Hai mắt anh như đầm nước, sâu thẳm mà trầm ngâm, Lục Phồn cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy cái tên được kí trên vạt áo T shirt của mình, chẳng biết vì sao, cô vô thức lại đưa tay che lại: “Anh tranh thủ uống lúc còn nóng đi, uống xong nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn”.
Giản Ngộ Châu làm như không nghe được lời cô, ánh mắt vẫn yên lặng nhìn chằm chằm cái tên nọ, sau đó lầm bầm: “Chữ xấu”.
Lục Phồn: “…”
Không chịu nổi người ta công kích idol của mình, Lục Phồn tranh luận: “Chữ anh đẹp chắc?”
Giản Ngộ Châu liếc mắt nhìn cô: “Không tin à?” Anh moi moi tìm một chiếc 乃út máy Vạn Bảo Long trong túi, không nói một lời đã kéo lấy vạt áo của cô, xoạt xoạt.
Lục Phồn trợn to mắt: “Anh làm gì đấy?”
Cô còn chưa dứt câu, Giản Ngộ Châu đã viết xong nét 乃út như rồng bay phượng múa, lưu loát đậy nắp 乃út lại.
Lục Phồn cúi đầu nhìn, phía trên cái tên trước đó đã có một hàng chữ mới, nét chữ cứng cáp và mạnh mẽ, có một vẻ khí khái sắc sảo lạ thường, nếu so với nhau, nét chữ phiều dật của Thẩm Uẩn Xuyên cũng kém hơn không ít.
Không biết có phải anh ta cố ý hay không, nơi kí tên vừa vặn nằm trên sát ba chữ Thẩm Uẩn Xuyên, chữ cũng lớn hơn nhiều, cực kì bắt mắt.
Giản Ngộ Châu hơi nhíu mi, như thể đang chờ cô khích lệ, trong lòng Lục Phồn vẫn còn phải nín cười vì tính tình trẻ con của người nọ, nên cố ý đùa: “Nhưng tôi thấy chữ của Thẩm Uẩn Xuyên đặc biệt hơn”.
Đôi lông mày của Giản Ngộ Châu lập tức tiu nghỉu xuống, nặng nề uất ức, không nói một lời nào. Lục Phồn bưng bát sứ lên, mở nắp rồi đưa tới trước mặt anh: “Anh uống đi”.
Anh nhận lấy, nhưng lại không có động tác tiếp theo, Lục Phồn đành phải nói: “Nhưng mà chữ của anh thì khí khái hơn mà”.
Lúc này người nọ mới làm như hài lòng, trong ánh mắt lớ lên vẻ “đương nhiên anh biết, em khỏi cần phải nói rõ”.
Buổi chiều, nhân viên đoàn làm phim bận rộn dựng rạp, Giản Ngộ Châu ăn không ngồi rồi nên sang phòng bếp xem Lục Phồn chuẩn bị bữa tối. Trong phòng, ngoài Lục Phồn ra còn có mấy người đang làm cơm tập thể cho đoàn làm phim, phòng bếp ở đây chỉ có nồi hơi, khói cuộn lên ngùn ngụt, phía trước bép lò tiếng người ho khụ khụ, chẳng mấy chốc đã đen thui bụi khói.
Lục Phồn cũng bị sặc ho mấy lần, cô quay đầu nói với Giản Ngộ Châu: “Anh ra ngoài đi, ở đây hắc lắm”. Giản Ngộ Châu nhìn mấy nhân viên đang luống cuống tay chân ở đằng kia, ngẫm nghĩ, chắc đoàn làm phim cứ tưởng ở đây có nồi áp suất và bếp ga, cho nên mới không mang bếp lò, giờ nhìn phòng bếp nghi ngút khói như vậy, phải khắc phục sao đây? Anh xắn tay áo lên, đi tới phía sau bếp: “Để tôi”.
Người đốt củi sững sờ, vội vàng xua tay: “Ôi, không phiền anh đâu…”
“Nếu không trễ rồi mọi người cũng không có cơm ăn”.
Người kia nghe vậy cũng không từ chối nữa, đưa ghế đẩu nhường lại cho Giản Ngộ Châu. Lục Phồn cũng kinh ngạc không kém: “Anh biết làm à?”
Giản Ngộ Châu đáp: “Thì đốt củi thôi mà, lúc bé từng nghịch, sân sau nhà cũng bị anh đốt trụi”.
Lục Phồn: “…”
Công trình ngồi châm lửa của Giản Ngộ Châu quả nhiên đã ít khói hơn nhiều, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng cao xa đó, nhưng không biết vì sao, đột nhiên Lục Phồn lại cảm thấy thú vị, khóe mắt cũng bất giác đượm cười. Giản Ngộ Châu nhìn cô một lúc rồi thay đổi sắc mặt: “Mặt anh có tro à?”
“Không có”. Lục Phồn quay lưng thái rau, ngừng một chút rồi cười nói: “Nhưng mà có nếp nhăn”.
Giản Ngộ Châu: “…”
Nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của họ, nhóm nhân viên nghi ngờ nhìn nhau, bình thường Giản Ngộ Châu không tính là gần gũi bình dị, người chưa từng tiếp xúc đều thấy rất sợ anh, nhưng không biết tại sao Lục Phồn lại dám nói với Giản Ngộ Châu như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là…miếng ăn là trời…có củi mới cháy trong truyền thuyết đó sao, sau khi Giản Ngộ Châu tự nhiên gia nhập vào đội ngũ làm cơm. Trần Tiêu vào nhà bếp nhìn thấy Giản Ngộ Châu đang huơ huơ muỗng sắt xào trộn rau xanh trong nồi, vẻ mặt không khác gì khi nhìn thấy lốc xoáy cấp mười.
