh thường nhưng cực kỳ khách sáo nói với Trang Ngũ, “Ngũ thiếu gia của Trang gia sao? Ngưỡng mộ đã lâu.”