Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 213

Tác giả: Thánh Yêu

HỨA TÌNH THÂM TRÊU CHỌC VÀ TƯỞNG VIỄN CHU KÌM NÉN
Nghe cái tên đã thấy Lão Chu đủ đáng thương nha. Kakaka
Tưởng Viễn Chu muốn bất biến ứng vạn biến, địch không động ta không động.
Nhưng loại chuyện này… làm sao mà không biến đây?
Cái loại cảm xúc này từ từ loe lên, những chuyện như vậy trong TV nhất định cũng có nhưng mà quyến rũ dưới bàn như vậy đều là quan hệ không đứng đắn.
Tưởng Viễn Chu suy nghĩ rất lâu chỉ có thể nghĩ đến hai chữ quyến rũ.
Nhưng quan hệ của anh và cô thì không cần phải như vậy.
Tưởng Viễn Chu nắm chặt đũa, khăn trải bàn rũ xuống, cho nên động tác của cô bị che đi, ai cũng không thấy được.
Hứa Tình Thâm cắn đũa, mỉm cười nhìn Tưởng Viễn Chu, “Làm sao vậy? Còn rơi mồ hôi, có phải rất nóng hay không?”
Lão Bạch ngồi đối diện ăn nửa bát cơm, đúng là quá đói, nghe được Hứa Tình Thâm nói vậy anh ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, ngài làm sao vậy?”
“Nhìn qua tôi giống như bị gì sao?”
“Sắc mặt đỏ lên có chút không bình thường.”
Hứa Tình Thâm nhích người, dơ tay sờ sờ trán Tưởng Viễn Chu, mấu chốt alf người cô dựa vào, động tác của cô đối với chân của anh cũng nâng lên, Tưởng Viễn Chu gạt tay Hứa Tình Thâm, “Không có việc gì.”
“Không phải tối qua bị lạnh mà cúm đấy chứ?”
“Không có.”
Hứa Tình Thâm ngồi tại chỗ cũ, “Ai bảo tướng ngủ của anh không tốt, luôn đá chăn.”
Lão Bạch nghe xong rũ mắt.
Tưởng Viễn Chu chống trán, “Lão Bạch, anh về trước đi.”
“Sao?” Lão Bạch còn chưa nuốt xong miếng cơm, anh ta mở to mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu lặp lại lần nữa, “Anh về trước đi”
“Trở về làm cái gì?” Hứa Tình Thâm vội vàng ngăn cản, “Cơm còn chưa ăn xong.”
“Ăn cũng không sai biệt lắm.” Tưởng Viễn Chu nói.
Hứa TìnhThâm nhìn bát cơm của lão Bạch, “Mới ăn nửa bát, lão Bạch, anh cứ ngồi đấy, đừng nghe lời anh ấy.”
“Lão Bạch, đi về.”
“Lão Bạch, ngồi.”
Lão Bạch nắm chặt đôi đũa trong tay, nhưng trước tới nay anh ta đều nghe theo Tưởng Viễn Chu, anh đặt bát lên bàn, Hứa Tình Thâm cũng buông đũa, “
Lão Bạch, ngồi xuống.”
“Tưởng thiếu phu nhân, tôi no rồi.”
“Khi nào thì lượng cơm của anh lại bằng Lâm Lâm rồi hả?”
Lão Bạch cười nhẹm “Hôm nay không đói bụng, thật sự no rồi.”
“Tôi biết rồi, anh luôn miệng gọi tôi là Tưởng thiếu phu nhân, nhưng lời của Tưởng thiếu phu nhân nói một câu anh cũng không nghe.”
Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu đang ngồi phía đối diện, Tưởng Viễn Chu không nói gì, anh ngồi không được, đi cũng không xong.
“Ít nhất phải ăn xong rồi mới đi, Tưởng tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân không có thói quen giữa bữa đuổi người đi.”
Tưởng Viễn Chu chống tay lên mặt, ngón tay phải day day huyệt thái dương, anh nhìn lão bạch ở đối diện, đôi mắt hữu thần, lão Bạch ngồi tại chỗ không nhúc nhích, ‘Tưởng tiên sinh, tôi đi sao?”
“Ngồi đi.” Hứa Tình Thâm đã nói như vậy, Tưởng Viễn Chu cũng không thể không cho Tưởng thiếu phu nhân mặt mũi.
