Lục Phồn bưng một bát canh bí đó từ phòng bếp đi ra, thấy Giản Ngộ Châu đang đỡ trán nhíu mày, ra chiều u rầu cực khổ. Nhưng mà dù là trên màn anh, cô cũng hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt khổ sở không hề che giấu gì của anh như thế, tự dưng lại thấy tò mò không biết anh đang suy nghĩ điều gì, cô đoán: “Anh… vừa đọc được tin tức gì không vui à?”
Nghe được giọng của cô, Giản Ngộ Châu lập tức ngồi thẳng lại, khôi phực lại dáng vẻ nghiêm túc như ngày thường: “Không có”.
Lục Phồn đặt canh lên khay bàn: “Hơi nóng đấy, anh uống chậm thôi, bây giờ vẫn còn sớm”. Giản Ngộ Châu gật đầu nói cảm ơn, bưng bát canh lên làm như lời Lục Phồn nói, uống chậm rãi từng muỗng một. Lục Phồn vận động hai vai, bắt đầu làm việc nhà đã tích tụ hai ngày. Giản Ngộ Châu ngồi đoan chính chuyên tâm húp canh, nhưng đôi mắt vẫn sàng bừng nhìn theo từng chuyển động của Lục Phồn.
Đột nhiên có một ý nghĩ nảy ra anh không giải thích được, tình cảnh này, giống người một nhà quá… Thê tử làm canh cho trượng phu mới về nhà, sau đó bắt đầu quét dọn, mà người làm “trượng phu” này, Giản Ngộ Châu cảm thấy mình cũng nên đứng dậy giúp “thê tử” làm thêm gì đó.
Thế là anh ngửa đầu uống xong chén cháo, lấy khăn giấy lau miệng rồi đứng lên nói: “Anh quét nhà giúp em”.
Lúc nghe được câu này, Lục Phồn sững sờ một lúc: “Hở?”
Cô nghi ngờ đầu óc Giản Ngộ Châu có vấn đề gì rồi, hơi dở khóc dở cười nói: “Không cần đâu, phòng không lớn lắm, tôi dọn nhanh thôi”.
Giản Ngộ Châu không giống như ngày thường, lúc Lục Phồn từ chối anh sẽ rụt lại ngay, nhưng giờ lại càng thêm kiên quyết: “Anh quét được”.
“…” Lục Phồn cảm thấy giờ còn phiền hơn cả làm canh nữa, đành phải lùi một bước: “Được… chỉ cần quét phòng khách thôi, phòng của tôi tối tôi sẽ lấy khăn lau”.
“Được”. Giản Ngộ Châu ϲởí áօ khoác ra, vén tay áo lên. Lục Phồn yên lặng nhìn Giản Ngộ Châu hổn hết quét rác trong phòng khách nhà mình, cô nghĩ nhân sinh quả là không chân thật. Cô không kìm được Ϧóþ cổ tay thở dài, đúng là kì lạ quá! Dầu gì Tử Trực Nam cũng được danh hiệu ảnh đế hai lần rồi! Một người đàn ông tốt như vậy lại biết làm việc nhà nữa đấy!
Lục Phồn cảm khái xong, Giản Ngộ Châu cũng quét tới gần cái giá để ở bên góc tường, cái giá đung đưa một thoáng, bình hoa đặt phía trên cũng rơi luôn xuống đất, hoa tươi lẫn nước bên trong vung vãi đầy sàn.
Đối mặt với hiện trường thảm thương không nỡ ngó, hai người không hẹn mà cùng giữ nguyên trầm mặc. Một giây sau, Giản Ngộ Châu ngồi xổm xuống nhặt hoa, Lục Phồn vội vàng đi tới: “Để tôi dọn cho, hoa này nhiều gai đấy”.
Bình hoa bằng nhựa nên không vỡ, Lục Phồn và Giản Ngộ Châu nhặt hết hoa cắm vào bình lại, sau đó Lục Phồn nghe tiếng Giản Ngộ Châu thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh bất cẩn quá”.
Thực ra bình thường Giản Ngộ Châu hiếm khi phạm những sai lầm nhỏ nhặt thế này. Nhưng mà hôm nay muốn thể hiện trước mặt Lục Phồn, lòng có hơi bồng bềnh một chút, kết quả là ra sức quá độ, ᴆụng luôn vào giá treo.
Thấy anh nghiêm túc xin lỗi như vậy, Lục Phồn còn nói sao được nữa, thế là cười cho qua: “Không sao đâu, hoa không ૮ɦếƭ đâu mà”.
Cô lướt ánh mắt đi, khi ấy mới phát hiện ra quần của Giản Ngộ Châu từ bắp đùi trở xuống đều bị nước trong bình hoa làm ướt, ống quần vẫn còn đang nhỏ giọt, mà hình như anh không để ý tới chuyện này, vẫn nhíu mày ra chiều đang suy nghĩ.
Lục Phồn nhắc nhở: “Quần anh ướt kìa”.
Giản Ngộ Châu cúi đầu nhìn, không bận tâm lắm: “Lát sẽ khô thôi, để tôi dọn chỗ nước này đã”.
