Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người lại tiếp tục lên đường. Họ từ từ bước sâu vào trong rừng, ánh sáng bị tán cây che mất, cơn gió thổi qua cũng mát lành hơn hẳn.
Không khí giữa hai người cũng rất dễ chịu, như thể đang dạo bước công viên. Giản Ngộ Châu liếc nhìn Lục Phồn, sau khi cô trêu chọc anh thành công cứ cười cười thế mãi, còn tự nhận là để ý đến cảm xúc của anh mà đã nhịn cười rồi, nhưng đôi vai run run kia đã bán đứng cô rồi đó.
Giản Ngộ Châu cảm thấy hình tượng cả đời mình đều bị hủy hết rồi, hơn nữa còn là ở trước mặt Lục Phồn, bối rối hơn cả lúc bị antifan bôi nhọ.
Lục Phồn ho nhẹ một tiếng, lau nước mắt vì cười, giả vờ như mình đã bình tĩnh lại, không chà đạp lên trái tim mong manh của anh chàng nào đó: “Trong túi em vẫn còn một bình xịt côn trùng chưa dùng đến….. à thì…… nặng quá, anh cầm giúp em đi.”
Da mặt Giản Ngộ Châu giật giật, đúng là bình xịt côn trùng của anh đã xịt sạch hết rồi… Anh cố gắng điều chỉnh lại nét mặt, móc bình xịt côn trùng trong túi cô ra: “Vậy để anh cầm giúp em.”
“Thanks.”
Hai người bình an vô sự đi về phía trước, Giản Ngộ Châu cầm bình xịt đi đằng trước mở đường, Lục Phồn bước sau nghiên cứu bản đồ: “Quanh đây có một lá cờ, chúng ta đi tìm đi. Em đi bên trái, anh đi bên phải?”
Giản Ngộ Châu lập tức phản đối: “Không được, vậy dễ lạc đường, chúng ta đi chung.” Nói đùa chắc, nếu hai người tách ra thì anh đến chỗ này để chịu tội à! Nói gì thì nói cũng phải cải tạo hình tượng của mình thêm chút nữa.
“Vậy cũng tốt.”
Trong rừng cây có thể giấu cờ ở rất nhiều địa điểm, hai người lật từng gốc cây bới từng mảnh đất lên tìm tòi. Cứ thế đến năm giờ chiều, họ tìm được tám lá cờ, mà nghe nhân viên nói, kỉ lục cao nhất từ trước tới giờ cũng là tám lá, giờ chỉ cần tìm thêm một lá nữa là họ phá kỉ lục rồi.
Ý chí chiến đấu của Lục Phồn sục sôi, khó có lúc Giản Ngộ Châu thấy được vẻ hừng hực khí thế ấy của cô, anh bật cười, thầm nghĩ, nếu cô đã vui vẻ như vậy, nhất định phải tìm được lá cờ thứ 9 thôi.
Song trời không chiều lòng người, nửa tiếng sau lại bắt đầu mưa bụi, rồi dần dần to thêm.
Lục Phồn giơ tay, trong tay là những hạt mưa nhảy múa, khuôn mặt cô đầy tiếc nuối: “Dự báo thời tiết hôm nay đâu nói có mưa chứ.”
Giản Ngộ Châu: “Cuối hạ trên núi đều như vậy, mưa tới nhanh đi nhanh, chúng ta tìm chỗ trú thôi.”
Nói thì dễ, cánh rừng to như vậy, tìm chỗ trú cũng không dễ tí nào, bọn họ lại càng không dám đứng lâu ở dưới một tàng cây. Giản Ngộ Châu thấy cả người Lục Phồn ướt đẫm, nước mưa lăn xuống từng giọt, anh vội ϲởí áօ khoác của mình ra, không nói lời nào đã bao kín người cô lại.
Lục Phồn sửng sốt, định loay hoay cởi ra thì Giản Ngộ Châu đã nói: “Mặc đi, không được cởi. Con gái ướt mưa coi sao được.”
Lục Phồn nóng nảy: “Anh cũng bị ướt mà, giờ tiến độ của tổ quay phim gấp như vậy, nếu ốm thì sao?”