Người hầu bưng canh ra, lão Bạch tiếp tục ăn cơm, bữa cơm này sắc mặt Tưởng Viễn Chu không tốt chút nào.
Hình như đang chịu đựng cái gì đó
Chẳng lẽ anh ta ngồi đây ăn cơm làm cho Tưởng tiên sinh tức giận rồi hả?
Lão Bạch lại nghĩ, không đúng, cho tới bây giờ Tưởng Viễn Chu không phải là người hẹp hòi, đối với anh ta giống như người thân, lão Bạch cảm thấy khó hiểu, “Tưởng tiên sinh, nếu ngài cảm thấy thân thể có gì không thoải mái tôi đưa ngài tới bệnh viện.”
“Không cần,”
Hứa Tình Thâm không xem ai ra gì mà ăn cơm.
Cách đó không xa, Duệ Duệ và Lâm Lâm đi tới, trong tay Lâm Lâm cầm quả cầu nhỏ, đến bên cạnh Hứa tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, bé mở miệng gọi mẹ.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu buông lỏng, nở nụ cười, “Lâm Lâm,ba ba ôm.”
Lâm Lâm nhìn anh, giơ cánh tay nhỏ, quả cầu trong tay không giữ dược mà rơi xuống đất, nhanh chóng lăn xuống bàn.
Haha, cả nhà đoán đoán dư nào
Lão Bạch vội vàng nói, “Chú lấy cho con.”
Anh ta nhấc khăn trải bàn, khom người cúi xuống, vừa đưa mắt nhìn lại thấy Hứa Tình Thâm thu chân giữa hai chân Tưởng Viễn Chu…. (cười ૮ɦếƭ lão Chu hồn nhiên, cả nhà ai hóng lúc lão Bạch có gấu ko nào, bảo đảm hai ngày ko ra khỏi phòng…)
Đột nhiên lão Bạch hiểu được, sắc mặt lạ thường lúc nãy của Tưởng Viễn Chu thì ra là như thế này.
Anh ta lấy được quả bóng nhỏ, từ từ lui ra ngoài, nhưng lão Bạch cảm thấy xấu hổ, anh ta nên giả vờ không thấy gì sao?
Lão Bạch ngồi ghế, khẽ nhếch miệng, “Lâm Lâm, cho con.”
Hứa Tình Thâm sờ đầu, vừa rồi lão Bạch chui xuống quá nhanh, cô không kịp nhìn lão Bạch. Hai đứa bé cái gì cũng không hiểu, sau khi cầm được quả bóng, Lâm Lâm lại trở về bên cạnh Hứa tình Thâm.
Lúc này Tưởng Viễn Chu mới thả lỏng, không hổ là con gái, có thể cứu anh lúc nước sôi lửa bỏng.
Anh khom lưng ôm Lâm Lâm lên đùi, Duệ Duệ cũng không chịu yếu thé, leo lên đùi khác của Tưởng Viễn Chu.
Hai đứa bé bắt đầu chơi, hôm nay Lâm Lâm thắt bím tóc, là thím Nguyệt buộc cho, chẳng qua bọn trẻ thích ầm ĩ, trái cọ phải kéo tóc đều bị bung ra, tạm thời dùng dây chun miễn cưỡng buộc lại, để đằng sau đầu.
Tưởng Viễn Chu tháo dây chun ra, để lên bàn, lão Bạch mới nhìn qua màn kia, đặc biệt yên tĩnh, cũng không hỏi Tưởng Viễn Chu có phải sinh bệnh hay không.
Hứa Tình Thâm múc nước canh, cũng bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, không để ý chuyện lúc nãy, nhìn Tưởng Viễn Chu nghiêm túc buộc tóc cho Lâm Lâm.
Ngón tay dài của anh xuyên qua mái tóc Lâm Lâm, cầm lược trong lòng bàn tay chải mái tóc mềm mại đen bóng, Lâm Lâm ngừng chơi, im lặng ngồi trên đùi Tưởng Viễn Chu, giống như cực kì hưởng thụ.
Cho tới bây giờ Tưởng Viễn Chu chưa từng làm qua chuyện này, cũng làm khó anh rồi, cầm một cái lược, động tác người đàn ông cực kì cẩn thận, mãi đến khi mỗi lọn tóc của Lâm Lâm đều nằm trong tay anh.