Nhiệt độ vào đêm đầu mùa hạ sẽ hạ xuống rất nhanh, mặc quần ướt như vậy dán vào da chắc chắn không thoải mái. Hơn nữa Lục Phồn cũng không dám để người kia quét dọn gì nữa: “Hay anh vào thay cái quần khác nhé”.
Giản Ngộ Châu suy nghĩ một lúc, rồi khẽ khàng đồng ý. Lục Phồn vào phòng của Lục Thời, tìm trong tủ quần áo của cậu, bình thường chỉ quay về vào cuối tuần, cho nên đa số quần áo cậu đều mang ra ngoài, chỉ bỏ lại một số đồ ít mặc, hoặc là to nhỏ không vừa. Vóc người Giản Ngộ Châu cao hơn Lục Thời, Lục Phồn chọn một cái quần tương đối rộng, sau đó đặt vào tay Giản Ngộ Châu: “Đây là quần của em trai tôi, to quá không mặc vừa, nên chưa mặc mấy lần đâu, anh đừng chê. Phòng vệ sinh bên kia”.
Giản Ngộ Châu kéo quần lên: “Không chê đâu, cảm ơn em”. Sau đó anh bước vào phòng vệ sinh. Nghe rõ câu trả lời vừa rồi, Lục Phồn không nhịn được bật cười, rồi lập tức lắc đầu một cái, cầm cây lau nhà chùi sạch vệt nước mà người nọ kéo theo.
Mấy phút sao, Giản Ngộ Châu đi ra, nghe tiếng mở cửa, Lục Phồn theo bản năng nhìn lại, ánh mắt thoáng chốc sững sờ. Chiếc quần kaki màu bao quanh lấy đôi chân dài đều đặn thẳng tắp của Giản Ngộ Châu, càng tôn thêm dáng người hoàn hảo, đôi chân kia đúng là hút hồn người ta quá. Bình thường anh vẫn hay mặc đồ ở nhà hay là đồ đóng phim, cho nên Lục Phồn cũng ít khi để ý tới, lần này nhìn thấy anh mặc chiếc quần bó sát, mắt cũng thấy mơ màng.
Chân dài quá… Lục Phồn vô thức đưa mắt từ gót chân nhìn lên, lòng vừa xem vừa cảm thán, mãi đến khi ánh mắt dừng lại nơi ɠιữα đùι, chiếc quần hơi chật phác họa một đường cong mơ hồ, cô mới giật mình như chạm điện, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Quỷ thật! Đáng lẽ phải chọn cho anh cái quần nào rộng hơn.
Giản Ngộ Châu hoàn toàn không phát hiện sự khác thường của cô, cũng không có tâm tư thưởng thức lại chân mình, anh đi thẳng qua giành lấy cây lau nhà trong tay Lục Phồn: “Để anh chùi”.
Lục Phồn không cãi nhau với anh nữa, cô ôm bình hoa cúi đầu đi qua, vào phòng bếp rồi đóng sầm cửa lại.
Giản Ngộ Châu: “…”
Anh bắt đầu nghĩ, có phải mình làm sai cái gì rồi không?
Trong phòng bếp, Lục Phồn rối rắm mở vòi nước cho vào bình, trước mắt vẫn còn lóe lên hình ảnh lúc vừa rồi.
Cô đột nhiên vỗ vỗ mấy lần vào mặt mình cho tỉnh táo. Thật là nóng mà…
Có phải chưa từng xem AV với bạn hồi đại học đâu, cũng không phải chưa từng thảo luận vấn đề này.
Ngại cái gì chứ? Chỉ mới hình dáng sơ sơ thế thôi, mắt có nhìn xuyên qua được đâu…
Lục Phồn rên một tiếng che mặt lại. Đúng là quá hư hỏng. Sao lại cứ yy trong đầu mãi thế này… Đột nhiên cô không có cách nào nhìn thẳng vào Giản Ngộ Châu, giờ đi ra khỏi phòng bếp thôi cũng là một thử thách lớn lao rồi. Cô hít sâu một hơi, cầm bình hoa, mở cửa. Giản Ngộ Châu đã lau xong dưới đất, Lục Phồn nhắm mắt đặt bình hoa lên giá, bô lô ba la nói: “Cái đó, cảm ơn anh đã dọn giúp… Giờ cũng muộn rồi, sao anh chưa về đi, Tiểu Trương với Trần Tiêu chắc cũng lo lắng đấy?”
Câu nói này hàm ý không thể rõ hơn được nữa, Giản Ngộ Châu trầm mặc một lúc rồi lấy áo khoác: “Vậy anh về trước, quần anh sẽ giặt sạch, lần sau đưa tới”.
Sau phút yêu tĩnh ngắn ngủi, anh nói thêm một câu: “Tạm biệt”.
Một lát sau, tiếng đóng cửa vang lên, lúc này Lục Phồn mới thở phào một hơi, lòng căng thẳng như dây cung cuối cùng cũng dần buông lỏng.