“Anh là đàn ông, ướt chút cũng không ૮ɦếƭ được.” Anh ôm bả vai Lục Phồn, ánh mắt ௱ôЛƓ lung nhìn vào màn mưa tìm chỗ trú: “Chúng ta không đứng chỗ này nữa, phía trước có vách đá nhô ra, qua đó đi.” Lục Phồn muốn lao ra ngoài, Giản Ngộ Châu lo cô bị ướt, nên cứ thế ôm chặt vai kéo cô sang vách đá đằng kia
Trước mắt cô không nhìn thấy gì, đành đi theo bước chân của anh, lảo đảo bước về phía trước, nhưng hình như sâu thẳm trong lòng mình cô cũng không lo bị ngã, giống hệt như lần đó lúc còn ở Tống Thành, anh ôm cô từ sau lưng, có anh thì sẽ không sao cả.
Tới gần vách đá, họ mới phát hiện hóa ra đây là một sơn động nhỏ, có thể chứa được ba bốn người. Giản Ngộ Châu để cô ngồi sâu vào bên trong, bản thân mình ngồi lui về phía cửa. Lục Phồn cũng không phát hiện ra có gì bất thường: “Anh ngồi lui vào đây đi, ngoài đó hắt mưa.”
Giản Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng: “Không sao, anh ngồi ngoài cũng được.”
Lục Phồn thấy anh tránh né ánh mắt cô, cúi đầu nhìn mới nhận ra, quần áo của mình đều ướt đẫm, dán chặt vào da, để lộ toàn bộ đường cong cơ thể.
Mặt cô đỏ lên, không nói thêm gì nữa. Giản Ngộ Châu cũng lúng túng vô cùng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Mặc áo khoác của anh lên đi.”
“… Ừm”.
Cô mặc lại áo khoác, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, Giản Ngộ Châu cũng lui vào trong. Bầu trời tối sầm, sơn động nho nhỏ cũng tối om, trước mũi chỉ có mùi rêu xanh trộn lẫn cùng hương cỏ.
Hơi nước lạnh lẽo, không gian yên tĩnh lạ thường.
Một lúc lâu sau, Giản Ngộ Châu hỏi cô: “Lạnh không?”
“Không, vẫn tốt.”
“Mưa như vậy chắc cũng lâu tạnh, chúng ta phát tín hiệu không, đợi đến đêm sợ sẽ nguy hiểm ấy.”
Lục Phồn vừa nghĩ chỉ còn một lá cờ nữa là phá kỉ lục lại thấy tiếc không thôi: “Ừ, cứ làm vậy đi.”
Máy phát tín hiệu của họ có chức năng định vị, một lúc nữa sẽ có nhân viên tới đón. Chẳng qua ngoài trời vẫn mưa to, đợi nhân viên đến phải mất kha khá thời gian, hai người đành nói chuyện phiếm cho qua thời gian.
Đột nhiên, Lục Phồn ồ lên một tiếng, đưa tay sờ lên tường đá, mò được một lá cờ, cô mừng rỡ không thôi: “Hóa ra ở đây giấu một lá, Giản Ngộ Châu, chúng ta phá kỉ lục rồi.”
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt cô tựa như có ánh sáng dị thường, Giản Ngộ Châu hơi ngẩn ra, khẽ cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Nhờ em giỏi đấy.”
Lục Phồn cười cười, nhét lá cờ vào balo: “Không biết phần thưởng là gì nhỉ, có khi lại là khăn ướt hay gấu bông?” Chợt nhớ ra điều gì, cô nín cười: “Thật ra thì gấu bông cũng tốt, anh thích ôm khi ngủ mà, vừa hay.”
Giản Ngộ Châu cứng đờ, anh hoàn toàn không hiểu nổi vì sao chỉ đi ra ngoài có một lần mà tất cả mọi bí mật của anh đều bị Lục Phồn biết hết, cái mặt già của anh biết ném đi đâu đây?
“Không, anh không thích gấu bông.”
Lục Phồn dựa vào tường: “Ầy, cũng không phải bí mật gì quan trọng, Tiểu Trương và Trần Tiêu bán đứng anh từ lâu rồi.”
Lục Phồn không nhịn cười nổi nữa: “Thật ra như vậy rất đáng yêu mà.”
Giản Ngộ Châu: “……..”
Dù anh thích nghe Lục Phồn khen mình nhưng hai chữ đáng yêu này thì không ổn chút nào! Cái từ này dùng để miêu tả con gái hay chó con mèo con mà!!!!
Tiếng hít thở của hai người đều đều phảng phất, Lục Phồn cảm thấy hơi mệt, Giản Ngộ Châu thấy đầu cô ngả dần, nhẹ nhàng đặt lên vai mình, sau đó xoa xoa tóc cô.