Người đàn ông cầm dây chun trên bàn, cẩn thận buộc cho Lâm Lâm, sợi tóc mềm mại của bé quẩn quanh đầu ngón tay, thường quơ đi quơ lại, buộc thành một cái đuôi ngựa.
Hứa Tình Thâm nhìn đến thất thần, không nhịn được nhếch miệng, đây là b aba chải đầu cho con gái, cho nên rất đẹp mắt, cũng là chuyện làm người ta cảm động nhất.
Lâm Lâm giật đầu, nghiêng đầu sang chỗ khác, Tưởng Viễn Chu hôn lên miệng nhỏ của con gái.
Lâm Lâm cười, không biết vì sao lại vui vẻ như vậy, Hứa tình Thâm không hiểu sao cảm thấy mũi chua xót, Lâm Lâm ôm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu, cả người dựa vào anh nhảy xuống đất, Duệ Duệ tháy bé đi xuống cũng sốt sắng đi theo, hai đưa bé một trước một sau lại chơi.
Ăn qua cơm tối, Hứa TìnhThâm lên lầu trước, Tưởng Viễn Chu bảo lão Bạch ở lại, có một số việc muốn nói với anh ta.
Hứa Tình Thâm tắm xong, đổi váy ngủ đi ra ngoài, mới ngồi ở mép giường đã nghe tiếng bước chân truyền đến. Hứa Tình Thâm cũng không quay đầu lại, mở ra kem dưỡng da, sữa trắng trong tay hòa vào da, Tưởng Viễn Chu đến trước mặt cô, ngồi xuống đối diện với cô.
“Tắm rồi sao?”
Hứa Tình Thâm không trả lời, Tưởng Viễn Chu nhếch miệng cười, “Thật là thơm.”
Trên người cô còn lưu lại mùi sữa tắm, váy ngủ lộ ra đôi chân trắng mịn, Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nâng một chân của cô, bàn tay anh cầm mắt cá chân cô, chân không đi giày, Hứa TìnhThâm theo bản năng giữ chặt váy, “Làm cái gì?”
“Tình Thâm, anh không nghĩ em còn có chiêu này, kiến leo cây sao?”
“Buông ra.”
Tưởng Viễn Chu đưa tay vuốt lòng bàn chân cô, cô ngứa ngáy khó chịu, muốn đá anh nhưng sức lực Tưởng Viễn Chu rất lớn, cô tránh không được.
“Bị lão Bạch nhìn thấy hết rồi emc ó cảm tưởng gì?”
“Không có cảm tưởng gì hết.” Hứa TìnhThâm chống hai tay bên người, “Dám làm dám chịu, lại nói anh ta có thể có ý kiến gì?”
Tưởng Viễn Chu nhếch miệng, “Ừ, anh ta không dám có ý kiến.”
Hứa TìnhThâm rụt chân, Tưởng Viễn Chu kéo váy ngủ của cô lên, bỗng nhiên anh cắn một cái lên chân cô, cô sợ hãi kêu lên, Tưởng Viễn Chu dời đi, khóe miệng nở nụ cười nhìn cô.
Cô nâng hai chân nhỏ một trái một phải khoác lên vai Tưởng Viễn Chu.
Tròng mắt người đàn ông tối đi, đưa mắt nhìn ra, có chút ánh sáng như ẩn như hiện.
Đôi chân Hứa TìnhThâm thẳng như vậy, bàn tay Tưởng Viễn Chu vừa mới đưa đến cô đã hạ chân xuống. Người đàn ông chịu để cho cô gác lên, anh cảm thấy chưa thỏa mãn, trong mắt có sự mất mác.
Hứa Tình Thâm đưa ngón tay phải lên, ngoắc anh một cái… người đàn ông đứng dậy, Hứa Tình Thâm kéo anh xuống giường, Tưởng Viễn Chu chưa phản ứng kịp, Hứa Tình Thâm liền ngồi ngang hông anh.
Cô đè hai tay anh, để cho cánh tay anh trước иgự¢ anh, “Tối qua anh dám đối với em như vậy.”
“Qủa nhiên còn mang thù.”
Hứa Tình Thâm nhúc nhích , sắc mặt Tưởng Viễn Chu thay đổi, “em có biết làm vậy là có hậu quả gì không?”
“Biết.”
“Biết mà còn dám tới?”