Đó là Vũ Trực cao quý lạnh lùng đó sao. Tại sao vì theo đuổi em gái mà cậu bỏ hết khí chất vậy hả? Khí chất a khí chất, khí chất cũng không cần luôn sao!! Nhìn cậu giờ đi, sau này chắc chắn sẽ trở thành “nấu phu” trong nhà!!!
Còn nữa, anh không ngờ món rau xào hôm đó người trong đoàn làm phim ai ai cũng khen ngon. Nồi sắt lớn nấu cơm cũng mềm mềm thơm ngát, người thành phố quen ăn nồi cơm điện rồi, giờ đổi vị là thấy ngon hơn hẳn, thậm chí có người ăn cơm không cũng thấy vui.
Mọi người ngồi trước đống lửa cười cười nói nói, Giản Ngộ Châu bất giác nhìn quanh một vòng, không thấy bóng Lục Phồn đâu, cứ tưởng cô ra ngoài có việc, cho nên mới ăn cơm trước. Ăn được hơn nửa vẫn không thấy bóng cô, anh không nhịn được hỏi Trần Tiêu: “Có thấy Lục Phồn không?”
Trần Tiêu nhún vai, “Cậu nhìn suốt đó mà còn không thấy thì tôi sẽ thấy sao?” Giản Ngộ Châu khẽ chật một tiếng, thả hộp cơm xuống, Trần Tiêu vội vàng kéo lại: “Cậu lại làm gì đó, không chừng Lục Phồn không thích ở chung với nhiều người xa lạ, cậu tìm cô ấy làm gì, nhiều người thấy lại phiền”.
Giản Ngộ Châu trầm mặc, sau đó ngồi xuống. Trần Tiêu nghĩ có lẽ mình vừa đâm phải vết thương trong lòng Giản Ngộ Châu rồi, thế là ho nhẹ một tiếng: “Cái gì đấy, theo đuổi con gái cũng phải có phương pháp, khoảng cách phải hợp lí, hiểu không? Còn nữa.. cậu đã tỏ ý với người ta chưa?”
Giản Ngộ Châu trầm ngâm nhìn lại, Trần Tiêu vỗ gáy một cái.
Đồ thiểu năng trí tuệ… Anh lặng nói, sau đó hỏi: “Cậu còn chưa nói suy nghĩ của mình với người ta, nếu như chạy rần rần sau ௱ôЛƓ người khác như vậy biết đâu họ lại thấy phiền hà, dù có đẹp trai cũng vô dụng đấy”.
“Trừ khi…”
Giản Ngộ Châu thẳng lưng, nghiêng tai lắng nghe: “Trừ khi cái gì?”
Trần Tiêu hạ giọng: “Trừ khi cô ấy cũng có ý với cậu, thế mới không chê cậu chán”.
Nghĩ đến khả năng này, Giản Ngộ Châu tự dưng lại thấy hơi kích động, nghĩ thầm, hình như trước giờ Lục Phồn không chê anh phiền, có phải cô ấy cũng có ý với anh không?
“Thực ra muốn kiểm tra cũng rất đơn giản”. Trần Tiêu chậm rãi uống một hớp, hướng thụ vẻ mặt sốt ruột muốn biết lại phải cố gắng kiềm chế của Giản Ngộ Châu, hồi lâu sau mới nói: “Cậu phải tìm một cơ hội đối diện với người ta, qua mười giây mà cô ấy không trốn tránh ánh mắt của cậu, chứng tỏ là không thích. Càng né sớm chứng tỏ vị trí của cậu trong lòng cô ấy càng lớn hơn, Tử Trực Nam này, cái này mà cậu cũng không hiểu à”.
Giản Ngộ Châu ngồi không yên, đứng bật dậy đi tìm người thử nghiệm. Trần Tiêu thở dài, nhớ lại quãng thời gian mình từng là một quản lí thét gầm ra lửa, càn quét mọi hiểm nguy, giờ lại lưu lạc tới mức phải tính kế cho tên già mới biết yêu lần đầu, bao nhiêu khát khao hoài bão, bao nhiêu tài hoa trí tuệ, giờ Vũ Trực kia chỉ một lòng một dạ với nữ sắc mà thôi, thật là đáng thương mà…
Nơi Lục Phồn có thể đi chỉ có ba nơi, phòng bếp, phòng mình, và phòng vệ ính. Giản Ngộ Châu đứng trước phòng cô gõ cửa thì không ai lên tiếng, anh quay đầu đi về phía phòng bếp.
Xa xa, đèn phòng bếp sáng trưng như ban ngày, ánh đèn xuyên qua ô vuông cửa sổ, chiếu rọi lên nhúm cỏ xanh ngoài phòng. Giản Ngộ Châu không kìm được dừng chân. Trong lòng tập lại những gì phải làm sau khi gặp Lục Phồn một lần nữa, sau đó mới hít nhẹ một hơn, mang vẻ mặt hùng hồn hi sinh, nghiêm trang oai hùng lao tới chiến trường.
Đứng trước cửa gỗ, anh đưa tay ra, đang định đẩy vào nhưng khi nghe thấy bên trong phòng có một giọng nói khác, bàn tay cũng đột nhiên dừng lại.