Lục Phồn nửa tỉnh nửa mơ, nói mớ mấy câu. Giản Ngộ Châu không nghe rõ cô nói gì, nhẹ giọng gọi: “Lục Phồn?”
Cô ừ một tiếng, mơ mơ màng màng. Lúc này là khi con người ta thiếu cảnh giác nhất, hỏi gì cũng nói. Giản Ngộ Châu hít một hơi, bắt đầu dụ dỗ: “Lục Phồn, em có thích anh không?”
Vừa hỏi xong, anh lại thấy mình đang làm điều thừa, nhất định Lục Phồn cũng sẽ thích anh rồi, thế nên anh đổi sang chuyện: “Khi nào thì em chấp nhận anh? Có thể cho anh thời gian chính xác không? Anh còn chuẩn bị tinh thần.”
Lục Phồn cúi đầu, Giản Ngộ Châu vội đỡ cô. Cô nhếch môi, ánh mắt vẫn ௱ôЛƓ lung: “Không biết….”
Giản Ngộ Châu thất vọng thở dài, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ: “Em thích anh hơn hay Thẩm Uẩn Xuyên hơn?”
Chờ một lúc lâu, Giản Ngộ Châu cảm giác như thể mình là một phạm nhân đang chờ đợi phán xét cuối cùng, bất đắc dĩ cười khổ. Đợi đến lúc anh tưởng như cô đã ngủ mất rồi, cô mới nhỏ giọng: “Không giống nhau…….”
Thoáng cái tinh thần ai kia đã tỉnh táo hẳn lên: “Sao lại không giống nhau?”
Lần này thì Lục Phồn không trả lời nữa, cô ngủ thật.
Giản Ngộ Châu không làm phiền cô, cầm đôi bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng xoa Ϧóþ, đến khi tay cô ấm lên cũng không nỡ buông ra, nắm trong tay như nâng niu châu báu.
Đúng như anh đoán, trận mưa này rất lớn, nhân viên khó mà xác định được vị trí chính xác của họ, đợi mưa nhỏ đi mới tìm được Giản Ngộ Châu đang đứng ngoài cửa động.
Lục Phồn đi cả ngày, cảm giác giấc ngủ này cực kì ngọt ngào. Dưới ánh trăng mờ ảo, cô mơ hồ nhận ra mình đang nằm trên tấm lưng người khác, bước chân người này vô cùng vững chắc. Theo bản năng cô ôm chặt lấy anh, đôi tay quấn lên cổ Giản Ngộ Châu.
Bước chân Giản Ngộ Châu hơi dừng lại, rất nhanh đã bắt kịp nhân viên cứu hộ còn đang đi phía trước, cùng xuống núi. Bầu trời đêm sao trăng thưa thớt, sắc trời tối mực như một tấm màn sân khấu khổng lồ. Đường núi không dễ đi, Giản Ngộ Châu bước từng bước thật cẩn thận. Sức nặng trên lưng mang theo một bí ẩn ngọt ngào, một khi mang lên anh cũng không muốn sẽ có ngày buông xuống.
Lục Phồn từ từ tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Giản Ngộ Châu. Người này vốn là như vậy, lúc nào cô gặp nguy hiểm lo âu, anh sẽ luôn bên cạnh, ôm cô, che chở cho cô.
Cô cúi đầu, khóe mắt cay cay. Sau cơn mưa, cả đất trời như gột rửa sạch bong, không khí mát mẻ len lỏi vào xương tủy. Cô ngẩng đầu nhìn mấy ngôi sao đang lóe sáng trên trời, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này đúng là lúc thích hợp nhất để tỏ tình.
Cô lấy hết dũng khí, nhỏ giọng gọi anh: “Giản Ngộ Châu?”
Giản Ngộ Châu nghiêng mặt qua: “Em tỉnh rồi à?”
Lục Phồn đỏ mặt: “Vấn đề vừa rồi, em còn chưa nói xong. Không phải anh vẫn đợi một câu trả lời chắc chắn sao?”
Bước chân Giản Ngộ Châu dừng lại.
“Em thích Xuyên Xuyên, nhưng không có khả năng yêu anh ấy….. nhưng anh, thì có thể”.
Anh không cần phải chờ em thêm nữa, bởi vì em cũng thấy thích anh.