Hứa Tình Thâm cắn môi dưới, “Hậu quả? Củi khô bốc cháy sao?”
Tưởng Viễn Chu nhìn vòng eo cô lắc lư trước mặt mình, từ trước tới nay dáng người Hứa Tình Thâm rất đẹp, anh nằm ngửa trên giường, như vậy nhìn lên còn tốt hơn so với thưởng thức điệu múa đẹp. Âm thanh nơi cổ họng thay đổi, “Tình Thâm, anh thích em chủ động như vậy, bộ dáng này của em làm cho anh phát cuồng…”
Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng dậy, một tay ôm eo cô, khuôn mặt đến gần hôn cô.
Bàn tay Hứa Tình Thâm để lên mặt anh, trong bàn tay là da thịt căng mịn, cô đẩy mặt anh sang bên cạnh, sau đó kéo tay Tưởng Viễn Chu xuống, Hứa Tình Thâm đi xuống đất, “Tưởng tiên sinh, mau tắm nước lạnh xong rồi mời ra cho.”
Tưởng Viễn Chu vừa mới bị đốt lửa, anh nheo mắt, “Cái gì mà tắm nước lạnh?”
“Anh cần dập tắt đám lửa này á.”
“Anh có thể tìm em…” Anh kéo tay cô, Hứa Tình Thâm tránh đi, ngón tay tưởng Viễn Chu xẹt qua váy cô, sợi tơ mềm mại nhẵn nhụi lưu luyến đầu ngón tay anh. Tưởng Viễn Chu nhếch môi, đưa tay đến mũi hít thở.
Anh nhanh chóng đứng dậy, đưa tay ôm lấy cô, Hứa Tình Thâm tránh được anh, nhanh chóng chạy đến giường.
“Tối qua anh làm em bị thương, anh nên bồi tội với em.”
“Được, anh bồi tội với em, em muốn như thế nào đều được.”
Hứa Tình Thâm từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, “Đêm nay đừng chạm vào em.”
“Không được.” Cô làm anh thành nhưu vậy dựa vào cái gì còn muốn anh không chạm vào cô?
“Anh không làm được hả?”
“Chuyện khác anh có thể đồng ý với em…”
Hứa Tình Thâm nhíu mày, mềm giọng, mang theo hương vị quyến rũ, “Tưởng Viễn Chu, nhưng mà em đau, em không thoải mái.”
Trong lòng Tưởng Viễn Chu bị âm thanh này đâm vào, Hứa Tình Thâm xốc chăn ngồi xuống, “Nếu đêm nay anh còn như vậy em sợ mình sẽ bị tâm lý, sau này muốn không được thì làm sao bây giờ?”
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích đứng đó, “Tối qua là anh không dịu dàng nhưng mà…”
“Nhưng mà em tổn thương.”
Tưởng Viễn Chu mím miệng, “Vậy sao lúc ở trên xe, lúc ăn cơm, còn lúc nãy… em muốn làm cái gì?”
Hứa Tình Thâm rũ mắt, “Lúc làm mấy chuyện này không nghĩ có thể câu được anh.”
Cô cố tình, cố ý, điểm này Tưởng Viễn Chu không hề nghi ngờ.
Trêu chọc, chọc xong lại không phụ trách, loại chuyện này chỉ có Hứa TìnhThâm cô mới làm được, dù sao Tưởng Viễn Chu anh không làm được gì.
Người đàn ông nâng chân đi vào phòng tắm, cửa cũng không đóng, Hứa TìnhThâm đóng cửa lại, bây giờ còn sớm, nhỡ may hai đứa bé xông tới, mất mặt không chỉ một mình Tưởng Viễn Chu.
Tưởng gia.
Tưởng Đông Đình ngồi trên xe lăn, hai ngày nay ông ta rất ít đi ra ngoài, dù cho muốn đi dạo trong vườn cũng là quản gia giúp ông ta.
Trên chân ông ta đắp một cái chăn, đang phơi nắng, quản gia đi từ xa tới, “Lão gia.”
“Chuyện gì?”
“Mục thiếu phu nhân tới.”
“Mục thiếu phu nhân nào?”
“Lăng tiểu thư.”
Sắc mặt Tưởng Đông Đình thay đổi, “Cô ta tới làm cái gì? Cô ta còn mặt mũi mà tới sao?”
“Cô ấy nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.”
Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Mặc kệ cô ta có chuyện gì quan trọng, Tùy Vân bị nhà họ Lăng hại ૮ɦếƭ, Tưởng gia và Lăng gia thù này không thể bỏ.”
Vâng ạ. Quản gia đứng thẳng người, “Tôi mang lời thoại này nói cho cô ấy, để cho người ta đuổi cô ấy đi.”
“Vượng Tài đâu?”
“Vượng Tài đã buộc chặt, lão gia, ý người là…”
Tưởng Đông Đình từ xe lăn đứng dậy, đi ra ngoài, “Ông dắt Vượng Tài tới.”
Vâng ạ.
Lăng Thì Ngâm đứng trước cửa nhà họ Tưởng, cô ta biết Tưởng Viễn Chu và Tưởng Đông Đình không hợp nhau, thường này nếu không có việc gì Tưởng Viễn Chu sẽ không tới đây, cũng không để ý chuyện nhà họ Tưởng, cho nên cô ta tới đây để gặp Tưởng Đông Ddình, so với hẹn ông ta ra ngoài thì bảo đảm hơn.
Tưởng Đông Đình đi tới cửa, Lăng Thì Ngâm nhìn thấy ông ta liền gọi nho, “Bác Tưởng.”
Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Lăng Thì Ngâm, cô còn dám chạy tới nhà họ Tưởng, cô cảm thấy Tùy Vân ૮ɦếƭ nó sẽ không nhìn thấy cô sao?”
Lăng Thì Ngâm không nhịn được mà nhìn căn nhà nhỏ, nhịn không được mà run run, “Bác Tưởng, dì nhỏ ૮ɦếƭ không liên quan gì tới con, con cũng không biết Phó Kình Sênh đã làm cái gì…”
Phía sau Tưởng Đông Đình, quản gia dắt một con chó săn khổng lồ tới, Lăng Thì Ngâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Đừng, bác Tưởng, con thật sự có việc tìm ngài.”
“Thì Ngâm, tôi đã già rồi, không muốn quan tâm tới việc đấu đá nhà họ Lăng cô nhưng Viễn Chu coi Tùy Vân như mẹ của mình, món nợ này nó sẽ mãi mãi không quên.”
Lăng Thì Ngâm nhìn con chó săn hung tợn đang nhếch môi với cô ta, cô ta lùi về sau, Tưởng Đông Đình chỉ vào Vượng Tài, “Sau này cô còn dám tới nhà họ Tưởng, tôi để cho nó thấy cô một lần cắn cô một lần.”
“Bác Tưởng.” Lăng Thì Ngâm không cam lòng, “Hiện tại con và Viễn Chu đã không còn khả năng, nhưng ngài có thể cho phép Hứa Tình Thâm bước vào nhà họ Tưởng sao?”
Tưởng Đông Đình nháy mắt với quản gia, quản gia dắt Vượng Tài tới.
“Uông, uông, uông…”
Lăng Thì Ngâm bị dọa đến hoa dung thất sắc, “Cứu mạng…”
Hai chân trước Vượng Tài bổ nhào, nếu không phải quản gia kéo dây, có lẽ Lăng Thì Ngâm đã bị hạ gục.
“Bác Tưởng, ngài đừng quên ở trong bệnh viện tâm thần còn có một Vạn Dục Ninh, nói không chừng cô ta còn có thể chăm sóc ngài.”
Tưởng Đông Đình phất tay, “Đợi một chút.”
Quản gia kéo dây, “Vượng Tài.”
Vượng Tài ngoan ngoãn trở lại bên cạnh quản gia, Lăng Thì Ngâm chưa ổn định tinh thần, vỗ иgự¢ mình, “Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ.”
“Vạn nha đầu và Viễn Chu cũng sớm qua đi, mà hiện tại còn điên điên khùng khùng, Lăng Thì Ngâm, xem ra trước kia tôi thật sự coi thường cô, vậy mà cô còn dám đánh chủ ý lên người con bé.”
“Bác Tưởng.” Lăng Thì Ngâm nhìn Vượng Tài, cô ta cẩn thận đi tới, “Căn bản Vạn Dục Ninh không bị tâm thần, năm đó cô ta bị đuổi ra khỏi Cửu Long Thương hoàn toàn là do Hứa Tình Thâm hãm hại, bên trong Cửu Long Thương tìm được thuốc huyễn ảo, thật ra là do Húa Tình Thâm để vào, sau này Tưởng Viễn Chu cũng biết nhưng anh ta không nói gì, nhưng ngài có thể nghĩ, đàn bà như vậy độc ác đến nhường nào?”
Tưởng Đông Đình nhìn ra ngoài, ánh mắt sâu kín, “Loại chuyện này liên quan gì tới cô?”
“Hiện tại Hứa TìnhThâm khắp nơi nhằm vào con, trước đó không lâu là tiệc trăm ngày nhà họ Tần, cô ta không để ý thể diện nhà họ Tưởng giẫm lên váy của con để con xấu mặt trước mọi người. Con biết hiện tại cô ta ý vào Tưởng Viễn Chu, càng không muốn để cho con dễ chịu, bác Tưởng, con có lòng riêng dù sao chỉ cần cô ta rời khỏi Tưởng Viễn Chu thì cô ta không là cái gì hết. Mà ngài, chẳng lẽ ngài muốn cô ta muốn làm gì thì làm sao?”
Tưởng Đông Đình nhíu mày, “Về chuyện Hứa Tình Thâm, không cần cô quan tâm, Tưởng gia không chứa cô ta, lại càng không chấp nhận cô.”
Lăng Thì Ngâm đứng đó, quả thật là cực kì nhục nhã, cô ta nắm chặt tay buông hai bên, nhưng cô ta không thể rời đi như vậy.
“Bác Tưởng, con và Vạn Dục Ninh không thể nhưng có câu con biết nếu ngài nói cho Vạn Dục Ninh, cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài.”
“Nói cái gì?”
Tưởng Đông Đình mở miệng hỏi, đưa mắt nhìn qua, “Cô đi vào đây với tôi.”
Lăng Thì Ngâm giẫm giày cao gót đi sát phía sau Tưởng Đông Đình, hai người đi được mấy bước, Tưởng Đông Đình dừng bước, không có ý để cô ta đi vào, cô ta cũng không để ý.
“Bác Tưởng, năm đó Vạn Hâm Tằng bị bắt, Vạn Dục Ninh bảo con giúp, ngài chỉ cần nói cho Vạn Dục Ninh, nói Hứa TìnhThâm để cho người ta nói một câu với Vạn Hâm Tằng…” Lăng thì Ngâm đã nghĩ kĩ, bệnh viện Long Cảng lớn như vậy cô ta không vào được, cho nên cô ta không biết hiện tại Vạn Dục Ninh gần đây như thế nào. Nhưng nếu cô ta không điên cô ta cũng chỉ có thể nửa sống nửa ૮ɦếƭ, lúc này nếu để cho Vạn Dục NInh tốt lên rồi đẩy cô ta ra ngoài.
“Trước cho đến nay Vạn Dục NInh chỉ có Tưởng Viễn Chu làm chỗ dựa, nhà họ Vạn đã suy sụp, lời Hứa Tình Thâm nói như vậy, nếu Vạn Hâm Tằng không chét, người cô ta muốn chỉnh đến ૮ɦếƭ chính là Vạn Dục Ninh.”
Sắc mặt Tưởng Đông Đình ngưng lại, đưa mắt nhìn chằm chằm Lăng Thì Ngâm.
“Có thể thấy được Vạn Hâm Tằng là cô đúng không? Năm đó bỗng nhiên Vạn Hâm Tằng tự sát, có phải có liên quan tới cô hay không?”
Lăng Thì Ngâm cười lạnh, “Bác Tưởng, ngài quá đề cao con rồi, nếu Vạn Dục Ninh hoài nghi, ngài cứ nói với cô ta, nói phương pháp con đã tìm được, nói đã truyền vào nhưng bị Hứa Tình Thâm cho người ngăn lại, mà đổi thành những lời đó, trực tiếp dẫn đến Vạn Hâm Tằng tự sát.”
Quản gia buộc Vượng Tài xong liền đến bên cạnh Tưởng Đông Đình.
Tưởng Đông Đình vẫn nhìn chằm chằm Lăng Thì Ngâm như cũ, “Thật không nghĩ tới cô còn nhỏ tuổi nhưng lại có tâm địa như vậy.”
“Bác Tưởng, hiện tại chúng ta ngồi cùng một thuyền, con thích cả hai cùng thắng.”
Sự châm chọc trong mắt Tưởng Đông Đình càng rõ ràng, ông ta xoay người đi vào trong.
Quản gia theo kịp, vào trong phòng, Tưởng Đông Đình thở hồng hộc, ông ta ngồi xuống ghế sofa, “Vạn Hâm Tằng ૮ɦếƭ năm đó, 8, 9 phần liên quan tới Lăng Thì Ngâm.”
“Cái gì?” Quản gia cảm thấy khó tin, “Lăng tiểu thư?”
“Tôi đoán thế, cô ta có lẽ đã từng nói chuyện với Vạn Hâm Tằng, nếu ông ta không ૮ɦếƭ thì ở bên ngoài Vạn nha đầu đừng mong có ngày yên lành. Hơn nữa Vạn Hâm Tằng nghiệp chướng nặng nề, cũng không thể chống đỡ giúp ông ta sống sót.”
“Vậy bây giờ…”
Tưởng Đông Đình lắc đầu, “Nghĩ đến chuyện này thật làm người ta thổn thức, lúc trước Viễn chu đối với Vạn Nha đầu nâng trong lòng bàn tay, hiện tại đứa bé kia ở trong bệnh viện tâm thần, ai cũng không nghĩ tới Vạn nha đầu không bắt được người, Lăng Thì Ngâm không bắt được người lại để cho Hứa TìnhThâm bắt được.”
Quả thật khiến cho người ta thổn thức không thôi.
“Vậy ngài muốn đến bệnh viện Long Cảng sao?”
“Muốn.”
“Tôi nghĩ tôi phải tìm cách xem có thể không kinh động tới Tưởng tiên sinh hay không.”
Tưởng Đông Đình phất tay, “Không cần để ý nó, tôi đã từng xem Vạn nha đầu như con gái mình, hai nhà giao tình sâu, tôi gặp con bé cũng là chuyện bình thường. Nếu lén lút ngược lại nó còn nghĩ tôi muốn làm cái gì, ông cứ gọi điện thoại cho nó, nói hai ngày nay tôi ngủ không ngon, tinh thần không yên, muốn đến Long Cảng xem Vạn Dục Ninh.”
Vâng ạ. Lúc tới Long Cảng, quản gia nâng đỡ Tưởng Đông Đình đi vào.
Tưởng Viễn Chu cũng không để chuyện của Vạn Dục Ninh trong lòng, bác sĩ phụ trách tiếp đón Tưởng Đông Đình đi vào trong.
“Viễn Chu, thường ngày nó có tới đây không?”
“Mấy tháng trước Tưởng tiên sinh có tới thăm một lần, ở lại không lâu.”
Nếu đã tới thăm nói vậy là không buông được có đúng không?
So với Lăng Thì Ngâm mà nói, Vạn Dục Ninh ở trong lòng Tưởng Viễn Chu sâu hơn một chút.
Đi tới trước phòng bệnh, bác sĩ chuẩn bị mở cửa, “Ban đầu Vạn tiểu thư ở đây không được tốt, sau này Tưởng tiên sinh phân phó nói ngoại trừ không cho cô ấy ra ngoài thì cái khác đều dùng thứ tốt nhất cho cô ấy.”
Cửa răng rắc mở ra, trong phòng có tiếng TV truyền đến.
Tưởng Đông Đình cho quản gia ở bên ngoài chờ, ông ta đi vào mấy bước, nhìn thấy Vạn Dục Ninh ngồi ở mép giường, vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm TV cách đó không xa.
Ông ta nhìn thấy bộ dáng của Vạn Dục Ninh bị giật mình, cả người Vạn Dục Ninh gầy yếu không nói, trên đầu có không ít tóc bạc.
Hình như cô ta nghe được âm thanh, quay đầu lại, tầm mắt không dời đi được.
Tưởng Đông Đình tiến lên mấy bước, khóe môi run rẩy, khó tin nhìn chằm chằm người trước mặt, “Vạn nha đầu, con là Vạn nha đầu sao?”
Bỗng nhiên Vạn Dục NInh khóc lên, “Cứu con, cứu con ra ngoài, cứu con…”
“Vạn nha đầu, con không điên sao?”
Vạn Dục Ninh lắc đầu, “Con không có, con không điên.”
Tưởng Đông Đình tiến lên mấy bước, Vạn Dục Ninh giữ chặt cánh tay ông ta, lần này Tưởng Đông Đình không nghĩ được gì, bàn tay run rẩy xoa đầu Vạn Dục Ninh, ông ta thật lòng yêu thương cô, dù sao ông ta cũng đã nhìn Vạn Dục NInh lớn lên.
Muốn nói lúc Tưởng Viễn Chu ngoan độc thì đúng là ác độc.
Vạn Dục NInh bị nhốt mấy năm hầu như nhận hết mọi ђàภђ ђạ, nơi này dù sao cũng không phải là bệnh viện bình thường, dù sao cũng là bệnh viện tâm thần.
“Bác Tưởng, người bảo Viễn Chu thả con ra ngoài có được không? Con chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, con sẽ không nháo, thật sự…”
“Bác Tưởng, con không có bệnh, thật sự con không có bệnh…”
Tưởng Đông Đình giơ tay lên, vỗ vỗ vai cô ta, “Sẽ ra ngoài, để cho con rời khỏi nơi này.”
Chỉ là hôm nay không được, hôm nay ông ta mới đến, không thể để cho Tưởng Viễn Chu có cơ hội rời đi.”
Mấy ngày sau.
Hứa tình thâm bận rộn trong phòng bếp, hôm nay cô được nghỉ, Tưởng Viễn Chu vào nhìn, “Ăn cơm sao?”
“Ừ, để cho Lâm Lâm và Duệ Duệ vào đi.”
Tưởng Viễn Chu muốn đưa tay ôm cô, Hứa Tình Thâm vuốt vet ay anh, “Nhanh đi đi.”
Hai người ngồi vào trước bàn ăn của mình, lão Bạch đã tới rồi.
Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn vào bát Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn lão Bạch, “Ăn chưa?”
“Chưa, cảm ơn Tưởng thiếu phu nhân.”
“Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu, có gì đó muốn nói, “Tưởng tiên sinh, Long Cảng truyền tin tức, Vạn tiểu thư không tốt.”
Tưởng viễn chu gắp đũa khác, “Có gì không tốt?”
“Để lại di thư, tự sát.”
Hứa Tình Thâm nuốt cơm, “૮ɦếƭ sao?”
“Đã đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi.”
Tưởng Viễn Chu tiếp tục ăn cơm, “Vậy thì đợi tin tức xấu bên bệnh viện kia đi.”
Lão Bạch xoa mồ hơi nơi thái dương, ánh mắt Tưởng Viễn Chu có chút ngưng trọng, nhưng khẩu khí vẫn chưa có biến hóa rõ ràng, “Trước kia cô ta ở đó cũng nháo rồi, cũng không khác gì bây giờ.”
Vạn Dục Ninh bị nhốt ở Long Cảng, nói là để chữa bệnh ban đầu cũng nhéo, bên trong phòng bệnh không có gì cho cô ta đập bể, cô ta liền xé nát chăn chiếu trên giường, cũng nói muốn tự sát.
Lão Bạch đứng tại chỗ, có chuyện phải nói cùng Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, lần này Vạn tiểu thư ᴆụng vào tường, trên tường đều là máu, chỗ bệnh viện truyền tin tới, quả thật cực kì nghiêm trọng, nói không chừng…”
Nói không chừng không qua được…
Hứa Tình Thâm nhìn hai đứa trẻ, cô không thay đổi sắc mặt mà nói, “Lão Bạch, ngồi xuống ăn cơm đi, còn nữa, trước mặt bọn trẻ không được nói đến đề tài máu me, bọn nó không hiểu nhưng vậy là không ổn, các người muốn nói chuyện thì đi lên lầu.”
Lão Bạch nghe thấy giọng nói Hứa Tình Thâm không tốt, vội vàng im miệng.
Hứa Tình Thâm cũng không sợ Vạn Dục Ninh ra ngoài, Vạn Dục Ninh sớm đã là quá khứ, hiện tại thật sự càng ngày càng náo loạn, cô cười lạnh, rất tốt, cô không sợ ầm ĩ, chỉ sợ có người trốn sau lưng động tay.
Dựa vào hiện tại cô là Tưởng thiếu phu nhân, một Vạn Dục NInh có thể lật trời đướcao?
Cô có thể kéo Vạn Dục Ninh xuống một lần thì có thể giẫm cô ta vào vực sâu lần thứ hai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc